Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 26-3



Edit: Xám

Khi tôi đẩy cửa bước vào thì cả phòng đã im lặng, trông hai người đều rất tức giận nhưng không ai mở miệng nói thêm câu nào nữa. Chú Lục Vĩnh Thăng im lặng nhìn tôi rồi đẩy cửa bỏ đi.

"Dì." Tôi đặt hộp cháo lên tủ đầu giường, kéo cái bàn nhỏ trên giường bệnh lên, "Lục Hi mua cháo cho dì, nhân lúc còn nóng dì mau ăn đi ạ."

"Hả? Lục Hi đã quay về rồi à, cái thằng nhóc này, còn không thèm đi vào." Dì An Kì bĩu môi, "Làm phiền Tiểu Nhạc rồi."

"Cậu ấy đứng ở bên ngoài." Tôi nói, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn tức giận, thậm chí tôi còn không muốn mất thời gian kiềm chế nó, "Cháu bảo Lục Hi đừng vào để cháu thay cậu ấy mang vào là được."

"À, ra là vậy." Dì An Kì gật đầu, tỏ vẻ như 'Dì đã biết'.

Sự tức giận bốc lên, trong phút chốc biến thành đau lòng.

"......Dì." Tôi chống tay lên bàn nhỏ, cố gắng kiềm chế giọng điệu, "Vừa rồi những lời dì nói, ban đầu không hề muốn sinh Lục Hi ra, những lời này Lục Hi đứng ngoài cửa đều nghe thấy hết rồi."

"Hả?" Dì An Kì khó hiểu nhìn tôi, mày nhíu lại, "Dì không hề nói những lời này, làm sao dì có thể nói vậy được."

"Dì có nói, lại còn nói rất lớn, Lục Hi nghe rất rõ." Vì không muốn Lục Hi đứng ngoài cửa nghe được nên tôi hạ giọng xuống thấp đến mức chỉ có tôi và dì An Kì nghe thấy.

Không tức giận là không có khả năng, hơn nữa tôi còn nhận thấy cơn tức giận này đang dần chuyển thành những nhát dao có thể gây nên tổn thương, nhưng tôi không hề có ý định ngăn nó lại.

"Chính miệng dì vừa nãy nói, dì nói không muốn ở bên chú, nếu không phải vì Lục Hi thì dì đã sớm ly hôn rồi. Hồi trước vốn dì đã muốn bỏ Lục Hi nhưng do chú khăng khăng muốn giữ lại cậu ấy."

Tôi gằn từng chữ, chậm rãi nói. Từng câu từng chữ được nói ra hết sức rõ ràng, có thể nhận ra nhờ vẻ mặt kinh ngạc của dì An Kì.

Đây là chuyện gia đình của Lục Hi, tôi không nên quan tâm tới. Đây là trưởng bối phải biết thể hiện sự tôn trọng —— cái này gọi là "Quy tắc", tôi gần như không bao giờ để ý tới. Phần lớn thời điểm vì không thèm để ý nên tôi rất tuân thủ. Nhưng một vài thời điểm, vì không thèm để ý nên đến cả cái tất yếu cần tuân thủ, tôi cũng không có.

"Thuận miệng nói xong liền quên hết, cứ tức giận là dì phát tiết hết ra. Nhưng còn tâm trạng của Lục Hi, dì chắc hẳn không thèm quan tâm tới nhỉ?"

Tôi hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt dì An Kì.

Loại ác ý đó xuất phát từ tận đáy lòng tôi, nó thôi thúc tôi gây thương tổn người khác.

"Nếu dì cứ luôn thuận miệng gây tổn thương người khác, nói xong thì cứ thế quên hết sạch, thì cả cuộc đời này dì sẽ chẳng hòa hợp được với bất kì ai đâu, có kết hôn thêm vài lần nữa thì kết quả sẽ vẫn vậy thôi."

Dì An Kì mở to đôi mắt, nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được: "Sao cháu có thể nói như thế được?!"

"Cháu có thể." Tôi trả lời không chút do dự, "Cháu biết mình đang nói cái gì, cũng biết những lời này sẽ khiến dì tổn thương, nhưng so với việc dì làm tổn thương người khác trong vô thức thì tốt hơn nhiều."

