Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tui và tất nhiên, trong đó cũng bao gồm cả bạn trai. Nhưng may mà ánh đèn trong quán mờ mờ ảo ảo, tạm thời anh ấy vẫn chưa thấy rõ tui là ai.
Tui xoay người chuẩn bị rời đi, định để lại cho bọn họ một bóng lưng đẹp trai cao lãnh. Vậy mà tự dưng bảo vệ từ đâu xông ra nằng nặc đòi xin lỗi tui, còn hỏi thăm tui có cần báo cảnh sát không, có muốn tống tên lưu manh kia lên phường không.
… Tư tưởng của vị đại ca này thật đứng đắn nha, xứng đáng là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa.
Nhưng mà mấy bác thả tui đi có được không! Bạn trai tui sắp qua đây rồi!! Tui không muốn anh ấy nghĩ rằng tui có đam mê kỳ quái gì đâu!!
Tui không thể làm gì khác hơn là bấm bấm cổ họng nói với đại ca bảo vệ rằng tui có việc phải đi trước. Anh ta dường như bị hù bởi cái giọng nói lanh lảnh quái dị của tui, ngẩn tò te nhìn tui cao lãnh rời đi.
Sau đó tui bước trên đôi giày cao gót mười xăng.
Trẹo chân.
Ngã sờ mờ lờ.
Rơi vào trong lòng một quần chúng vây xem.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn.
… Ha ha anh giai này ơi trông anh quen mắt quá có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không.