Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 3-1



Editor: Xám

Tôi ở trường học không có bạn bè.

Đây là sự thật.

Tôi không cảm thấy buồn bã gì nhiều, vì từ khi bắt đầu học tiểu học, tôi đã không có bạn bè.

Nói đúng hơn, đấy đã là thói quen.

Nhưng không phải do tôi cùng các bạn học xảy ra xích mích, ngược lại, quan hệ với mọi người đều không tồi, nhưng chỉ ở mức không tồi thôi, tuyệt đối không cùng ai phát triển tới mức bạn bè thân thiết.

Không có bạn bè nguyên nhân đương nhiên là Lục Hi.

Vào thời điểm học tiểu học, tôi cùng người khác nói nhiều hơn một câu, cùng các nữ sinh khác nhảy dây đá bao cát, cậu liền cảm thấy mình bị xem nhẹ, sau đó liền chạy tới nắm lấy tay tôi, một bên nghiến răng nghiến lợi, một bên rớt từng giọt nước mắt lớn, lên án tôi bỏ cậu qua một bên không làm tròn tư cách bạn gái, rồi hung dữ uy hiếp tôi không được chơi cùng người khác nữa bằng không cậu ấy liền đem tôi trói lại.

Tôi có cái quái gì tốt đâu? Khi còn nhỏ Lục Hi so với tôi lùn hơn một chút, bộ dạng xinh đẹp, khóc một cái lực sát thương cực lớn, tôi chỉ có thể liều mạng dỗ cậu, cùng cậu nói chuyện, thậm chí còn mang cậu đi chơi nhảy dây, đá cầu, mà cậu không chút để ý đây là "trò chơi của con gái".

Nếu có người muốn tìm tôi chơi, tôi chỉ có thể cự tuyệt, nếu không Lục Hi sẽ hung tợn mà đuổi người đi, có một lần còn dọa khóc một bạn nữ cùng lớp.

Vì hoà bình thế giới, tôi tuyệt giao với cả lớp.

Nhưng kỳ lạ là, tôi trừ ban đầu có không vui, sau đó một chút cũng không tức giận —— tuy rằng tôi cùng cả lớp tuyệt giao, nhưng vẫn có Lục Hi chơi với tôi nha! Hơn nữa tôi chơi cái gì cậu liền chơi cái đó, một chút cũng không bắt bẻ, tôi muốn chơi bao lâu cậu ấy liền chơi với tôi từng ấy thời gian, nếu chơi đến mức không kịp làm bài tập, cậu liền thay tôi làm.

Huống hồ, Lục Hi vô cùng có nghĩa khí —— khi đó tôi thật sự nghĩ như vậy —— tuy rằng cậu không cho phép tôi chơi cùng người khác, nhưng chính cậu cũng làm gương rất tốt, chưa bao giờ đi chơi cùng người khác, chỉ chơi cùng tôi.

Lên sơ trung, Lục Hi tiến bộ rõ rệt, ít nhất cậu so với hồi tiểu học không giống nhau, một hai đòi đứng ngoài cửa WC nữ chờ tôi đi vệ sinh.

Không dễ nhìn chút nào, aizzz.

Mà hiện tại, Lục Hi là học sinh lớp 10 xuất sắc nhất, thành tích nổi bật, thi đua toàn năng, nếu cậu mà tranh cử vào hội học sinh, thì thật sự vô cùng hoàn mỹ.

Mặc dù nói vậy, cậu ấy không tham gia hội học sinh khiến tôi rất vui, bằng không tôi ngày nào cũng phải ở trong văn phòng của hội học sinh mất, một bên nghe mấy người trong hội học sinh họp một bên làm bài tập.

[ Lộ Tây, tại sao thành tích của cậu lại tốt như vậy chứ? ] tiết một buổi chiều ngày đầu tiên đi học mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau, để vực dậy tinh thần, tôi lấy giấy viết mấy câu không hề có dinh dưỡng, đẩy lên bàn Lục Hi.

Lục Hi(陆曦) tên quá khó viết, tôi chữ không đẹp, viết chữ "hi" xấu như gà bới, dứt khoát viết bằng chữ đồng âm.

—— sau đó Lục Hi liền không chút do dự đem tên tiếng Anh của mình đổi thành Lucy, khuyên cậu đổi lại tên, cậu liền đáng thương hề hề nói đây là tên Tiểu Nhạc đặt cho tớ, tớ muốn dùng.

[ Cậu thích tớ thành tích tốt chứ? Nếu thích, tớ liền đạt thành tích tốt hơn, nếu không thích, tớ liền thi rớt một chút. ]

Tôi yên lặng quay đầu, nhìn thoáng qua Lục Hi tiên sinh ngồi cùng bàn, cậu quả nhiên nghiêng đầu, lông mi nửa rũ xuống nhìn tôi nhợt nhạt cười, có thể nói là nụ cười đầy dịu dàng.

[ Tớ thích cậu thành tích tốt, cảm giác rất tự hào. ]

[ Thật ư! Cậu trước kia không nói cho tớ biết......] đằng sau vẽ một khuôn mặt oan ức.

