Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 26-4: Ngoại truyện 4



Edit: Xám

Đó là thời điểm Lục Hi và Tề Tiểu Nhạc tám tuổi.

Mùng 7 tháng 7 âm lịch, Lục Hi và Tề Tiểu Nhạc gặp nhau để cùng làm bài tập hè.

Đang viết, Tề Tiểu Nhạc bỗng ngẩng đầu lên, chọc chọc cánh tay Lục Hi.

"Bài nào?" Lục Hi ngẩng đầu hỏi.

"Không phải, tớ bỗng nhiên nhớ ra, mẹ tớ bảo hôm nay là ngày Thất Tịch đó!"

Lục Hi gật đầu: "Có nghĩa hôm nay là ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch."

"Âm lịch là gì?"

"Một phương pháp tính thời gian khác, ví dụ, hôm nay là mùng 7 tháng 8, được gọi là dương lịch, còn mùng 7 tháng 7 là âm lịch."

Mỗi lần giải thích cho Tề Tiểu Nhạc nghe những câu hỏi "Vì sao" xong, Lục Hi luôn có cảm giác tràn đầy thành tựu, vì cô gái nhỏ sẽ ngừng hết công việc trong tay lại, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu, vừa nghe vừa nghiêm túc gật đầu.

Để có thể trả lời tất cả mọi thắc mắc của Tề Tiểu Nhạc, khiến bản thân không ngừng đạt được cảm giác thành tựu và thỏa mãn. Lục Hi đọc thêm nhiều quyển sách phức tạp hơn, cậu đọc sách với một tâm thế tiếp thu kiến thức, đầu óc lại tốt, thế là dần dần lượng kiến thức cậu tiếp thu được so với những bạn cùng trang lứa phong phú hơn rất nhiều.

"Vì sao lại phải sử dụng cách tính thời gian khác?" Câu hỏi vì sao trước vừa được giải đáp xong, Tề Tiểu Nhạc đã nóng lòng hỏi câu hỏi kế tiếp..

Lục Hi im lặng vài giây, đành phải thành thật đầu hàng: "Tớ cũng không biết,  khi nào tớ biết sẽ nói cho cậu nghe."

"Okê con dê." Tề Tiểu Nhạc gật đầu, thật ra cô cũng không đặc biệt để ý vấn đề này, ngủ một giấc có khi quên hết sạch.

—— Lục Hi rất rõ điểm này, đồng thời lại phảng phất một tia tức giận.

Vì sự khó chịu không rõ ràng này khiến cậu luôn ghi nhớ câu hỏi của Tề Tiểu Tô, tìm hiểu cặn kẽ, sau đó giải thích toàn bộ cho cô ấy nghe. Về việc cô ấy có nghe hiểu hay không, thì đấy là vấn đề sau đó.

"Mẹ tớ nói hôm nay là ngày lễ." Quả nhiên không đến một phút, Tề Tiểu Nhạc đã chuyển sang đề tài tiếp theo, "Cậu biết Ngưu Lang và Chức Nữ không?"

"Tớ biết truyện cổ tích về họ." Lục Hi đằng hắng giọng, trịnh trọng nói: "Cậu muốn tớ kể cho nghe không?"

Tề Tiểu Nhạc cười khà khà: "Khỏi, tớ cũng nghe rồi."

"......" Lục Hi cảm giác mình bị nghẹn đến hoảng.

"Nhưng vì sao hôm nay bọn họ phải gặp nhau? Bọn họ có thể bơi qua mà, cùng nhau bơi thì chẳng phải đến giữa sông là gặp mặt nhau được rồi sao?!"

Cô gái nhỏ đã hoàn toàn quẳng bài tập hè ra sau đầu, bút cũng đặt sang một bên, ngồi trên ghế rung đùi, và bắt đầu nghiêm túc vạch ra kế hoạch cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.

"Bởi vì sông rất rộng......" Trong lòng Lục Hi bắt đầu gióng lên hồi chuông cảnh báo, "Cũng có thể hai người họ không biết bơi."

"Vậy dùng phao bơi, lúc mệt còn  có thể nghỉ ngơi nữa."

"Cổ đại không có phao bơi, chỉ có thuyền."

