Ông Hoàng bước lại gần Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu chủ! Ông chủ mời cậu lên phòng. Ông chủ có chuyện cần nói với cậu.”
Hoàng Tuấn Kiệt cau mày nhìn ông Hoàng. Hắn không muốn gặp mặt riêng cha hắn ở trong phòng, hơn nữa hắn không nỡ đểThư Phàm đứng một mình ở đây.
Như hiểu được suy nghĩ trong đầu Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm nói: “Anh đi đi! Em ở đây chờ anh.”
Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu, mắt thâm tình nhìn Thư Phàm: “Em đừng đi lung tung. Anh sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Em hiểu, anh đi đi.” Thư Phàm mỉm cười.
Trước khi quay người đi theo ông Hoàng lên lầu, Hoàng Tuấn Kiệt siết nhẹ tay lấy tay Thư Phàm. Không hiểu tại sao trong lòng hắn cảm thấy bất an.
Thư Phàm vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt, ngầm trấn an tinh thần căng thẳng và hoảng loạn của hắn.
Nhìn nụ cười trên môi Thư Phàm, cơ thể căng cứng của Hoàng Tuấn Kiệt thả lỏng dần dần.
Thư Phàm đứng nhìn theo hình bóng Hoàng Tuấn Kiệt khuất sau hành lang dẫn lên lầu hai.
“Chị là Bạch Thư Phàm?” Một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng dài đến ngang gối, vóc dáng thướt tha, khuôn mặt thon dài, làn da trắng như men sứ, ngữ khí mềm nhẹ lên tiếng chào hỏi Thư Phàm.
Thư Phàm quay lại nhìn, mắt đánh giá thoáng qua cô gái mặc váy màu trắng trước mặt: “Cô là….?”
Không đợi Thư Phàm phải chờlâu, cô gái tự giới thiệu: “Chào chị! Em là Trác Phi Tuyết.”
Thư Phàm giật mình, chăm chú nhìn cô gái có vẻ đẹp mỏng manh yếu đuối trước mặt.
Trác Phi Tuyết cho Thư Phàm cảm giác đang nhìn ngắm một lọ thủy tinh trong suốt mong manh có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
“Tại sao cô lại biết tên tôi?” Theo những gì mà Thư Phàm nhớ thì đây là lần đầu tiên gặp mặt của hai người. Thư Phàm nghe cái tên Trác Phi Tuyết qua cuộc nói chuyện với Vũ Gia Minh.
“Anh Hoàng Tuấn Kiệt vẫn thường xuyên nhắc đến chị.” Trác Phi Tuyết cười nhẹ. Tuy rằng đã cố che dấu đi nỗi đau trong lòng mình, nhưng ánh mắt bi thương vẫn không thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Thư Phàm.
Thư Phàm trong lòng mắng thầm Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm đang ghen, đang hờn giận.
Theo cách nói của Trác Phi Tuyết chứng tỏ hai người thường xuyên gặp mặt nhau, hơn nữa còn là bạn tốt. Nếu không, Hoàng Tuấn Kiệt đã không thổ lộ chuyện tình cảm riêng tư của mình cho Trác Phi Tuyết biết.
Càng nghĩ Thư Phàm càng tức, càng hờn ghen muốn đánh người.
“Chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó nói chuyện được không?” Trác Phi Tuyết thu lại nụ cười, đôi mắt buồn rầu nhìn Thư Phàm.
Thư Phàm bắt gặp hình ảnh của Tú Linh qua khuôn mặt và đôi mắt của Trác Phi Tuyết. Thư Phàm là một người thương em gái, nay thấy có một người tương tự gần giống em gái mình, lòng Thư Phàm mềm xuống.
“Được rồi.” Thư Phàm mất vài giây lưỡng lự, sau đó nhận lời yêu cầu của Trác Phi Tuyết. Thư Phàm không sợ bị Trác Phi Tuyết hại, hay dùng ngôn ngữ sắc bén để hạ nhục mình. Thư Phàm không có tính cách nhút nhát như em gái, nên không sợ bị người khác ăn hiếp.
Thư Phàm và Trác Phi Tuyết đi ra sân vườn. Chọn một mê cung không có người lai vãng, cả hai quay lại, đứng đối diện với nhau.
“Có chuyện gì thì cô nói đi.” Thư Phàm khoanh tay trước ngực, mắt nhìn thẳng vào mắt Trác Phi Tuyết.
Mất một lúc lâu thật lâu, Trác Phi Tuyết mới ngẩng đầu nhìn Thư Phàm, miệng ấp úng nói: “Chị…chị có thể nhường anh Kiệt cho em được không? Em…em…”
Thư Phàm há hốc mồm, mắt mở to nhìn Trác Phi Tuyết. Ban đầu, khi mới theo Trác Phi Tuyết ra đây, Thư Phàm tưởng sẽ có một trận thư hùng giữa hai người phụ nữ. Không ngờ, Trác Phi Tuyết hẹn ra đây chỉ vì muốn cầu xin mình buông tha cho Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tại sao tôi phải từ bỏ anh ấy?” Thư Phàm cười nhạt. Phải trải qua chuyện sống chết mới nghiệm ra được chân lý của tình yêu, Thư Phàm làm sao có thể dễ dàng từ bỏ Hoàng Tuấn Kiệt như thế. Hơn nữa tình yêu đâu phải là hàng hóa, mà có thể mang ra để trao đổi và buôn bán.
Thư Phàm là người ghét nhất bị người khác mang ra để đùa bỡn. Chính vì lý do này, ấn tượng tốt đẹp ban đầu mà Thư Phàm dành cho Trác Phi Tuyết đều bay sạch.
“Nếu cô hẹn tôi ra đây chỉ vì muốn nói điều này, thì giữa tôi và cô không còn gì để nói nữa.” Thư Phàm tức giận, xoay người định bước đi.
“Chị Thư Phàm! Coi như em cầu xin chị!” Trác Phi Tuyết cúi đầu, lau đi hai hàng nước mắt đang lã chã rơi.
“Nín ngay!” Thư Phàm hung dữ quát: “Cô định dùng nước mắt để cầu xin tôi đấy à? Tôi nói cho cô biết, dù cô có quỳ xuống tôi cũng không từ bỏ Hoàng Tuấn Kiệt. Tôi và anh ấy yêu nhau, đâu thể nói bỏ là bỏ được.” Thư Phàm chán ghét nhìn Trác Phi Tuyết. Nếu không phải nghĩ Trác Phi Tuyết là một cô gái yếu đuối và là em gái của Trác Phi Dương, Thư Phàm đã dạy cho Trác Phi Tuyết một bài học rồi.
“Em xin chị, hãy nhường lại anh Kiệt cho em. Em đã đợi anh ấy ba năm rồi, hơn nữa….” Trác Phi Tuyết càng nói càng bi phẫn, càng khổ sở, nước mắt tí tách rơi.
Thư Phàm đã hết kiên nhẫn. Không muốn nói chuyện lôi thôi với Trác Phi Tuyết, Thư Phàm đùng đùng bỏ đi.