Nhìn thấy dì An Kì cắn chặt môi, sắc mặt trở nên tái nhợt, tôi mới thấy trong lòng dịu hơn một chút. Cảm giác muốn trả thù đánh vào khiến dì ấy kìm nén cơn tức giận do cơn đau gây ra.

Tôi nên khôi phục lại dáng vẻ bình thường thôi, không thể để Lục Hi đợi lâu.

Vì thế tôi hít một hơi thật sâu để điều hòa tâm trạng, sau đó mở hộp cháo cho dì An Kì, dặn dò từng cái một: "Lát nữa cháu sẽ quay lại lấy hộp, ly nước để ở đầu giường, nếu dì khát thì uống, chai truyền hết nhớ bấm chuống gọi y tá đừng để máu chảy ngược vào."

"......Tiểu Nhạc, dì nghĩ cháu nhầm rồi." Dì An Kì bỗng mở miệng, giọng mệt mỏi, lại mang theo một chút lý lẽ đúng lý hợp tình, "Lục Hi nghe thấy cũng sẽ không buồn, dù dì nói vậy nhưng dì đâu phá bỏ thằng bé, Lục Hi vẫn trưởng thành nên người đấy thôi. Còn vừa nãy dì với bố nó đề cập đến chuyện ly hôn, thuận tiện đề cập đến nó một câu, không có vấn đề gì cả."

"Dì cũng nhầm rồi."Tôi nhẹ nhàng nói, "Lục Hi có buồn hay không với việc cháu có để ý hay không, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho dù cậu ấy không buồn đi chăng nữa, nhưng những lời dì nói ra không thể không khiến cháu tức giận."

"Hơn nữa, tuy dì là mẹ cậu ấy, nhưng cháu có tự tin cháu hiểu cậu ấy hơn dì rất nhiều."

Nói xong câu này tôi liền đẩy cửa đi ra ngoài. Thật sự là không muốn nói thêm một câu nào nữa, tôi vẫn còn rất tức giận, ngộ nhỡ không khống chế được cảm xúc liền cãi cọ, chậm trễ thời gian.

Lục Hi đứng chờ ngoài cửa, tôi vừa đi ra cậu ấy liền ôm chặt lấy tôi.

Tôi không nói chuyện, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy như dỗ dành trẻ con.

Một lát sau, cậu buông lỏng tôi ra một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi: "Tiểu Nhạc, cậu tức giận."

"Đúng vậy, tớ tức giận." Tôi dựa cả người lên cậu ấy, đột nhiên không muốn tiêu hao bất cứ sức lực nào, "Sau đó tớ đã dạy cho dì An Kì một bài học, tớ vốn muốn mắng dì ấy, nhưng lại thấy mắng người thì rất mất mặt."

Lục Hi khẽ cười, lồng ngực cậu khẽ rung lên: "Cậu đừng nói nữa, cậu mà nói thêm gì nữa, tớ sợ tớ sẽ vui đến mức ngất xỉu đấy. Cơ mà tớ không muốn cậu với bà ấy giận nhau......Tức giận với bà ấy là chuyện không có ý nghĩa, tớ sẽ thấy có lỗi với cậu. Nhưng cậu vì tớ mà tức giận, tớ lại rất vui......Tớ phải làm thế nào đây."

"Ăn cơm thôi, tớ đói bụng rồi." Tôi bắt đầu đưa lực chú ý của Lục Hi sang cái khác.

"À, phải, ăn cơm thôi......" Cậu như vừa ở trong mộng tỉnh dậy gật đầu, "Để cậu bị đói rồi......Xin lỗi."

"Không cần, chẳng phải cậu cũng bị đói sao."

Cậu lắc đầu: "Thật ra tớ không đói lắm."

Tôi nói với dì An Kì rằng tôi có tự tin mình hiểu Lục Hi hơn cả mẹ cậu ấy.

Cho nên tôi biết, khi Lục Hi nghe được những lời đó, cậu ấy sẽ rất buồn.

Dù không quá buồn, không thực sự buồn, những cũng không phải là không buồn.

So với việc dì An Kì muốn ly hôn, so với việc tình cảm của bố mẹ không hợp, thậm chí so với việc ngay từ đầu dì An Kì đã không muốn có cậu trên đời —— những điều đó có thể hơi buồn, nhưng điều khiến cậu ấy buồn nhất chính là việc cậu ấy bị lấy ra làm một cái cớ để duy trì gia đình này.

