Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 126: Một tầng chẵn



Hồng Quả Quả thấy đồng đội chết, lập tức dùng kỹ năng hồi sinh kéo Thanh Phong dậy: "Chú em, chú ở trên tầng 7 cơ mà??? Sao buồn cười vậy ba?"

+

"Có quái đánh lén tôi!!" Thanh Phong bò dậy, vừa ngẩng lên đã thấy quái vật chất thành đàn ở tầng 1, vội vàng lùi ra sau: "Vãi cả nồi, tầng 1 đông vui vậy."

Tất cả bích họa sáng lên, khiến tầng 1 rạng rỡ hẳn.

Hồng Quả Quả hỏi: "Ông cũng nhìn tranh à?"

Thanh Phong nói: "Tôi còn chưa kịp nhìn đã bị đá xuống rồi!!"

Thanh Phong chỉ còn một chấm máu, Hồng Quả Quả vội vàng đút sữa: "Mau chạy thôi, thứ này bất ổn lắm."

Dưa Hấu vừa giết một con quái, lùi lại nhìn đám quái đang ồ ạt chạy tới, nhìn xung quanh: "Đủ người chưa? Có dọn được đám này không?"

"Không dọn nổi!" Dưa Hami ở gần chúng nhất, vừa tự heal vừa chạy, la lên: "Nếu bọn quái trong tranh chạy hết ra thì cái tầng này cũng không đủ chỗ cho chúng nó đứng."

Hắn ở gần nhất nên tình huống trong tranh như thế nào hắn là người rõ nhất. Vừa rồi hắn chỉ nhìn 4-5 bức tranh đã thấy có ít nhất 6-700 quái vật, nếu tất cả bọn chúng chạy ra thì không có cả chỗ mà đứng, đừng nói là đánh, chúng nó chen chết họ được luôn.

Apple ở tầng hai, bên trên có đại lão phá dỡ đùng đùng, dưới có đồng đội bị quái vật ủi: "Sao mấy người chơi hạc co thế."

2

Bởi vì bích hoạ sáng lên, hắn đứng ở mép hành lang ngó xuống cũng thấy rõ hơn, loáng thoáng còn nhìn được hoa văn như đang chuyển động trên các bức tranh, như thể đồ sống. Mà ngọn nến treo trên bích họa ở tầng 2 dường như bị tầng 1 ảnh hưởng, ánh lửa dần sáng hơn, đến mức Apple thấy được cả bức tranh ở đối diện: "Vãi, tầng 1 sáng lên hình như làm tầng 2 sáng theo rồi."

"Ông đừng có nhìn tranh!" Dưa Hami dành thời gian nhắc nhở: "Không biết tình hình bên trên như thế nào, nhưng chắc chắn mấy bức tranh này có vấn đề."

Biết thế hắn không xem bích họa nữa, ai mà ngờ được quái ồ ạt xông ra như vậy chứ. Nếu mà lúc nãy không kịp tự buff cho mình một chiêu heal liên tục thì chắc giờ bị bọn nó dẫm bẹp ruột rồi.

Apple nói: "Không đúng, mọi người nhìn cầu thang đi, đèn trên bậc thang sáng lên kìa."

Một câu nói dẫn tới sự chú ý của tất cả, người ở tầng 1 lập tức nhìn về chính giữa. Quả nhiên cầu thang vốn đen nhánh bỗng sáng lên mấy ngọn nến, khiến họ thấy rõ hơn tình trạng của nó. Lúc này mới biết bậc thang cũng phân bố không đồng đều, nếu không có nến, khả năng cao sẽ đạp hụt rồi rơi xuống...

Hồng Quả Quả: "Tranh còn liên quan tới cầu thang hả..."

Dưa Hấu nhìn quanh, quái càng lúc càng đông, 5 người họ hoàn toàn không phải đối thủ: "Leo lên cầu thang đi, chúng ta lên tầng hai."