Vừa bước được ba bước chân, Thư Phàm nghe Trác Phi Tuyết nói nốt mấy câu cuối: “Hơn nữa em và anh ấy đã có một đứa con gái.”
“Cái gì!” Thư Phàm nghe như có tiếng sét đánh thẳng vào đầu mình. Thân thể Thư Phàm trấn động.
“Cô vừa nói cái gì?” Thư Phàm cứng ngắc, chầm chậm quay lại nhìn Trác Phi Tuyết, môi run rẩy hỏi. Dù có bị thiên lôi, sét đánh, Thư Phàm cũng không dám tin những gì mà Trác Phi Tuyết vừa nói.
“Em……” Trác Phi Tuyết cúi đầu, mắt mờ mịt nước. Trác Phi Tuyết không dám đối diện với khuôn mặt phẫn nộ của Thư Phàm.
“Cô còn không mau nói đi!” Thư Phàm trầm lạnh quát nhỏ, tay chỉ thẳng vào mặt Trác Phi Tuyết: “Tất cả những gì mà cô vừa nói đều là lừa gạt đúng không? Cô và Hoàng Tuấn Kiệt làm sao có thể có con chung. Tôi không tin.”
Hoàng Tuấn Kiệt theo đánh giá của Thư Phàm là một người đàn ông chính chực, thẳng tính và tốt bụng, tuyệt không phải là một kẻ bạc tình, vô nhân tính.
“Em không có lừa chị.” Trác Phi Tuyệt lau nước mắt, khuôn mặt tái nhợt. Dù thân hình không ngừng run rẩy, nhưng ngữ khí kiên định nói:
“Em và ấy đúng là có một đứa con gái hơn hai tuổi.”
“Cô là đồ lừa gạt! Tôi không tin!” Thư Phàm kích động hét ầm lên.
Chuyện Hoàng Tuấn Kiệt có con cùng với một người con gái khác khiến Thư Phàm đau lòng một, nhưng chuyện bị Hoàng Tuấn Kiệt phản bội khiến Thư Phàm đau lòng mười. Thư Phàm là một người yêu trẻ. Dù đứa trẻấy là do ai sinh ra, Thư Phàm cũng yêu cũng quý. Thư Phàm không trách, cũng không căm ghét đứa trẻ kia. Nhưng Hoàng Tuấn Kiệt dám lừa dối, không chịu nói thật mọi chuyện cho Thư Phàm biết, khiến cơn phẫn nộ và uất hận trong lòng Thư Phàm bùng lên dữ dội.
“………………” Trác Phi Tuyết cắn chặt môi, im lặng không nói gì. Mười đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Trác Phi Tuyết tự nhủ với lòng là phải cố gắng lên.
Trác Phi Tuyết đã cố chờ Hoàng Tuấn Kiệt ba năm, chờ hắn hồi tâm chuyển ý, chờ hắn yêu mình. Nhưng càng chờ, hắn lại càng rời xa. Cho đến một ngày, Trác Phi Tuyết mới nhận ra mình đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian, đã bỏ qua quá nhiều cơ hội tốt. Và giờ đây, hắn đã yêu một người con gái khác.
Hò hét chán, Thư Phàm cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh và tự chủ.
“Tôi và cô đi gặp Hoàng Tuấn Kiệt. Chúng ta ba mặt một lời giải quyết cho xong chuyện này. Tôi cần nghe chính miệng Hoàng Tuấn Kiệt thừa nhận, tôi mới tin.” Thư Phàm lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Trác Phi Tuyết. Vào lúc này, Thư Phàm biến thành một kẻ hỉ nộ vô thường.
Trác Phi Tuyết đứng trước đầu ngọn gió, làn váy và mái tóc khẽ bay bay, trông phiêu phiêu như một đám mây trên bầu trời.
Ngồi trong phòng làm việc của ông Gia Huy trên lầu hai, Hoàng Tuấn Kiệt trầm mặc chờ nghe ông Gia Huy nói trước.
“Cô gái mà con mang về tên là Bạch Thư Phàm?” Ông Gia Huy hỏi Hoàng Tuấn Kiệt. Mặc dù không muốn xen vào chuyện tình cảm cá nhân riêng tư của con trai, nhưng mọi chuyện đã vượt xa ra khỏi tầm kiểm soát, nên ông không thể không hỏi.
“Cô ấy là Bạch Thư Phàm.” Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản nhắc lại tên của Thư Phàm cho ông Gia Huy nghe.
“Con và cô ấy yêu nhau? Hai đứa dự định sẽ kết hôn?” Ông Gia Huy lờ đi khuôn mặt lạnh lùng của thằng con trai, vẫn tiếp tục câu hỏi của mình.
“……………” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, không đáp.
Ông Gia Huy cau mày nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Ông không hài lòng trước thái độ luôn tỏ vẻ lạnh nhạt và thờơ của Hoàng Tuấn Kiệt.
Cầm tách cà phê đặt trên bàn, ông Gia Huy nhấp một ngụm: “Con biết lý do vì sao bố cho gọi con lên đây không?”
“…………..” Hoàng Tuấn Kiệt vẫn một mực giữ im lặng. Hắn không phải là một kẻ kiệm lời, nhưng khi gặp phải những người hắn không thích, hắn không muốn nói gì cả.
Ông Gia Huy thở dài. Ông biết lý do vì sao Hoàng Tuấn Kiệt lại căm ghét và hận thù ông nhiều như thế. Nếu không phải do ông sống quá bạc tình và vô trách nhiệm, bà Dung – mẹ hắn đã không chết, và hắn cũng không phải sống trong cô nhi viện mất mấy năm.
“Con có biết mình có một đứa con gái riêng hơn hai tuổi không?” Ông Gia Huy biết không thể chờ mong Hoàng Tuấn Kiệt mở lời nói chuyện với mình trước, nên đành phải tự biên tự diễn.
Hoàng Tuấn Kiệt giật mình sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt ông Gia Huy. Hắn không tin là bố hắn mang hắn ra để đùa giỡn, cũng không tin bố hắn tìm một nguyên nhân hết sức ngu ngốc này để có cớ nói chuyện với hắn.
Nếu điều này là sự thật, tại sao hắn lại không có một chút ấn tượng, hơn nữa từ trước đến nay hắn đâu có yêu ai, cũng đâu có qua đêm nhăng nhít với bất cứ cô gái nào đâu mà có thể có con gái riêng được?
Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càng thấy loạn cả lên. Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy mình chẳng khác gì một quân cờ cho người khác bài bố và sắp xếp.
Nhìn khuôn mặt biểu lộ sự kinh ngạc của Hoàng Tuấn Kiệt, ông Gia Huy biết cần phải giải thích thêm thì hắn mới nắm được vấn đề: “Con và Trác Phi Tuyết có một đứa con gái hơn hai tuổi.”
“Trác Phi Tuyết!” Vào lúc này, Hoàng Tuấn Kiệt không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi. Thanh âm của hắn dần dần tăng cao: “Tôi và Trác Phi Tuyết có một đứa con gái hơn hai tuổi?”