Lục Hi sẽ không bởi thế mà cảm thấy vui vẻ hay may mắn.

Tôi dùng hai tay bóp má cậu, kéo cái mặt Lục Hi ra hình bánh mì trông rất buồn cười: "Vào —— xe —— ăn —— nhé ——?"

Kết quả là bữa tối hôm đó, sau khi đi chơi một vòng tụi tôi quay về hàng ghế sau xe.

Ăn trên xe không phải là ý kiến ​​tồi nhưng cũng không phải là ý kiến ​​hay. Vì không gian nhỏ nên phải cẩn thận kẻo thức ăn rơi vãi trên ghế. Trong bệnh viện thì quá đông người, nhiều âm thanh ồn ào và mùi thuốc len lỏi trong không khí thật sự không phù hợp để ăn, cũng không phù hợp để xoa dịu cảm xúc của Lục Hi.

Một nơi tương đối kín, yên tĩnh, chỉ có hai người, ghế sau xe là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Lại còn có thể bật điều hòa, nhiệt độ thích hợp.

Mở hộp cơm ra, chúng tôi mỗi người một đôi đũa bắt đầu ăn cơm.

"Món này ngon!" Tôi gắp một miếng thịt bò, bắt đầu sùng bái.

Lục Hi nhìn tôi một cái, mỉm cười: "Hơi lạnh mất rồi......Lần sau sẽ làm lại cho cậu."

"Vẫn ngon lắm í! Vừa mềm vừa thơm."

Lục Hi nghiêm túc ăn một miếng thịt bò, đánh giá hai ba giây, lộ ra vẻ tán thành: "Tớ nhớ kỹ rồi, đây là hương vị Tiểu Nhạc thích ăn."

"......Cái này khác với lần trước sao?"

"Có chút không giống."

"Chỗ nào thế?"

"Hành tây."

Tôi nửa hiểu nửa không nhìn Lục Hi, Lục Hi đưa tay còn lại ra xoa đầu tôi.

Ăn xong cơm tối, cậu cho hợp đựng cơm vào túi, rồi đặt túi ở ghế phụ. Thế là chúng tôi ở hàng ghế sau lười biếng dựa vào nhau.

Dựa vào nhau thế này thật sự thoải mái, tức giận phẫn nộ buồn bã gì đấy dường như đã bay đi xa thật xa.

Vậy nên tôi tạm thời đặt dì An Kì ra sau đầu, cho bản thân thư giãn trong chốc lát, tôi sợ nhìn thấy dì ấy lại tức giận, tính tình của tôi thật ra cũng không tốt lắm.

Tôi tựa đầu vào vai Lục Hi, vì thế má cậu ấy áp vào tóc tôi.

"Tiểu Nhạc." Lục Hi gọi tôi.

"Hửm?"

"Tớ từ lâu đã biết hồi đấy mẹ muốn bỏ tớ, và cả chuyện bà ấy không muốn sống cùng với bố tớ......Tớ đều biết hết. Trước đây mỗi lần cãi nhau với bố, bà ấy luôn nhắc lại rất nhiều lần." Trong giọng nói Lục Hi thậm chí còn mang theo ý cười, giống như đang kể chuyện nhà người khác vậy, "Bà ấy nói xong là quên, lần đầu tiên nghe được tớ đã rất sốc, dần dà nghe nhiều thành quen......thì chẳng còn cảm xúc gì nữa."

"Cậu chưa kể cho tớ nghe bao giờ." Tôi nắm chặt tay cậu ấy, thay cậu tủi thân, cảm thấy rất không cam tâm.

"Xin lỗi." Lục Hi có lẽ đã nhận ra điều đó, cậu niết lòng bàn tay tôi như thay cho lời xin lỗi, "Bởi vì đây không phải chuyện gì vui vẻ, hơn nữa cũng chẳng quan trọng, thế nên tớ mới không nói cho cậu biết. Tiểu Nhạc chỉ nên vui vẻ thôi, tớ biết cậu vì tớ mới tức giận, nhưng tức giận với mẹ tớ là chuyện không có ý nghĩa nhất, tớ không muốn bà ấy ảnh hưởng tới cậu."

