"Túc Mạc, cái này phải ngâm nước thêm một lần rồi mới..." Úc Trăn nói được nửa câu, nhìn thấy nam sinh ở bên kia đang tựa vào bàn bếp, nhìn tay của mình.
Nhạc Nhạc nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn về phía cậu chủ: "Túc Mạc?"
Trong chậu nước loáng thoáng màu máu, Úc Trăn nhận ra trước Nhạc Nhạc, anh vội đặt con dao trong tay xuống đi tới, nắm tay Túc Mạc kéo cậu quay về phía mình, mới thấy Túc Mạc đang chảy máu mũi.
Anh nghiêm nghị nói: "Nhạc Nhạc, gọi cho bác sĩ Ngô."
"Vâng." Nhạc Nhạc lập tức truyền tin khẩn cấp, nói nhanh tình huống hiện tại với đầu bên kia. Bác sĩ Ngô nghe vậy cũng tái mặt, nói xe cấp cứu sẽ tới ngay, để họ cho Túc Mạc uống thuốc khẩn cấp trước.
Lúc Túc Mạc nhận ra, cậu đã được Úc Trăn bế lên ghế sô pha, ngay cả thuốc cũng đã chuẩn bị xong.
Máu mũi của cậu chảy không ngừng, dính đầy lên áo Úc Trăn.
Úc Trăn lo lắng: "Túc Mạc, em có nghe được anh nói gì không?"
"Có ạ." Túc Mạc chủ động ngậm viên thuốc, uống nước nuốt xuống.
Mọi thứ trước mắt cậu vẫn rất rõ ràng, ngoài chảy máu mũi với thấy chóng mặt ra thì Túc Mạc không có triệu chứng nào bất thường. Đầu óc vẫn rất tỉnh táo: "Em không đau đầu."
Nhạc Nhạc ở bên cạnh đã tự kiểm tra hệ thống: "Kì lạ... Còi báo động không kêu."
Xe cấp cứu của trạm y tế tới rất nhanh, bác sĩ Ngô cũng theo xe đến khám, vừa lên xe ông đã sơ cứu nhanh cho Túc Mạc, cuối cùng cũng ngừng được máu mũi. Có lẽ là do chảy quá nhiều máu, lên xe Túc Mạc bắt đầu buồn ngủ. Đầu không đau, buồn ngủ lại dâng lên khiến cậu hơi mất tập trung. Trong lúc mơ màng, cậu thấy Úc Trăn ở bên cạnh nói chuyện với bác sĩ Ngô, vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thấy.
"Trước hết phải khám tổng quát."
"Hình như hoóc-môn kíc.h thích có vấn đề."
"Vẫn chưa rõ lắm tình trạng hiện tại, chờ có kết quả khám mới biết được."
"Lạ thật, rõ ràng thằng bé đã khá hơn..."
Úc Trăn đưa mắt nhìn Túc Mạc được đẩy vào phòng khám, Nhạc Nhạc đi theo anh đã thuần thục bắt đầu sắp xếp thủ tục nằm viện với người máy y tá. Có vẻ như nó đã quá quen với tình huống này, liên hệ với y tá để sắp xếp giường bệnh, hẹn phòng khám, đặt lịch thăm khám... Trí năng của người máy đời cũ không được tinh vi như người máy hiện tại, nó phải tự học tập và hình thành thói quen thông qua hành vi chỉ dẫn, nên ở một vài chỉ lệnh, nó sẽ có vẻ máy móc cứng nhắc hơn rất nhiều.
Vốn là người máy bảo mẫu, sau vài năm tự chủ học tập, lại nắm giữ nội dung tri thức vốn không thuộc về hệ thống của mình.
Túc Mạc không có người thân, đây là chuyện ai ở trạm y tế cũng biết.
