Editor: Xám
Nếu như bạn thấy bạn trai mình cùng với một cô gái cao ráo, xinh đẹp nói chuyện trông rất thân mật với nhau, bạn sẽ phản ứng như thế nào?
Tôi không biết mấy cô gái khác sẽ phản ứng ra sao, còn tôi nhìn thấy bạn trai mình như vậy, phản ứng đầu tiên là quay người rời đi.
Nhưng vẫn là chậm một bước, Lục Hi đã nhìn thấy tôi, ở đó kêu tôi: "Tiểu Nhạc!"
Tiếp đó, là tiếng bước chân dồn dập của Lục Hi, cùng với giọng nói có phần hoảng hốt xen lẫn lo sợ: "Tiểu Nhạc, chờ một chút, cậu đừng đi!"
Xong rồi xong rồi xong rồi. Tôi vì bản thân chậm chân một giây mà bi ai.
—— Lục Hi, chắc chắn đã hiểu nhầm cái gì rồi, chuyện này sự tình thật sự phức tạp.
Mà Lục Hi đã gọi tên tôi, tiếp tục đi là lựa chọn cực kì không sáng suốt, vì vậy tôi ngoan ngoãn dừng bước, xoay người lại, Lục Hi vừa chạy tới liền ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi vuốt vuốt sống lưng cậu, làm cho cậu ấy bình tĩnh lại một chút.
Lục Hi buông tôi ra, vô cùng nôn nóng siết lấy bả vai tôi: "Tiểu Nhạc, cậu nghe tớ giải thích, cô gái kia là người của hội học sinh, cô ấy đến khuyên tớ tranh cử vào hội học sinh , tớ đến cả tên cô ấy cũng chưa biết, trước đấy cũng không hề qua lại, cậu.....cậu đừng giận, đừng khó chịu, tớ sẽ không vào hội học sinh, tớ về sau sẽ không bao giờ nói chuyện cùng cô ấy nữa......"
Tôi nhìn ánh mắt Lục Hi tràn ngập bất an, trong lòng yên lặng thở dài.
—— Haizzzz, nhìn xem, quả nhiên là hiểu lầm rồi.
Tình huống hiện tại là, Lục Hi nghĩ tôi hiểu lầm cậu ấy cùng cô gái vừa rồi có gian tình, nên mới vội vàng chạy đi tìm tôi giải thích.
Trái tim thuỷ tinh của Lục Hi rất yếu ớt, nếu bây giờ tôi thể hiện thái độ không tin cậu ấy, thảo nào trái tim thủy tinh kia sẽ vỡ nát hoàn toàn, mà hoàn toàn vỡ nát hậu quả chính là, cậu sẽ dùng hết mọi thủ đoạn cùng phương pháp để tôi tin tưởng cậu.
Tôi một chút cũng không muốn biết cậu ấy sẽ dùng hết mọi thủ đoạn cùng phương pháp gì, cho dù là tưởng tượng.
Cho nên lúc này bước đầu tiên phải làm chính là ——
Tôi vươn hai tay, chặt chẽ bưng lấy mặt Lục Hi, Lục Hi nghe lời mà cong lưng theo, tiếp đến tôi và cậu trán kề trán, gần đến mức có thể đếm từng sợi lông mi của nhau.
Xung quanh truyền đến đủ loại tiếng thì thầm to nhỏ, liếc mắt nhìn qua phía đối diện chúng tôi còn có một tên con trai đang chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi sớm đã thành thói quen, vì Lục Hi, da mặt là cái thứ vô dụng nhất.
Lục Hi nín thở, mắt không thèm chớp mà nhìn chằm chằm vào tôi.
—— Đây mới là mục đích chính, khoảng cách đủ gần để tạo cho Lục Hi cảm giác an toàn, giúp cậu bớt lo lắng, đồng thời làm giảm bớt sự ảnh hưởng của môi trường xung quanh đối với cậu.
Thời điểm trấn an Lục Hi, tuyệt đối không thể xảy ra thêm bất cứ rắc rối nào.
"Lục Hi." Tôi kêu tên cậu.
Cậu hết sức ngoan ngoãn chớp mắt một cái.
"Tớ không có hiểu lầm cậu, vì tớ tin tưởng cậu, tớ biết cậu sẽ không thích người nào khác." Tôi thật lòng thuyết phục, hiểu lầm một tên mỗi ngày hận 24 giờ không thể trói bạn bên cạnh người, còn luôn để ý từng cử chỉ hành động của bạn chỉ sợ bạn thích người khác, vậy thì thật thiểu năng.
Lục Hi chớp chớp mắt, sâu bên trong đôi mắt tựa như mặt hồ đang xao động: "Tiểu Nhạc......"
"Thế nên không có việc gì cả, cậu đừng sợ, tớ sẽ không rời khỏi cậu."
So với "Tớ thích cậu" hay "Tớ yêu cậu",với Lục Hi mà nói thì câu hiệu quả nhất thực ra là "Tớ sẽ không rời khỏi cậu", không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu đối với chuyện này độ mẫn cảm cao, trái lại, chỉ cần tôi nói cho cậu ấy rằng tôi sẽ không rời đi, thì cảm xúc của cậu bất luận như nào đều dần bình tĩnh trở lại.
Quả nhiên, Lục Hi thở ra một hơi thật dài, cả người đều thả lỏng xuống.
