Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 12: TRÌNH LỘC, THÊM WECHAT ĐI



Edit: Yangda


Trình Lộc mở to đôi mắt long lanh, Lâm Phùng chỉ cảm thấy xung quanh mình thật là ấm áp, có một khoảnh khắc vui vẻ trong ánh mắt của cô..


Nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua, rồi dời ánh mắt.


Anh lấy ra trong túi hai tấm vé, hai tấm vé đã được anh vuốt cho thẳng lại, Trình Lộc nhìn nhìn, trên tấm vé viết -- Chu Đại Xu toạ đàm tiếp thị phi di sản.


Trên tấm vé vẽ một ông bác tươi cười rạng rỡ, mang theo một nụ cười công thức chung.


Thế này mới giống như một giáo sư nghiêm túc, còn Lâm Phùng, xem là là còn rất trẻ.


Trình Lộc ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn tấm vé trên tay anh, ánh mắt anh nhìn chỗ khác, quay mặt đi, tránh ánh mắt của Trình Lộc.


Lâm Phùng vừa trẻ tuổi vừa đẹp mắt, thật sự không giống một giáo sư chút nào.


Bỗng nhiên, Lâm Phùng quay đầu sang, Trình Lộc giật cả mình, nhanh chóng quay mặt chỗ khác không nhìn Lâm Phùng nữa, Lâm Phùng mím môi, nói: "Nếu cô muốn."


Ánh mắt anh lạnh lùng, lại nói thêm một câu: "Cũng có thể đi cùng."


Ngón tay thon dài của anh nắm chặt hai tấm vé, trong lòng bàn tay lại có một vết thương dài, làm cho bàn tay vốn tinh xảo, thêm vài phần sắc bén.


Trình Lộc hỏi anh: "Đây là cái gì?"


"Giáo sư Chu Đại Xu tọa đàm về tiếp thị phi di sản."


Lâm Phùng nói thêm, "Nhờ bạn của tôi tìm rất lâu mới mua được."


Trình Lộc dùng ngón tay chỉ vào mũi anh, kinh ngạc đến há hốc, "Vậy anh... cho tôi?"


"Tôi nói là, cùng nhau đi nghe."


?


Trình Lộc càng sửng sốt, cô với Lâm Phùng đâu có thân tới mức này?


Chẳng lẽ Lâm Phùng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân không bỏ xuống được, cho nên mới đặc biệt đem hai tấm vé tới đây?


Trình Lộc trầm mặc chớp mắt một cái, cô làm sao có thể nói rõ ràng với Lâm Phùng?


Tay Lâm Phùng giơ giữa không trung, có chút xấu hổ, Trình Lộc đứng đối diện anh, càng xấu hổ hơn.


Cũng may lão Chu đi ra, một tay đặt lên vai Trình Lộc, đùa cười nói: "Tiểu Lộc, không phải em nói muốn đi đến phòng tập thể thao? Đi, cùng nhau đi."


Trình Lộc liếc mắt nhìn lão Chu đang cười hì hì.


Chỉ nghe bên tai truyền đến một giọng nói cực kì dễ nghe, Lâm Phùng hỏi: "Cô muốn đi phòng tập thể thao?" Anh thu tấm vé về, giật giật môi, "Vậy đi cùng nhau đi."


Lão Chu lập tức hùa theo, "Được được, giáo sư Lâm cùng đi đi."


Trình Lộc cười không nổi, cùng đi phòng tập thể thao, làm sao có thể được!


Nếu Hứa Qua thật sự đi phòng tập thể thao, vậy bọn họ sẽ gặp mặt, tình huống này cực kì vi diệu, hơn nữa giáo sư Lâm có suy nghĩ không đúng về cô, nếu đi, nhất định sẽ xảy ra chuyện .


Huống chi, Trình Lộc không muốn nhìn thấy Hứa Qua.


Cô đẩy lão Chu ra, nhìn Lâm Phùng đứng bên kia, "Không được, không thể đi phòng tập thể thao, em có hẹn với Lâm Phùng đi nghe tọa đàm."


"Toạ đàm?"


Lão Chu mở to hai mắt, giống như vừa nghe một câu chuyện cực kì buồn cười, lão Chu cố nín cười, "Nghe tọa đàm gì?"


Trình Lộc gãi đầu, cô lắp ba lắp bắp nói: "Tọa đàm về tiếp thị phi di sản."


