Mùa hè sắp kết thúc, tiếng ve ngày càng nhỏ đi, cuộc đời tôi cũng gần kết thúc.
Tôi phải nằm trên giường bệnh, chỉ mới mấy ngày tôi đã sụt vài kí.
Như bác sĩ đã nói, tôi vẫn không thể qua được mùa hè.
Thực ra, tôi không còn hy vọng điều trị, tôi nằm đây chỉ vì không còn nơi nào để đi. (thương quá TT)
Ở đây ít nhất mà nói, họ sẽ lo tang lễ cho tôi và vận chuyển thi thể tôi đến nhà xác.
Trong nửa cuộc đời ngắn ngủi này, tôi thầm lặng đến, thầm lặng đi.
Tôi nhìn những chiếc lá không còn xanh ngoài phòng mà mắt cứ lâng lâng, ngỡ như đã trở lại mùa hè cấp ba.
Chàng trai tôi thích cao như cây, ấm áp như mặt trời.
Về Cứ Phố Nam, tôi thường tự hỏi liệu anh ấy có nhớ tôi vào một đêm nào đó khi anh ấy không thể ngủ được hay không.
Có người gõ cửa ba lần tôi mới sực tỉnh, tưởng là y tá đang đến xem nên tôi mơ hồ mời vào.
Cửa mở, một cặp vợ chồng trung niên lớn tuổi bước vào.
Họ nhìn tôi hỏi nhẹ nhàng “Con gái, con là Khúc Linh Linh phải không?”
Tôi gật đầu nói phải.
Đôi vợ chồng già ngạc nhiên nhìn nhau, trong lòng như ngầm hiểu.
Sau đó, bác gái hỏi tôi “vậy con có biết ai là Cư Phố Nam không?”
Tôi ngồi thẳng dậy, buộc mình phải trả lời: “Con biết, anh ấy là học sinh năm cuối cấp ba trường con.”
Nghe tôi nói xong, bác gái rơm rớm nước mắt, sau lưng xúc động nói với chồng: “Em đã bảo con trai em không bao giờ vô cơ báo mộng mà, anh còn không tin, nhìn đi, bệnh viện với tên trùng khớp thế này, con bé cũng biết Cư Phố Nam là ai.”
Tim tôi nghe đến cái tên đó liền đập rộn ràng, tôi hỏi họ: “Bác trai, bác gia, hai người là người nhà anh ấy …”
“Con gái, hai bác là ba mẹ của Cư Phố Nam, hai bác được nó giao phó để thăm con.”
Hai bác ở lại với tôi trong một thời gian dài.
Biết tôi không cha không mẹ, biết cuộc đời của tôi không còn dài. Trước khi đi, họ ngại ngùng hỏi tôi đám ma tính làm sao.
Tôi hiểu ý của họ, tôi cũng hiểu rằng đây là ý của Cư Phố Nam. Tôi nói với họ:
Cháu muốn ở bên Cư Phố Nam.
Trước khi sang thu, vào ngày cuối cùng của mùa hè, tôi được hỏa táng thành tro và được đặt trong một cái hũ giống của Cư Phố Nam.
Đôi vợ chồng già ôm cái hũ của tôi đưa tôi trở lại Khu vườn trên mây.
Những người hàng xóm cũ của tôi đã đợi sẵn để chào đón tôi, ba mẹ Cư Phố Nam không thấy họ, họ lặng lẽ nhìn tôi bước vào nhà Cư Phó Nam, tất cả đều chào đón tôi trở lại.
Cái hũ của tôi được đặt trên bàn hương cùng với của Cư Phố Nam.
Bây giờ tôi cũng giống như Cư Phố Nam, trạng thái thể chất mới khiến tôi cảm thấy tươi mới và tuyệt vời.
Không có nhiệt độ cơ thể, không có hơi thở, không có đói khát, không có việc phải làm, bay nhảy khắp nơi, có thể xuyên qua các bức tường.
Sau khi ba mẹ Phố Nam rời đi, tôi vẫn nhìn ngôi nhà thân thuộc này, y như ngày tôi đi.
Tôi quay lại nhìn thấy ma nam đã mất tích từ lâu từ phòng ngủ đi ra.
Anh ấy mặc bộ áo dài long phụng mà tôi đã từng thấy trong tủ và thứ mà anh ấy đang cầm trên tay chính là chiếc áo dài long phụng mà tôi đã từng yêu thích.
Chúng tôi nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu.
Anh ngại ngùng nói: “Anh chưa có cơ hội mặc bộ quần áo này kể từ khi hoàn thành nó. Hóa ra là để chờ ngày này. Anh ướm rồi, nó có vẻ vừa với em đó.”
Cổ họng tôi như thể bị bông nhét, không thể nói được.
Anh bước đến gần tôi, rút ra một cây bút cũ.
Trước mặt tôi, anh mở nắp bút, lấy ra một tờ giấy bạc giấu bên trong.
“Linh Linh,” ma nam nói “Anh cũng có một chuyện muốn nói với em.”
“Nhiều năm trước, anh cũng thích một cô gái, nhưng tiếc là anh quá thiếu chủ động.”
“Anh chỉ biết một vài điều về cô ấy thông qua một trong những đàn chị của cô ấy. Đàn chị đó thường đưa cho anh những chiếc bánh quy mà anh yêu thích, còn nói cô ấy làm mỗi ngày đều đặc biệt làm chúng vì anh. Từ miệng cô ấy, anh biết cô gái đó không thích mình, lúc ấy anh thất vọng lắm.”
“Vào ngày tốt nghiệp, cô ấy bất ngờ đến còn tặng cho anh một cây bút.”
“Tôi vẫn luôn trân trọng giữ chiếc bút này, cũng không dám dùng nó, vậy nên anh thậm chí đã không nhìn thấy mảnh giấy cô ấy viết cho anh.”
Chỉ có tôi nhớ rõ ràng những gì được viết trên đó.
Tôi nói “Tình yêu thầm kín tựa như vị việt quất chua ngọt. Em muốn làm cho anh những chiếc bánh quy vị việt quất cho đến hết cuộc đời, nhưng đã quá trễ rồi.”
Nhìn những ngón tay anh từ từ xòe ra tờ giấy bạc, tôi bàng hoàng, nước mắt chực trào ra lập tức bị kìm lại.
Tôi như đứt giây trong một giây, lo lắng anh sẽ đọc nó ra, tôi vội vàng chộp lấy nó.
Ma nam nhanh chóng tránh đi, nhưng cũng trầm ngâm không đọc ra.
Trong lúc ẩu đả, tôi sẩy chân lao về phía anh.
Anh ôm tôi thật chặt, chân thành nhìn xuống tôi.
Anh hỏi “Linh Linh, có phải chúng ta đã quá trễ không?”
Hai mắt tôi nhức nhối, cựa vào cổ anh, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Làm sao mà trễ được, không bao giờ là quá trễ!”
Tôi khoác lên mình chiếc váy áo long phượng theo phong cách Trung Quốc, trước sự chứng kiến của tất cả những người hàng xóm ma quái, tôi kết hôn với người mình thích trong nhiều năm – Cư Phố Nam.
Đời này không có gì phải hối hận, kiếp này tôi đã từng nghĩ ông trời đối xử với tôi quá lạnh lùng, nhưng giờ tôi biết rằng mọi thứ đều là sự an bài tốt nhất.
Chúng tôi yêu sai thời điểm, nhưng đã được hoàn thành theo một khái cạnh khác.