Mấy năm trước, sau khi được cậu cho phép, rất nhiều quyền lợi đã được chuyển giao cho Nhạc Nhạc, lúc cần thiết sẽ là do hàng xóm bạn bè hoặc là người máy đưa ra quyết định.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, trong cơ thể Túc Mạc có nhiều loại hoóc-môn xuất hiện tình trạng tăng trưởng bất thường, tình huống này khác với hồ sơ lập ban đầu, không có thiết bị cụ thể kiểm tra thì không thể kích hoạt cảnh báo của người máy giám sát, thế nên Nhạc Nhạc mới không phát hiện chủ nhân có vấn đề.
"Lần trước tới khám tôi có nói tình huống của cậu bé đang chuyển biến tốt đẹp, đúng là đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng lại tốt quá..." Bác sĩ Ngô cầm báo cáo xét nghiệm, giải thích với Úc Trăn và Nhạc Nhạc: "Chúng tôi đã đánh giá thấp ảnh hưởng mà tinh thần lực cấp S mang lại. Trước đó tôi có nói Túc Mạc là tinh thần lực cấp S, với số liệu hiện giờ của Tinh Minh, rất ít người có biểu hiện cực đoan ở hai chiều hướng như vậy. Nhưng thực tế chứng minh Túc Mạc chính là trường hợp đặc biệt đó. Trước kia Túc Mạc không phải là bệnh nhân của tôi, về sau tôi mới thành bác sĩ chính, vì thế tôi đã từng tới hỏi bác sĩ cũ của Túc Mạc. Vị bác sĩ kia nói hồi 3 tuổi đứa bé này từng bị bệnh năng, chính là do tinh thần lực tiếp tục tăng trưởng, tạo thành gánh nặng cho cơ thể, khi đó thằng bé suýt nữa đã mất mạng."
1
Úc Trăn nhạy bén nắm được trọng điểm từ lời của bác sĩ Ngô: "Tinh thần lực tăng trưởng? Cấp S tăng trưởng?"
"Đúng vậy. Năm đó cha mẹ thằng bé vẫn còn, cẩn thận chăm sóc hơn nửa năm mới gắng gượng qua được. Vấn đề tinh thần lực tăng trưởng sau 3 tuổi cũng ổn định lại, không xuất hiện nữa. Vì thế tổ chuyên gia của chúng tôi có người còn đưa luận điểm là có lẽ thể chất của Túc Mạc có liên quan tới tinh thần lực của cậu bé. Nhưng mà thật sự không có nhiều dữ kiện duy trì, nên ý kiến này nhanh chóng bị bác bỏ."
Bác sĩ Ngô kiên nhẫn nói: "Đợt trước Túc Mạc đi khám sức khỏe, sau khi có kết quả, chúng tôi thấy khả năng cậu bé có thể tự khôi phục, cho rằng việc cải thiện thể chất cấp F sẽ liên quan tới tinh thần lực của bệnh nhân. Tinh thần lực càng cao, tốc độ khôi phục sẽ càng nhanh. Mà điều này cũng phần nào chứng minh cho việc thể chất của Túc Mạc đang dần cải thiện."
"Nhưng tình huống lần này cũng liên quan tới tinh thần lực của cậu bé. Lần trước chúng tôi nói Túc Mạc có khả năng tự khôi phục, là vì đại não của cậu bé có sự thay đổi."
Bác sĩ Ngô nói đến đây, cười khổ: "Cậu có thể hiểu là tinh thần lực của người chính là một chất xúc tác khiến não bộ thay đổi. Lúc trước tốc độ phát triển của thằng bé vẫn bình thường, nhưng giờ vì đại não quá sinh động, cơ thể không theo kịp tốc độ khôi phục này, mới sản sinh ra phản ứng... Ví dụ vài triệu chứng như chảy máu mũi, da căng đau, chóng mặt hoa mắt, sốt nhẹ sẽ dần xuất hiện để cơ thể làm quen khi thể chất của thằng bé khôi phục."
