Sàn nhà không nhét vào lại được, 8 đồng đội ở cầu thang đều đang chạy đua với thời gian, người đầu tiên tới tầng thứ 6 chính là Hồng Quả Quả. Y lên tới nơi rồi lại không dám nhảy ngay mà phải leo thêm vài bậc nữa..
Thanh Phong hô: "Quả, nhảy đi em, anh sẽ đỡ em!"
"Đỡ cái củ cải, cút ra, đừng có cản trở anh đây thể hiện!" Hồng Quả Quả vừa chạy vừa nói, liếc nhìn cái sàn nhà càng lúc càng gần, y mới dám nhảy ra khỏi cầu thang, vững vàng đáp xuống lớp gạch mới.
Theo sau y là Momo, Chỉ Qua, Hỏa Thụ Ngân Hoa, Apple và Dưa Hami cũng lần lượt lên tới nơi.
Lúc này khoảng cách từ sàn nhà tới cầu thang chỉ còn 2 mét, trên cầu thang còn Hành Chỉ Vô Câu và Mướp Đắng.
Dưa Hấu chạy tới: "Anh Mướp Đắng đâu!"
Hỏa Thụ Ngân Hoa sốt ruột la: "Ở tầng 5, nhưng mà hơi xa!"
Túc Mạc cũng lo lắng, cậu nhanh chóng chạy tới mép sàn nhìn xuống Úc Trăn đang nhanh chóng di chuyển trên cầu thang.
Lúc này, Mướp Đắng vốn đang ở tầng thứ 5 đột nhiên đi ra mép cầu thang, dường như định nhảy xuống, khiến mấy đồng đội giật thót.
"Anh Mướp Đắng, có nghĩ quẩn thì cũng đừng nhảy xuống chứ!" Hồng Quả Quả vừa la lên đã thấy Mướp Đắng thật sự nhảy ra ngoài, tất cả căng thẳng dõi theo. Một giây sau, trận pháp sư đạp lên bậc cầu thang nhảy vọt, động tác nhẹ nhàng rơi vào tầng thứ 6, mà dây thừng Phi Thiên anh đang cầm ở thời điểm này cũng co lại, cứ thế lôi Mướp Đắng lên theo.
Hai người kịp thời chạy lên ở phút cuối cùng trước khi sàn nhà hoàn toàn khép lại, thành công tiến vào tầng 6.
Mướp Đắng hạ cánh rồi mới thở ra một hơi: "Vừa rồi ai gọi anh vậy. Hành Chỉ lo là dùng dây thừng Phi Thiên ở cầu thang dễ bị vướng nên mới bảo anh canh thời cơ nhảy ra ngoài, cậu ấy sẽ kéo anh lên." Anh ta nhìn sang Úc Trăn đang cầm dây thừng: "Cái đạo cụ này dùng ở cự li ngắn đúng là tốt thật."
Lúc này sàn nhà ở tầng 6 đã hoàn toàn khép lại, bích họa cũng sáng lên. Bởi vì sàn nhà này cắt ngang tầng thứ 6, nên thoáng cái đã rút ngắn khoảng cách với tầng thứ 7. Với độ cao hiện tại, họ dùng khinh công cũng có thể nhảy lên tầng 7. Cái cầu thang ở chính giữa đã ngừng xoay, mặt sàn này cắt đứt hoàn toàn kết nối với 5 tầng dưới, giờ bọn họ giống như tới "tầng thứ nhất" mới.
"Nghỉ một lát đi, đừng lên tầng 7 vội."
Túc Mạc nói xong lại nhảy lên bậc thang. Cầu thang đã ngừng chuyển động không có bất cứ uy hiếp gì, việc leo cũng trở nên đơn giản. Túc Mạc tới độ cao của tầng 7 là xung quanh đã tối om, loại tối này hoàn toàn khác biệt với trước đó. Rõ ràng bên dưới còn ánh sáng từ bích họa của tầng 6, nhưng cậu lại không thể nhìn được bậc thang, chỉ có thể mò mẫm đi lên từng chút.
Khi sắp tới tầng thứ 8, Túc Mạc đạp hụt rơi xuống, bậc thang vốn không theo quy tắc nào dường như xuất hiện biến hóa vi diệu, cậu giơ gậy cũng không tìm được chỗ để mắc, cứ thế rơi từ tầng 8 xuống vị trí của đồng đội ở tầng 6, HP mất 40%.
