Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 33-2



Editor: Xám

Cả ngày hôm nay, Lục Hi rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu.

Anh giống đang phiêu bồng trên không trung, người nhẹ như bước trên mây. Nhưng cứ được một lúc, anh ấy lại quay về mặt đất, kéo lấy tay tôi vồn vã năn nỉ tôi nói "Câu nói kia" một lần nữa.

Tôi đến gần tai anh ấy lặp lại thêm lần nữa, sau đó lại nhìn thấy anh tiếp tục lâng lâng.

Xuất phát từ tâm lý chưa nói câu nói này bao giờ mà nảy sinh cảm giác ngại ngùng, tôi cứ mặc kệ Lục Hi lâng lâng trên mây như thế hết một ngày.

Tôi nghĩ anh ấy cần thời gian để thích ứng và cả tôi cũng vậy.

Tuy trước giờ chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, nhưng mối quan hệ hai đứa quả thật đã có phần khác biệt so với trước đây, là một cảm giác kiên định và vững vàng hơn.

Chúng tôi chưa phải người trưởng thành vẫn còn là những cô cậu học sinh, con nít 17 tuổi nói "yêu", mới nghe thôi đã có vẻ hơi nực cười rồi.

"Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc." Lục Hi đột nhiên ghé vào bên tai tôi nói nhỏ: "Anh cũng rất yêu em, rất rất rất yêu."

"......Đừng thình lình nói thế chứ." Ngực đột nhiên đập liên hồi, nóng như bị thiêu.

—— Nhưng ít nhất tôi có thể xác định được, cái từ "yêu" này là thật, không phải là slogan, cũng không phải ra vẻ yêu nhau sâu đậm.

Anh ấy vui vẻ mà cười rộ lên, đôi mắt cong cong: "Nhiều hơn một chút so với em yêu anh."

"Tại sao?"

"Bởi vì......" Anh vẫn cười, cười đến mãn nguyện, vẻ mặt ngây ngất, "...... Không vì gì cả, anh cảm thấy như thế rất tốt, một chút là tốt rồi."

Nói thật, tôi không so đo cái vấn đề yêu nhiều hay yêu ít này lắm, huống hồ chuyện này còn vốn dĩ còn chẳng tính toán được. Nếu Lục Hi thích vậy thì cứ cho là vậy đi.

Dù sao anh ấy đang rất vui, nhìn anh ấy vui vẻ như vậy làm tôi cảm thấy giờ anh ấy có nói gì tôi cũng nghe theo hết.

Ngay cả khi trong lớp học Lục Hi cũng không tài nào ngừng cười được, vì điều này mà khi bị gọi trả lời câu hỏi anh còn bị thầy giáo trêu, Lục Hi vẫn nở nụ cười rực rỡ trả lời thầy giáo rằng hôm nay chuyện chung thân đại sự của mình đã được xác định xong xuôi nên mới vui như vậy.

Anh ấy vui điên lên rồi, giọng điệu nói chuyện cứ như một đứa con nít nghe trẻ con chết đi được.

Vì câu trả lời hết sức chân thực ở một mức độ nào đó này, anh bị thầy giáo lẫn các bạn khác trong lớp cho rằng anh đang làm trò chọc mọi người cười, cả lớp cùng cười ỉa.

Chỉ có mỗi tôi chôn đầu lên mặt bàn để không ai nhận ra mình có chỗ nào đấy không thích hợp.

Tan học, Lục Hi dắt tay tôi về nhà, dùng giọng điệu như sắp hoàn thành sứ mệnh vẻ vang nói với tôi: "Tiểu Nhạc, em gọi điện cho Quan Nghiên đi!"

Giờ lòng hiếu kỳ của tôi mới bất giác quay lại, bỗng thấy có chút lo âu: "Bảo em gọi thì nên hỏi như nào giờ? Chẳng lẽ hỏi thẳng chị ấy với Lâm Tinh Hàm bây giờ thế nào rồi?"

Nghe thế nào cũng thấy gượng gạo, hơn nữa Quan Nghiên rất nhạy cảm, chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ ngay tới việc Lâm Tinh Hàm có chuyện gì.

