Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 28: CÁI THẰNG CẦM THÚ NÀY!



Hứa Qua kinh ngạc, từ khi nào chú của hắn lại biết nói chuyện đâm chọt như vậy?


Hắn đang sững sờ thì nghe Lâm Phùng nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Cô ấy đi họp lớp ở đâu?"


Hứa Qua định thần lại, mở điện thoại ra vào nhóm chat của lớp, liếc nhìn, thấy có người đăng ảnh chỗ đang họp lớp lên, Trình Lộc trông có vẻ hơi say, trên mặt đỏ ửng.


Lâm Phùng ngồi kế bên Hứa Qua, dĩ nhiên cũng thấy được.


Anh đứng dậy, không muốn đợi Lâm Bích nữa.


Lâm Bích cũng sẽ không cho anh coi thứ gì quan trọng, nhiều nhất chính là báo cáo tài chính của công ty hay kế hoạch gần đây, hy vọng rằng anh có thể chia một ít cổ phần của công ty.


Anh không chút do dự lái xe rời đi.


Đêm nay gió to dữ dội, trên trời còn lóe lên vài tia sấm chớp, thỉnh thoảng có hai tiếng gầm thét, dương như mưa to sắp kéo đến.


Anh mở dẫn đường trên di động ra, nhập địa chỉ anh vừa nhìn thấy được trên điện thoại của Hứa Qua, quán bar Space.


————————————————


Cơn mưa đi qua như thác đổ, làm cho mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.


Sấm chớp rền vang, khiến cho các cô gái ở cửa phải rùng mình bịt chặt tai.


Buổi học lớp cũng sắp tới hồi cuối, mọi người chuẩn bị tan cuộc, kết quả lại gặp phải một trận mưa to như vậy, sấm chớp đùng đùng, thật sự có hơi đáng sợ.


Quan trọng hơn hết là với cái thời tiết như thế này thì ngay cả một chiếc xe cũng không thể đặt.


Đầu óc Trình Lộc choáng váng, cô cố hết sức để có thể đứng vững.


Cô ngẩng đầu liếc nhìn trời, tiếng sét nổ vang trời, cô không thay đổi sắc mặt nhìn xuống.


Khá nhiều bạn trong lớp cũng có xe, mọi người tách nhau ngồi một chút rồi rời đi, không ít cô gái muốn giành giật nhau để được ngồi trên xe của Hướng Đông.


Hướng Đông phách lối cười, hỏi Trình Lộc: "Sao thế Trình Lộc, có muốn ngooogi xe của tớ không?"


Lớp trường đứung ngăn trước mặt Trình Lộc, giúp Trình Lộc từ chối: "Không cần, tớ đưa cậu ấy về được rồi."


Trình Lộc lảo đảo, Đỗ Khê đứng kế bên cô, thuận tay đỡ lấy, Trình Lộc lập tức dựng thẳng sống lưng, một chút dấu hiệu say rượu cũng không có.


Trình Lộc đứng ra nói: "Lớp trưởng, không cần, không cần làm phiền cậu đâu."


Cô lấy điện thoại muốn gọi nhờ lão Chu tới đón, vừa mở điện thoại ra, một phút trước Lâm Phùng gửi tin nhắn cho cô.


[ nhìn đường đối diện ]


Trình Lộc ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường, dưới tấm màn mưa to, cô lờ mờ nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu ở đó, vừa định trả lời Lâm Phùng trên điện thoại, cô đã nhìn thấy cửa chiếc xe Cayenne mở ra, một bóng người cao ngất bước xuống trên tay cầm cây dù màu đen lớn.


Trình Lộc không cử động.


Hướng Đông không phát hiện Trình Lộc đang nhìn phía đối diện, còn đang kiêu ngạo nói chuyện: "Lớp trưởng, cậu đừng khuyên Trình Lộc nữa, người ta cũng đâu có coi trọng cậu đâu, cậu cũng đừng tự rước lấy nhục nhã."


Hướng Đông: "Lớp trưởng, đừng lấy mặt nóng dán lên mông lạnh."


Lớp trưởng đứng kế bên nói gì Trình Lộc cũng không nghe rõ.


Ánh mắt cô nhìn chằm chằm cái người đang đi qua màn mưa, cũng không biết là do mưa nhiều, hay là thật sự uống quá nhiều mà ánh mắt có hơi mơ hồ.


