Bạn Trai Tôi Là Kẻ Sát Nhân

Chương 29: Chương 29




Hajoon vô thức đi trên con đường bê tông lạnh, vẫn là con đường quen thường quanh nhà Soojin nhưng cớ sao tâm trạng của cô lại bất an thế này? Chợt cô thấy bóng dáng Yeomi thấp thoáng ở bên kia đường.

Hajoon như tìm thấy vực sáng, cô dơ tay lên vẫy:
" Yeom.."
Hajoon ngập ngừng, gương mặt dãn ra từ thu tay xuống khi thấy Bomi đi bên cạnh Yeomi.

Nếu như là trước đây cô có thể tự nhiên chạy đến bên họ rồi.
Bỗng cô bắt gặp Soojin đang nói chuyện với Bomi và Yeomi.

Có vẻ họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Thậm chí Soojin và Bomi còn có những chử chỉ rất thân mật nữa.

Trái tim Hajoon như hoá đá lại, trong đầu cô trống rỗng chỉ còn lại những thất vọng.
Ba người họ vừa vui vẻ nói chuyện từ từ rời đi, Hajoon hoảng hốt cử động đôi chân đã nặng như chì.

Cô cố gắng đuổi theo ba người họ nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp rồi.
...----------------...
"!!?"
Hajoon hoảng hồn bật dậy.


Căn phòng rộng lớn làm cô rùng mình vì lạ, quay lại nhìn đã không thấy Soojin đâu rồi.

Hajoon thẫn thờ ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn buồn bã không rõ điểm nhìn.

Sau khi sửa soạn Hajoon đi xuống quầy làm thủ tục trả phòng.

Được biết Soojin đã đi mất từ nửa đêm qua rồi.

Ánh mắt các nhân viên nhìn cô đầy vẻ coi thường, hả hê.

Cũng phải, trông cô khác gì một vừa bị đá xong bị bạn trai bỏ lại ở khách sạn vào nửa đêm đâu chứ, dù không phải nhưng cũng chẳng sai khi người khác nghĩ thế.
Taemin đã đỗ xe đợi cô ở trước khách sạn từ sớm, bất ngờ nhưng cô vẫn lên xe của Taemin ngồi ở ghế phụ.

" Sao anh lại ở đây vậy?" Hajoon ủ rũ cúi đầu xuống.
" Soojin kêu anh đến đón em.

Cậu ấy có việc nên về trước rồi." Taemin vừa lái xe vừa liếc Hajoon.
Chiếc xe băng băng trên con đường đến trường, suốt cả quãng đường Hajoon không nói thêm câu nào cô chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe.

Taemin phần nào đó cảm thấy áp lực với không khí này.
" Em...đang giận Soojin sao?"
Nếu đặt vào trường hợp của cô chính Taemin cũng cảm thấy bất bình nếu Soojin đột nhiên bỏ đi như thế.

Hajoon chớp mắt, cô lấy tay vén mái tóc phủ xuống mặt.
" Không đâu! Em đang không nghĩ về chuyện đó."
Taemin bất ngờ vì sự điềm tĩnh của Hajoon.

Trông gương mặt của cô lúc này đang trong trạng thái ổn định nhất.

Thật khiến Taemin ngạc nhiên.Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, Hajoon từ từ bước xuống xe đi vào trường.

Taemin nhanh chóng đánh xe vào chỗ để xe của trường.

Dù có chuyện gì xảy ra thì ngày hôm nay vẫn như vậy thôi.

Cuộc sống này vẫn sẽ tiếp diễn, điều đó là lẽ đương nhiên rồi.


Chaewon không hẹn mà cùng nhau đi xuống canteen tám nhảm.
" Thật là, cái đám đấy chỉ được cái mê trai thôi." Chaewon nhíu mày nhìn đám con gái ở bàn bên.

" Sao vậy?"
" Soojin hôm nay lại không đến trường.

Hừ! Không có cậu ta là cái đám đó lại như mất vitamin năng lượng ấy." Chaewon ngán ngẩm.
Hajoon cười khúc khích, xem cô gái nào đó đang nói này nọ người ta mà không xem lại mình kìa.

Bản thân Chaewon trước nay luôn là fan cứng của Soojin kia mà, ngày nào không có Soojin là cô ấy đều thiếu hụt tâm trạng làm việc.
" Thế anh chàng mà mọi người đang mong ngóng đâu rồi." Chaewon hậm hực hỏi.
" Có lẽ cậu ấy đang ở nhà, tớ cũng không biết nữa."
Chaewon trầm mặc quan sát Hajoon.

Thần thái của Hajoon so với hôm qua đã thay đổi.

Thật không thể khiến cho người ta không thể suy nghĩ đến có chuyện gì.
" Hai người hôm qua có chuyện gì đúng không?" Chaewon chất vấn.
" Làm gì..có.."
Hajoon ngập ngừng, mâu thuẫn trong suy nghĩ.

Để mà nói thì hai người một nam một nữ đến khách sạn vào nửa đêm thì làm gì có không có chuyện gì xảy ra được.

Không để Hajoon tìm đường trối Chaewon đã dí sát mặt Hajoon để dò thám khiến cô khó xử.
" Nhưng so với cậu thì chưa băng đâu." Hajoon chợt quay phắt lật ngược tình thế.

Chaewon đỏ mặt rụt cổ lại.

Đúng là, so với cô chỉ mới ngủ với Soojin thôi thì Chaewon đã làm chuyện người lớn với cậu ta rồi, có khi là nhiều rồi là đằng khác.
Hajoon thở phào một hơi, ánh mắt hướng ra phía xa vô định:
" Dù Soojin có tệ bạc thế nào.

Cậu ấy đã trở thành một người rất quan trọng với tớ."
Chaewon ngơ ngác nhìn Hajoon.

Vẻ mặt kiên định của Hajoon khiến cô bất ngờ.

Dường như điều cô nói là hoàn toàn thật lòng.
Phải, dù Soojin là một tên sát nhân có thể vung tay giết cô bất cứ lúc nào.

Dù cậu ta có là một tên đàn ông tồi tệ đến đâu.

Một người một thân một mình từ vùng quê lên Seoul như cô không có còn ai bên cạnh.

Chỉ có Soojin, cậu và căn nhà đó đã trở thành nơi để cô trở về, một ngôi nhà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.