Nếu có thể, tôi muốn cố hết sức tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với điều kiện tiên quyết không gây ảnh hưởng tới chị ấy.

"Em nói là sắp nghỉ hè rồi, hỏi chị ấy khi nào về." Lục Hi không chút để ý, "Sau đó cứ tiếp tục nói chuyện, thể nào cũng lòi ra cái gì đấy."

"......Hay anh gọi đi, em ngồi nghe cho."

Lục Hi nhún vai: "Vậy chắc chắn sẽ không hỏi ra được cái gì đâu, chị ấy có sự cảnh giác với anh."

"Vâng......"

Đứng đấy nghĩ cũng vô dụng, cùng lắm thì kéo Lâm Linh vào tròng, như vậy có bị hớ cũng không bất ngờ lắm.

Thế là tôi bấm điện thoại gọi cho Quan Nghiên, may mắn sau hai hồi chuông, điện thoại đã có người nhận: "Alo? Tiểu Nhạc hả?"

Nghe giọng chị ấy có vẻ bình thường nên tôi thoáng yên tâm.

"Chị Quan Nghiên, sắp nghỉ hè rồi, năm nay khi nào chị về thế? Mấy nay mẹ cứ hỏi em suốt." Thuận miệng kéo luôn mẹ vào, nhưng đúng là mẹ rất quan tâm tới đứa cháu gái bên ngoại này.

"A......" Chị ấy thoáng ngập ngừng, "Nghỉ hè năm nay chị không về, chị vừa đăng ký một chương trình ở lại trường, dự định hè này sẽ làm bài nghiên cứu."

"Hả?" Đáp án này nằm ngoài dự kiến, "Cả kỳ nghỉ sẽ ở bên đấy luôn ạ?"

"Ừm......."

Quan Nghiên không giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, vì vậy tôi bắt được một chút do dự trong lời nói của chị ấy.

"Chị làm sao vậy?" Tôi cẩn thận hỏi, "Tâm trạng có vẻ không tốt lắm."

"Cũng không có tệ lắm......Sao em nghe ra được thế?"

"Cảm giác." Tôi ăn ngay nói thật.

"Hầy......Từ nhỏ em đã vậy rồi, đặc biệt nhạy cảm với mấy chuyện này." Giọng điệu chị ấy trở nên bất đắc dĩ, "Chắc là do......Tâm trạng của chị mấy nay không tốt lắm, nhưng chị vẫn chưa nói với ai về chuyện này. Em đã hỏi rồi thì chị có thể tâm sự với một xíu không? Dù sao......chuyện của anh ấy em cũng biết."

Tôi không kìm được hít một hơi sâu —— khoan đã, không phải chuyện tôi nghĩ tới chứ? Hình như tua hơi bị nhanh rồi đấy!

"Không sao đâu, muốn nói thì nói."

Chắc chắn dáng vẻ tôi trợn tròn đôi mắt đã bị Lục Hi nhìn thấy, không chỉ vậy anh ấy còn biết tôi đang nghĩ cái gì.

Đầu dây bên kia thoáng chốc im lặng, chắc Quan Nghiên đang cân nhắc nên mở lời thế nào.

Cuối cùng, Quan Nghiên cũng lên tiếng.

"Chị với Lâm Tinh Hàm chia tay rồi."

............

Trong một thoáng, tôi nghĩ rằng mình nghe lầm, hoặc do tôi gặp ảo giác, tôi thậm chí còn không biết nên phản ứng như nào, chỉ biết ngơ ngác lên tiếng.

"Ơ, vậy hả, chia tay hả......"

"Đúng vậy, chị nói, lần này chị đã nói chuyện với anh ấy rất nghiêm túc...... Còn định cảm ơn em và Lục Hi. Nhờ có hai đứa, chị mới biết phải nói gì, anh ấy thế mà......thật sự đồng ý. Chị cũng rất ngạc nhiên."

Khó trách Quan Nghiên không biết Lâm Tinh Hàm bị bệnh, e rằng sau khi chia tay, cả hai không liên hệ gì với nhau nữa. Cũng có lời giải thích cho việc ở lại trường kỳ nghỉ hè này, dù sao nhà Lâm Tinh Hàm cũng bên đây, quay về chỗ này hết, ít nhiều gì cũng khó xử.