Chiếc dù màu đen thật sự hơi lớn, cô chỉ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt của anh, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, không để cho người ta nhỉn ra được anh đang vui hay buồn.


Nút áo sơ mi vẫn cài đến tận cổ như cũ, nhưng mưa tạt vào làm ống tay áo của anh hơi ướt, nước mưa tạt vào tay có thể nhìn thấy rõ được từng đường nét cơ bắp trên cánh tay của anh.


Anh rảo bước tới, rất nhanh đã đi đến trước mặt của cô.


Đỗ Khê hơi kinh ngạc, kinh hô thành tiếng: "Anh là?"


Ánh mắt Đỗ Khê rơi trên người Trình Lộc.


Giọng nói của Hướng Đông cũng dừng lại, nhìn thấy Lâm Phùng gấp dù lại đứng trước mặt Trình Lộc.


Lâm Phùng đảo mắt nhìn các bạn học xung quanh, nhíu mày lại, lãnh đạm lên tiếng: "Về nhà, được không?"


Khuôn mặt Trình Lộc đỏ ửng, cũng không biết là do Lâm Phùng dựa quá gần hay là do men say của rượu, cô mơ mơ màng màng, trên mặt cũng đã nóng đến lợi hại.


Trình Lộc đang định lên tiếng, lớp trưởng đã đứng ra lên tiếng: "Xin lỗi, vị tiên sinh này, tôi đưa cô ấy về được rồi, dù gì cũng là buổi tối, đi cùng người xa lạ cũng không tốt lắm."


Lớp trưởng đặc biệt nhấn mạnh ba chữ " người xa lạ".


Trong ánh mặt lại nồng nặc định ý.


Hôm trước ở buổi tiệc đính hôn của Hứa Qua anh ta đã thấy người đàn ông này, thân phận không thấp, còn tự xưng là bạn trai của Trình Lộc.


Sau đó lớp trưởng tra một chút thì mới biết đây là cậu của Hứa Qua, đoán rằng có lẽ anh không muốn bị dính tai họa nên mới nói như thế.


"Người xa lạ?" Lâm Phùng hỏi ngược lại, cười nhạo một tiếng, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Trình Lộc.


Đỗ Khê đi ra giảng hòa, đứng ở giữa lớp trường với Lâm Phùng, mỉm cười nhìn lớp trưởng nói: "Lớp trưởng, cậu làm cái gì vậy? Đây là bạn trai của Trình Lộc, cậu nói gì vậy."


"Bạn trai?"


"Bạn trai?"


Hướng Đông kinh ngạc hô lên thành tiếng, lớp trưởng cũng kinh ngạc không kém không ngờ Trình Lộc như vậy lại có bạn trai, Hướng Đông đang cảm khái chiếc Cayenne đắt tiền đang đậu bên kia đường.


Trình Lộc đỏ mặt nhìn Hướng Đông rồi lại nhìn lớp trưởng khoác khoác tay, "Không phải, không phải bạn trai."


Vừa dứt lời, ánh mắt Lâm Phùng lập tức trở nên ảm đạm, tầm mắt lạnh như băng, Trình Lộc tự dưng cảm thấy sau lưng lành lạnh, đôi mắt ướt át nhìn qua, đáy mắt trong veo, bởi vì uống rượu mà hoa mắt choáng váng.


Lâm Phùng cưng chìu lắc đầu một cái, "Em uống rượu làm gì."


Lời này rơi vào trong tai người khác lại biến thành Trình Lộc uống say không nhận ra bạn trai mình, rất nhiều bạn học đều lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình gửi vào trong nhóm chat của lớp.


Mấy tấm hình vừa được gửi đi đã gây xôn xao không nhỏ đến lớp học.


Dù sao thì dáng dấp của Lâm Phùng cũng đẹp mắt, hơn nữa còn có tiền, làm sao mà người khác không kinh ngạc được.


Lâm Phùng lưu loát đỡ lấy Trình Lộc, một tay còn lại mở chiếc dù màu đen ra, che kín người cô, Lâm Phùng đỡ cô đi vào trong màn mưa, đi được hai bước, anh lạnh lùng xoay đầu nhìn về phía mọi người.


