Vì sự an toàn của Thư Phàm và Tú Linh, Hoàng Tuấn Kiệt đành nhượng bộ để Thư Phàm ở lại căn biệt thự riêng của Vũ Gia Minh.
Thư Phàm vốn định mang Tú Linh theo mình cùng Hoàng Tuấn Kiệt đến căn hộ riêng trên tầng sáu sống. Nhưng sau khi nghe Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh phân tích tình hình của cả bốn người, cuối cùng không chỉ có một mình Hoàng Tuấn Kiệt nhượng bộ, mà ngay cả Thư Phàm cũng phải đồng ý.
Vũ Gia Minh cố ý sắp xếp Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt một phòng trên lầu hai.
Hoàng Tuấn Kiệt vì mấy ngày chưa tắm rửa, nên mượn tạm phòng tắm của Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh mặc dù đau muốn hét ầm lên, nhưng vì giữ thể diện, hắn đành phải cố nén đau: “Tôi chỉ muốn tốt cho hai người thôi.”
“Không cần.” Thư Phàm càng ngày càng ghét Vũ Gia Minh. Chỉ cần nghĩ mai sau mình phải gả em gái cho một kẻ xấu xa và mặt dày giống như Vũ Gia Minh, Thư Phàm hận không thể dùng dao băm hắn mấy nhát.
Vũ Gia Minh đứng dựa người vào thành cửa. Thu lại nụ cười, hắn nghiêm túc hỏi Thư Phàm: “Cô đã biết nguyên nhân vì sao Trác Phi Dương cho người bắt cóc và giam giữ cô chưa?”
Nghe Vũ Gia Minh nhắc đến Trác Phi Dương, bất giác Thư Phàm buồn hẳn: “Tôi có hỏi anh ấy mấy lần nhưng anh ấy không chịu nói.”
Thư Phàm ngước mắt nhìn Vũ Gia Minh. Thư Phàm nghi ngờ hỏi hắn: “Phải chăng anh đã biết được điều gì rồi?”
Vũ Gia Minh nhếch mép. Hắn là một kẻtự cao tự đại, hơn nữa lại đa nghi. Đối với hắn, trên đời này ngoài danh và lợi thì không còn thứ gì để vào mắt. Nhưng kể từ khi gặp, quen biết, rồi yêu Tú Linh, hắn đã không còn sống vô tình giống như trước kia nữa.
Từ lâu hắn đã coi Hoàng Tuấn Kiệt vừa là bạn thân vừa là đối thủ của mình. Hiện giờ hắn coi Thư Phàm là người thân của hắn, dù rằng hắn mới chỉ miễn cưỡng chấp nhận điều này. Tuy nhiên, hắn cũng không muốn người thân của hắn gặp phải vấn đề gì.
“Cô có biết Trác Phi Dương có một người em gái tên Trác Phi Tuyết không?”
“Tôi không biết.” Thư Phàm nhìn về xa xăm: “Mặc dù chúng tôi sống gần nửa tháng trên hoang đảo, nhưng anh ấy không bao giờ nhắc về gia đình.”
“Cô thích Trác Phi Dương?” Vũ Gia Minh hứng thú nhìn Thư Phàm. Nếu Thư Phàm thích Trác Phi Dương, vậy còn Hoàng Tuấn Kiệt? Bỗng dưng, Vũ Gia Minh thấy thương hại cho Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tôi thích anh ấy.” Thư Phàm đơn giản trả lời, không giải thích gì thêm.
Vừa hay, lúc đó Hoàng Tuấn Kiệt đi từ trong phòng tắm ra. Hắn vừa mới chớm đặt chân lên bậc cửa, đã nghe rõ ràng câu trả lời của Thư Phàm. Bước chân của hắn khựng lại, tay siết chặt lấy khăn tắm.
“Trác Phi Dương đã chết rồi. Chẳng lẽ cô vẫn còn thích hắn?” Vũ Gia Minh khoanh tay, khuôn mặt trầm xuống.