Lâm Phùng lui một bước, cách Trình Lộc một khoảng.


Vừa mới ở cùng nhau, vẫn nên cách nhau một khoảng cách.


Nhưng trong nháy mắt cô đi tới, tóc tung bay, hương dầu gội thoang thoảng truyền tới mũi anh, hương thơm quanh quẩn xung quanh.


Anh nhìn tóc của Trình Lộc, tóc mềm mại được buộc lên, dài chỉ dài tới gáy.


Lão Chu bật cười, anh ta vỗ vai Trình Lộc, "Tiểu Lộc, em nên cùng giáo sư Lâm học tập thêm kiến thức, nói không chừng ngày nào đó cục cảnh sát chúng ta có thêm một người học cao biết rộng."


Trình Lộc trừng mắt với lão Chu, vỗ lại một cái lên vai anh ta.


Cô ngước lên, "Anh cũng đừng đi phòng tập thể thao, tăng ca thêm không phải tốt hơn sao?"


Lúc trước vừa đến cảnh cục, đi đến phòng tập thể thao vẫn là lão Chu khuyến khích bọn họ đi, cô nghe nói hơn một nửa người của cục cảnh sát bị lão Chu mang theo đi đến phòng tập thể thao đó.


Lâm Phùng đứng sau lưng cô thúc giục: "Đi thôi."


"Được." Trình Lộc quay đầu nhìn anh cười cười, vẫy vẫy tay với lão Chu.


Cô đi sau lưng Lâm Phùng, đi theo anh đến chiếc xe Mercedes-Benz bên kia đường.


Cô mở cửa xe đi vào, bên trong xe có điều hòa, so với bên ngoài mát hơn rất nhiều.


Lâm Phùng không nói chuyện, lên xe thắt dây an toàn, xác nhận toạ đàm ở lầu ba của trung tâm thể dục Lâm Sơn, liền chạy đi. Trên đường, Trình Lộc nhịn không được quay sang lén nhìn Lâm Phùng.


Không thể không nói, Hứa Qua với Lâm Phùng thật sự rất không giống, cô cũng nghe Hứa Qua nói qua, ba của hắn bộ dạng cao lớn thô kệch.


Cô rũ mắt, bàn tay đặt lên đầu gối, hỏi Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, thật ra con người của tôi không giống như vậy, tính khí của tôi rất không tốt."


Lâm Phùng lái xe rất ổn, lúc nói chuyện với cô cũng không thèm quay đầu lại.


Ngữ điệu anh bình bình, nhàn nhạt nói: "Tính khí của tôi rất tốt."


Trình Lộc bất đắc dĩ mím môi, thôi bỏ đi, tính tình anh thối như vậy tốt chỗ nào chứ, nếu thật sự tốt, sao có thể dọa sợ sinh viên với tiểu Hồng ở cục cảnh sát tới như vậy chứ?


Sau đó, hai người cũng không nói gì thêm, nhưng lúc này không khí cũng không xấu hổ, hai người đều vui vẻ.


Rất nhanh, đã đến trung tâm thể dục Lâm Sơn.


Lâm Phùng phải lái xe đến bãi đỗ xe, hai người cùng nhau đi lên thang máy.


Lầu ba, phòng tọa đàm.


Đám người ngồi xuống, không nghĩ tới ở đây có rất nhiều người.


Lâm Phùng mang theo Trình Lộc đến vị trí ở trên ngồi xuống, bên trong mở điều hòa, còn phát nước khoáng miễn phí.


Xung quanh đa số đều là người trung niên trình độ toàn học giả trở lên, người nào cũng nghiêm túc, thảo luận về vấn đề học thuật, muốn dừng cũng không được.


Trình Lộc nhìn về phía Lâm Phùng, "Anh không đi thảo luận vấn đề học thuật với bọn họ à?"


Lâm Phùng nhẹ tiếng nói: "Không cần."


Lâm Phùng không nghĩ sẽ đi tham khảo cùng người khác, không có nghĩa là người khác không nghĩ tới.


Một người đàn ông trung niên trọc nửa cái đầu mặc tây trang đi lại, bộ tây trang đó mặc trên người của người đó, có vẻ hơi già, hoặc là người đó vốn lớn tuổi như thế.


Người đàn ông trung niên vươn tay về phía  Lâm Phùng, cung kính chào một tiếng: "Giáo sư Lâm cũng tới nghe tọa đàm? Sao lúc trước tôi nghe có nghe nói?"