Anh lễ phép nói lời cảm ơn: "Trình Lộc nhà tôi đã làm phiền mọi người rồi."


Giọng nói của anh như bị tiếng mưa xì xào lấn át, câu nói kia lọt vào tai, Trình Lộc ngước mắt nhìn sang, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người của anh.


Lâm Phùng đỡ cô ngồi xuống vị trí ghế phụ, cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn, xong xuôi mới lên xe ngồi.


Chẳng qua là chưa đi đến một nửa con đường về nhà, Trình Lộc bỗng nhiên mở mắt ra nói: "Giáo sư Lâm, tôi muốn ói."


Lâm Phùng dừng xe lại, xe mới vừa dừng, anh còn chưa kịp cầm dù, chỉ thấy Trình Lộc nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài, đứng bên cạnh thùng rác mà ói.


Lâm Phùng mở dù ra đi tới, che mưa cho cô, lúc này người Trình Lộc đã ướt một nửa.


"Ọe" Trình Lộc đem hết đồ uống tối nay phun ra ngoài, ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng sắp không mở được nữa.


Lâm Phùng đứng kế bên vỗ nhẹ lên lưng cô, không nhịn được nói: "Uống rượu không tốt."


Trình Lộc thở phào nhẹ nhõm, rất lâu sau cô mới lên tiếng nói: "Tôi biết uống rượu không tốt, tôi không muốn uống rượu."


Cô nói chuyện hơi lớn, bây giờ miệng vẫn còn vểnh lên, trông có hơi trẻ con.


Trình Lộc kéo vạt áo của lâm Phùng để lau miệng, Lâm Phùng nhìn xuống, trong lòng đột nhiên nhảy lên, làn da cổ từ từ đỏ ửng lên.


Làm sao có thể... dễ thương như vậy chứ.


Lâm Phùng nhẹ giọng nói: "Tôi đưa em về nhé."


"Được." Bây giờ giọng Trình Lộc đã mềm nhũn, không hề giống với khí chất lúc bình thường, nghe giống như một chú mèo được ôm trong lòng vậy, duỗi móng làm cho trong lòng Lâm Phùng ngứa ngáy.


Lần này Trình Lộc không quậy muốn ói nữa, vừa lên xe liền tựa vào cửa xe để ngủ, hô hấp nhàn nhạt, hàng lông mi dài cong còn hươi run rẩy một chút.


Đến bãi đậu xe của tiểu khu Phỉ Thúy, Trình Lộc vẫn chưa tỉnh.


Trong bãi đậu xe chỉ có một ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng, khu vực xung quanh mờ mờ ảo ảo, Lâm Phùng nhìn sang Trình Lộc, cô đang khép nép dựa vào cửa sổ xe, một chút cũng không nhúc nhích.


Anh nhích tới gần cô một chút, vẫn có thể cảm nhận được tiếng hít thở nhè nhẹ từ cô.


Chỉ là mới vừa mắc mưa, trên người có hơi ướt, anh nheo mắt nhìn chằm chằm cô, trước ngực Trình Lộc ướt một mảng lớn vẫn chưa có khô.


Ánh mắt Lâm Phùng rơi vào mảng áo ướt kia, có hơi thất thần.


Hầu kết hơi ngứa ngáy cử động, ánh mắt anh vẫn không dời.


Mảng áo ướt dính sát vào ngực, loáng thoáng lộ chiếc áo ngực màu đen bên trong, ngón tay Lâm Phùng nắm chặt, khó khăn ép buộc ánh mắt dời đi.


Nhìn lén vào lúc này không phải việc quân tử nên làm, có điều cũng thật khó khăn để làm quân tử.


Lâm Phùng hơi ngẩn người khàn giọng nói: "Trình Lộc, đến nhà rồi."


Lông mi Trình Lộc rung rẩy, nhưng cô không tỉnh lại, cau mày trông có vẻ hơi khó chịu trong người.


Lâm Phùng chuẩn bị xuống xe để ôm cô lên lầu, tay vừa mới đỡ lấy eo cô, xúc cảm trong tay khiến anh không tự chủ được mà dừng lại, cái eo này, thật là nhỏ.