“Đúng.” Ông Gia Huy gật đầu đáp. Ông hài lòng vì Hoàng Tuấn Kiệt không còn giữ thái độ im lặng và thờơ nữa.
“Không thể nào!” Hoàng Tuấn Kiệt tức giận hét lên: “Tôi và cô ấy gặp nhau chỉ có mấy lần vào ba năm trước, sau đó mới gặp lại cách đây mấy hôm, làm sao có thể có con chung.” Hoàng Tuấn Kiệt không phải là một người đàn ông hồ đồ và lăng nhăng. Hắn là một kẻ chung tình trong tình yêu. Một khi yêu ai, hắn sẽ yêu hết lòng. Sống 29 năm, mối tình duy nhất của hắn chỉ có một mình Thư Phàm.
“Điều này con phải rõ hơn bố chứ?” Ông Gia Huy trào phúng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Lý do vì sao con và cô ta có con chung, con cũng không biết sao?”
“…………….”Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt tay, trừng mắt nhìn ông Gia Huy. Hắn không thích ông Gia Huy dùng giọng điệu mỉa mai để nói chuyện với hắn.
Ông Gia Huy thu lại nụ cười nửa miệng của mình. Ông thức thời không chọc giận thêm Hoàng Tuấn Kiệt nữa. Nếu ông còn muốn tiếp tục lấy lòng hắn, ông phải tránh những câu nói và những hành động khiến hắn ghét mình thêm.
Trong khi hai cha con còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Ông chủ!” Tiếng của ông Hoàng.
“Vào đi!” Ông Gia Huy nói.
Ông Hoàng mở cửa phòng. Bước lại gần chỗ ông Gia Huy và Hoàng Tuấn Kiệt đang ngồi, ông Hoàng khẽ khom người: “Ông chủ! Cô Thư Phàm xin gặp cậu Kiệt.”
Ông Gia Huy liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Thấy khuôn mặt thằng con trai đại biến, ông cố gắng che dấu ý nghĩ hả hê của mình vào trong đáy mắt. Hoàng Tuấn Kiệt xem ra đã gặp phải đối thủ của mình rồi.
“Cho cô ấy vào.” Ông Gia Huy cũng muốn gặp mặt Thư Phàm một lần, nên đồng ý để Thư Phàm vào phòng làm việc.
Hoàng Tuấn Kiệt tâm tình tồi tệ. Hắn không có dũng khí đối mặt với Thư Phàm. Bảo hắn làm gì cũng được, nhưng đừng bảo hắn phải xa rời Thư Phàm.
Nhận được sự đồng ý của ông Gia Huy, Thư Phàm cùng Trác Phi Tuyết đi vào trong phòng.
Khuôn mặt Thư Phàm lúc này lạnh lùng như băng đá. Không ai có thể dò được tâm tưcủa Thư Phàm. Thư Phàm đã nén chặt tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, tự ép bản thân mình phải cứng rắn và bình tĩnh đểứng phó với mọi chuyện.
Thư Phàm không nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ánh mắt Thư Phàm dừng lại trên khuôn mặt của ông Gia Huy.
Ông Gia Huy tuy đã gần 60 tuổi, nhưng trông vẫn còn rất trẻ. Mái tóc đã có vài sợi tóc bạc, nước da ngăm đen, đôi môi mỏng hơi hếch lên cho thấy là một con người bạc tình và cao ngạo. Đôi mắt ông ta rất sắc. Nhìn mắt ông Gia Huy, Thư Phàm lại liên tưởng đến đôi mắt của Hoàng Tử Kì. Cha con bọn họ trông thật giống nhau.
“Chào bác!” Sau khi đánh giá sơ qua ông Gia Huy, Thư Phàm lễ phép chào hỏi.
Lúc Thư Phàm quan sát ông Gia Huy, ông ta cũng kín đáo quan sát và đánh giá Thư Phàm. Thấy Thư Phàm cư xử phải phép, không có vẻ sợ sệt, cũng không quá cuồng ngạo, ông Gia Huy bắt đầu có ấn tượng tốt về Thư Phàm.
“Chào cháu!” Ông Gia Huy mặc dù miệng đối đáp với Thư Phàm, nhưng mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Tất cả mọi phản ứng, biến hóa trên khuôn mặt Hoàng Tuấn Kiệt đều không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của ông Gia Huy.
“Chào chú!” Trác Phi Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông Gia Huy. Nói gì thì nói, dù Trác Phi Tuyết có gan cầu xin Thư Phàm buông tha cho Hoàng Tuấn Kiệt, có gan nói ra sự thật mình và hắn đã có con riêng, cũng không có khả năng ứng đối lanh lợi và uyển chuyển như Thư Phàm.
“Hai đứa ngồi đi!” Ông Gia Huy chỉ tay xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.
Từ lúc Thư Phàm và Trác Phi Tuyết bước vào phòng, Hoàng Tuấn Kiệt chưa từng ngẩng đầu quay lại nhìn Thư Phàm. Hắn không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với Thư Phàm.
Thư Phàm không khách sáo chọn một chỗ cạnh Hoàng Tuấn Kiệt. Trác Phi Tuyết rụt rè ngồi kế bên Thư Phàm.
Ông Gia Huy sâu sắc đánh giá Thư Phàm. Ông đang chờ xem bọn trẻ tự giải quyết rắc rối của mình thế nào.
Ông Hoàng bưng nước uống cho Thư Phàm và Trác Phi Tuyết.
Thư Phàm lúc nãy hò hét hơi nhiều, hai nữa đang bị ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, nên uống liền ngay một ngụm.
Khóe môi ông Gia Huy co giật, ông nheo mắt nhìn Thư Phàm.
Hoàng Tuấn Kiệt khổ sở, chân tay luống cuống. Hắn muốn giải thích cho Thư Phàm hiểu là hắn không hề biết gì về chuyện này cả, cũng không có gan làm chuyện có lỗi với Thư Phàm. Nhưng mọi ngôn từ mà hắn định nói, đều bay sạch ra khỏi đầu mỗi khi hắn mấp máy môi.
Uống cạn ly nước lọc, Thư Phàm từ tốn đặt chiếc ly rỗng xuống mặt bàn.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Thư Phàm mềm nhẹ hỏi Hoàng Tuấn Kiệt. Trong giọng nói của Thư Phàm không hề có giận dữ, cũng không có một chút hờn ghen nào, mà nhàn nhạt giống như nước lã.
Hoàng Tuấn Kiệt kinh hoàng, đông cứng người ngồi trên ghế sô pha. Thà rằng Thư Phàm đánh và mắng chửu hắn, còn hơn dùng giọng nói lạnh lùng và xa cách này để nói chuyện với hắn. Hắn hiểu mỗi khi Thư Phàm nói chuyện khách sáo và xa cách với hắn, chứng tỏ Thư Phàm đang tức giận và phẫn nộ đến cực điểm.