Động tĩnh này khiến đồng đội xung quanh giật mình.
Túc Mạc chưa từng ngã đau như vậy, còn sững sờ nằm trên sàn nhà một hồi, cho đến khi tay của Úc Trăn xuất hiện trước mặt, cậu mới có phản ứng.
Úc Trăn kéo cậu dậy, ánh mắt nặng nề: "Sao vậy?"
"Em chủ quan." Túc Mạc trầm giọng nói: "Cầu thang đi tới tầng thứ 7 là hết, suy đoán trước đó là chính xác."
5 tầng dưới vì sàn nhà lấp kín mà biến mất, còn không có cầu thang đi lên, vậy bọn họ phải làm sao để tới được tầng thứ 10.
Hồng Quả Quả cảm thấy cái đầu xuất sắc của mình lúc này cũng không đủ dùng, mơ hồ đi theo đại ca tới đây, cuối cùng vẫn không hiểu gì: "Anh, anh giải thích đơn giản cho em được không, rốt cuộc cái Tháp Sâm La này muốn làm gì vậy? Lúc thì em cảm giác như đang giải đố, lúc thì cảm thấy như đang chạy đua sinh tồn."
"Nói một cách đơn giản thì đây là một cái tháp nhiệm vụ."
Túc Mạc suy nghĩ một chút: "Căn cứ vào 6 tầng trước, cơ chế chính là các tầng 1 3 5 7 9 sẽ xuất hiện đủ loại quái vật tấn công chúng ta, đồng thời hệ thống sẽ đặt ra nhiệm vụ là "ngăn cản bọn chúng". Mà 2 4 6 8 10 chính là cơ quan hoặc đạo cụ để giải quyết đám quái vật đó, một khi hoàn thành sẽ hiện nhắc nhở "bạn thật thông minh". Tôi đoán là hoàn thành 5 nhiệm vụ thì chúng ta mới được tính là lên tới tầng thứ 10."
Hồng Quả Quả nói: "À à em hiểu rồi. Nhìn bích họa ở tầng lẻ là nhận nhiệm vụ, nhìn bích họa ở tầng 2 là trả nhiệm vụ, đúng không?"
Túc Mạc tùy ý đáp: "Có thể nói là vậy."
Hồng Quả Quả lại tò mò: "Vậy nếu không làm nhiệm vụ của bích họa thì sao? Bọn mình sẽ chết hết à?"
"Ban nãy thì chưa biết, nhưng giờ thì biết rồi." Túc Mạc chỉ vào cầu thang: "10 người chúng ta vẫn luôn leo cầu thang đang xoay xuống để đi lên. Giả sử không có cơ quan sàn nhà ở tầng thứ 6 ngăn cách, bậc thang ở trong bóng tối biến mất, cứ cho là tất cả bình an vượt qua hoạn nạn lên tới tầng thứ 8 đi, cậu đoán kết cục sẽ như thế nào?"
Hồng Quả Quả đáp: "Ngã xuống?"
Úc Trăn nói tiếp thay Túc Mạc: "Đường biến mất, 10 người rơi từ trên cao xuống, tất cả sẽ chết."
"Đúng vậy, vừa rồi tôi ngã từ trên đó xuống mất 40%." Túc Mạc nhìn Hồng Quả Quả, tính cho y: "Dựa theo tỉ lệ này, 2 tầng mất 40%, rơi từ tầng 8 xuống tầng 1, cậu còn nợ đầu não 60% máu nữa."
Những người khác trong đoàn rùng mình, ban đầu đúng là họ ngại đống bích họa quá phiền phức, muốn mò mẫm leo cầu thang lên.
Momo giỏi vậy mà còn ngã, bọn họ càng không có cửa. 10 người rơi xuống, cả đoàn sẽ nhận được thông báo khiêu chiến Tháp Sâm La thất bại.
"Tôi còn vấn đề này." Apple nói: "Cái vụ ở tầng chẵn là sao, cậu bảo phải tưởng tượng, nhưng lúc ấy tôi có nghĩ gì đâu đã lôi được một cái thùng ra rồi. Là mình nghĩ gì thì bích họa ra cái đó à?"
Túc Mạc nghe vậy cười một tiếng: "Không phải."
Thanh Phong và Dưa Hấu sửng sốt, vừa rồi bọn họ đứng đó suy nghĩ cả buổi, cuối cùng là Thanh Phong muốn có gạch, nên cái sàn này mới xuất hiện.