Úc Trăn thoáng suy ngẫm, lại hỏi: "Ý bác sĩ là, tinh thần lực của em ấy xuất hiện tăng trưởng, mà tốc độ quá nhanh, nên mới gây nên những vấn đề này?"
"Đúng, số liệu tinh thần lực của thằng bé so với lần trước đã gia tăng đáng kể."
Bác sĩ Ngô sợ Úc Trăn hiểu lầm, lại giải thích vài câu: "Nhưng việc tinh thần lực tăng trưởng chỉ mang lại một chút gánh nặng thôi. Ngành y tiến bộ, Túc Mạc cũng đã lớn hơn trước, loại tăng trưởng này không phải là vấn đề lớn. Chỉ là thời kì dưỡng bệnh sẽ hơi mệt mỏi, do cơ thể Túc Mạc không theo kịp nên sẽ sản sinh nhiều loại phản ứng, thời gian sắp tới có thể thằng bé sẽ sốt nhẹ kéo dài. Không nguy hiểm nên cậu không cần phải lo lắng."
-
Túc Mạc ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong nhà.
"Bác sĩ Ngô bảo không cần nằm viện ạ?" Túc Mạc vừa dậy, điều đầu tiên cậu hỏi là tình trạng sức khỏe của mình, biết được mình chảy máu mũi là do hồi phục quá nhanh, cơ thể chưa kịp phản ứng, cậu rất bất ngờ. Trước kia đều là do thể chất quá kém nên mới bị bệnh, không ngờ thể chất khá lên cũng sẽ bị bệnh.
"Không cần nằm viện, vẫn dùng thuốc như trước, chỉ là kê thêm thuốc ức chế, nếu tinh thần lực xuất hiện tăng trưởng quá độ thì phải đè xuống một chút."
Úc Trăn dán miếng hạ sốt cho cậu, lại nói: "Bác sĩ bảo đợt này em phải nghỉ ngơi đầy đủ, bị ốm sốt cũng là phản ứng thường thấy, bình thường xử lý như thế nào thì cứ tiếp tục, nhưng nếu tăng trưởng quá nhanh dẫn tới hôn mê thì phải vào viện ngay."
"À..." Túc Mạc thầm thở ra trong lòng, cậu không sợ bị ốm, chỉ sợ thể chất lại xuất hiện vấn đề: "Bác sĩ Ngô có nói làm sao để đè ép tinh thần lực không? Tiêm thuốc ức chế mỗi ngày ạ?"
"Bớt động não, nghỉ ngơi nhiều, không được có quá nhiều kíc.h thích. Trước khi cơ thể em ổn định lại, thì tinh thần lực chính là một tai họa ngầm thỉnh thoảng sẽ phát tác." Úc Trăn không khỏi vuốt tóc Túc Mạc, giải thích: "Tin tức tốt là, nếu lần này em bình yên vượt qua kì thích ứng, có lẽ sau đó thể chất sẽ tăng vọt, rất có thể sẽ từ cấp độ F lên cấp E. Lúc đó mới là đột phá thật sự."
Túc Mạc sững sờ, trong mắt mang theo thần thái khác lạ, cậu hỏi lại: "Cấp E?"
"Ừ." Úc Trăn nhìn cậu: "Đây chỉ là suy đoán, cụ thể thế nào phải xem kết quả của em sau khi khôi phục."
Cấp E...
Túc Mạc nghe đến đó tâm trạng khó có thể khống chế. Theo dự đoán của cậu, khôi phục tới cấp E có thể sẽ mất rất nhiều năm, thậm chí là mấy chục năm, nhưng hôm nay cậu nhận được một tin tức vô cùng tốt. Thời kỳ dưỡng bệnh là bao lâu...? Mấy tháng? Mấy năm? Hay là chỉ một thời gian nữa sẽ được?
Cậu đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng xuất hiện một cái khăn tay, đặt lên mũi, giọng của người kia đầy bất đắc dĩ: "Nghĩ gì thế?"