“Em nói đi!” Hoàng Tuấn Kiệt cố giữ cho giọng nói của mình không run.
“Anh và Trác Phi Tuyết có một đứa con gái hơn hai tuổi?” Thư Phàm nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm không cho phép hắn lẩn tránh ánh mắt oán hận và trách móc của mình.
“Anh…anh….” Hoàng Tuấn Kiệt gãi đầu. Hắn không biết phải trả lời Thư Phàm như thế nào cho phải. Hắn không nhớ một chút gì về mối quan hệ với Trác Phi Tuyết, làm sao hắn có thể khẳng định được hắn và cô ta có con chung hay không?
“Sao anh không trả lời em?” Thư Phàm trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Cơn giận trong Thư Phàm bắt đầu bùng nổ và bộc phát. Chỉ cần Hoàng Tuấn Kiệt tìm cách lảng tránh và chối quanh co, Thư Phàm sẽ không ngần ngại dạy cho hắn một bài học.
Hoàng Tuấn Kiệt không trả lời Thư Phàm, hắn quay sang nhìn Trác Phi Tuyết: “Anh nghĩ rằng em nên giải thích rõ mọi chuyện đi. Anh cần câu trả lời của em.”
Hoàng Tuấn Kiệt vẫn nhớ đến ơn cứu mạng của Trác Phi Tuyết, vẫn coi cô ta là một cô em gái nhỏ nhắn và dễ thương. Nhưng Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô ta, nếu cô ta dám dựng ch
uyện để chia rẽ tình cảm giữa hắn và Thư Phàm.
Trác Phi Tuyết ngước đôi mắt ngập đầy nước lên nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh…anh không nhớ gì sao? Chuyện…chuyện xảy ra vào buổi tối ba năm trước.” Mặt Trác Phi Tuyết chuyển màu liên tục. Dù sao cô ta là một người mặt mỏng, phải nhắc lại chuyện phong hoa tuyết nguyệt của mình, không tránh khỏi xấu hổ và ngượng ngùng.
“Chuyện xảy ra vào buổi tối cách đây ba năm trước?” Đầu Hoàng Tuấn Kiệt mờ mịt một mảnh.
“Anh…anh thật sự không nhớ gì?” Trác Phi Tuyết chua xót nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Mặc dù đã sớm biết hắn sẽ quên, nhưng không ngờ khi nghe được câu trả lời của hắn, lòng Trác Phi Tuyết lại đau nhói.
“Anh không nhớ gì cả, một chút ấn tượng cũng không có.” Hoàng Tuấn Kiệt thẳng thắn thừa nhận. Hắn là một người bộc trực, là một chính nhân quân tử. Cho dù hắn không yêu Trác Phi Tuyết, nhưng những việc mà hắn đã làm, hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm, huống gì Trác Phi Tuyết lại sinh cho hắn một đứa con gái.
Thư Phàm im lặng ngồi nghe Trác Phi Tuyết và Hoàng Tuấn Kiệt chất vấn nhau. Ban đầu, Thư Phàm tức điên người, muốn dùng võ lực để giải quyết Hoàng Tuấn Kiệt. Nhưng sau đó, càng nghe Thư Phàm càng thấy Hoàng Tuấn Kiệt đúng là một người không có gan làm càn, mà không dám nhận lỗi.
Nếu hắn không phải là cha của đứa trẻ, vậy người đó là ai?
Buổi tối, Thư Phàm đi dạo loanh quanh trong vườn. Tâm trạng của Thư Phàm rất nặng nề, lòng Thư Phàm nặng trĩu tâm sự.
Thư Phàm đang buồn chán và đang cô đơn. Mặc dù biết Hoàng Tuấn Kiệt không có khả năng là cha ruột của đứa bé kia, nhưng Thư Phàm vẫn không thể nào vui nổi. Thư Phàm tin rằng người cố ý gây ra chuyện này, có mối thù rất sâu đậm với Hoàng Tuấn Kiệt.
Nghĩ về những khó khăn, gian khổ và vất vả mà Hoàng Tuấn Kiệt đã phải trải qua, Thư Phàm lại thấy thương cảm và chua xót.
Bỗng dưng, Thư Phàm thấy hổ thẹn với chính bản thân mình. Trong tình yêu, việc hai người không tin tưởng lẫn nhau còn đáng sợ hơn cả chết chia lìa cả hai. Thư Phàm tự hứa với lòng, sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Thư Phàm lại càng hận kẻ thâm hiểm kia thấu xương. Thư Phàm thề với lòng là phải tìm bằng được kẻ đứng trong bóng tối gây ra tất cả mọi chuyện này là ai. Khi đã tìm được kẻ đó là ai rồi, Thư Phàm phải trừng phạt kẻ đó thật nặng cho hả lòng hả dạ.
Mặc dù không nghe Hoàng Tuấn Kiệt kể lại việc hắn xuýt bị mất mạng khi nhận được một cuộc gọi giả vào buổi tối cách đây hơn một tuần, nhưng Thư Phàm đã được ông Hoàng tỉ mỉ kể cho nghe.
Thư Phàm sợ, rất sợ một ngày nào đó Hoàng Tuấn Kiệt bị giết chết, và không bao giờ còn xuất hiện trước mặt mình nữa.
Kể từ lúc quen biết, rồi yêu Hoàng Tuấn Kiệt, cuộc sống vốn bình yên của Thư Phàm đã hoàn toàn bị đảo lộn. Thư Phàm đã đặt chân lên một con thuyền đầy phong ba và bão tố.
“Chị Thư Phàm!” Tú Linh mặc một chiếc váy màu trắng dài đến ngang gối, hai bím tóc đung đưa trước ngực, vừa chạy vừa ríu rít gọi tên Thư Phàm như chim sẻ.
Thư Phàm mỉm cười, quay lại nhìn hình ảnh chạy nhảy của cô em gái. Thư Phàm rất vui, khi thấy em gái lúc nào cũng tươi cười, căng tràn sức sống.
“Chị đang đi dạo à?” Tú Linh chạy lại gần Thư Phàm, hai bàn tay ôm gọn lấy bàn tay phải của Thư Phàm.
“Ừ, chị đang đi dạo.” Thư Phàm xoa đầu cô em gái.
“Anh Hoàng Tuấn Kiệt đâu? Anh ấy vẫn chưa về à?” Tú Linh ngó ngược ngó xuôi, đang cố kiếm tìm hình bóng của Hoàng Tuấn Kiệt xung quanh.
Nhìn cách tìm kiếm của Tú Linh, Thư Phàm phì buồn cười. Chẳng lẽ Tú Linh coi Hoàng Tuấn Kiệt là một con cún con nên mới có thểẩn núp trong từng luống hoa và chậu cây cảnh?
“Chị và anh Kiệt cãi nhau đúng không?” Tú Linh lo lắng nhìn Thư Phàm: “Từ chiều đến giờ, em thấy chị ít nói hẳn.”
