Tui ngồi xem say sưa quá, đến nỗi tiếng bạn trai mở cửa phòng cũng không nghe thấy.
Mãi tận khi anh ấy đứng đằng sau lưng tui, đầy tò mò hỏi tui đang làm gì thế, tui mới kéo hồn về xác, giật nảy mình đóng sập máy tính lại. Tim đập ầm ầm như nổi trống, chỉ sợ bạn trai đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn.
Nhỡ đâu nó kích thích tâm hồn nhỏ bé mong manh và nhạy cảm của anh ấy thì làm sao?
Bạn trai nhíu chặt mày hỏi tui: Em đang xem cái gì đấy?
Tui bình tĩnh đáp: Không có gì, con chó đâu rồi anh?
Bạn trai vẻ mặt quái lạ trả lời: Ở trong phòng khách… Rốt cuộc là em đang xem cái gì?
Tui cảm giác mình gặp phải khủng hoảng lớn trong nhân sinh rồi. Bạn trai nhất định đã nhìn thấy gì đó cho nên mới hỏi dồn không tha như thế. Tui không thể nói với anh ấy sự thật được, không thể để anh ấy nghĩ về cái phương diện kia. Tui phải làm cho anh ấy hiểu rõ rằng tui yêu anh ấy! Tui phải làm cho anh ấy biết rằng tui sẽ mãi là hậu phương vững chắc nhất của anh ấy!
Tui: Hửm? Em đang xem phim, không biết sao tự dưng nhảy ra một trang web kỳ lạ.
Bạn trai: … Phim?
Tui: Cái bộ phim lần trước chúng ta xem cùng nhau đó, em vẫn rất tò mò nhân vật chính cuối cùng được xem là khuyết tật mức độ mấy.
Bạn trai: …
Tui biết cách tui đánh trống lảng không thông minh chút nào hết.
Nhưng mà ánh mắt bạn trai nhìn tui có chút kỳ lạ. Tui cũng không nói rõ được là cảm giác gì, giống như ánh mắt lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy con chó gầy giơ xương mà tui nhặt về ấy. Nhìn đến mức tui bắt đầu thấy chột dạ.
Rồi bỗng nhiên bạn trai mỉm cười với tui. Anh ấy nhân lúc tui còn đang ngồi mà xoa xoa đầu tui, nói: Sáng nay thấy em ngủ say quá nên không nỡ đánh thức em dậy, mấy ngày nay em nghỉ ngơi không đầy đủ à? Bình thường chú ý đến cơ thể mình nhiều chút đi.
Tui ước lượng thời gian, còn chưa kịp mở miệng thì anh ấy đã chợt hôn lên mặt tui một cái, nói.
“Em yêu à, chào buổi sáng.”
… Mấy thím bảo xem anh ấy có bị thiểu năng không, đã sắp chiều rồi còn chào buổi sáng.