"Nội dung của bích họa là cố định, các cậu phải đoán được nội dung của nó thì tranh mới sáng lên." Úc Trăn bổ sung: "Em ấy bảo các cậu tưởng tượng là do các cậu nói không biết tranh vẽ gì, nên em ấy mới đổi cách đơn giản hơn, yêu cầu các cậu nhìn tranh rồi tự tưởng tượng, hình dung ra thứ gì đó. Vì chỉ cần các cậu nói được từ khóa tương đồng, hệ thống sẽ tự động duyệt là thành công, bích họa sẽ được thắp sáng."
Thanh Phong: "Hóa ra là đại ca coi thường bọn em?"
Dưa Hấu: "..."
"Đâu có." Túc Mạc lườm Úc Trăn một cái, nói với Thanh Phong: "Chẳng phải cậu thông minh rất đúng lúc đó sao?"
Câu thông minh đúng lúc này khiến trái tim Thanh Phong nhỏ máu. Cả đoàn người ngồi nghỉ ở tầng 6 một hồi, nhìn tầng 7 đen thùi lùi, trong một chốc cũng không biết phải xử lí sao.
"Tiếp theo phải làm gì?" Mướp Đắng hỏi.
Túc Mạc nhìn đồng hồ: "Nghỉ ngơi thôi, ăn trưa xong chúng ta lại tiếp tục."
Lúc này mọi người mới nhìn về phía thời gian hệ thống, bây giờ ngoài hiện thực đã là 10 rưỡi sáng theo giờ Sao Thủ Đô, 11 giờ là chỉ huy offline.
"Thế đánh bài không?" Hỏa Thụ Ngân Hoa hưng phấn nói: "Chỗ này đèn sáng, bọn mình có thể bày bàn đánh bài."
Nghe được đánh bài, Hồng Quả Quả là hưng phấn nhất: "Qua đây qua đây, xem được bao nhiêu bàn nào?"
1
Lần đầu tiên Dưa Hami đi chung đoàn với họ, trước kia chỉ là nghe nói, giờ thấy trên đầu thì tối, bích họa xung quanh tuy sáng nhưng đều rất kì dị, còn có ánh nến trên vách. Ở cái nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra cảnh tượng kinh dị mà đám người này còn muốn đánh bài, hắn nhìn về phía Hồng Quả Quả: "Ban nãy ông còn sợ lắm cơ mà..."
"Tôi sợ khi nào?" Hồng Quả Quả bày bàn ra: "Sợ cái gì cũng không thể sợ kiếm tiền, sao thế, đông người vậy mà ông vẫn còn sợ à?"
Dưa Hami nghe thế lập tức nói: "Tính tôi nữa, để hôm nay anh cho các chú thấy trình độ chơi bài của anh."
"Để tôi đếm xem được bao nhiêu bàn..." Hồng Quả Quả đang đếm người: "Anh Hành chơi không?"
Úc Trăn giơ tay từ chối: "Các cậu chơi đi."
Anh thấy Momo tới chỗ bích họa ở tầng 6, bèn cất bước theo sau.
Bích hoạ chiếu sáng hơn nửa, khiến tầng 6 của Tháp Sâm La đèn đuốc sáng trưng. Hầu hết người trong đoàn đều chơi thân với nhau, thấy Tiểu Hồng Quả bày bàn thì lập tức gom đủ 8 người làm hai bàn. Mướp Đắng lấy cái ghế nằm của mình ra, bày bên cạnh Dưa Hấu, bắt đầu chỉ lỗi, còn tiện thể lấy cái chòi hóng mát ra cho mọi người uống trà nghỉ ngơi.
1
Từ giờ tới lúc phải offline vẫn còn một lúc, Túc Mạc quyết định sang đây xem bích họa của tầng 6.
Bích họa tầng 6 đã bị ngăn cách hơn nửa, từ góc độ hiện tại, thật sự không nhìn ra tranh vẽ cái gì, nghĩ ra mấy thứ như gạch thì cũng phải công nhận Thanh Phong phản ứng rất nhanh. (không em ơi chó ngáp phải ruồi thôi =)))))))
1
Úc Trăn đổi sang kênh phụ cận, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được hỏi Túc Mạc: "Tiếp theo em tính làm như thế nào?"
Túc Mạc nhìn người đang sóng vai bên mình, đột nhiên hỏi: "Anh, ban nãy anh nhảy trước em là vì đã chuẩn bị sẵn để đỡ em à?"