“Chị và anh ấy không có cãi nhau, bọn chị chỉ giận nhau thôi.” Thư Phàm khôi hài đáp. Dù sao được trêu đùa cô em gái dễ thương, mang lại nhiều niềm vui cho Thư Phàm.
“Chị….” Tú Linh phồng mồm, giận dỗi di di ngón chân xuống cỏ.
Thư Phàm không nhịn được cười, đã bật cười to.
Tú Linh vừa tức vừa thẹn, dơ cao nắm đấm đe dọa Thư Phàm.
Thư Phàm bỏ chạy, Tú Linh lập tức đuổi theo sau.
Hình ảnh mà Vũ Gia Mình nhìn thấy khi đi ra vườn là hình ảnh một bóng dáng nho nhỏ mặc một chiếc váy màu trắng như một nàng tiên đang đuổi theo sau một hình bóng chớp động mặc một chiếc váy màu vàng nhạt giống như hoa cúc.
Tiếng cười trong trẻo của hai chị em làm bừng lên sức sống và sinh khí cho căn nhà.
Vũ Gia Minh đứng lặng nhìn cảnh hai chị em nhà họ Bạch rượt đuổi nhau. Khoé môi hắn cong cong, nụ cười ấm áp và hạnh phúc, ý cười lan tràn từ đáy mắt đến khuôn mặt.
………………………….
Hoàng Tuấn Kiệt có công việc đột xuất cần giải quyết, nên sau khi đưa Thư Phàm vềcăn biệt thự của Vũ Gia Minh, hắn đã vội vã lái xe đến công ty.
Làm việc từ hơn ba giờ chiều đến hơn sáu giờ tối mới xong. Mấy ngày vừa qua, hắn phải bôn ba khắp nơi đi tìm Thư Phàm, hơn nữa do tình hình sức khỏe kém nên không mấy khi đến công ty. Nay hắn đã tìm được Thư Phàm, đưa được Thư Phàm bình an trở về, sức khỏe đã khá lên, hắn có thể yên tâm quay lại làm việc được rồi.
Tạm hoàn thành xong công việc vào ngày hôm nay, đút giấy tờ vào ngăn bàn, đóng khóa lại, cầm áo vét, Hoàng Tuấn Kiệt đứng lên.
Hắn nôn nóng muốn gặp lại Thư Phàm. Từ khi xảy ra chuyện hiểu lầm kia, hắn vẫn chưa có cơ hội giải thích cho Thư Phàm hiểu. Hắn rất sợ Thư Phàm giận hắn và hiểu lầm hắn. Hắn không muốn một lần nữa lại mất đi Thư Phàm.
Đóng cửa văn phòng, Hoàng Tuấn Kiệt cùng hai vệ sĩ bước vào thang máy. Mặc dù hắn không thích đi đâu và làm gì cũng có vệ sĩ kè kè bên cạnh mình. Nhưng để đảm bảo an toàn cho bản thân, không còn cách nào khác, hắn đành phải chấp nhận sự bất tiện và mất tự do này. Hắn không chỉ muốn Thư Phàm được an toàn, mà ngay cả bản thân hắn cũng đã biết quý trọng tính mạng của mình. Nếu hắn chết đi, lấy ai bảo vệ và chăm sóc Thư Phàm cả đời?
Xuống đến tầng hầm để xe, chờ vệ sĩ mở cửa, Hoàng Tuấn Kiệt khom người, bước vào trong.
Một trong hai người vệ sĩ lo lái xe, Hoàng Tuấn Kiệt ngồi ghế sau.
Khi chiếc xe ô tô đi cách xa cổng công ty hơn 100 mét, Hoàng Tuấn Kiệt nói: “Lái xe đến một cửa hàng hoa thì dừng lại.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Người vệ sĩ lái xe cung kính đáp.
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt kinh ngạc vì bất ngờ của Thư Phàm. Quen biết Thư Phàm đã lâu như vậy rồi, thậm chí cũng đã tỏ tình, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt chưa từng tặng hoa cho Thư Phàm. Hắn muốn lần này thể hiện thành ý cho Thư Phàm biết hắn yêu và trân trọng Thư Phàm nhiều như thế nào.
Vượt qua một cái ngã tư, chiếc xe ô tô màu xám đen dừng lại trước một cửa hàng hoa khá to.
Hoàng Tuấn Kiệt tự mở cửa, rồi bước xuống xe.
Mở cửa kính, Hoàng Tuấn Kiệt đi vào trong cửa hàng. Nhìn những lẵng hoa đầy đủ sắc màu đang được bày bán trước mặt, tâm trạng của Hoàng Tuấn Kiệt tốt hẳn lên.
Ông chủ quán chào hỏi Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu muốn mua hoa?”
“Cậu muốn mua hoa gì?” Ông chủ quán hơn 50 tuổi, đã có kinh nghiệm bán hoa hơn 30 năm, nên ông hiểu hoa còn hơn cả hiểu chính bản thân mình.
Hoàng Tuấn Kiệt chỉ tay vào một lẵng hoa phong lan màu trắng, thân lá màu xanh non mềm.
Ông chủ quán lấy lẵng hoa phong lan cho Hoàng Tuấn Kiệt. Sau khi trả tiền cho ông lão xong, hắn xách lẵng hoa ra khỏi quán. Ban đầu, hắn định mua một bó hoa, nhưng lại nghĩ những bông hoa đó sẽ sớm tàn, nên hắn quyết định mua tặng Thư Phàm một lẵng hoa. Hắn muốn mỗi lần Thư Phàm tưới nước cho cây hoa Phong lan sẽ nhớ đến hắn.
Thấy Hoàng Tuấn Kiệt đã ra, người vệ sĩ mở cửa xe cho Hoàng Tuấn Kiệt.
Ngồi trên ghế xe, Hoàng Tuấn Kiệt chăm chú nhìn hai bông hoa màu trắng đang nở rộ. Hắn hồi hộp không biết Thư Phàm có thích món quà do hắn tặng không, hay là Thư Phàm sẽ tức giận và ghét hắn thêm.
Chán nản, Hoàng Tuấn Kiệt bực mình không muốn nghĩ tiếp nữa. Đặt lẵng hoa sang ghế xe bên cạnh, Hoàng Tuấn Kiệt ngả người ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc xe chạy theo hướng về vùng ngoại ô, về căn biệt thự của Vũ Gia Minh. Tạm thời Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm sống chung cùng Vũ Gia Minh và Tú Linh. Vốn không ưa gì thằng bạn thân, Hoàng Tuấn Kiệt đã muốn mang Thư Phàm đi, nhưng vì Thư Phàm không nỡ xa em gái, nên cuối cùng Hoàng Tuấn Kiệt đành phải nhượng bộ.
Căn biệt thự của Vũ Gia Minh cách thành phố một khoảng khá xa, phải đi xe mất hơn 20 phút mới đến nơi. Con đường khá vắng vẻ, hai bên cây cối rậm rạp che kín đi ánh sáng của mặt trời, bóng tối tràn ngập khắp nơi.
