Bạn Trai Tôi Là Trai Hư

Chương 12: Chương 12




Kì nghỉ này cả bọn cùng tổ chức buổi dã ngoại trên đỉnh núi Phong Lăng.

Thế là cả năm người ai nấy đeo balo của mình xuất phát cuốc bộ lên trên đỉnh núi.

Cũng may đường lên núi không xa lắm còn có cáp treo để đi lên.

Lên tới đỉnh núi tìm được chỗ phù hợp rồi cả bọn cùng dựng lều lên.

Phong cảnh xung quanh rất náo nhiệt ,đang trong kì nghỉ mà du khách cũng tấp nập.

nhưng đều được phân chia theo khu nhìn rất trật tự ,không lo gặp cảnh người đông đúc xô đẩy được.

Chỗ cắm trại của cả bọn ngay dưới tán cây Liễu rất to trông tuổi tác của cây cũng già rồi nên cành lá mới xum xuê thế này.

Công tác dựng lều xếp bàn ghế đã hoàn tất.

Cả năm người cùng ngồi xuống bàn rồi cùng nhau nướng thức ăn.

Thẩm Đường nhanh mắt thấy bên cạnh Lục Viễn còn chỗ cô cũng đi qua ngồi xuống.

Cảm giác được cỗ nhiệt kế bên mình ,Lục Viễn hơi nghiêng mình nhìn sang thì thấy góc nghiêng của cô gái nhỏ, anh cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại tiếp tục uống cốc nước trên bàn.

Chứng kiến một màn vừa rồi Mục Sơ như hiểu ra điều gì đấy,cô giả bộ lên tiếng gọi Thẩm Đường vào lều bưng hộ mấy cái chén nhựa ra.


Sau khi Thẩm Đường theo sau vào thì đã bị Mục Sơ tóm vào trong góc lều,vẻ mặt thần bí nhìn cô.

"Này đừng nói là cậu thích anh họ của tớ nhé "
Đôi mắt bồ câu của cô khẽ chớp chớp rồi gật đầu thành thật nói.

"Đúng vậy tớ tưởng cậu biết lâu rồi chứ"
"!.

.

"
Sau một hồi bát quái trong lều thì cả hai cũng đi ra rồi chở lại chỗ ngồi , Thẩm Đường nhìn xuống chén của mình có một xiên thịt thì hơi ngơ ngác nhìn lên thì người bên cạnh lên tiếng.

" Tớ để qua cho cậu đấy " giọng nói trầm ấm của Lục Viễn vang lên.

Trong lòng của cô khẽ rung động,đôi mắt ngước nhìn lấy anh.

Mái tóc bị gió thổi ra sau để lộ khuôn mặt góc cạnh của thiếu nữ.

Lúc này bốn mắt nhìn nhau đến cuối cùng vẫn là cô chủ động rời tầm mắt đi.

Ngại ngùng nói cảm ơn anh.

Sau khi ăn uống xong cả bọn liền rủ nhau sang khu ngắm sao.

Khu này được thiết kế theo dạng ngoài trời, xung quanh được trang trí bằng những dây đèn lấp láp ánh vàng còn có cả gian hàng đồ uống khác nhau.

Chính giữa được thiết kế nệm nằm ngoài trời có nệm đôi và nệm đơn.

Thẩm Đường cùng Mục Sơ nằm chung nệm,Lục Viễn không thích nằm kế hai tên kia nên dứt khoác chọn nệm đơn.

Cả nhóm năm người nằm thành một hàng ngang rồi nhìn lên bầu trời,gió đêm trên này thật mát cộng với hương thơm của tự nhiên thoang thoảng một chút mùi của cafe từ mấy gian hàng.

Thật khiến lòng người được thư giãn mà.

Mục Sơ hoạt bát đưa tay lên bầu trời rồi nắm nhẹ lại cô cảm thán.

"Đẹp thật đấy,cảm giác khác hoàn toàn khi ngắm ở nhà ấy nhỉ"
Thẩm Đường nằm kế bên cũng phụ họa theo.


"Thật muốn đem cả bầu trời cất làm của riêng quá"
Cố Nhiên đột nhiên quay sang nhìn lén Thẩm Đường rồi lại nhìn lại bầu trời cậu hơi mấp máy môi.

"Tớ cũng muốn đem sự xinh đẹp này cất làm của riêng "
"! !.

"
Lục Viễn nhìn sang đám người kia rồi cũng lẳng lặng nhìn lên bầu trời,chợt khóe môi của anh hơi mím lại.

Anh thích ngắm sao nhất,kể từ khi còn nhỏ đã thích rồi.

Không phải người ta thường nói con người mất đi sẽ biến thành vì sao sao.

Anh từ nhỏ đã thích ngắm sao chỉ muốn một lần nhìn được hình bóng của cha mẹ mình thôi.

Đôi mắt của anh trong bóng tối như phát sáng vậy trong đấy chứa đựng cả bầu trời,dường như khuôn mặt lười biếng không màng đến xung quanh của anh thường ngày đã không còn mà giờ đây nhìn anh như có rất nhiều tâm sự,che giấu sâu trong đôi mắt đó vậy.

Thẩm Đường nhìn anh đến ngây người muốn hỏi anh cái gì đấy nhưng lại thôi.

Nằm ngoài trời lâu cũng khiến cả người dần trở nên lạnh hơn,Mục Sơ cơ thể không chịu lạnh được nên đi vào trong lều trước,Tống Nhiên thấy vậy thì cũng đi theo sau cô vào luôn.

Cố Nhiên thì do nãy lỡ vui quá uống quá chén giờ cũng hơi men say thấy thế cũng quay gót đi vào lều.

Thẩm Đường hơi do dự một lát rồi lén nhìn khuôn mặt của Lục Viễn.

Anh vẫn đang nhìn lên bầu trời bất động ngồi tại chỗ.

Cô liền chạy nhanh vào lều lục trong balo lấy ra hai túi sưởi ấm đã chuẩn bị lúc ở nhà rồi chạy lại phía của anh.


Cơ thể của cô cũng không thể chịu lạnh được,nhưng để anh ngồi một mình ở đây cô vẫn không nỡ biết là anh cũng chẳng quan tâm cô có ở lại hay không,nhưng cô vẫn muốn được ở cùng với anh.

Đôi tay do lạnh cóng nên trắng bệt,lúc này cô mới làm cho nó ấm hơn thì mới cầm túi sưởi đưa về phía Lục Viễn.

"Cho cậu này"
Không đợi anh từ chối cô cũng để túi vào tay anh còn mình thì ngồi vào kế bên của anh.

Lục Viễn nhìn túi sưởi màu hồng trong tay mình họa tiết là mấy chú thỏ nhỏ nhỏ xinh xinh.

Rồi nâng mí mắt nhìn về phía cô.

Lúc này Thẩm Đường đã khoác thêm một chiếc áo lông màu trắng nhìn y hệt mấy chú thỏ trên túi sưởi vậy.

Anh lại nhìn đến đôi tay vì lạnh mà liên tục ma sát vào nhau kia của cô,thì liền nhét lại túi sưởi vào tay cô.

" Cậu cầm đi ,tớ không lạnh "
Thẩm Đường lại đẩy túi sưởi về phía anh rồi cho tay mình vào túi lôi ra một cái túi sưởi y hệt của anh.

Đôi mắt cong như vầng trăng khuyết nhìn anh rồi cười rộ lên.

" Tớ có mà,cậu xem nè ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.