"Em có thể hỏi chị cái này không......" Tôi rè rặt mở lời, "Tất nhiên, nếu chị không muốn nói cũng không sao." 

Chị ấy là người đưa ra lời chia tay, nhưng chị ấy trông chẳng giống như đã trút được gánh nặng hay gì cả.

"Cứ hỏi thoải mái, chị đã nói chuyện này với em rồi thì còn điều gì cần giấu diếm nữa. Chị chia tay với anh ấy......Lý do có thể rất nực cười, nghe như kiếm một cái cớ quang minh chính đại, nhưng đấy là những suy nghĩ thật lòng của chị. Chị cảm thấy mình không có cách nào cho anh ấy thứ gọi là tình yêu bình đẳng được, nếu cứ tiếp tục, rồi một ngày nào, sự bất bình đẳng này sẽ khiến anh ấy tổn thương sâu sắc. Chị không dám đối mặt với tương lai như vậy, nhân lúc tình cảm vẫn chưa sâu đậm, kết thúc sớm có lẽ là một điều tốt."

"Chị bảo bất bình đẳng là có ý gì? Ví dụ như?" Tôi vô thức dựa vào vòng tay Lục Hi ngồi xuống, anh vững vàng ôm lấy tôi.

"Ví dụ......Không phải rất hiển nhiên sao, anh ấy thích chị, không chỉ vậy anh ấy luôn cố gắng để hiểu rõ chị hơn. Nhưng chị từ khi bắt đầu chưa từng có suy nghĩ muốn tìm hiểu điều gì về anh ấy, chỉ vì anh ấy khác với 'Lâm Tinh Hàm' trong nhận thức của chị nên liền bài xích anh ấy......Sau đó khi nghe Lục Hi cũng là kiểu người như vậy, chị thật sự đã giật mình và sốc. Nhưng đến khi bình tĩnh suy nghĩ lại......"

"......Nghĩ?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài: "......Muốn mối quan hệ trở nên dài lâu, có lẽ chị nên giống như em. Nhưng điểm này chị không làm được, dù thế nào chị cũng không có cách thuyết phục bản thân buông bỏ băn khoăn này xuống. Kể cả nếu chị chấp nhận anh ấy thì chị cũng không chấp nhận bản thân mình như thế được. Vậy nên, không biết ra sao, chị vẫn chưa có cách đáp lại anh ấy tình cảm tương tự. Đau dài không bằng đau ngắn, vì vậy chị mới nói chia tay anh ấy."

Tôi không thốt lên được lời nào.

Quan Nghiên rõ ràng đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, không chỉ vậy chị ấy còn cân nhắc rất cặn kẽ vậy mà để thuyết phục Lâm Tinh Hàm đến bước đường này —— tôi không biết chị ấy làm như thế nào, nhưng ở lập trường của tôi thì chẳng có lời nào để khuyên nhủ chị ấy cả.

"Nhưng......Nghe giọng chị vẫn rất buồn." Tôi nói, cảm thấy lời nói của mình đúng là thiếu dinh dưỡng, "Nếu được, em hy vọng chị sẽ vui vẻ hơn, gạt được khó chịu trong lòng đi."

"......Chị rất buồn, cho đến khi tách ra chị mới phát hiện chị thích anh ấy nhiều hơn chị nghĩ." Quan Nghiên ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ, "Lúc còn ở bên nhau rõ ràng đôi khi chị rất sợ hãi, đến khi không còn liên lạc với nhau nữa, trái lại chẳng thấy sợ gì mà còn cảm thấy tiếc nuối, thi thoảng lại không nhịn được muốn gọi cho anh ấy......Thật kỳ lạ."

"Không kỳ lạ chút nào." Tôi vô thức lắc đầu, "Nếu chị thích anh ấy, vậy đấy là chuyện đương nhiên."

"Đúng không?"

"Đúng vậy...... Chỉ có điều, nếu, nếu anh ấy nói anh ấy không quan tâm tình cảm của chị với anh ấy ít hay nhiều, liệu chị còn chia tay anh ấy chứ?"

