Bạn trai đã dậy từ sớm làm bữa sáng, ăn xong thì tui đi rửa bát, anh ấy lấy xe, bọn tui cùng nhau đi đến bệnh viện. Có điều không phải cái phòng khám có mấy lời quảng cáo kỳ quái trước đó tui tìm được, nơi bạn trai đưa tui đến là bệnh viện to nhất thành phố.
Bạn trai nói bệnh viện này có đàn em hồi phổ thông của anh ấy làm bác sĩ, quan hệ cũng tính là tốt, bọn tui đến tìm cậu ta là được.
Tui suy nghĩ kỹ càng lại một chút, loại chuyện như thế này, nếu tìm một bác sĩ xa lạ đúng là có chút ngại thật, tìm người quen thì tiện hơn, tuy rằng việc ngại ngùng là không thể tránh khỏi nhưng bạn trai đã quyết định rồi thì nghe anh ấy vẫn hơn.
Trong bệnh viện có một đội ngũ dài đang đứng xếp hàng, tui và bạn trai từ trước đến giờ đều chưa tới đây khám lần nào, chị gái y tá ở quầy lễ tân bảo bọn tui phải đưa chứng minh thư ra.
Bạn trai: Ừ.
Tui: Ồ.
Chị y tá: Tôi nói làm phiền đưa chứng minh thư cho tôi một chút.
Bạn trai quay đầu nhìn tui: Chứng minh thư.
Tui có chút nghi hoặc: Anh không mang à?
Bạn trai: Anh có mang.
Tui: Vậy anh lấy ra đi.
Bạn trai: Anh lấy chứng minh thư ra làm gì?
Tui: Không phải anh muốn tới khám bệnh à?!
Bạn trai: Người tới khám bệnh không phải là em hả?
Tui: …
Bạn trai: …
… Hình như sai sai ở đâu đó.
Người sau lưng dùng ánh mắt như nhìn mấy thằng đập đá để nhìn bọn tui.
Chị y tá đã hơi mất kiên nhẫn: Làm phiền đưa chứng minh thư cho tôi một chút.
Bạn trai: Em đừng có nghịch nữa!
Tui: Ai nghịch chứ!
Chị y tá: Hai anh có đưa chứng minh thư hay không thì bảo!