Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng đến ngặt thở, mọi người đều hướng ánh mắt lo lắng cho người em út của mình. Một lúc sau, anh đứng dậy, cố gắng nở một nụ cười thật tươi:
- Em phải đến trường đây!
Anh Hoseok tiến đến gần anh, xoa đầu anh, khi anh đang mang đôi giày vào.
- Em ổn chứ?
- Em không sao mà!!- anh cười.
Sau đó anh rời đi, để lại sáu con người ngồi đây, họ thở dài và mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình...
------
Phía sau ngôi trường Hansung Science này, có một bãi đất trống khá đẹp, nơi đây hội tụ tất cả những tuyệt tác của thiên nhiên. Không khí trong veo, yên bình, trái hẳn với sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia. Anh thả hồn mình vào sự an nhiên nơi đây, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm, dòng ký ức khi ấy lại hiện về...
" Một cậu bé khoảng trạc tuổi lên mười, khuôn mặt bầu bĩnh, cùng chiếc răng thỏ vô cùng đáng yêu. Cậu rất nhút nhát thường xuyên bị ăn hiếp, chỉ biết ngồi đó khóc mà không hề phản kháng, đúng lúc đó một cô bé đã chạy đến, cô ấy có vẽ chửng chạc và hơn hẳn số tuổi của cậu. Cô ra tay can ngăn những đứa làm cậu khóc, khi chúng bỏ chạy tán loạn, thì cô đến bên cạnh cậu, lau đi những giọt nước mắt còn vương vãi, cùng với bụi bặm trên khuôn mặt. Cô dúi vào tay cậu một cây kẹo, rồi xoa đầu cậu dịu dàng:
- Em đừng khóc nữa, lần sau chúng nó mà ăn hiếp em, cứ nói với chị nha!
Từng lời nói ngọt ngào đi kèm với những cử chỉ ân cần, cậu nhìn cô bé, đôi mắt to tròn.
- Chị là ai?
- Chị tên là Lee Ji-eun, chị học cấp hai trường Daeyeon.!"
Anh mỉm cười, khuôn mặt của người đó lại hiện về, nụ cười tỏa nắng của chị làm anh không bao giờ có thể quên được. Kể từ ngày hôm đó, ngày nào khi đi học về chị cũng đến trường để đón anh, dường như đã trở thành một thói quen. Anh dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, dần dần hòa nhập được với cuộc sống nhờ chị. Anh đã từng nói "em yêu chị" rất nhiều lần, nhưng chị chỉ xem đó là một lời nói vu vơ của một đứa trẻ. Sau khoảng cuối năm cấp 2, gia đình chị phải chuyển lên seou, lúc đó anh đã khóc rất nhiều và không cho chị rời khỏi. Nhưng rồi anh gạt nước mắt buông đôi tay kia ra, còn nói một câu khiến chị rơi nước mắt: "Sau này em lớn lên, nhất định em sẽ đến seoul, lúc đó em sẽ bảo vệ chị suốt đời"
Câu nói từ miệng của anh, tuy rằng còn ú ớ, còn non nớt, nhưng ai biết được rằng, đấy là những lời thật lòng của một đứa trẻ và anh sẽ cố gắng thực hiện nó.
Khi 12 tuổi, anh đã quyết định lên Seoul để học tập, duyên số đã đưa anh đến với con đường nghệ thuật, trở thành thành viên của nhóm nhạc BTS. Anh đã tìm kím chị rất nhiều, nhưng kết quả vẫn vô vọng. Và trong một lần tham gia show diễn, anh đã vô tình gặp lại chị, chị đã lấy tên là IU, và điều đặc biệt chị đã trở thành nữ ca sĩ tài năng của Hàn Quốc. Khi gặp lại anh, chị cũng đã vô cùng sững sốt, cậu bé ngày xưa hay khóc nhè, bây giờ đã trở thành một soái ca vạn người mê. Sau lần đó, anh và chị cũng thường hay gặp gỡ nhau, nhưng dường như chị đã quên đi lời nói vu vơ lúc nhỏ của anh, nhưng riêng anh thì vẫn còn nhớ.
Nhưng hôm nay, anh tuyệt vọng khi nghe tin tức trên vô tuyến ở phòng tập. Có phải đến lúc này đây, chị vẫn xem anh là một cậu bé chưa hiểu chuyện hay không? Vẫn xem lời nói yêu chị là quá khứ?
Cảm thấy đau rát từ bàn tay truyền tới, anh nhìn xuống, chiếc bút chì đã bẽ gãy từ khi nào rồi. Da thịt cứa vào mãnh gãy mà chảy máu, anh vẫn để đó.
Tự nhiên, bàn tan mình được ai đó cầm lên, anh quay đầu lại. Cô bé đó, fan của anh. Nó không nói gì, cầm bàn tay đang rỉ máu của anh lên. Theo phản xạ anh rút tay lại, quay mặt đi chỗ khác.
- Không cần đau, em đi đi!
- Băng bó xong cho anh, em sẽ đi!
Sau đó, kiên trì nắm lấy bàn tay kia, lấy trong balo ra một cuộn băng gạc, băng bó một cách cẩn thận. Anh nhìn nó cúi đầu xuống, cảm giác nơi mu bàn tay có nước.
- Em....
- Anh đừng để mình bị thương nữa được không, xin anh đấy!!
Anh trơ đôi mắt nhìn người đang nắm tay mình. "cô bé này..."