Hoàng Tuấn Kiệt đột nhiên thấy có điều gì đó không ổn. Chiếc xe đang phóng với tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Hoàng Tuấn Kiệt ngồi thẳng dậy, cau mày hỏi hai người vệ sĩ ngồi trên ghế xe đằng trước.
“Cậu chủ!” Người vệ sĩ lái xe run sợ nói: “Phanh xe không ăn.”
“Sao!” Hoàng Tuấn Kiệt trấn động. Hắn đã biết chuyện không ổn ở đây là gì: “Đã thử đạp phanh chưa?”
“Đã đạp rồi, nhưng không có tác dụng.” Người vệ sĩ lái xe toát mồ hôi lạnh vì sợ. Anh ta đã cố hết sức nhưng tốc độ chiếc xe chẳng những không giảm một chút nào, mà ngược lại càng lúc càng tăng.
Con đường dốc gồ gề, khiến chiếc xe không có phanh lao đi với tốc độ bên bắn. Một chiếc xe tải màu trắng lao thẳng vào đầu chiếc xe ô tô màu đen. Trong không gian vang lên những tiếng ma sát, tiếng chiếc xe lật nghiêng, tiếng la thất thanh của người đi đường. Sau đó tất cả đều trở nên tĩnh lặng một cách dị thường.
Lúc Thư Phàm, Vũ Gia Minh và Tú Linh nhận được tin Hoàng Tuấn Kiệt bị tan nạn giao thông, đồng hồ chỉ đúng con số chín giờ đêm.
Thư Phàm sắc mặt trắng bệch, đáy mắt long lanh lệ. Thư Phàm rất muốn khóc, nhưng kiên cường không để tuôn ra bất cứ một giọt lệ nào.
Trên đường đến bệnh viện, Thư Phàm ngồi im lặng trên ghế xe. Tất cả mọi giác quan trong cơ thể Thư Phàm đều đóng băng cả lại, bóng tối đang bao phủ lấy linh hồn Thư Phàm. Trong lòng Thư Phàm đang gào khóc, đang không ngừng cầu nguyện cho Hoàng Tuấn Kiệt, cầu nguyện cho hắn tai qua nạn khỏi
Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ThưPhàm cắn chặt môi đến tái nhợt. Thư Phàm không biết mình sẽ làm gì, nhưng có thể khẳng định Thư Phàm tuyệt đối không ngu ngốc chọn con đường tự sát theo Hoàng Tuấn Kiệt, mà Thư Phàm phải sống thật tốt, sống cho chính mình và sống thay cả phần của hắn.
Tú Linh ngồi bên cạnh Thư Phàm, tay siết chặt lấy tay Thư Phàm. Tú Linh biết Thư Phàm hiện giờ đang rất đau khổ, đang muốn được yên tĩnh một mình, nên không dám lên tiếng khuyên nhủ gì.
Vũ Gia Minh ngồi trên ghế xe đằng trước. Hắn đích thân lái xe đưa hai chị em Thư Phàm đến bệnh viện thăm Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt là người bạn thân của hắn. Bạn thân gặp phải chuyện không may, hắn cũng buồn rầu và lo lắng. Hắn biết trong chuyện này, nhất định có kẻ nào đó đã âm thầm dở trò. Hắn quyết tâm phải điều tra cho rõ chuyện này. Hắn không thể để kẻ đó nhởn nhơ yên ổn, sống vui vẻ mãi được.
Đến bệnh viện, Thư Phàm theo Tú Linh và Vũ Gia Minh lên lầu ba của bệnh viện. Thư Phàm im lặng đi bên cạnh họ. Tâm tư nặng trĩ, lòng quặn đau, Thư Phàm rất muốn khóc, nhưng vì quá đau nên khóc cũng không nổi nữa.
Trước cửa phòng mổ, trên hành lang lầu ba, ông Hoàng cùng ông Gia Huy và mấy vệ sĩ thân cận đã có mặt từ sớm.
Ông Gia Huy mặc dù đau xót, nhưng ông vẫn kiên cường chống đỡ, trông ông như đã già đi thêm mấy tuổi.
Thấy ba người đã đến, ông Hoàng cung kính chào hỏi cả ba.
Thư Phàm gật đầu chào Ông Gia Huy và ông Hoàng. Thư Phàm đứng thẳng, lẳng lặng nhìn cánh cửa phòng mổ vẫn đóng im ỉm. Mỗi một giây một phút trôi qua, trái tim Thư Phàm lại trùng xuống.
Ông Hoàng và Vũ Gia Minh kéo nhau đến một góc, cách xa cánh cửa phòng mổ một đoạn.
“Chú Hoàng! Đã điều tra ra được nguyên nhân gây ra tai nạn chưa?” Vũ Gia Minh lạnh giọng hỏi. Hắn đang phẫn nộ đến cực điểm.
“Ngày mai mới có kết quả chính thức, nhưng phía bên cảnh sát nói nguyên nhân chủ yếu là do phanh xe không ăn. Hình như là bị đứt.” Ông Hoàng siết chặt nắm đấm, mắt ông đục ngàu.
“Phanh xe không ăn?” Vũ Gia Minh nghi hoặc hỏi lại ông Hoàng.
“Đúng, kết quả sơ bộ tạm thời là như vậy.” Ông Hoàng nhìn Vũ Gia Minh. Cả hai đều hiểu chuyện này thoạt nhìn tưởng là một vụ tai nạn bình thường, nhưng không phải là như thế.
Chiếc xe ô tô chở Hoàng Tuấn Kiệt đều được kiểm tra hàng ngày, làm gì có chuyện thắng xe sắp bị đứt, họ lại không phát hiện ra. Nhất định có một kẻnào đó đã lợi dụng sơ hở và mất cảnh giác của hai vệ sĩ, dùng kéo cắt gần đứt phanh xe.
“Chú đã phái người đi điều tra chuyện này chưa?” Vũ Gia Minh đứng thẳng người, hai tay đút vào túi quần. Vào lúc này hắn không lộ rõ vui buồn, cũng không ai biết trong đầu hắn đang tính toán chuyện gì.
“Đã cho người đi điều tra rồi.” Ông Hoàng trả lời. Ông tin tưởng Vũ Gia Minh không có ý hại Hoàng Tuấn Kiệt. Nếu hắn muốn hại chết Hoàng Tuấn Kiệt, hắn đã làm từ lâu rồi, đâu cần phải bày ra nhiều trò như thế.
“………………” Vũ Gia Minh im lặng không nói gì, trong đầu hắn không ngừng tính toán.
Hoàng Tuấn Kiệt hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh. Tính mạng của hắn khó mà bảo toàn. Dù hắn vượt qua được cửa ải do vết thương gây nên, cũng khó giữ được mạng sống khi bị bọn sát thủ ngầm ngầm hạ thủ.
Thư Phàm đứng bất động, mắt nhìn vào cánh cửa trước mặt. Tất cả mọi suy nghĩ của Thư Phàm đều tập trung vào Hoàng Tuấn Kiệt, chưa có lúc nào buông lỏng.