Quan Nghiên chần chờ một chút: "Chị không biết......Có lẽ sẽ, có lẽ không......Cho dù anh ấy không quan tâm, nhưng chị sẽ cảm thấy có lỗi, với gánh nặng này, chị không biết cả hai có thể suôn sẻ ở bên nhau không......"

"Em nghe như chị đang khóc."

"Ừm, chị khóc."

Chúng tôi nói chuyện thêm vài câu, tôi nhịn không được muốn kể chuyện Lâm Tinh Hàm đang nằm viện cho chị nghe nên phải cúp điện thoại ngay lập tức.

Nếu bản thân Quan Nghiên không muốn liên lạc lại, vậy không cần nói chuyện này ra để tăng thêm phiền muộn làm chi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay người, vùi vào vòng tay Lục Hi, không muốn nhúc nhích.

Lục Hi nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Xem ra không tốt lắm?"

"Anh cứ để em như này một lát, chút nữa em sẽ nói với anh." Tôi ôm lấy cổ anh ấy dụi dụi, cảm giác mình bây giờ cứ như một đứa bé cần được ôm, "Em không biết tại sao em lại thấy buồn trong lòng."

Lục Hi lẳng lặng ôm tôi, không nói, chỉ dùng tiết tấu dỗ trẻ con chậm rãi vỗ về tôi.

Tôi dựa vào người anh ấy, cảm nhận trong lòng có một nỗi buồn vô cùng âm ỉ.

Không phải cứ thích nhau là nhất định sẽ ở bên nhau —— mặc dù biết rất rõ điều này nhưng vẫn thấy buồn.

Rõ ràng thích nhau, rõ ràng bản thân cảm thấy bản thân thích đối phương nhiều hơn mình nghĩ, nhưng kết quả lại vẫn chia tay. Mối quan hệ giữa người với người vi diệu đến mức nào? Mỗi thứ một chút, một vài chuyện xảy ra, tất cả sẽ đi đến một kết cục hoàn toàn khác.

Không phải không cố gắng, chỉ là có cố gắng cũng không giúp gì, hay là nói, có cố gắng nữa thì tất cả cũng đổ xuống sông xuống bể sao? 

—— Là Lục Hi thì sao? Sẽ có lúc nào đó tôi nghĩ tới việc chia tay với anh ấy sao?......Chắc không đâu, không bao giờ. Vì chúng tôi không thể xa rời nhau, cho nên cả hai sẽ dùng toàn lực nghĩ ra hướng giải quyết vấn đề.

"Họ đã chia tay." Tôi rầu rĩ nói.

"......Là vậy sao."

Tôi kể hết mọi chuyện không sót câu nào cho Lục Hi nghe, kể cả việc giọng điệu Quan Nghiên hay nói tới câu nào thì khóc cũng không tha.

Lục Hi yên lặng nghe hết, vuốt mái tóc tôi, rồi lấy di động ra bấm cái gì đó.

"Anh làm gì thế?"

"Nói cho Quan Nghiên biết bạn trai cũ của chị ấy bị bệnh nằm viện thôi í mà."

"......Hả? Tại sao? Nói cho chị ấy biết được hả?"

Lục Hi nghiêng đầu ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: "Đúng vậy, nhưng anh không muốn dùng lý do này trả lời em. Bởi nguyên nhân trực tiếp là vì em muốn nói cho Quan Nghiên biết chuyện này, nhưng lại kiềm chế, nên anh thay em làm."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Hi, trong lúc nhất thời tôi cảm thấy mình như đã đánh mất giọng nói.

Lục Hi nhìn chằm chằm vào mắt tôi khoảng hai giây rồi mỉm cười: "Tiểu Nhạc, anh hỏi em, nếu em nói với anh chúng ta chia tay đi, vì em cảm thấy mình không đủ yêu anh, vậy em nói xem, anh liệu có đồng ý?"

"Sẽ không." Tôi phản xạ có điều kiện trả lời ngay tắp lự, sau đó tôi sững sờ, "Ý anh là......"

"Đúng vậy, em nói xem?"

Xám: Quèo queo =))))))) đoán xem ai lại bị dụ vô tròng rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.