Rồi sau đó cậu ấy kéo tay áo đồng phục của tôi: "Tiểu Nhạc...... Cậu không có mất hứng?"
"Có." Tôi vẫn như cũ vô cùng thành thật —— tất nhiên, ai thấy bạn trai của mình cùng một cô gái cao ráo, xinh đẹp nói chuyện, cũng đều sẽ không không vui, "Tớ tin tưởng cậu, nhưng thấy vậy, vẫn là không vui."
Tin tưởng với không vui không hề có mâu thuẫn, một cái là lý trí một cái là cảm xúc thế thôi.
"Xin lỗi." Lục Hi áy náy nói, cầm lấy bàn tay của tôi nhẹ nhàng lắc, nghe khí của cậu nghe qua rất ảo não, nhưng mà nếu nhìn kỹ ánh mắt cậu đang......tỏa sáng lấp lánh.
Vì khi cậu ghen hoặc không vui nhất định phải thể hiện ra ngoài, nhất quyết không vì bản thân trông rất rộng lượng mà che dấu. Nếu tôi không vui, hoặc tôi không nói cho cậu biết, Lục Hi nhất định đem chuyện này ra nói rằng tôi không cần cậu ấy nữa, sau đó tự làm bản thân mình đau lòng khiến tinh thần sa sút.
...... Sau khi tinh thần sa sút, để bảo đảm tôi một lần nữa để ý tới cậu, Lục Hi sẽ áp dụng sách lược "làm cho mắt tôi chỉ có mình cậu", mà cách thức hành động vô cùng tự nhiên—— đem tôi nhốt trong phòng cậu, cắt đứt mọi liên hệ của tôi với bên ngoài.
Tôi không bao giờ nghi ngờ cậu ấy không làm được, tôi biết cậu ấy có thể.
Mà ngược lại, cho dù tôi ghen hay không vui chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, Lục Hi tuyệt đối không cảm thấy phiền chán, cậu ấy chỉ biết tôi như vậy là vì tôi để ý đến cậu ấy mà vui vẻ.
Tôi không ngại làm cậu ấy vui thêm một chút, bạn xem, một câu là xong, quá đơn giản.
"Tiểu Nhạc không vui, tớ phải dỗ cậu mới được." Lục Hi chớp mắt, ngữ khí ôn nhu tới mức có thể đem người chết đuối —— cho dù là tôi, cư nhiên còn nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.
"Tớ muốn vào học." Tôi chỉ về phía lớp học.
Thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, chuông vào lớp tiết đầu buổi chiều đã reo.
"......" Tôi thề, trong phút chốc, Lục Hi khẳng định đã nguyền rủa việc đi học.
"Kia...... Tiểu Nhạc, cậu muốn tớ dỗ cậu như thế nào? Phải làm gì để cậu vui lên? Cậu nói cho tớ, tớ đi làm."
Nếu giờ tôi nói tôi muốn sao trên trời, cậu ấy cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho tôi mất.
Đương nhiên, tôi sẽ không nói tôi muốn sao trên trời đâu, hành động và kế hoạch của Lục Hi đều vượt qua mức tưởng tượng của người thường, huống hồ cậu ấy đều đem mỗi câu nói của tôi trở thành chân lý mà làm theo.
Tôi không muốn bởi vì một câu nói bông đùa của mình mà khiến bạn trai trở thành chuyên gia hàng không vũ trụ, như vậy chẳng phải sau này tôi chỉ có thể ở nhà làm hòn vọng phu?
Vì thế tôi rất nghiêm túc suy nghĩ: "Chúng ta đi học trước đã, qua tiết 2 tớ muốn ngủ, cậu có thể chép bài với để ý giáo viên cho tớ được không?"
"Được, không thành vấn đề!" Cậu lập tức liền sáng lạn như ánh mặt trời, "Nằm sấp nếu không thoải mái thì cứ dựa vào người tớ, tớ bảo đảm giáo viên sẽ không mắng cậu."
Học sinh xuất sắc thật đáng sợ. Tôi lặng lẽ than thở.
"Sau đó." Tôi kéo hắn về lớp học "Ừm......Nghĩ lại thì, đúng rồi, buổi tối về nhà, cậu hát cho tớ nghe đi?"
"Được." Lục Hi nở nụ cười muốn bao nhiêu ngoan có bấy nhiêu ngoan.
Giọng hát của Lục Hi rất có từ tính, cao độ và tiết tấu cực kì tốt, hát rất dễ nghe, nhưng trừ khi tôi yêu cầu, nếu không thì cậu ấy sẽ không hát bao giờ cả.
"Rất tốt, tớ rất vui." Tôi kéo tay cậu ấy một cái, kết thúc câu chuyện.
"Tiểu Nhạc, cậu thật dễ nuôi." Tiến vào lớp học, cậu nhẹ giọng nói.
"Xuy xuy, cậu còn dễ nuôi hơn."
Cả buổi chiều trên người Lục Hi đều tản ra hơi thở dịu dàng yên tĩnh, chuyện này thành công khiến cho tôi đắc ý ngủ càng lúc càng sâu.
Xám: Thấy tớ sai nhiều lỗi chính tả ghê ấy ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`) có thể tớ sẽ không check hết được, có chỗ nào sai mọi người cmt bảo tớ nhaa.