Tề Tiểu Nhạc chớp mắt: "Vậy thì chèo thuyền, để Ngưu Lang đóng một cái thuyền rồi chèo sang đấy."

"Thuyền không dễ đóng như thế đâu, có rất nhiều thứ cần xem xét." Lục Hi nghiêm túc gạt đi suy nghĩ của Tề Tiểu Nhạc, ngẫm lại, liền vội vàng bổ sung một câu, "Tớ còn không biết cách đóng thuyền." 

"Vậy ư." Tề Tiểu Nhạc gật đầu, đem câu hỏi vì sao kế tiếp nuốt xuống, "Nhưng tớ thấy Ngưu Lang ngốc thật."

"Anh ta không ngốc, mà là đần." Lục Hi bĩu môi.

"Ngốc không phải là đần độn à?"

"Không giống, ngốc là đầu óc không thông minh, đần là......" Lục Hi bế tắc, phát hiện ra mình không tìm thấy từ nào thích hợp để hình dung, "......Là cả người đều dùng không tốt."

"Ồ——" Tuy nhiên Tề Tiểu Nhạc vẫn nghe hiểu, còn làm bộ gật đầu như thật.

Lục Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tề Tiểu Nhạc gãi đầu: "Vì sao Ngưu Lang lại đần?"

"Bởi vì." Lục Hi ngồi ngay ngắn, làm cho Tề Tiểu Nhạc cũng học theo ngồi ngay ngắn lại, "Anh ta đã giữ Chức Nữ lại mà còn không để ý tới việc tiên nữ hạ phàm liệu có bị thần tiên trên trời trừng phạt hay không, cứ thế ở nguyên chỗ cũ sinh sống, chẳng có xíu suy nghĩ cao chạy xa bay tới chỗ khác, thế nên thần tiên mới bắt được họ."

"Phải phải."

Nhận được sự ủng hộ, Lục Hi càng tự tin hơn: "Vả lại, nếu anh ta thật sự thích Chức Nữ đến thế, không muốn nàng bị bắt đi, vậy sao không biết cố gắng kiếm tiền? Chỉ cần kiếm đủ tiền, có căn nhà thật lớn, đến lúc đó anh ta có thể dùng tiền để nhờ những thần tiên khác chống lại Thiên Hậu, Chức Nữ nhất định sẽ không bị mang đi dễ dàng như vậy!"

"Đúng!"

Lục Hi khinh thường bĩu môi: "Lúc đầu anh ta còn biết trộm váy áo của Chức Nữ, mà tự dưng thế nào sau này lại đần thế? Đó là do anh ta không cố gắng hết sức giữ lấy Chức Nữ, cho nên bây giờ mỗi năm chỉ có thể gặp nhau một lần, đều do anh ta tự gieo gió gặt bão thôi."

"Nghĩa là sao?"

"Gieo gió gặt bão, ý là anh ta xứng đáng. Rõ ràng đã có được những gì mình muốn, thế mà vẫn bị cướp đi hết."

Tề Tiểu Nhạc dùng sức gật đầu: "Thì ra là vậy, nhưng tớ cảm thấy Ngưu Lang cũng không phải người tốt, trộm váy áo của người ta, tắm xong lạnh lắm đấy!"

"Chắc lúc đấy là mùa hè."

"Mùa hè cũng lắm chứ bộ, vừa từ bể bơi ra đã lạnh sun vào rồi, tớ phải quấn một cái khăn siêu to ấy!"

"Tóm lại Ngưu Lang không phải đối tượng đáng để hộc tập." Lục Hi mạnh mẽ kết luận, thu hút sự chú ý của Tề Tiểu Nhạc, "Cậu cũng không cần học tập Chức Nữ, Chức Nữ là người không có mắt."

"Vậy tớ nên học tập ai đây?"

"Cậu là bạn gái tớ, cho nên cậu phải thích tớ."

"Tớ thích chơi cùng với cậu mà?"

"......" Lục Hi mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, "Cứ thế đi, mau làm bài tập, làm xong tớ đưa cậu ra ngoài chơi."

Tác giả có lời muốn nói: Phát một viên đường nho nhỏ...... Thật sự rất nhỏ, đường tám tuổi XD


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.