“Tình cảm không dễ thay đổi như thế.” Thư Phàm quay lại nhìn Vũ Gia Minh: “Một người đã chết càng khắc ghi sâu hơn vào trí nhớ của một người còn sống.”
“Nếu thế thì tôi chúc mừng cô.” Vũ Gia Minh cười nhạt: “Tôi đang lo, nếu cô thích Hoàng Tuấn Kiệt khi gặp tình địch của mình sẽ khiến cô buồn và phiền lòng.”
Thư Phàm giật mình, mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Anh có ý gì? Tình địch? Ai là tình địch?”
“Em gái của Trác Phi Dương – Trác Phi Tuyết.” Vũ Gia Minh trả lời. Ban đầu, hắn rất muốn trêu tức Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của Thư Phàm, hắn lại không vui nổi: “Trác Phi Dương bắt cóc cô có liên quan đến cô ấy.”
“………” Thư Phàm im lặng, lòng buồn tê tái. Là một người thông minh, chỉ cần nghe Vũ Gia Minh nói sơ qua, Thư Phàm đã nắm được toàn bộ.
Thư Phàm luôn thắc mắc muốn biết nguyên nhân vì sao Trác Phi Dương lại cho người bắt cóc và giam giữ mình. Nhưng thật không ngờ, hắn làm tất cả chỉ vì cô em gái.
Thư Phàm cười buồn, đáy mắt đong đầy lệ. Thư Phàm không biết mình nên vui hay nên buồn. Biết hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình, không hề có mối huyết hải thâm thù, Thư Phàm thấy nhẹ nhõm cả người. Nhưng một mặt, Thư Phàm lại thấy tức giận và bực mình. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, lẽ ra cả hai không nên mang mạng người ra để đùa giỡn mới phải.
Thư Phàm tập trung vào suy nghĩ đến nỗi không phát hiện ra Vũ Gia Minh đã rút lui từ lâu.
Đứng trong phòng tắm, Hoàng Tuấn Kiệt soi mình trước gương. Tâm trạng của hắn rất nặng nề, nặng đến mức hắn muốn khuỵ xuống. Lòng hắn rất đau, đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, lồng ngực hắn co thắt, hắn không thở được.
Điều mà hắn lo ngại cuối cùng cũng đến. Người con gái mà hắn yêu đã thích và yêu một người đàn ông khác.
Vốc nước trong lòng bàn tay, Hoàng Tuấn Kiệt liên tục rửa mặt. Hắn muốn mình thật tỉnh táo. Hắn rất muốn hận, nhưng không biết hận ai. Rất muốn căm ghét, nhưng không biết nên căm ghét người nào. Có lẽ hắn nên hận và nên căm ghét chính mình.
Hắn trách bản thân mình không biết nắm chắc thời cơ, không biết tỏ tình đúng lúc. Nhưng hắn chợt nghĩ, liệu Thư Phàm có chấp nhận tình cảm của hắn khi hắn tỏ tình không? có thay đổi khi gặp Trác Phi Dương không, hay là tất cả đều là do duyên số? Thư Phàm vẫn sẽ không chấp nhận tình cảm của hắn và vẫn yêu Trác Phi Dương, cho dù hắn là người đến trước và cho dù hắn có tỏ tình trước đi chăng nữa?
Câu trả lời bây giờ không còn quan trọng đối với hắn nữa. Tất cả đều đã quá muộn màng rồi. Thư Phàm đã chọn Trác Phi Dương, không phải là hắn.
Đứng trong phòng tắm đến gần một tiếng đồng hồ. Sau khi đã rửa trôi hết tất cả mọi phẫn uất, cố nén xuống tất cả mọi tình cảm và nỗi đau xuống tận đáy lòng, Hoàng Tuấn Kiệt mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài.
Thư Phàm đứng quay lưng lại với Hoàng Tuấn Kiệt, hai tay đặt trên thành cửa sổ, mắt nhìn về phương xa, khuôn mặt phảng phất ưu tư.
“Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt bước lại gần Thư Phàm. Tay run run muốn chạm vào vai Thư Phàm, nhưng lại rụt rè không dám. Trong tai Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn văng vẳng câu trả lời: “Tôi thích anh ấy” của Thư Phàm.
“Anh đã tắm xong rồi?” Thư Phàm quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, trên môi nở một nụ cười.
“Ừ.” Hoàng Tuấn Kiệt chua xót, gượng nở một nụ cười. Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của hắn chỉ có thê lương cùng buồn khổ.
Thư Phàm chìm vào suy tư nên không để ý đến khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt cô đơn và lạc lõng của Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt đứng im bên cạnh Thư Phàm. Trong mắt Thư Phàm không có hình bóng của Hoàng Tuấn Kiệt, còn trong đáy mắt hắn tràn ngập hình bóng của Thư Phàm, nhưng Thư Phàm lại vô tình không chịu hiểu.
Buổi trưa, bốn người cùng nhau ăn cơm.
Tú Linh rất vui vẻ và hạnh phúc. Tú Linh giờ chẳng những có được tình yêu của Vũ Gia Minh, hơn nữa còn có một người chị gái hết mực yêu thương và cưng chiều.
Vũ Gia Minh và Tú Linh ngồi một bên. Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm ngồi một bên.
Vũ Gia Minh mặc kệ ánh mắt của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, mặc kệ Tú Linh có xấu hổ hay không. Hắn vô tư gắp thức ăn và bón cho Tú Linh ăn.
Tú Linh không mấy tự nhiên, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Vũ Gia Minh, Tú Linh không tự nguyện, đành phải há chiếc miệng xinh xắn đón nhận đũa thức ăn do Vũ Gia Minh bón.
Thư Phàm nhìn hình ảnh ân ân ái ái của Vũ Gia Minh và Tú Linh. Tuy rằng không mấy vừa mắt, nhưng trong lòng cũng mừng thầm cho hạnh phúc của em gái. Chỉ cần Tú Linh được hạnh phúc và vui cười, Thư Phàm không còn đòi hỏi gì hơn.
Trong suốt bữa ăn, Hoàng Tuấn Kiệt trầm lặng, không lên tiếng nói gì. Có nhiều lúc, hắn ngồi suy tư, uống liền lúc mấy ly rượu.
Vũ Gia Minh mặc dù mải đùa nghịch và bón thức ăn cho Tú Linh, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn không bỏ xót bất cứ biểu hiện nào của Hoàng Tuấn Kiệt.
Lúc Hoàng Tuấn Kiệt gần bước ra khỏi cửa phòng tắm khi hắn đang nói chuyện với Thư Phàm, hắn đã vô tình nhìn thấy, nên hắn biết Hoàng Tuấn Kiệt đã nghe được câu trả lời của Thư Phàm.
Buổi chiều, hai chị em Thư Phàm kéo nhau lên phòng. Hai chị em lâu ngày mới gặp lại nhau, hơn nữa Tú Linh lại đang mất trí nhớ, nên có nhiều chuyện cần nói với nhau.
Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt ngồi dưới phòng khách.
“Uống đi!” Vũ Gia Minh rót cho Hoàng Tuấn Kiệt một ly rượu.
Hoàng Tuấn Kiệt đón lấy ly rượu trên tay Vũ Gia Minh: “Cảm ơn.”
“Cậu có tâm sự?” Vũ Gia Minh mặc dù biết, nhưng vẫn cố ý hỏi.
“………”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng, nhấm nháp ly rượu trên tay.
“Có tâm sự gì thì cứ nói ra. Biết đâu tôi có thể giúp được cậu.” Vũ Gia Minh nghiêm túc nói. Bình thường hắn là một tên cợt nhạt, luôn trưng ra điệu bộ vô lại và xấu xa. Nhưng khi có chuyện, hắn lại biến thành một người khác hẳn.
Hoàng Tuấn Kiệt xoay đáy ly trong lòng bàn tay. Hắn không muốn nói gì cả.
