Editor: Xám
Nhưng thời điểm như này thường có nghĩa là—— Lục Hi cần thông qua cái ôm để làm dịu đi cảm xúc nào đó, vì thế tôi nhẫn nại chịu đựng không hé răng lời nào, thân thể thả lỏng tùy ý cho cậu ôm, đồng thời cẩn thận cảm nhận phản ứng của Lục Hi, đánh giá khi nào tôi có thể lên tiếng.
Sau đó tôi nghe được...... Lục Hi khịt mũi một cái.
Nhất định là khóc, chảy nước mắt xong rồi thì khịt khịt mũi vài cái.
Tôi cả người đều hoang mang, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, không biết vừa rồi có cái gì kích thích đến trái tim thủy tinh của Lục Hi, cậu cứ thế ôm tôi rớt nước mắt.
Bạn có thể mong đợi gì vào một tên bệnh kiều không khống chế được cảm xúc đến mức bắt đầu rớt nước mắt đây?
Tôi hít sâu, lại hít sâu, bắt bản thân nhất định phải bình tĩnh, mặc kệ cái gì kích thích Lục Hi, là bạn gái Lục Hi, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ trấn an cậu ấy, khai thông cậu, giúp cậu hòa hoãn cảm xúc, đem ngày mưa biến thành ngày nắng.
Suy cho cùng, không thể mặc kệ bạn trai mình đang khóc được.
Tôi nâng tay vỗ vỗ lưng Lục Hi, cậu với cái này không có phản ứng gì đặc biệt, rất tốt, không có kháng cự tôi tiếp xúc cơ thể trấn an cậu, hiện tại suy nghĩ trong đầu Lục Hi vẫn đang được chịu sự điều khiển của lý trí và thường thức.
"Lục Hi?" Tôi nhẹ giọng gọi cậu một tiếng, "Có thể buông ra một chút được không.....tớ đau."
Lục Hi đột nhiên buông tay ra, rồi lập tức khép lại cánh tay, lần này rất cẩn thận mà ôm lấy tôi.
...... Tôi bắt đầu không hiểu tình trạng lần này là như thế nào, Lục Hi thoạt nhìn hoàn toàn bình thường, có lẽ cậu không phải là vừa chịu kích thích gì đâu ha? Nhưng nếu không phải chịu kích thích, cậu ấy vì sao lại khóc chứ?
Chẳng lẽ trong lớp xuất hiện cái gì đó khiến cậu ấy trở nên mẫn cảm ? Mà trong lớp rơi nước mắt thì rất xấu hổ, nên mới kéo tôi ra ngoài yểm trợ?
"Cậu sao vậy? Vì cái gì mà phải khóc?" Tôi thuận tay vuốt tóc cậu, bắt đầu cảm thấy đau lòng.
"Bởi vì...... tớ rất vui."
"...... vui?"
"Là vui á." Giọng của Lục Hi mang theo âm mũi, có phần khàn, nghe có chút nhếch nhác, "Bởi vì...... Bởi vì Tiểu Nhạc cậu biết, cậu biết tớ thích cậu nhiều như thế nào...... ra là cậu biết......"
Tôi sửng sốt một chút: "Tớ biết chứ, luôn luôn biết."
—— Trừ khi là thiểu năng trí tuệ, bằng không được đối phương thật cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn phục tùng cùng bảo vệ lâu như vậy, sao lại có thể không cảm nhận được. Bởi vì biết Lục Hi thích mình rất nhiều, tôi mới trở nên càng thêm cẩn thận, cũng nhiều thêm không kiêng nể gì.
Ở trước mặt Lục Hi tôi luôn cẩn thận, bởi vì tôi không hy vọng bản thân mình gây nên bất cứ câu nói thương tổn hoặc kích thích nào đến cậu. Mà ở bên cạnh Lục Hi, tôi có thể không kiêng nể gì mà làm điều tôi muốn, bởi vì bất luận ra sao, Lục Hi đều giúp tôi giải quyết tốt.
"Cậu biết là tốt rồi...... Thật tốt quá, tớ vẫn luôn cho rằng...... Cậu biết thật là tốt, thật là tốt quá, tớ thật sự rất thích cậu." Lục Hi hiếm thấy mà nói năng lộn xộn hết lên, cậu không ngừng xoa mắt, lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Lớp buổi chiều, lại trốn tiết.
Lục Hi từ trong tủ đựng đồ lấy ra cặp sách của cả hai, lôi kéo tôi trèo tường trốn học, đi hẹn hò.
Tôi nghĩ tới đống bài tập chưa làm cùng với tiết học không nghe giảng, nội tâm khóc không ra nước mắt, nhưng nâng mắt lên nhìn thấy nụ cười sáng lạn tựa như ánh mặt trời của Lục Hi, nội tâm đau khổ trong nháy mắt biến mất.
Tôi nắm lấy tay Lục Hi, hết sức nghiêm túc lắc lắc: "Tớ muốn uống trà sữa."
"Được."
"Tớ còn muốn ăn bạch tuộc nướng."
"Được."
"Tớ còn muốn ăn bánh kem ngàn tầng, tớ mỗi lần nghĩ đến đều muốn ăn, sau đó là ăn cái kia."
"Xoài ấy hả, được."
"Lục Hi, cậu rất vui sao?"
Lục Hi chớp mắt một cái, nụ cười vừa rực rỡ vừa trong sáng: "Đương nhiên là vui rồi!...... Nguy rồi, vui đến điên mất, vui đến mức bây giờ liền muốn đêm cậu khóa ở trong phòng...... Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc chúng ta mua đồ ăn ngon, về nhà ăn có được hay không? Tớ bảo đảm ăn cơm chiều xong sẽ cho cậu về nhà."
Tôi sửng sốt hai giây, lúc sau yên lặng gật gật đầu.
Quả nhiên không hổ là bạn trai tôi, một tên bệnh kiều......vô cùng vô cùng vô cùng thích tôi.