[ Tớ trước kia không nghĩ tới phải nói chuyện này, hiện tại cậu biết rồi đó.] tôi ở dưới bàn sờ đùi cậu trấn an.

Khà, xúc cảm trước sau như một thật là tốt, cho dù cách lớp quần đồng phục vẫn cảm nhận được rõ ràng.

Lục Hi một bàn tay nắm lấy tay tôi rồi đặt lại lên đùi cậu, một tay khác đẩy tờ giấy trở về: [ Tiểu Nhạc thì sao? Cậu cũng muốn thành tích tốt chứ? ]

Tôi rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một chút, cẩn thận ngẫm lại, lúc sau mới trả lời: [ Như bây giờ là được rồi, tớ mà muốn thành tích tốt khẳng định mệt chết luôn, còn không bằng cứ như này thoải mái dễ chịu.]

Dường như có phần hơi có lỗi với phụ lão Giang Đông*, nhưng tôi là như thế người không có tí chí hướng nào. Nhưng cũng may mà tôi không có chí lớn, vậy tôi mới có thể cùng Lục Hi bình an ở bên nhau lâu thế này, bằng không, với tính chiếm hữu và quản thúc 24/24 kia, chỉ sợ tôi với cậu đã sớm lưỡng bại câu thương (cả hai thương tích đầy mình).

*cái câu này tớ tra trên gg thì nó ra hẳn một điển tích, tớ không biết giải thích thế nào cho dễ hiểu nên các cậu tự gg xem nha ;;;A;;;

—— A đu đu, mới tưởng tượng thôi, tôi bình thường cũng không phải chỉ qua loa cho xong chuyện đâu.

Tôi suy nghĩ một chút không cẩn thận để suy nghĩ  bay đi thật xa, chờ tới lúc tôi lấy lại được tinh thần, mới phát hiện Lục Hi đang cẩn thận chọc cánh tay tôi.

Tôi mê mang nhìn cậu chớp chớp mắt.

Lục Hi vươn hai ngón tay, đem tờ giấy trên bàn đẩy cho tôi, ý bảo tôi xem.

Tôi cúi đầu nhìn ——[ Tớ muốn thành tích cậu cứ trung bình như này, không phải tớ muốn nói cậu kém cỏi, tớ không muốn cậu thành tích tốt, cậu thành tích tốt, trở nên ưu tú, liền sẽ bỏ đi, tớ phải làm sao bây giờ. Rất xin lỗi Tiểu Nhạc, cậu đừng tức giận, tớ là một tên trứng thối, nhưng tớ đã đồng ý với cậu, tuyệt đối sẽ không nói dối cậu.]

Tôi mất một giây đồng hồ để theo kịp mạch não Lục Hi, sau đó liền cảm thấy dở khóc dở cười.

Dông dài như thế là vì chuyện này ư?

Cầm lấy tờ giấy nhỏ, lật mặt sau, xoàn xoạt viết: [ Dù thành tích tốt, tớ cũng sẽ không rời khỏi cậu, bởi vì trừ cậu ra, chẳng có ai sẽ thích tớ giống vậy nữa.]

Tôi đem tờ giấy đẩy qua, Lục Hi duỗi tay che kín, đầu tiên thật cẩn thận mà liếc tôi một cái, tôi nhìn cậu cười cười, cậu theo bản năng cũng cười một cái, giống như không phải khẩn trương.

Tiếp theo cậu hé tay, nhìn chằm chằm tờ giấy thật lâu.

Nói thật, tôi có chút tò mò, cũng có chút chờ mong phản ứng của cậu ấy, cho nên tôi cũng nhìn chằm chằm vào cậu.

Thật lâu sau, Lục Hi trì độn chớp mắt một cái.

Rồi lại thêm một chốc nữa.

Tiếp theo cậu hết sức quyết đoán mà giơ tay, đứng lên, dùng giọng điệu hết sức thành khẩn mang theo lo lắng mà mở miệng: "Thưa thầy, Tiểu Nhạc không thoải mái, em mang bạn ấy đến phòng y tế nhìn xem."

Tôi phản xạ có điều kiện mà nằm bò lên bàn học, làm ra vẻ đau đớn khó nhịn vì có thân thích đến thăm.

Lục Hi dắt tôi từ cửa sau phòng học đi ra ngoài, tay cậu nắm rất chặt, bước chân có điểm gấp gáp, nếu tôi thật sự có thân thích đến thăm, đoán chừng với cái tốc độ này thì tôi ngỏm lâu rồi.

Đang là thời gian học, khu dạy học bên ngoài không có một bóng người.

"Ai, Lục Hi......" Tôi vừa định hỏi cậu ấy mang tôi tới đây làm gì, bỗng nhiên bị cậu ôm chặt.

Thật sự ôm rất chặt, gắt gao, tôi lâu lắm rồi mới bị cánh tay cậu ghìm tới phát đau.

Xám: Chương này dài nên mình chia thành 2 chap nha :3 muốn edit tiếp mà buồn ngủ quá nên mai mình đăng tiếp nạ 🙆🏻‍♀️🙆🏻‍♀️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.