Cái đoạn nhảy từ tầng 4 ra cầu thang, thời gian gấp rút chỉ có vài tích tắc, nếu không phải chuẩn bị từ trước, Úc Trăn không thể nào phản ứng kịp trong thời gian ngắn như vậy, đỡ được cậu.
Úc Trăn đáp: "Ừ."
Hỏi là một chuyện, nghe được đối phương thừa nhận lại là một chuyện khác.
Túc Mạc hơi nghiêng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt của Úc Trăn. Cậu lại nói: "Tối nay em muốn ăn cá, có được không?"
"Tuần này em đã ăn ba bữa cơm thịt, hơi vượt chỉ tiêu rồi, tạm thời không thể ăn thịt cá nữa."
Úc Trăn nói xong lại bổ sung: "Nhưng có thể uống canh cá."
Túc Mạc lại hỏi: "Vậy tối anh qua nhà em chơi game không?"
Úc Trăn thoáng ngừng lại, sau đó đáp: "Có."
Hai người đúng chung một chỗ, dần thì thầm nhiều hơn.
1
Nói một hồi, Túc Mạc lại vòng về vấn đề ban đầu Úc Trăn hỏi cậu.
"Chia làm hai đội đi, đội thứ nhất mở bích hoạ tầng 7, đội thứ hai nghĩ cách leo lên tầng 8." Túc Mạc mở bảng vẽ ra, vẽ lại địa hình đơn giản của Tháp Sâm La: "Lũ lụt ở tầng 4 và sàn nhà ở tầng 6 thực chất cũng là trở ngại với chúng ta. Chỉ cần trong số bọn mình có người không kịp leo lên thì rất có thể sàn nhà sẽ khép kín, rồi chết chìm ở 5 tầng dưới. Thiết lập của đầu não chắc chắn không đơn giản như vậy, nên quái ở tầng 7 và tầng 9 sẽ rất khó, đồng thời tầng 8 và tầng 10 khả năng cao cũng sẽ có bẫy."
Úc Trăn chỉ lên một chỗ trên bảng vẽ: "Đội 1 mở bích họa ở tầng 7, đội 2 phải hành động theo thời cơ. Đội 1 sẽ cần các nghề có tính linh hoạt cao, đội 2 không cần nhưng nên có hai người nhạy bén một chút, có muốn dẫn theo trị liệu không?"
Túc Mạc đang vẽ bản đồ bổ sung: "Mang một người, tốc độ di chuyển của Quả nhanh hơn Dưa Hami, mang trị liệu sư đi."
Úc Trăn: "Vậy thì có thể phân phối như này..."
Cách đó không xa, mấy người đang đánh bài chẳng biết từ khi nào đã chĩa ánh mắt ra đằng kia.
Tâm tư của cả 8 người hoàn toàn không nằm ở đánh bài, tụ tập trên người hai vị đại lão.
Hồng Quả Quả lẳng lặng chuyển sang kênh phụ cận: "Hai người họ có chuyện gì vậy? Nói cái gì mà sao không thể nói trong kênh đoàn đội, đang nói chuyện riêng với nhau à?"
"Tôi thấy hai người đó dạo gần đây kì lắm nhé. Lần trước anh Hành không đánh phó bản đúng không, đại ca cũng ngồi chơi luôn." Thanh Phong từ bàn bên cạnh thò đầu sang thì thầm: "Với cả nhớ, gần đây đại ca ít online đúng không? Tôi thường xuyên thấy anh Hành đi dạo quầy hàng, còn mua một ít vật liệu nâng cấp cho thú cưng. Thú cưng của ổng max cấp max kĩ năng hết rồi, mua vật liệu làm gì nữa? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đoàn bọn mình cái con duy nhất chưa max chỉ có nhóc tinh linh đại ca ấp nở lần trước thôi."
"Tên người ta là Tinh Linh Hoa Cỏ." Hồng Quả Quả lập tức lên tinh thần: "Chẳng lẽ là đại ca nhờ anh Hành mua? Mà cũng không đúng, hôm trước đại ca online còn nhắn trong nhóm hỏi tôi có sẵn vật liệu thức ăn không, tôi bảo là anh online thì ra chỗ em lấy, đến bây giờ ổng vẫn chưa tìm tôi."
Apple: "Vãi, thế Tinh Linh Hoa Cỏ của Momo max cấp chưa?"