Nến ở tầng 1 mỗi lúc một sáng, vô số quái nhỏ chạy ra khỏi bích họa, tốc độ của chúng cũng tăng dần, khiến người ở tầng 1 buộc phải chạy tới chân cầu thang. Nhưng tới gần, chuẩn bị leo lên thì họ chợt phát hiện còn một đồng đội sắp bị quái vùi lấp.

Mướp Đắng: "Đi đi, kệ anh."

1

Người tầng 1: "..."

Thế mà bọn họ quên mất Mướp Đắng, nhưng sao kệ được!? Chiến sĩ duy nhất của đoàn đó.

Úc Trăn nghe tiếng trong kênh đội ngũ, tình huống hoàn toàn tách biệt như vậy rất khó, hoặc là tập thể nhảy xuống hỗ trợ cho người bên dưới, hoặc chỉ có thể ở trên cao đợi. Nhưng thực tế thì cách nhảy xuống là thiếu sáng suốt, còn chưa rõ khiêu chiến dạng tháp này, chưa biết nội dung bích họa ở các tầng, Thanh Phong rơi từ trên cao xuống nên cũng không thể biết tình huống tầng trên... Nguy hiểm không biết nhiều khả năng còn ẩn trong tối.

"Người ở tầng trên không thể xuống giúp." Úc Trăn nói nhanh: "Một tank 2 trị liệu 2 DPS, đội hình của các cậu có thể chống đỡ được một lúc. Trị liệu một heal một hồi sinh đi, cứu người xong đi ngay, cố gắng nghĩ cách lên tầng trên."

Chỉ Qua nhìn về phía Úc Trăn: "Vậy bọn mình có nhìn tranh không?"

Úc Trăn nghiêng đầu nhìn bích họa phức tạp sau lưng: "Phải nhìn, còn phải nhìn hết tất cả tranh ở tầng này."

Lúc này, Hỏa Thụ Ngân Hoa từ đầu kia vẫy họ: "Mấy cậu có xem hiểu tranh bên đó không, bên tôi hình như có cái gì này."

Úc Trăn cau mày: "Qua xem thử đi."

Người tầng trên đi xem tranh, ba tầng dưới thì vô cùng sôi động. Triệu hoán sư ở tầng 3 thi chạy với quái thú, tầng 1 thì nước sôi lửa bỏng. Apple kẹt ở tầng 2, không biết là nên làm theo các đại lão tầng trên đi xem tranh, hay là ở yên đây không đi lung tung.

Tình cảnh ở tầng 1 càng thêm nguy ngập, Mướp Đắng với thanh máu dày nhất Thiên Hoàn cũng chỉ còn 1 nửa, Dưa Hấu nhìn bầy quái mỗi lúc một gần, trong đầu cũng có ý tưởng. Dù gì gã cũng là đoàn trưởng đoàn tinh anh, gã biết tình huống hiện tại chỉ có thể tiếp tục xông lên: "Dưa Hami heal tao, Hồng Quả Quả Thanh Phong cứu người."

Gã trực tiếp xông vào trong bầy quái, mấy người kia vội vàng chạy theo sau.

Hồng Quả Quả hỏi: "Má, này sao cứu? Anh Mướp Đắng chạy chậm vậy mà."

Dưa Hấu: "Khênh lên!"

3

"Ừ nhỉ!"

Hồng Quả Quả và Thanh Phong xông vào bầy quái, một trái một phải kẹp Mướp Đắng, nhấc lần một, thế mà không nhấc được, đành phải tốn sức nhấc lần hai, sau đó khênh người chạy tới chỗ cầu thanh. Dưa Hami liên tiếp trị liệu, chịu áp lực giữ mạng cho Dưa Hấu, thấy người tới nơi thì kêu: "Dưa Hấu, đi!"

Dưa Hấu nhanh chóng thoát thân, mở tăng tốc trở lại bên cạnh đồng đội.