“Cậu đã nghe được câu trả lời của Thư Phàm đúng không?” Vũ Gia Minh biết nếu không nói thẳng ra, Hoàng Tuấn Kiệt sẽ không chịu nói gì cả. Mặc d
ù Hoàng Tuấn Kiệt là một người nóng tính, nhưng hắn lại là một kẻ kín đáo trong chuyện tình cảm.
Hoàng Tuấn Kiệt thoáng giật mình, mặt hắn khẽ biến, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày.
“Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi, đừng cố giấu trong lòng nữa.” Vũ Gia Minh bực bội, cao giọng bảo Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt nhăn mặt: “Đây là cách cậu an ủi người khác?”
“Cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi.” Vũ Gia Minh vui vẻ nở một nụ cười: “Cậu yên tâm, trong chuyện tình trường tôi là người có nhiều kinh nghiệm. Chỉ cần cậu hỏi, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời như ý nguyện.”
Nhìn Vũ Gia Minh vỗ ngực dương dương tự đắc, Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt: “Cậu hãy lo giải quyết rắc rối của chính mình đi.”
“Cậu nói thế là ý gì?” Vũ Gia Minh trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cậu và Đào Tuyết Viên vẫn còn mối quan hệ hệ dây dưa. Báo chí đều đã chụp ảnh và đăng tin hai người đã đính hôn. Cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Nếu để Thư Phàm mà biết được, cô ấy sẽ không chấp nhận cho phép cậu lại gần Tú Linh nửa bước đâu.” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày nhìn Vũ Gia Minh. Hắn vì không muốn Vũ Gia Minh nhắc đến chuyện riêng tư của mình, nên đã khôn khéo nhắc đến chuyện cá nhân của Vũ Gia Minh.
Tâm trạng của Vũ Gia Minh đột nhiên trầm xuống, nụ cười trên môi hắn cứng đơ.
“Cậu đừng đánh trống lảng.” Mất mấy giây, Vũ Gia Minh đã lấy lại được tự chủ: “Vấn đề của tôi, tôi đã nghĩ ra cách rồi. Còn cậu, cậu dự định làm gì? Nên buông tay hay là cố giữ lấy?” Vũ Gia Minh tóm gọn lại nỗi bất an trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt thành hai câu trả lời. Hắn đoán trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt hiện giờ rất mâu thuẫn, đang cần ai đó khôi phục lại lòng tin cho mình.
“Tôi cũng không biết nữa.” Hoàng Tuấn Kiệt vuốt tóc, lắc đầu cười khổ.
“Tại sao cậu lại không biết?” Vũ Gia Minh chất vấn Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu có thích và yêu cô ấy không?”
“Câu hỏi này câu đâu cần phải hỏi. Nếu tôi không thích và không yêu côấy, tôi đâu cần phải phải khổ sở và đau lòng nhiều như thế này.” Mặc dù không muốn nói ra điều này, nhưng hắn vẫn phải nói. Dù sao việc hắn yêu Thư Phàm nhiều đến nỗi, ngay cả mạng của mình, hắn cũng không cần, là sự thật.
“Nếu cậu đã thích và yêu cô ấy, tại sao lại chần chừ, tại sao không giữ lấy cô ấy, mà lại chấp nhận buông tay?” Bằng vào tính cách của mình, Vũ Gia Minh tuyệt đối không bao giờ nói “không”, hắn cũng không bao giờ chấp nhận từ “không” trong từ điển của mình.
“……….” Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Vũ Gia Minh. Hắn biết Vũ Gia Minh nói đúng, cũng biết Vũ Gia Minh nói thế là muốn động viên và khích lệ mình, nhưng…
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Vũ Gia Minh cười khẩy: “Bây giờ tôi mới biết cậu là một kẻ hèn nhát như thế. Tôi tưởng một kẻ không sợ chết như cậu, sẽ không bao giờ lùi bước trong bất cứ chuyện gì. Nhưng không ngờ, chỉ vừa mới nghe câu trả lời của cô ấy, cậu đã chùn bước rồi.”
“………” Hoàng Tuấn Kiệt một mực giữ im lặng, không đáp lại lời khiêu khích của Vũ Gia Minh.