Anh thực sự không biết làm thế nào mà thân hình nhỏ bé này lại bắt được mấy tên trộm kia, cái eo nhỏ nhắn này tựa như anh có thể dễ dàng bẻ gãy.


Lâm Phùng đặt tay lên tay Trình Lộc, bất động, một lúc lâu sau, anh có chút chần chừ, khẽ vỗ vào mặt Trình Lộc.


Đôi môi anh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của Trình Lộc, Lâm Phùng vội vàng thu tay lại, lui về sau hai bước.


Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng, anh ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn về phía Trình Lộc, ánh mắt lộ rõ vẻ tự trách.


Anh anh anh cái thằng cầm thú này!


Lại lợi dụng lúc Trình Lộc ngủ mà hôn trộm cô!


Không biết xấu hổ!


Mặc dù trong lòng Lâm Phùng chửi bới chính mình trăm ngàn lần, nhưng anh vẫn muốn ôm Trình Lộc lên lâu, nếu một mực đợi ở chỗ này thế nào cũng sẽ bị cảm.


Anh đỏ mặt ôm Trình Lộc đến thang máy, ánh mắt không dừng được mà ngắm nhìn Trình Lộc, trong đầu lại vang lên giọng nói của Hứa Tú.


Ấn lên tường hôn, ấn lên bàn hôn, ấn lên ghế hôn, rồi cuối cùng trực tiếp ấn lên giường, như vậy như vậy...


Lâm Phùng cảm thấy người mình nóng ran cả lên, anh ôm chặt Trình Lộc đi ra khỏi cửa thang máy, tìm trong túi xách của cô, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa.


Anh ôm Trình Lộc vào cửa, đở cô nằm trên giường, chẳng qua là quần áo trên người cô còn ướt, nếu để lâu sẽ bị cảm.


Hay đi sang nhà kế bên nhờ? Bây giờ đã là một giờ, sắp đến rạng sáng, nửa đêm nửa hôm cũng không nên quấy rầy người ta.


Lâm Phùng liền nhìn chằm chằm Trình Lộc, cho đến khi Trình Lộc bị chóng mặt mà tỉnh lại, vừa mở mắt, liền đối mặt với một đôi mắt đen láy thâm thúy, giật cả mình.


Thấy Lâm Phùng, Trình Lộc thở phào nhẹ nhõm, "Giáo sư Lâm, tới nhà rồi?"


Nhìn xung quanh, quả nhiên là phòng của mình.


Lâm Phùng đỏ mặt, xoay mặt sang một bên, không tự nhiên chuẩn bị đi ra ngoài, xoay người nhìn Trình Lộc nói: "Quần áo em bị ướt. như vậy không tốt, em thay đồ đi."


Trình Lộc cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên trước ngực bị ướt một mảng, áo ngực mà đen bên trong như ẩn như hiện, dù là mặt Trình Lộc có dày như thế nào đi chăng nữa cũng không nhịn được mà xấu hổ.


Hình như giáo sư Lâm đã thấy hết?


Cô ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Phùng đã rời đi, ở dưới ánh đen, cô còn có thể thấy lỗ tai Lâm Phùng đỏ lên như bị lửa than thiêu cháy, đỏ đến đáng sợ.


Cô nhướn mày cong môi cười cười.


Cô từ trên giường đứng dậy, chân mới vừa chạm đất, cảm giác như mình mới vừa cưỡi mây về, cô không kịp phản ứng, cả người liền nhào thẳng xuống đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.


Ba giây sau, Lâm Phùng lại đi vào, giọng nói nghiêm nghị: "Có ngã trũng chỗ nào không?"


Trình Lộc lắc đầu một cái, đẩy Lâm Phùng ra nói: "Giáo sư Lâm, để tôi thay quần áo."


Lâm Phùng buông Trình Lộc, gật đầu cân thần lùi về sau, đi được một bước quay đầu lại ba lần, sợ Trình Lộc lại té một lần nữa.


Khi bước đến phòng khách ngồi xuống, Lâm Phùng mới chợt ngộ ra, Trình Lộc không phải cố ý ngã chứ, thật ra mục đích là để có thể quay lại với anh?


Ồ, cô ấy vẫn là Trình Lộc của hồi xưa.


Trong trường hợp này, Lâm Phùng quyết định giúp Trình Lộc thực hiện ước mơ này một lần, quay lại với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.