Túc Mạc tròn mắt, chợt nhận ra mình lại chảy máu mũi.
Túc Mạc nghe vậy há miệng ra, đầu ngón tay hơi lạnh dừng lại trên môi trong chốc lát. Một viên thuốc lạnh buốt được bỏ vào miệng, thuốc chạm vào lưỡi là tan, cái lạnh dường như bao phủ cả cổ họng. Cậu vô thức ngậm vào, không ngờ Úc Trăn lại chưa thu tay về, răng nhẹ nhàng cọ vào ngón tay anh. Ngước lên, Túc Mạc nhìn thấy cảm xúc sâu thẳm không tên trong đôi mắt người đàn ông.
"Mạc Mạc, nhả ra." Úc Trăn đột nhiên nói.
Chẳng biết tại sao Túc Mạc lại to gan đến vậy, cậu không nhả, cứ như vậy nhìn Úc Trăn.
2
Bầu không khí giữa cả hai im lặng trong thoáng chốc. Cuối cùng Túc Mạc hé miệng, cúi đầu nói: "Lạnh."
"Ngẩng lên nào." Úc Trăn nói.
Túc Mạc nghe lời, ấm áp trên môi dường như che lấp đi cái lạnh, khuôn mặt của người đàn ông gần ngay trước mắt.
1
Một lát rồi tách ra, đầu cậu nóng lên, sự can đảm trước đó bay sạch.
Úc Trăn hỏi: "Có cảm giác gì?"
Túc Mạc chỉ thấy đầu nóng lên, cậu đáp: "Lạnh."
"Chảy máu đau đầu đều có thể uống, thuốc này có hiệu quả rất nhanh." Úc Trăn nhìn vết máu trên mũi thiếu niên, lại lau cho cậu: "Ngừng chảy rồi, lần sau nếu chảy máu mũi em ăn cái này trước, nó có tác dụng nhanh hơn."
"Anh đã gọi cho bên trường, thầy hướng dẫn của em nghe tình huống thì dặn chuyện bảo vệ giao cho đàn anh Chu. Vừa hay đợt này trong trường chủ yếu là tiết thực hành, thầy duyệt cho em nghỉ, để em khỏe hẳn rồi hẵng trở lại." Úc Trăn thấy máu mũi đã ngừng, đưa khăn tay cho cậu, nói tiếp: "Tạm thời cứ bịt đi, xem lát nữa còn chảy không. Mấy ngày tới anh sẽ ở lại đây chăm sóc em, đợi tình trạng của em ổn định rồi anh lại về. Nằm nghỉ đi, lát nữa có cơm anh gọi em."
Túc Mạc cầm khăn tay tự che mũi, thấy Úc Trăn quay người đi ra ngoài mới chú ý sườn mặt anh có dính máu của cậu. Mà Úc Trăn lúc này đúng là rất bừa bộn, áo sơ mi trắng dính đầy máu, không cần nói Túc Mạc cũng biết đó là máu mũi hồi sáng.
Đầu óc vì tác dụng của thuốc mà trở nên trì trệ, Túc Mạc mơ màng nghĩ...
Nghĩ đến xúc cảm ngắn ngủi trên môi, nghĩ đến...
Vừa rồi có phải anh Trăn lén cắn cậu không?
1
-
Kết quả của thời kỳ dưỡng bệnh là hai ngày tiếp đó Túc Mạc sốt nhẹ kéo dài, nên máy đăng nhập không cho vào game. Sức khỏe chưa trở lại bình thường, một người một máy trong nhà cũng không đồng ý cho cậu chơi game, đến mức mà Túc Mạc không được chơi game cũng không được vào phòng thí nghiệm, chỉ có thể ngồi không đợi tinh thần lực bình phục.