“Đừng để mai sau phải hối hận!” Vũ Gia Minh cảnh báo cho Hoàng Tuấn Kiệt biết. Hắn không muốn nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt phải thương tâm khi bỏ qua một cơ hội tốt.
Nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh biết Hoàng Tuấn Kiệt đã lấy lại được niềm tin và lòng quyết tâm của mình.
Vũ Gia Minh hài lòng, rót thêm cho mình và Hoàng Tuấn Kiệt một ly rượu: “Uống đi! Uống mình chúng ta đã tìm được người con gái của đời mình.”
Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh chạm ly vào nhau, tạo nên một tiếng “keng.”
…………………………
Châu Kiệt Phong đã đi tìm Tú Linh hơn hai ngày nay. Càng tìm hình bóng Tú Linh càng mất hút. Hắn không dám nói thật cho mẹ hắn biết, lần nào mẹ hắn hỏi về Tú Linh, hắn chỉ biết viện cớ và nói dối, ngoài ra hắn không còn cách nào khác.
Chiều nay, Châu Kiệt Phong không đến công ty. Hai ngày nay, hắn không tài nào tập trung vào làm việc, đầu óc của hắn lúc nào cũng tràn ngập hình bóng của Tú Linh.
Nằm trên giường, trong căn phòng mà hắn sắp xếp cho Tú Linh, Châu Kiệt Phong thở dài. Hắn đã quá mệt mỏi. Đã hai ngày rồi, hắn không có được một đêm ngon giấc, cũng không thể chợp mắt.
Hắn không biết Tú Linh đã đi đâu và về đâu. Hắn muốn cho người đăng báo tìm Tú Linh, nhưng lại sợ kinh động đến mẹ hắn, sợ sẽ kéo theo những rắc rối không đáng có, nên hắn đành nén nhịn. Hắn chỉ dám thuê thám tử đi tìm Tú Linh.
Mặc dù, hắn không muốn tin Tú Linh đã được Vũ Gia Minh mang đi, nhưng hắn không thể gạt bỏ được suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nếu điều này là sự thật, hắn sợ rằng sẽ vĩnh viễn mất đi Tú Linh.
Chuông điện thoại reo vang, cắt ngang suy nghĩ của Châu Kiệt Phong.
Nhìn tên Đào Tuyết Viên hiện lên trên màn hình, Châu Kiệt Phong cau mày.
“Chào em!” Dù không có tâm trạng nói chuyện với Đào Tuyết Viên, nhưng Châu Kiệt Phong vẫn bắt máy. Hắn tin Đào Tuyết Viên chủ động gọi điện thoại cho hắn, nhất định có điều gì đó muốn nói.
“Chúng ta có thể hẹn gặp mặt ở đâu đó được không?” Đào Tuyết Viên cố giữ giọng nói bình thản, tuy nhiên không thể che dấu được giọng nói hơi run rẩy của mình.
Châu Kiệt Phong chăm chú lắng nghe giọng nói của Đào Tuyết Viên. Nếu những suy đoán của hắn là đúng, thì nhất định Đào Tuyết Viên muốn nói cho hắn biết hiện giờ Tú Linh đang ở đâu.
“Được rồi. Em nói tên quán đi.” Muốn biết mục đích của Đào Tuyết Viên, Châu Kiệt Phong gật đầu đáp ứng.
“Hẹn gặp anh lúc bảy giờ tại quán bar Thiên Đường.” Đào Tuyết Viên đang bực bội và chán nản, nên cô ta muốn quậy phá một bữa.
Châu Kiệt Phong nhíu mày càng lúc càng sâu. Hắn không có tâm trạng đi quán bar, không thích những nơi ồn ào và náo nhiệt.
“Thế nào, anh không muốn đi?” Đào Tuyết Viên không còn giữ được bình tĩnh được nữa rồi. Cô ta đang giễu cợt hỏi Châu Kiệt Phong: “Nếu anh không đến, anh sẽ không biết được cô vợ tương lai của anh hiện giờ đang ở đâu đâu.”