"Mướp Đắng, anh phải giảm béo đi." Hồng Quả Quả thở hồng hộc: "Đi nào, mau lên cầu thang."

Đoàn người vội vàng lên bậc thang, kết quả vừa đặt chân lên, cầu thang đang xoay tròn tự dưng xoay xuống dưới, tốc độ còn tăng, dường như muốn đẩy bọn họ xuống đáy tháp. Cả đám cũng không kịp nghĩ, chỉ có thể chạy ngược chiều cầu thang, cố leo lên.

Apple vốn là người tường thuật trực tiếp tình huống cho hai vị chỉ huy tầng trên, thấy cầu thang xoay xuống và đồng đội đang liều mạng chạy lên, chỉ biết trố mắt: "Cái này là cái gì? Thi chạy với cầu thang à?"

Mà hắn đang nhìn, tự dưng có một con quái vật khổng lồ rơi xuống từ trên, hạ cánh cái rầm ở tầng 1.

Hồng Quả Quả hết hồn: "Vãi thật, sao mấy người ở tầng trên cứ thích ném đồ xuống dưới vậy!"

Dưa Hấu đang ủn mông Mướp Đắng: "Đừng dừng lại, mau lên đi, bọn quái sắp đến rồi."

Một con quái thú mắt đỏ bị ném xuống tầng 1, lập tức gào rống đinh tai nhức óc. Nó kết hợp với bầy quái xung quanh tạo dựng bầu không khí rất khủng bố. Nếu là người chơi rớt xuống tầng 1 thì đảm bảo sẽ chết.

Apple thấy vậy bèn ngó lên tầng 3 xem, kết quả lại thấy một con nữa rơi xuống, va vào hành lang tầng 2 xong lăn xuống tầng 1. Hắn vội vàng lùi ra sau mấy bước, nhìn hiệu ứng kĩ năng lờ mờ trong bóng tối ở tầng 3, dường như đang có một hồi đại chiến kịch liệt. Hắn cứ tưởng là đại lão chỉ đấu với một con, giờ nhìn lại, chẳng lẽ đại lão đã thả hết quái vật ở tầng đó ra???

[<Tháp Sâm La - Tầng 1> Yêu quái kì dị chạy ra ngoài, phải mau chóng ngăn cản bọn chúng.]

[<Tháp Sâm La - Tầng 3> Quái thú điên cuồng chạy ra ngoài, phải mau chóng ngăn cản bọn chúng.]

Túc Mạc lại đá thêm một con quái thú nữa xuống dưới, liếc nhìn nhắc nhở trên thanh nhiệm vụ. Trong lúc chiến đấu, cậu còn cẩn thận suy xét tình huống hiện tại.

Tháp Sâm La có cả thảy 10 tầng, tầng của cậu và tầng 1 đều đã kích hoạt nhắc nhở nhiệm vụ, nhưng tầng của Thanh Phong không có gì. Với tình huống trước mắt, mỗi bích họa vẽ một thứ khác nhau, tình huống của 5 tầng trên và 5 tầng dưới nghe chừng cũng không giống nhau.

Nhiệm vụ cấp 5 sao chắc chắn không đơn giản như vậy, cái này tháp sẽ có bí mật gì đó. Bích hoạ ở tầng thứ nhất là yêu quái trông giống người mà không phải người, bích hoạ tầng thứ ba là quái thú điên cuồng, hiển nhiên đám quái đó sẽ tấn công bọn họ, rốt cuộc có phải là do họ nhìn tranh nên chúng mới xuất hiện không thì chưa biết... Nhưng nhắc nhở trên thanh nhiệm vụ thật sự ghi ---

1

"Ngăn cản bọn chúng."

Vậy nếu muốn thông qua cái Tháp Sâm La này, không thể né tránh bích họa, mà bắt buộc phải nhìn.

"Apple, xem bích họa ở tầng 2 đi." Tiếng Túc Mạc vang lên trong kênh: "Mau lên, đừng phí thời gian."