Vào khoảng khắc Hoàng Tuấn Kiệt đối diện với sinh tử này, Thư Phàm không biết nêu cầu xin ai, không biết phải dùng thứ gì để đánh động đến lòng thương hại của Thượng Đế.
Thư Phàm không hiểu, không tài nào hiểu được lý do vì sao những người tốt bụng luôn sống đoản mệnh, luôn phải vượt qua gian nan khổải. Còn những người ác đức, lại sống trong nhung lụa, có thể đè đầu cưỡi cổ những người tốt.
Thư Phàm không mấy để ý đến đạo lý ở đời, nhưng bắt đầu từ phút giây này Thư Phàm để ý đến. Thư Phàm muốn đòi lại công bằng cho những người sống tốt bụng, muốn họ phải được đền đáp cho nhũng gì mà họ đã làm.
Tú Linh nắm chặt tay chị gái. Thư Phàm đứng, Tú Linh cũng đứng theo.
Vũ Gia Minh quay trở về bên cạnh Tú Linh. Nhìn hai chị em Thư Phàm đứng dựa vào nhau, hắn bất giác thở dài.
Mấy ngày sống bên cạnh Tú Linh, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt, bỗng dưng hắn lại thấy yêu những phút giây vui vẻ và tràn ngập tiếng cười ấy. Cuộc sống đượm mùi gương đao và máu tanh này khiến hắn thấy chán nản và mệt mỏi.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng mổ mở ra.
Ông Hoàng là người đầu tiên bước lên hỏi bác sĩ: “Tình hình của cậu Kiệt thế nào rồi?”
Một bác sĩ có vóc dáng hơi phốp pháp, mệt mỏi trả lời: “Cậu ấy đang trong tình trạng nguy kịch. Ca mổ có thể nói là thành công, nhưng liệu cậu ấy có qua khỏi không, hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của cậu ấy.”
Khuôn mặt của hai vị bác sĩ mổ cho Hoàng Tuấn Kiệt không có nửa điểm vui mừng. Tuy rằng họ tạm thời giữ được mạng của hắn, nhưng không đảm bảo hắn có thể qua khỏi, mà rất có thể hắn không thể vượt qua được.
Thư Phàm cắn chặt môi, mùi máu tanh pha lẫn với nước bọt, khiến Thư Phàm lợm giọng muốn nôn, nhưng đồng thời cũng giúp Thư Phàm thanh tỉnh, không ngã quỵ xuống đây.
“Bác sĩ! Tôi có thể vào thăm anh ấy không?” Thư Phàm khàn giọng, đáy mắt long lanh lệ. Mặc kệ mai sau thế nào, Thư Phàm sẽ trân trọng từng giây từng phút bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cô là gì của cậu ấy?” Người bác sĩ có khuôn mặt góc cạnh nhìn Thư Phàm. Hiện giờ tình trạng của Hoàng Tuấn Kiệt rất nguy kịch, chỉ có người thân thiết mới được phép vào thăm Hoàng Tuấn Kiệt. Nhiều người vào thăm hắn, chỉ khiến hắn đến gần với cái chết nhanh hơn.
“Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.” Thư Phàm không hề do dự nói ra. Bây giờ điều quan trọng đối với Thư Phàm là tính mạng của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cô có thể vào, nhưng nhớ đừng làm ồn.” Người bác sĩ thông cảm nhìn Thư Phàm, cũng hy vọng Thư Phàm có thể làm nên phép màu.
Ông Gia Huy mặc dù cũng muốn vào thăm Hoàng Tuấn Kiệt ngay, nhưng nghĩ đến tình cảm giữa Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt, lại thôi. Ông thấy Thư Phàm còn quan trọng hơn ông gấp nhiều lần.
Thư Phàm đi theo bác sĩ vào phòng hồi sức của Hoàng Tuấn Kiệt.
Nhìn Hoàng Tuấn Kiệt nằm bất động trên giường, toàn thân quấn băng trắng toát, khắp người cắm dây, Thư Phàm bật khóc. Nước mắt cuối cùng cũng phải chảy ra, Thư Phàm không còn kìm nén được nữa.
Run run bước lại gần mép giường, Thư Phàm khụy ngồi xuống, tay chạm nhẹ vào mu bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt nằm đấy, hắn nằm thật im, mạch đập trong trái tim hắn thật yếu ớt. Nhìn hắn giống như một người hấp hối sắp về với cõi vĩnh hằng.
Suốt cả một đêm, Thư Phàm thức canh chừng Hoàng Tuấn Kiệt. Có những lúc tưởng chừng như không qua khỏi, hắn sẽ vĩnh viễn cứ thế mà đi. Nhưng nhờ vào ý chí của chính mình và những lời gào khóc của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt đã ở lại.
Hoàng Tuấn Kiệt nằm đấy. Hắn không có đi, nhưng cũng không có tỉnh lại. Kiếp sống thực vật này còn duy trì, cho đến khi hắn đủ mạnh để mở mắt, đủ mạnh để đương đầu với tất cả.
Đối với Thư Phàm vào lúc này, chỉ cần hắn không chết, chỉ cần còn một tia hy vọng, Thư Phàm cũng phải bám vào.
Ông Gia Huy do sức khỏe yếu, nên sau khi vào thăm Hoàng Tuấn Kiệt một lúc, ông đã ra về.
Ở lại bệnh viện qua đêm chỉ có Thư Phàm, ông Hoàng và mấy vệ sĩ.
Tú Linh cũng muốn ở lại qua đêm với Thư Phàm, nhưng Thư Phàm và Vũ Gia Minh không cho. Cả hai lo cho tình trạng sức khỏe của Tú Linh. Tú Linh đang trong giai đoạn bình phục sau tai nạn, nên muốn Tú Linh về nhà nghỉ ngơi.
Con chim hải âu làm bạn với Thư Phàm. Nó an ủi Thư Phàm bằng cách cọ cọ vào má Thư Phàm, miệng kêu “gừ gừ”.
Có con chim hải âu ở bên cạnh, Thư Phàm thấy bớt cô quạnh và sầu khổ, đồng thời cũng thấy mình có thêm niềm tin.
Tin tức Hoàng Tuấn Kiệt hôn mê bất tỉnh ngay lập tức được gửi cho người đứng núp trong bóng tối.
Kế hoạch lần này thập phần mỹ mãn, được dàn dựng một cách khéo léo. Tuy Hoàng Tuấn Kiệt tạm thời vẫn chưa chết, nhưng hắn cũng chẳng khác gì một con cá đang hấp hối.
Người đứng trong bóng tối chỉ thị cho bọn sát thủ phản ngầm ngấm theo dõi tình hình chuyển biến của Hoàng Tuấn Kiệt. Có cơ hội, phải ra tay hạ thủ hắn ngay, không được phép chần chờ.
…………………………..
Mười giờ sáng, Đào Tuyết Viên sau một ngày một đêm chạy trốn khỏi sự truy lùng của đám phóng viên và báo chí, đã gọi điện hẹn gặp Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh không muốn có bất cứ quan hệ gì với Đào Tuyết Viên nên từ chối không muốn gặp.