Nghe giọng nói uy hiếp của Đào Tuyết Viên, Châu Kiệt Phong thở dài. Làm một người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác thật mệt mỏi và không dễ chịu một chút nào.
“Anh sẽ đến đúng giờ.” Nói xong, Châu Kiệt Phong cúp máy.
Không cần đến gặp Đào Tuyết Viên vào lúc bảy giờ tối, tại quán bar Thiên Đường, Châu Kiệt Phong cũng đã đoán được Tú Linh hiện giờ đang ở cùng Vũ Gia Minh. Nhưng vì muốn biết Tú Linh đang được Vũ Gia Minh giữở đâu, cuối cùng Châu Kiệt Phong quyết định rời nhà, đến nơi ước hẹn.
Bảy giờ tối, Châu Kiệt Phong vừa lái xe ra khỏi nhà, một chiếc xe ô tô màu xám đen bám theo phía sau. Chiếc xe đằng sau giữ một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa với chiếc xe ô tô màu đen tuyền đằng trước.
Đến khi Châu Kiệt Phong gửi xe, và bước vào quán bar Thiên Đường, người đàn ông lái chiếc xe ô tô màu xám đen gọi điện cho Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh chỉ đơn giản nói một câu: “Làm theo kế hoạch.” Sau đó, hắn cúp máy.
Quán bar Thiên Đường chìm trong thứ ánh sáng mờ tối, âm nhạc kích động, những thân hình không ngừng lắc lư và uốn **, mùi rượu và mùi thuốc lá xộc vào mũi Châu Kiệt Phong.
Chỉ bước chân vào đến cửa quán, Châu Kiệt Phong đã muốn quay trở ra. Hắn rất ghét những nơi hỗn tạp giống như quán bar và vũ trường.
Tuy quán bar Thiên Đường chuyên dành cho tầng lớp thượng lưu và khách VIP, nhưng đối với Châu Kiệt Phong, quán bar nơi nào cũng giống nhau.
Đào Tuyết Viên đã đến được hơn 10 phút, trước mặt cô ta đặt một chai rượu màu xám đen đã vơi được non nửa. Cô ta vừa ngửa cổ uống cạn ly rượu thứ bốn, thì Châu Kiệt Phong bước đến.
“Chào em!” Châu Kiệt Phong cau mày nhìn Đào Tuyết Viên. Hắn không thích nhìn Đào Tuyết Viên uống rượu giống như đang uống nước lã.
“Anh đã đến rồi.” Đào Tuyết Viên cười. Cô ta vẫy tay gọi phục vụ: “Mang cho quý ông đây một ly rượu.”
Người phụ vụ nam nhanh chóng làm theo yêu cầu của Đào Tuyết Viên.
“Em đã uống bao nhiêu ly rượu rồi?” Châu Kiệt Phong liếc mắt nhìn chai rượu đã vơi được non nửa trên bàn.
“Em chỉ mới uống được vài ly.” Chờ phục vụ đặt ly rượu trên bàn, Đào Tuyết Viên chủ động rót rượu cho Châu Kiệt Phong.
“Uống đi! Uống vì sức khoẻ của chúng ta.” Đào Tuyết Viên cười cợt, thần trí của cô ta hôm nay không được tỉnh táo. Phải chịu một đả kích lớn, nên hôm nay cô ta muốn uống rượu thật say, say để quên đi nỗi đau trong lòng, say để quên đi chuyện thất tình.
“Em đừng uống nữa. Em đã uống nhiều rồi.” Châu Kiệt Phong lắc đầu thở dài. Hắn không hiểu Đào Tuyết Viên đã gặp phải chuyện gì, mà trở nên điên điên khùng khùng thế này.
“Anh không muốn uống với em?” Nhìn ly rượu trước mặt Châu Kiệt Phong, Đào Tuyết Viên chán nản hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi tâm trạng buồn rầu và cô độc của em?”
Châu Kiệt Phong cười khổ. Hắn không ngờ Đào Tuyết Viên lại hỏi hắn câu này.