Apple bị điểm danh cũng không rảnh lo trong tranh có quỷ không, vội vàng quay người chạy tới xem. Ánh nến chập chờn, bích hoạ kì quái có những hoa văn lạ lùng, ban nãy Apple không nhìn kĩ, giờ quan sát tỉ mỉ, thế mà lại không nhìn ra rốt cuộc nó vẽ cái gì...

Trong bích họa không phải quái vật, nhưng cũng không nối liền, mà nội dung mỗi bức lại giống nhau như đúc.

"Tranh ở tầng này không nối liền... Mà trông còn giống hệt nhau." Apple không tìm thấy từ để miêu tả, vắt hết óc mới nói được: "Nó kì lắm, trông giống một cái thùng??? Hình như là một cái thùng bốc khói??"

Hồng Quả Quả đang thi chạy với cầu thang nghe được, thở hổn hển nói: "Thiên Hoàn đã chơi lớn đến độ này rồi sao? Ngay cả thùng cũng có thể làm boss?"

Dưa Hấu bổ sung: "Boss gì, cùng lắm là làm quái nhỏ thôi."

Thanh Phong rất mệt mỏi: "Tôi cảm giác cái cầu thang này còn mệt hơn máy chạy bộ nữa."

Mướp Đắng nói: "Lúc chạy đừng nói chuyện, dễ lãng phí thể lực."

Dưa Hami đột nhiên nói: "Không đúng, Apple xem hết bích hoạ, sao thứ trong tranh không chạy ra?"

Vừa dứt lời, những người khác trong đoàn cũng sửng sốt.

Ừ nhỉ, bọn họ xem tranh xong, mỗi tầng đều bị quái vật trong tranh tấn công, tại sao Apple xem lại không có quái chạy ra đánh hắn?

Hồng Quả Quả: "Đúng rồi đấy, ông bị sao vậy Apple?"

Apple: "Làm sao tôi biết??"

Dưa Hấu ngập ngừng: "Ông cũng mặc bộ may mắn à?"

1

Apple: "..."

Các đồng đội rất là thắc mắc với tình huống thiếu công bằng này, ngay cả Apple cũng thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn là đứa con của số phận trong nhiệm vụ này?? Ở trong kỳ văn này sẽ được bảo vệ yêu thương không bị tấn công? Sướng vậy sao?

1

Trong lúc những người khác thảo luận, hai vị chỉ huy cũng bắt đầu giao lưu.

Úc Trăn nhắc nhở: "Momo, vị trí spawn ban đầu của chúng ta là 1 2 3 5 7."

"Đúng rồi." Túc Mạc dùng Gấu cản con quái thú, cầm đèn đứng đó, nói tiếp: "Apple là người duy nhất ở tầng chẵn."

Apple nghe thấy hai vị đại lão thảo luận, nhìn lại bức tranh vẽ thùng của mình, đột nhiên cảm thấy làm con trời cũng chưa chắc đã tốt, không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ tầng của em còn có thứ đáng sợ hơn à..."

Túc Mạc: "Cậu thử chạm vào tranh đi, xem có cơ quan gì không."

"Không thể nào..." Apple nhìn bức tranh trước mặt, làm công tác tư tưởng xong mới dám đặt tay lên.

Cứ tưởng sẽ chạm vào hoa văn trên tranh, ai dè tay hắn lại thụt hẳn vào trong.

Cùng lúc đó, bích hoạ cũng xuất hiện những hoa văn giống như cánh tay, dường như tay Apple đã trở thành một phần của bức tranh, dọa cho hắn lập tức rụt tay về: "Vãi chưởng, tay của em vừa mới thò vào."

"Thế à?" Túc Mạc nói: "Vậy cậu thử xem có lấy được mấy cái thùng ra không."

Apple: "???"

Người ở cầu thang không nói gì, không biết là chạy bộ may hơn hay sờ tranh may hơn nữa.