Đào Tuyết Viên tức giận gào lên: “Vũ Gia Minh! Anh định hủy hôn với tôi thật sao?”
Vũ Gia Minh cười nhạt: “Cô còn muốn gì nữa? Muốn tôi lấy cô sao?” Vũ Gia Minh siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay. Hắn đã nhân nhượng rất nhiều cho Đào Tuyết Viên, nhưng cô ta lại không biết điều. Nếu cô ta còn tiếp tục gây rối, đừng trách hắn ra tay độc ác.
“Tôi nói trước cho anh biết, tôi sẽ không để cho anh được toại nguyện đâu. Hừ! Anh tưởng có thể dễ dàng đến với Tú Linh như vậy sao?” Đào Tuyết Viên vừa hận vừa bi thương. Cô ta hiện giờ đã đi vào đường cùng rồi. Bản tính của cô ta vốn xấu xa và ích kỉ. Một khi không yêu và không lấy được, cô ta thà rằng phá nát, còn hơn đem dâng cho người khác.
“Tôi cảnh cáo cô. Nếu cô dám làm gì Tú Linh, đừng trách tôi không nói trước.” Nói xong, Vũ Gia Minh lạnh lùng cúp máy. Hắn tức giận đến mức muốn giết người. Nghe giọng gào thét như điên của Đào Tuyết Viên, Vũ Gia Minh linh cảm nhất định cô ta sẽ không để yên cho Tú Linh.
Mỗi lần nghĩ đến Tú Linh, lòng Vũ Gia Minh lại mềm xuống. Tú Linh là một cô gái ngây thơ trong sáng và hồn nhiên, làm sao có thể là đối thủ của Đào Tuyết Viên.
Nhớ đến hơn tháng vừa qua, mình phải khổ sở đi tìm kiếm Tú Linh ở khắp nơi. Đến khi tìm được, Tú Linh xuýt trở thành vợ của người khác. Vũ Gia Minh siết chặt nắm tay, mắt nổi lửa. Hắn tuyệt đối không thể để Đào Tuyết Viên hại Tú Linh thêm một lần nữa.
Chạy trốn và buông tha cho kẻ thù không phải là tính cách của Vũ Gia Minh. Khóe môi hắn nhếch lên, đôi con người màu lam phát ra thứ ánh sáng sắc nhọn. Lần này, hắn sẽ không chừa một con đường sống cho Đào T
uyết Viên.
……………………..
Hơn 10 trưa, Trác Phi Tuyết bế một đứa bé gái hơn hai tuổi đến thăm Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm lẳng lặng nhìn đứa bé gái bi bô nói cười trong lòng Trác Phi Tuyết. Mặc dù biết đứa bé kia không phải là con gái của Hoàng Tuấn Kiệt, ngay cả chính mình cũng không có ghét trẻ con, nhưng Thư Phàm vẫn cảm thấy chua xót và đau lòng.
“Tôi có thể bế cháu bé một chút được chứ?” Thư Phàm chớp mắt nhìn Trác Phi Tuyết.
Trác Phi Tuyết gật đầu, mỉm cười bảo con gái: “Để cô bế con nhé?”
Đứa bé có khuôn mặt bầu bĩnh rất dễ thương, nước da trắng như men sứ giống hệt mẹ, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú. Chỉ mới nhìn thoáng qua, Thư Phàm biết mai sau cô bé này sẽ là một tiểu thư xinh đẹp khả ái.
Khi nhìn đôi mắt của đứa bé, Thư Phàm giật mình, trong đầu thoáng hiện lên đôi mắt của của hai người đàn ông.
Chìa tay ra phía trước, nở một nụ cười dễ mến, Thư Phàm dịu dàng nói: “Cháu tên gì?”
Đứa bé hiếu kì nhìn Thư Phàm. Lúc đầu, nó có chút hơi sợ, nhưng sau đó nó bắt đầu làm quen với Thư Phàm.
Thư Phàm phải nịnh nó một lúc, nó mới để cho Thư Phàm bế.
Con chim hải âu vốn dịứng với những thứ mềm mềm và phì nộn giống như những đứa trẻ, nó khôn ngoan bay vút ra ngoài cửa sổ, trước khi bị đứa bé đang được bế trong tay Thư Phàm vặn cổ và bứt lông.
Trong phòng bệnh không tốt cho sự hô hấp của đứa trẻ, nên Thư Phàm và Trác Phi Tuyết sau khi thăm Hoàng Tuấn Kiệt đã tìm một ghế đá ngoài hành lang bệnh viện ngồi.
Thư Phàm trêu đùa đứa bé, khiến cho nó cười khúc khích.
“…………….” Thư Phàm cười, không đáp, mắt nhìn về xa xăm. Đối với Thư Phàm, tình yêu không phải mang ra để khoe mẽ, cũng không thể chỉ chứng tỏ bằng lời nói, mà phải chứng tỏ bằng hành động, phải dùng thời gian để đo lường mức độ tình cảm của người đó dành cho mình.
“Đừng tự huyễn hoặc chính mình.” Thư Phàm thâm thúy nhìn Trác Phi Tuyết.
Trác Phi Tuyết giật mình, vội thu hồi lại ánh mắt, mặt cúi gằm xuống, tay mân mê vạt áo.
“Tôi nghĩ từ lâu cô đã biết câu trả lời của mình rồi.” Thư Phàm chua chát nói: “Tôi không dám phê phán cách làm người của cô. Nhưng cô có biết vì mình mà nhiều người gặp phải rắc rối và bất hạnh không? Tôi mặc kệ cô có muốn đối diện với sự thật của chính mình hay không, cô cũng nên có một lựa chọn rõ ràng.”
Mỗi lần nghĩ về cái chết của Trác Phi Dương, Thư Phàm lại thấy thương tâm, lòng đau nhói. Thư Phàm thấy Trác Phi Dương chết thật oan uổng. Tại sao những người tốt như Trác Phi Dương và Hoàng Tuấn Kiệt luôn gặp nạn, còn những kẻ xấu lại luôn gặp may? Phải chăng là do họ không thể sống tuyệt tình giống như những kẻ xấu kia, nên họ luôn chịu thiệt và luôn phải lãnh hậu quả do những kẻ xấu gây ra?
Trác Phi Tuyết cúi đầu không nói gì, nước mắt tí tách rơi. Trác Phi Tuyết hối hận, thật sự rất hối hận. Sau khi biết được nguyên nhân vì sao anh mình lại chết, vì sao Hoàng Tuấn Kiệt bị người khác đem vứt xuống biển, Trác Phi Tuyết đã nhận được nhiều bài học sâu sắc cho mình.
“Thư Phàm nói đúng, đã đến lúc mình phải đối diện với sự thật tàn khốc mà mình luôn trốn tránh bao nhiêu năm rồi.” Trác Phi Tuyết thở dài, chua xót lau đi hai hàng lệ dâng tràn trong khóe mắt.