"Nhưng dì bắt nạt cậu." Tôi nói, nhớ đến việc dì An Kì rất đương nhiên nói câu "Lục Hi sẽ không để ý" khiến cho hàm răng tôi trở nên ngứa ngáy.

Lục Hi cười phụt một tiếng: "Sao bà ấy bắt nạt tớ được chứ, có thể bắt nạt tớ thì chỉ Tiểu Nhạc mới làm được thôi."

"Tớ không bắt nạt cậu."

"Bắt nạt hay không bắt nạt thì tớ cũng rất vui."

Chúng tôi lại im lặng không nói gì, cho đối phương đùa nghịch bàn tay để thời gian trôi đi.

"Nè, Lục Hi......"

"Sao?"

"Chú dì sẽ ly hôn thật à?"

Lục Hi im lặng một lúc: "Sẽ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng tớ mong họ có thể duy trì tới lúc tớ thi đỗ đại học rồi mới ly hôn."

"Tại sao phải đến khi cậu học đại học?"

"Vì khi ấy tớ đã thành niên, có nhiều thời gian rảnh hơn. Dù không có tiền của họ thì tớ vẫn có đủ tự tin chăm sóc tốt cho cả cậu và tớ, nhưng bây giờ thì chưa được." Cậu giang tay ôm chặt lấy tôi, "Tớ không thích chờ đợi chút nào...... Nhưng lại không thể không chờ đợi được."

Tôi ở trong lồng ngực cậu ngọ nguậy, tìm một tư thế thoải mái nhất: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian."

"Không đủ dài." Tính trẻ con của Lục Hi lại ngóc đầu dậy, "Chúng ta đã lãng phí ít nhất 6 năm rồi."

"Ha ha ha ha trừ khi chúng ta là sinh đôi thì mới không lãng phí một giây phút nào."

"Vậy thì thật tốt......Cậu ở bên cạnh tớ từ lúc được sinh ra, nếu vậy tớ sẽ không còn sợ hãi nữa." Cậu thì thào.

"Cậu sợ hãi cái gì?"

"Rất nhiều."

"Vậy đừng sợ, tớ gặp cậu từ hồi còn nhỏ xíu, vậy là sớm lắm rồi đó."

Cậu bật cười: "Ừm, Tề Tiểu Nhạc, cậu xem, đây là số mệnh rồi......Cho dù là ngoài ý muốn, nhưng tớ vẫn được sinh ra. Có lẽ mẹ tớ là vì bất đắc dĩ mới sinh tớ ra, hoặc sau khi có tớ, họ mới nhận thấy trong cuộc sống xuất hiện thêm một phiền phức lớn...... Nhưng đâu ai quan tâm? Tớ sinh ra, lớn lên, gặp được cậu...... Đây mới là điều quan trọng nhất."

Nghe có vẻ quê mùa nhưng tôi vẫn không kìm được mà cười rộ lên.

Sao cậu ấy lại như thế này chứ, dễ dàng khiến trái tim tôi mềm nhũn như cục bông?

Có lẽ tôi không nên quá lo lắng, bởi vì lo lắng cũng vô dụng.

Điều hữu ích nhất chính là tôi luôn đứng đó, mắc kệ bố mẹ cậu ấy ra sao, hay gia thế cậu thế nào, tôi đều phải đứng nguyên đó bắt lấy cậu.

Trong trường hợp này, cũng chẳng có gì đáng sợ cả.

Lục Hi sợ gì tôi đều biết.

Mà tôi có thể bảo đảm những chuyện đấy sẽ không phát sinh.

Tác giả có lời muốn nói:

==========

Một năm nào đó, Lục Hi chín tuổi, Tiểu Nhạc chín tuổi.

Lục Hi lớp 3 từ học sinh giỏi bứt phá thành học sinh ba tốt.

Tiểu Nhạc lớp 3 vừa không phải học sinh giỏi, vừa không phải học sinh ba tốt.

Tiểu Nhạc chẳng hề để ý.

Lục Hi trong lòng lại không vui.

Vì thế Lục Hi sau đó liền đưa tất cả giấy khen của mình tặng cho Tiểu Nhạc làm quà.

Thói quen cho tới tận cấp ba mới ngừng lại vì đến lúc này mới có tâm lý hổ thẹn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.