Lâm Phùng bất động, không có bắt tay với người đàn ông đó, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.


Người đàn ông trung niên cũng không xấu hổ, tự động rút tay về.


Ngưòi đó giương mắt nhìn về phía Trình Lộc ngồi kế bên Lâm Phùng, tằng hắng, đi đến trước mặt Trình Lộc, cúi thắt lưng xuống nhỏ giọng nói: "Vị bạn học này, có thể đổi chỗ với tôi được không?"


Trình Lộc nhìn lên, không khách khí cười lạnh một tiếng, "Vì sao?"


"Người ngồi kế bên cô, là giáo sư Lâm của đại học Lâm Sơn, anh ta không thích ngồi cùng với phụ nữ, cô ngồi ở đây, chỉ chọc cho người khác xem thường, còn không bằng cùng tôi đổi chỗ."


Trình Lộc cong khóe môi, nhìn Lâm Phùng ở kế bên.


Người này vẻ mặt lạnh băng, nhìn lên chỗ toạ đàm không nhúc nhích, như là đang suy tư về vấn đề gì.


Trình Lộc lập tức từ chối, "Khó mà làm được, tôi cảm thấy giáo sư Lâm so với việc ngồi kế ông, thì thích ngồi kế tôi hơn."


Không đợi người đàn ông trung niên nói tiếp, Trình Lộc liền đưa tay nắm lấy vạt áo của Lâm Phùng, Lâm Phùng quay đầu, trên mặt không lộ vẻ gì.


Lâm Phùng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trình Lộc cười híp mắt, đôi mắt ướt đen láy, hiện tại đẹp như hoa xuân nở rộ rực rỡ, làm cho người ta động lòng.


Cô cười rộ lên còn rất đẹp mắt.


Lâm Phùng âm thầm than thở.


Lâm Phùng liếc năm người đàn ông đang nhìn cô, anh nghe được Trình Lộc hỏi: "Giáo sư Lâm, anh cảm thấy tôi với người đó, anh muốn ngồi với ai hơn?"


Đáy mắt Lâm Phùng rõ ràng  không vui, anh nhìn về phía người đàn ông trung niên, ánh mắt sắc bén, chỉ tiếc không thể một cước đá văng, "Cút".


Anh đẩy ngón tay của Trình Lộc ra, không khách khí lạnh như băng nói: "Toạ đàm sắp bắt đầu, nếu cô không muốn nghe, thì có thể rời đi."


Người đàn ông trung niên kinh ngạc.


Hắn nhìn theo từ lúc Trình Lộc kéo vạt áo của Lâm Phùng, cũng đã đủ kinh ngạc .


Từ trước giáo sư Lâm, lạnh lùng, chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với phụ nữ, nói chi là bị phụ nữ kéo quần áo!


Làm cho người ta kinh ngạc còn ở phía sau, giáo sư Lâm vậy mà không đồng ý để cô gái này đổi chỗ!


Nhưng mà rất nhanh, người đàn ông trung niên đã phản ứng lại, dường như nhận ra quan hệ của hai người kia.


Người đàn ông trung niên mang theo nụ cười lấy lòng, liên tục xin lỗi, về lại chỗ ngồi của mình.


Sau khi người đó đi, Trình Lộc liền hỏi Lâm Phùng: "Người đó là thầy giáo trong trường đại học của anh?"


Lâm Phùng lắc đầu: "Không phải là quá người quan trọng."


Đối với anh người đó thật sự không quá quan trọng, hắn là học trò của mẹ anh, một lòng muốn leo lên Lâm gia.


Toạ đàm đã xong, giáo sư Chu Đại Xu đã ngồi xuống, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay.


Âm thanh vỗ tay như sấm ở bên trong, Trình Lộc cảm giác lỗ tai của mình sắp không chịu nổi, âm thanh thanh lãnh bên tai vang lên.


Giọng nói đó, phảng phất bên tai, bởi vì sợ người khác nghe được mà hơi đè thấp, ngược lại so trong ngày thường lạnh lùng còn thêm ba phần gợi cảm.


Lâm Phùng ở bên tai cô nói: "Trình Lộc, thêm WeChat đi."


Tác giả có vài điều muốn nói:


Giáo sư Lâm: Để tôi kể cho nghe một câu chuyện cười, tôi không có WeChat của bạn gái tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.