Mướp Đắng dịch ghế nằm lại gần bọn họ.
Hồng Quả Quả liếc trộm vài lần: "Tôi không biết! Đại ca ít khi thả nó ra lắm."
Hỏa Thụ Ngân Hoa nói: "Ban nãy tôi có thấy mà, nhưng không để ý hình thái của nó lắm."
Lần đầu Dưa Hami ở hiện trường, kinh ngạc nói: "Kí.ch thích vậy sao?"
Một tiếng này xuất hiện trong kênh đoàn đội, nháy mắt thu hút sự chú ý của hai người cạnh bích họa. Hai vị đại lão đều nhìn sang đây, mấy người đánh bài lập tức đổ mồ hôi. Cũng may đối phương chỉ nhìn một cái, cho là bọn họ đang hăng say đánh bài, lực chú ý nhanh chóng trở lại bích họa. Cả đám tập thể thở ra, tiếp tục tụm lại thì thầm.
Apple tát cái bốp vào gáy Dưa Hami: "Thằng này, mày không biết chuyển kênh à!"
Dưa Hami vừa đỡ vừa xin lỗi: "Lần đầu em nghe drama tại hiện trường mà, chưa quen."
Lúc này, Dưa Hấu bỗng nói: "Đã ai từng xoa đầu Momo chưa?"
"Oa Bé Dưa, mới mấy ngày không gặp gan bé nở to vậy!" Hồng Quả Quả: "Ai dám sờ đầu đại ca chứ, không sợ đại ca đánh rụng đầu à?"
"Ồ." Dưa Hấu chỉ phía đối diện: "Đằng kia có người chưa rụng đầu kìa."
Cả đám đang chụm đầu thảo luận, không kịp hiểu, thuận theo hướng chỉ của Dưa Hấu nhìn sang thì thấy một màn cạnh bích họa.
Trận pháp sư và triệu hoán sư vốn có chênh lệch chiều cao, một người hình thể thanh niên trưởng thành, một người hình thể thiếu niên. Lúc này trận pháp sư đang đặt tay trên đầu triệu hoán sư, vuốt vuốt, bờ môi mấp máy như nói gì đó, mà triệu hoán sư có vẻ cũng đáp lại. Cảnh này chỉ kéo dài khoảng vài giây, sau đó triệu hoán sư biến mất.
5
"!!!!!"
-
Túc Mạc ăn trưa xong đi ngủ, tiện thể nói việc tối Úc Trăn sẽ qua cho Nhạc Nhạc, còn lại để Nhạc Nhạc sắp xếp. Đến lúc cậu vào lại game, chợt phát hiện biểu cảm đồng đội nhìn mình có vẻ khang khác. Cậu hơi cau mày nhìn bọn họ: "Trên mặt tôi có gì à?"
Mấy người kia lại trăm miệng một lời: "Không có."
Túc Mạc kinh ngạc nhìn sang Úc Trăn, anh khẽ lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.
Thế là Túc Mạc kệ luôn, sắp xếp theo phương án sáng nay đã thảo luận với Úc Trăn: "Phân làm hai đội đi, đội 1 lên tầng 7, đội 2 chuẩn bị để lên tầng 8. Đội 1 gồm Momo, Hành Chỉ Vô Câu, Chỉ Qua, Dưa Hấu và Hồng Quả Quả. Đội 2 là Apple, Hỏa Thụ Ngân Hoa, Thanh Phong, Mướp Đắng và Dưa Hami."
Mướp Đắng hỏi: "Đội bọn anh phải làm gì để lên tầng 8?"
Người của đội 2 nhao nhao nhìn về phía chỉ huy, tầng 8 không có cầu thang, kể cả có làm theo quy luật trước đó thì cũng phải là thắp sáng được bích họa tầng 8 thì cầu thang tương ứng với nó mới sáng.
Túc Mạc nói: "Nhảy từ tầng 7."
Cậu gửi cho đồng đội bản vẽ đơn giản của cầu thang: "Chỗ tôi đánh dấu là nơi cao nhất của cầu thang tầng 7, đoạn sau bậc thang mới biến mất, ước chừng từ đó tới tầng 8 còn khoảng 1 mét. Ở vị trí này, các cậu có thể thử nhảy lên tầng 8, chỉ cần bắt được mép hành lang là sẽ trèo lên được. Giờ cầu thang không xoay nữa, đứng ở rìa bậc thang dùng khinh công nhảy lên, với kĩ thuật của các cậu, nhảy qua không thành vấn đề."