“Anh không muốn uống thì thôi.” Đào Tuyết Viên chồm người, định cầm lấy ly rượu trước mặt Châu Kiệt Phong.
“Được rồi, anh uống. Em đừng quậy phá nữa.” Châu Kiệt Phong cầm lấy ly rượu, uống ực một hơi cạn sạch ly rượu trên tay.
Đào Tuyết Viên hài lòng nở một nụ cười. Cô ta hưng phấn rót thêm cho Châu Kiệt Phong một ly rượu khác.
“Uống đi! Uống đi để quên sầu!” Đào Tuyết Viên hô hào, ly rượu đụng mạnh vào miệng ly của Châu Kiệt Phong.
Châu Kiệt Phong dở khóc dở cười. Hắn đến đây để nghe Đào Tuyết Viên nói cho hắn biết Tú Linh hiện giờ đang ở đâu, không phải đến để cùng uống rượu giải sầu với cô ta.
“Uống đi! Tại sao anh không uống?” Đào Tuyết Viên thấy mình đã cạn sạch ly rượu, mà Châu Kiệt Phong vẫn chưa chịu uống, đã lên giọng chất vấn.
“Tuyết Viên!” Châu Kiệt Phong lựa lời nói: “Anh muốn nghe em nói mục đích của cuộc gặp này.”
“Uống với em xong rồi, em sẽ nói cho anh nghe.” Đào Tuyết Viên ra điều kiện với Châu Kiệt Phong: “Nếu anh không chịu uống, em sẽ không nói cho anh nghe.”
Châu Kiệt Phong rất muốn nói: “Nếu em uống say rồi, thì làm sao em có thể nói?” Nhưng hắn đành cố nuốt trở lại vào trong.
“Thế nào, anh muốn đi về?” Đào Tuyết Viên đáy mắt rưng rưng lệ, tay cô ta siết chặt đáy ly rượu: “Tại sao tất cả đàn
ông mà em quen biết đều thích và yêu Tú Linh? Tại sao em đã làm tất cả để khiến anh ấy chú ý đến em, đến cuối cùng anh ấy vẫn chọn Tú Linh?” Quá cay đắng, Đào Tuyết Viên uống cạn ly rượu. Cô ta rót thêm một ly rượu nữa, vừa uống rượu cô ta vừa khóc.
“………….” Châu Kiệt Phong im lặng lắng nghe Đào Tuyết Viên nói. Nghĩ về Tú Linh, Châu Kiệt Phong không nén được tiếng thở dài. Đồng cảm nỗi đau trong lòng Đào Tuyết Viên, Châu Kiệt Phong cầm ly rượu, cùng cô ta uống cạn.
Một bên nghe Đào Tuyết Viên nói, một bên cùng uống rượu với cô ta. Chẳng mấy chốc cả hai đã uống gần cạn chai rượu.
Chưa có lần nào, Châu Kiệt Phong lại uống nhiều rượu như thế. Có thể hôm nay tâm trạng hắn nặng nề không vui, có thể những giọt nước mắt và những lời nói nghẹn ngào chất đầy tâm sự của Đào Tuyết Viên đã đánh động đến tâm sự trong lòng hắn, khiến hắn không kiềm chế được tình cảm của chính mình.
Hai người uống và uống, uống hết một chai rượu, lại gọi thêm một chai rượu khác.
Ban đầu, Châu Kiệt Phong còn nhớ đến mục đích đến gặp Đào Tuyết Viên, nhưng khi uống được hơn năm ly rượu, hắn đã hoàn toàn quên.
Đến khi hai người đều say, Đào Tuyết Viên đổ ngục xuống mặt bàn, ngủ ngay tại chỗ. Châu Kiệt Phong cố gắng gượng đứng dậy, móc ví trả tiền rượu.
Hắn đã quá say, say đến nỗi đi không vững. Tuy rằng bản thân mình cũng không thể lo nổi, nhưng hắn vẫn nhớ còn bạn đồng hành.