Mấy thứ chạy từ trong tranh ra đã đủ đáng sợ, giờ đại lão còn bắt họ thò tay vào lấy ra nữa?

Lúc này, quái ở tầng 1 điên cuồng hơn, tre già măng mọc lao tới chỗ cầu thang, thế mà đã có không ít con nhảy lên bậc thang, tiếp tục chạy lên đuổi theo đám Hồng Quả Quả. Không chỉ có vậy, mấy con quái thú rơi xuống cũng chạy tới, giơ chân trước lên muốn thử đẩy ngã cầu thang, dường như rất có hứng thú với những người đang cố leo lên.

Năm người trên cầu thang sợ muốn chết. Đừng nói bọn quái đang đuổi theo sau, mấy con quái thú đẩy cầu thang khiến nó rung ầm ầm, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ sập xuống.

Hồng Quả Quả run rẩy nói: "Mở đầu gian khổ gì đây, bọn mình tới đây để đánh quái cơ mà?"

Dưa Hami nghi ngờ: "Có phải cảm giác của tôi bị sai không? Hình như nãy giờ mình dậm chân tại chỗ ấy, có phải tốc độ của cái thang cuốn này nhanh hơn rồi không??"

Thanh Phong chạy đầu tiên, đột nhiên rất hối hận: "Vốn dĩ tôi có thể ở tầng 7 hưởng phúc..."

Dưa Hấu đẩy Mướp Đắng, đi ở cuối đội: "Anh cả, anh cũng cố chút đi!"

"Ầy." Mướp Đắng thở dài, mặt nghẹn đỏ hết lên: "Anh đang cố mà."

1

Kênh đoàn đội toàn tiếng quỷ khóc sói gào. Túc Mạc một lần nữa chặn lại quái thú, Tinh Linh Hoa Cỏ đã CD, máu của cậu chỉ còn 50%, cậu thúc giục: "Apple."

Apple: "... Đây đây."

Hắn lập tức thò tay vào trong tranh.

Cảm giác cứ như đang thò tay vào bùn, Apple thử khua khoắng, khua nửa ngày cũng không sờ được cái thùng. Hắn đành phải nhìn hoa văn tay mình trong tranh, chịu đựng cảm giác kì lạ kia, từng chút từng chút mò sang chỗ cái thùng. Ước chừng lục lọi tầm mười giây, hắn thật sự sờ được cái gì đó, vội tóm lấy góc thứ đó, dùng sức lôi nó ra.

Rầm một tiếng, thứ kia được lôi ra ngoài, hắn bị một cái thùng cao ngang người đè lên.

Túc Mạc nghe thấy tiếng động, vội hỏi: "Lấy được chưa?"

"Rồi, nhưng cái thùng này thì làm được gì." Apple gian nan thoát thân, đứng dậy xong còn chạy xa ra khỏi cái thùng, nhìn nó bốc khói, duy trì cảnh giác: "Nó còn đang bốc khói, tôi không dám ngửi, hình như nó cũng không có tác dụng gì."

Túc Mạc lại đánh một con quái thú xuống dưới: "Ném nó xuống tầng 1."

Hỏa Thụ Ngân Hoa không nhịn được nói: "Tội tầng 1 thật đấy, cái gì cũng ném xuống đó."

Hồng Quả Quả: "Mấy người như vậy là không đúng, coi tầng 1 bọn tôi là thùng rác à?"

Apple nhận mệnh lệnh, không dám do dự, nín thở đẩy cái thùng tới mép hành lang rồi hất xuống, vừa hay rơi tới chỗ gần chân cầu thang. Hắn nghe thấy một tiếng rầm, cái thùng nằm ở đó.

Bên dưới, quái vật ở gần thùng dường như chậm lại, hình thành khác biệt rõ rệt với đám quái vật điên cuồng xung quanh.

Apple chăm chú quan sát, cẩn thận đưa ra phán đoán: "Hình như quái ở cạnh thùng di chuyển chậm hơn..."

