Tôi sững sờ một lúc, tim như bị bóp thắt chặt lại, nhưng cảm giác này không hề đau, cảm giác này khiến tôi như được gọt rửa tâm hồn, môi tôi như nếm được một vị ngọt bất ngờ.
Tôi gần như đoán được câu trả lời, nhưng tôi vẫn giả vờ bối rối hỏi anh ta “Cái gì trước đây?” Tôi muốn nghe anh ta nói tiếp.
“Trường trung học Thanh Lâm.” Ma nam ngừng nhìn tôi, nói với vẻ bình tĩnh gần như chắc chắn “Em học ở trường trung học Thanh Lâm, lớp 201X.”
Tôi gật đầu “Đúng rồi, làm sao anh còn biết chuyện này?”
Ma nam đầu lại quay sang nhìn tôi, vẻ mặt tựa như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Rõ ràng trước em là một cô gái trầm lặng mà, sao bây giờ, sao bây giờ cứ lại luôn thích … thích động tay động chân với đàn ông vậy hả!”
Nói đến hình tượng học sinh gương mẫu con ngoan trò giỏi thời cấp ba, lại nhìn tôi hiện tại, cả người đang ôm chặt anh trên giường, da thịt cọ xát.
Hai má tôi nóng ran, đành thả anh ra.
Ma nam: “Sao lại không ôm nữa?”
Hai mắt tôi sáng lên, vươn tay ôm lấy “Nếu anh đã thích, vậy em…”
Anh như một tên trộm, vội vàng ôm gối tránh đi, lăn qua lộn lại ngã rớt xuống giường, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi ôm bụng cười.
Miệng cười mà lòng chua xót, hai mắt đẫm lệ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sống cùng một hồn ma nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng chúng tôi rất hòa thuận với nhau.
Đôi khi tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một sự hiểu ngầm, giống như một cặp vợ chồng già đã sống với nhau hàng chục năm.
Bây giờ cuộc sống của tôi giống như một chiếc đồng hồ cát đếm ngược.
Tần suất tôi thấy ma nam ở nhà ngày càng nhiều, tôi nhận ra hóa ra trước đây tôi không gặp anh ấy nhiều, không phải vì anh ấy cố tình tránh mặt tôi, mà là vì sức khỏe của tôi vẫn tốt, vẫn chưa đủ để giao tiếp với hồn ma chết lâu khác.
Giữa người sống với người chết có một vách ngăn, từ trường khác nhau nên dù ở cùng một không gian cũng không thể gặp nhau.
Ma nam từng hỏi tôi sao lại rơi vào tình cảnh này.
Tôi chỉ vào đầu mình và nói với anh ấy “Trong này có thứ gì đó đang phát triển. Lại còn là ác tính. Xác suất phẫu thuật thành công chỉ có 5% thôi.”
Anh ấy im lặng hồi lâu rồi hỏi tôi: “Vậy nên em liền bỏ cuộc?”
Tôi nói: “Em vốn dĩ đã vô tư vô lo, một mình đến, một mình đi. Vả lại thời trung học anh chắc hẳn cũng biết em nhỉ, ít nhất cũng biết em là trẻ mồ côi mà đúng không. Mỗi ngày tan học xong em đều phải làm việc bán thời gian ở mấy quán ăn nhanh để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành đều đã khốn khó rồi.”
Tôi ưỡn ngực tự hào nói: “Hồi đó em là đứa duy nhất đáng thương nên em rất nổi tiếng, chẳng trách anh còn nhớ em”.
Ma nam nhìn tôi, dịu dàng đến mức gợi cho tôi cảm giác gió xuân thổi trong thung lũng, có thể chữa lành mọi vết sẹo mà tôi đã phải chịu trong nửa đời người.
Ngập ngừng một hồi, anh lưỡng lự hỏi tôi: “Vậy em còn nhớ anh không?”
“Anh đẹp trai thế như, dĩ nhiên em phải nhớ rồi.” Tôi nói không chút do dự.
Ma nam khẽ mím môi, trên mặt lộ ra vài phần mong đợi lẫn thẹn thùng.
Anh cứ thế này tôi muốn trêu chọc anh một lần nữa quá.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nói: “Nhưng anh hẳn là chết lâu rồi đúng không. Người chết người sống khác nhau, anh với trước đây không giống nhau lắm. Vậy nên lúc thấy anh em chỉ nhớ là mình từng gặp chứ không nhớ rõ anh là ai. Hay là anh cho em xem mấy tấm hình trước đây của anh đi? Không thì, anh kể em nghe mấy chuyện anh làm thời trung học? Anh đã từng phải lòng ai chưa? ”
Nam ma đối mặt với tôi với vẻ em thật phiền phức.
Tôi chuyển chủ đề, đề cập lại: “Hay là anh nói em nghe sao anh lại chết đi? Chúng ta học cùng trường, chuyện về trai đẹp như anh hẳn em có nghe qua, như này thì em biết anh là ai rồi. ”
Tôi vẫn bị ám ảnh về nguyên nhân cái chết của anh ấy.
Quả nhiên, vẻ mặt của ma nam lập tức thay đổi, anh rất không vui nói: “Khúc Linh Linh, em đúng là cái đồ không tim không phổi!”
Tôi đặt tay lên ngực, cười thật tươi nhìn anh nói: “Tim còn đây, phổi cũng ở đây!”
Ma nam quay đầu không dám nhìn vào chỗ tôi đặt, vội vàng đứng dậy đi về phòng trốn.
Bữa tối hôm đó, ma nam nói rằng tôi sẽ được phép ở lại đây.
Tôi tự hỏi liệu có phải vì anh biết tôi sắp chết, vì thông cảm cho tôi nên mới cho tôi ở lại, để tôi yêm tâm sống trong nhà anh đến lúc chết hay không?
Tấm lòng này tôi xin nhận.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thực sự mà nói ít ai rộng lượng như anh, tôi còn đang khá lo sợ sẽ không có ai thu thập xác cho mình.
Tôi tiếp tục làm công việc của mình tại thẩm mỹ viện.
Đời mà, chính là như vậy, còn thở là còn phải chăm chỉ làm việc.
Thể chất của tôi ngày càng trở nên tồi tệ, hầu như tôi thậm chí không thể ăn uống được, ngày nào cũng phải nhờ cậy đến việc trang điểm để nâng cao nước da của mình, vậy nên không ai biết sự thật rằng tôi gần như chỉ còn cái xác.
Hôm đó đi làm, Tiểu Lâm vội vàng chạy đến chỗ tôi, nói đàn anh đến cửa hàng kìa, gọi tôi xuống xem một chút.
Phải mất vài giây tôi mới nhận ra người anh rể mà cậu ấy đang nói đến chính là chồng của đàn chị.
Lúc đi xuống, tôi thấy đồng nghiệp của mình đang vây quanh một người đàn ông, ngọt ngào gọi hai tiếng anh rể.
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hình bóng đó.
Lúc anh ta quay lại, tôi nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Tiểu Lâm kích động chọt chọt cánh tay của tôi “Đàn anh quyến rũ quá đi, cậu nói xem anh ấy không phải là đẹp trai hơn trước sao? Ài. Sao cậu không phản ứng gì hết zị?”