Một tay quàng vào eo Đào Tuyết Viên, ôm tay nắm lấy cánh tay quàng vào vai mình của Đào Tuyết Viên, hắn loạng choạng bước đi.
Trong ánh sáng mờ tối của quán bar, mắt đã sớm bị rượu làm cho mờ mờảoảo, Châu Kiệt Phong và Đào Tuyết Viên liêu xiêu hết va vào chỗ nọ lại va vào chỗ kia. Những tiếng chửu rủa không ngừng vang lên.
Ra được cửa quán, Châu Kiệt Phong đã không còn chịu nổi thêm nữa. Cả thân người hắn đều rất nóng. Hắn muốn đi tắm, sau đó ngủ một giấc.
Châu Kiệt Phong thấy mí mắt mình nặng trĩu, từ từ hắn khuỵ xuống.
Từ trong bóng tối, hai người đàn ông cao lớn, mặt áo vét đen bước ra. Sau khi xác định Châu Kiệt Phong và Đào Tuyết Viên đều đã mê man, không biết gì. Họ dìu hai người lên xe ô tô.
Để hai người dựa đầu vào nhau, ngủ mê mệt ở ghế sau, một trong số hai người đàn ông lái xe đi.
Chiếc xe đi thẳng. Đi qua hai cái ngã tư, bốn cái ngã ba, cách quán bar Thiên Đường mấy trăm mét, chiếc xe ô tô màu xám đen dừng lại trước tiền sảnh một khách sạn bốn sao.
Chiếc xe ô tô màu xám đen vừa dừng lại, có hai người đàn ông đợi sẵn trước tiền sảnh phụ giúp dìu Châu Kiệt Phong và Đào Tuyết Viên vào thang máy khách sạn.
Họ chọn đi cửa sau, hơn nữa tất cả đều đã được bố trí một cách cẩn thận và tỉ mỉ nên không có ai nhìn thấy bọn họ.
Thang máy dừng lại ở tầng lầu thứ bảy. Hai người đàn ông tiếp tục dìu Đào Tuyết Viên và Châu Kiệt Phong đến cửa phòng 702 thì dừng lại. Một nữ nhân viên trong trang phục màu trắng giúp họ mở cửa phòng.
Kế hoạch này đều do Vũ Gia Minh nghĩ ra. Hắn muốn trừng phạt Châu Kiệt Phong và Đào Tuyết Viên tội dám động đến Tú Linh, đồng thời hắn muốn cho hai người này dính vào một chỗ, để hắn và Tú Linh được yên.
Bảy giờ sáng hôm sau, trong khi Đào Tuyết Viên và Châu Kiệt Phong vẫn còn an giấc ngủ trên giường, năm phóng viên ồạt xông vào phòng. Họ thi nhau chụp ảnh, và chìa micro phỏng vấn hai người.
Ngồi uống cà phê sáng cùng Tú Linh, Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, Vũ Gia Minh xuýt bị sặc khi xem tin tức chiếu trực tiếp trên Tivi.
Thư Phàm không biết Đào Tuyết Viên là người gián tiếp hại Tú Linh bị tai nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ, cũng không biết Châu Kiệt Phong là người gần như thành công lấy được Tú Linh làm vợ, nên không mấy quan tâm.
Tú Linh đang mải đùa nghịch và nói chuyện cùng chị gái, nên cũng không để ý.
Chỉ có Hoàng Tuấn Kiệt chú ý xem tin tức. Khi nhìn đến bộ mặt đắc ý và nụ cười gian trá của Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu ngán ngẩm, chịu thua tính cách có thù tất báo của Vũ Gia Minh.
Bị báo trí trực tiếp đưa lên truyền hình, Châu Kiệt Phong cùng Đào Tuyết Viên dù có không xảy ra chuyện gì, cũng không thể rửa sạch được thanh danh của mình.
Vũ Gia Minh đã thành công loại bỏ được địch thủ của mình. Kế hoạch của hắn xem ra rất thâm độc. Một mũi tên đã bắn trúng hai cái đích.