Phó bản kỳ văn cấm dùng khinh công để bay, nhưng dùng khinh công để nhảy thì không sao.
Đội 2: "..."
Vậy lỡ không nhảy qua được chẳng phải chết nhục!
Dưa Hấu vỗ vai Apple: "Cố lên."
Apple: "Hay mày nhảy đi?"
Mặt Dưa Hấu lạnh te: "Tao ở đội 1."
Người đội 2 nhanh chóng lên cầu thang, chuẩn bị thử dùng khinh công.
Chênh lệch độ cao giữa tầng 6 và tầng 7 vì cái sàn nhà mới này mà được rút ngắn còn một nửa, Túc Mạc dẫn thành viên đội 1 tới gần tầng 7, nhóm 5 người dùng khinh công nhảy sang hành lang.
Vừa đặt chân lên tầng 7, bọn họ chìm trong bóng tối vô tận, chỉ có ánh nến chập chờn, bích họa cũng lờ mờ.
Rõ ràng trong Tháp Sâm La không có gió, nhưng những ngọn nến này lại đung đưa hết mình, như chờ chực đã lâu. Cảnh tượng này hoàn toàn khác với mấy tầng dưới, bầu không khí âm u lan tràn, bích họa lúc sáng lúc tối khiến họ chợt có linh cảm chẳng lành.
Hồng Quả Quả lặng lẽ lẩn tới cạnh Momo, thì thầm: "7 hình như không phải số đẹp."
"Ông cứ coi như là chỉ cần mở bích họa ở 4 tầng đi, mở xong là hoàn thành." Dưa Hấu nói: "Thuận lợi thì hôm nay đánh xong khiêu chiến, xong sớm nhẹ sớm."
Hồng Quả Quả nhìn Dưa Hấu: "Dưa, ông trở nên tự tin hơn rồi."
1
Dưa Hấu: "..."
Túc Mạc liên tiếp thả ra hai con thú triệu hồi, cậu nhớ Thanh Phong nói cậu ta bị thứ gì đó ở tầng 7 xô xuống, chỉ e bích họa ở tầng này sẽ tự động kích hoạt. Túc Mạc nhìn chằm chằm ánh nến chập chờn ở phía trước, miệng nói: "Bích hoạ ở tầng này không đơn giản đâu, để ý xung quanh, đừng tách khỏi đồng đội."
Chỉ huy nói xong, người đội 1 cũng không dám qua loa, nhanh chóng chụm lại với nhau.
Đội 1 đã vào tầng 7, người đội 2 cũng tới địa điểm nhảy mà chỉ huy vẽ.
Hỏa Thụ Ngân Hoa leo cầu thang nhìn tầng 7 đen như mực, hâm mộ: "Ầy, tốc độ di chuyển của tôi mà nhanh hơn chút là tôi có thể đi cùng đội 1 rồi."
Apple đẩy y một cái: "Hâm mộ cái gì, tầng 7 chưa chắc đã sướng hơn đâu, ông không nghe ban nãy Thanh Phong nói gì à? Tự dưng có thứ gì xuất hiện."
Thanh Phong cũng phụ họa: "Đúng đúng đúng, nó chạy ra hãm hại tôi, tôi bị nó đẩy ngã xuống dưới đấy."
Trong lúc nói chuyện, Hỏa Thụ Ngân Hoa đã tới vị trí nhảy, y nhắm chuẩn hành lang tầng 8 ở đối diện, lấy đà chuẩn bị, đột nhiên thoáng thấy hai bóng người một trước một sau bay ra từ tầng 7, như cánh chim bay vẽ một đường parabol trên không trung.
Người đội 2 bị cảnh tượng này thu hút, ánh mắt theo sát đường parabol kia, ngay sau đó kênh đoàn đội xuất hiện hai nhắc nhở ---
[Thành viên Chỉ Qua đã tử vong.]
[Thành viên Một Trái Dưa Hấu Siêu Ngon đã tử vong.]
"Oa----" Hỏa Thụ Ngân Hoa kinh ngạc: "Tầng 7 kíc.h thích vậy sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏa Thụ Ngân Hoa: Oaaaa, kíc.h thích thật đó.
Đội trưởng đội 2 - Mướp Đắng: Ừm, cố gắng nhảy lên tầng 8 nhé, đừng để rơi xuống.