Túc Mạc lạnh lùng nói: "Tiếp tục lấy ra, lấy hết đồ trong tranh ra."

Apple hiểu ngay, bước nhanh tới những bức tranh khác, thò tay vào trong.

Đám người đang leo cầu thang vừa hay tới được tầng thứ hai, họ nhìn Apple chạy tới bích họa lấy từng thứ bên trong ra. Mỗi khi có thứ được lấy ra, bích họa tương ứng ở tầng 2 sẽ sáng lên. Hồng Quả Quả hỏi: "Bọn mình có thể nhảy vào hành lang tầng 2 không?"

"Khó đấy." Dưa Hami giải thích: "Từ cầu thang tới mép hành lang tầng 2 là khoảng gần 3 mét, về lý thuyết thì khinh công có thể nhảy qua, nhưng đừng quên cái cầu thang này không ngừng xoay xuống, chỉ có cái cột dọc bên trong là cố định, còn không có lan can để bám. Mà Thiên Hoàn mô phỏng cảm ứng gần như là hoàn hảo, ông nhảy ra ngoài, cầu thang xoay cũng mang tới ngoại lực, không trung còn không có điểm tiếp sức, khả năng cao sẽ ảnh hưởng tới việc chạm đất, không phán đoán được chuẩn độ cao và phương hướng thì ông sẽ rơi thẳng xuống."

Hồng Quả Quả nhìn sang vị đồng đội mới: "Oa, ông siêu thật đấy!!"

Dưa Hấu: "Sao mấy người không nghĩ tới việc nhảy lên tầng 3 nhỉ, tầng 3 cũng sáng rồi kìa."

Có Dưa Hấu nhắc nhở, mọi người mới chú ý tới bích họa trên tầng 3 không biết từ lúc nào đã sáng lên, phần cầu thang ở tầng 3 cũng sáng. Lúc này, từ hành lang tầng 3 bỗng có bóng người nhảy tới cầu thang, tạo một đường parabol hạ cánh xuống bậc thang, gây tiếng động rất lớn.

Tiếng đáp đất này khiến tất cả giật mình, ngó lên nhìn thì thấy Momo ở trên cầu thang.

Hồng Quả Quả hô: "Đại ca!?"

Thanh Phong: "Nhảy mạnh thật đấy!"

Hậu quả của việc thắp sáng tất cả bích họa ở tầng 3 là không thể đối đầu với đám quái thú. Túc Mạc nhắm vào bậc thang đang không ngừng xoay xuống, phi thẳng tới, còn suýt tóm trượt, may dùng vũ khí kẹt lại giữa bậc thang rồi nhanh chóng đứng dậy, leo lên trên. Túc Mạc dùng buff tốc siêu nhanh của Chồn, nháy mắt đã bắt kịp tốc độ của bậc thang, một bước như ba bước, lao thẳng lên tầng 4.

Sau đó, cậu quả quyết nhảy ra ngoài.

Mấy người ở dưới thấy cảnh này sợ thót tim, chớp mắt đã thấy đại lão thật sự đáp xuống hành lang tầng 4.

Hồng Quả Quả nhìn sang đồng đội: "Sao ông bảo là khó nhảy?"

Dưa Hấu đạp con quái đang leo lên xuống, bổ sung: "Thằng này có biệt danh là Bậc Thầy Lý Sự số 1 Thiên Hoàn."

Tác giả có lời muốn nói:

Đoàn này ngoài Momo và anh Hành ra thì đồng đội bao gồm:

Thích khách đa năng: Dưa Hấu

1

Thích khách linh hoạt: Chỉ Qua

Chiến sĩ rùa bò: Mướp Đắng

Âu Hoàng server: Hồng Quả Quả

Cặp đôi mỏ quạ: Apple, Thanh Phong

3

Linh vật: Hỏa Thụ Ngân Hoa

2

Giờ có thêm Bậc Thầy Lý Sự Dưa Hami.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.