Trừ lúc bệnh nặng phải nằm trên giường cái gì cũng không làm được ra, đây là lần đầu tiên Túc Mạc ở trạng thái tỉnh táo tốt đẹp mà vẫn bị cấm đoán... Không cho đọc sách, không cho tính số liệu, không cho động vào linh kiện, cũng không cho chơi game... Không đến một ngày, Túc Mạc đã rảnh rỗi tới phát điên, cuối cùng chủ động đi hỏi bác sĩ Ngô. Bác sĩ nghe vậy cũng kinh ngạc.
"Giám đốc Úc với Nhạc Nhạc cũng hơi lo lắng quá rồi. Trước đó ở trạm y tế bác cũng đã nói với bọn họ mấy ngày tới cháu phải được nghỉ ngơi đầy đủ, không ngờ họ còn không cho cháu làm mấy thứ này." Bác sĩ Ngô giải thích: "Không động vào đúng là sẽ không có vấn đề, nhưng việc khôi phục thể chất của cháu vẫn phải dựa vào tinh thần lực, không thể cấm cản đè nén quá được, chỉ là khống chế ở một mức độ thôi. Giảm tần suất không có nghĩa là cấm hoàn toàn, thể chất của cháu vẫn còn phải dựa vào não bộ mà, vừa phải vừa phải thôi."
Úc Trăn biết vừa phải, nhưng mấy ngày này anh vẫn muốn để Túc Mạc nghỉ ngơi cho khỏe, ít nhất là hết sốt rồi hẵng nghĩ chuyện khác.
Thế là hoạt động thường ngày biến thành chơi ghép hình. Trước kia Úc Trăn không biết, về sau mới phát hiện trong nhà Túc Mạc có rất nhiều bộ ghép hình, có nhiều cái cậu ghép xong được đặt trong góc phòng chứa đồ, có những cái còn chưa bắt đầu, từng hộp được chất ngay ngắn.
Dường như Túc Mạc vẫn luôn rất thích thứ này. Dù là trong quang não có vô số game ghép hình hiện đại hơn nhiều, cậu lại gần như không chơi mấy, thích cầm những miếng ghép bằng gỗ kia hơn, ngồi trên thảm chầm chậm ghép từng mảng.
Sau hai ba ngày, triệu chứng chóng mặt chảy máu mũi của Túc Mạc giảm bớt, Úc Trăn không hạn chế cậu vào phòng thí nghiệm và lắp ráp linh kiện nữa, nhưng vẫn chưa thể chơi game. Nhiệt độ cơ thể không đạt tiêu chuẩn, máy đăng nhập cấp F không cho phép đăng nhập.
Túc Mạc cảm thấy bản thân đã khỏe hẳn rồi, nhưng cơn sốt một mực không giảm.
"Đợi em hết sốt rồi nói." Úc Trăn bảo: "Chuyện đấu trường em không cần lo đâu."
Lúc trước Úc Trăn đã sắp xếp công việc để đánh đấu trường, nên mấy ngày nay cũng rảnh. Túc Mạc không vào game được nhưng anh thì có, dẫn dắt đoàn đội lên cấp. Đây mới chỉ là vòng đầu tiên của đấu trường, bọn họ còn phải đánh vòng hai, loại đối thủ thì mới lên cấp tiếp theo được. Cũng may cái này là hình thức phân đội, chỉ yêu cầu người chơi online chứ không yêu cầu nhất định phải tham gia.
Đánh xong đoàn Cung Hỉ Phát Tài, tiến vào vòng hai, đầu não để họ điều chỉnh lại phân đội. Sau mỗi trận đấu đều có một lần điều chỉnh, tiện cho các đoàn tạo đội hình phù hợp, cũng để tránh trường hợp bị khắc chế.
Không có Túc Mạc là thiếu một chủ lực, nhưng năng lực cá nhân của mỗi đồng đội đều rất tốt. Úc Trăn dùng nick Túc Mạc điều chỉnh phân đội, cũng cho Túc Mạc xem đội hình, cảm thấy không có vấn đề gì thì xác nhận.
"Đám Quả vẫn luôn hỏi sao em không online, khó tìm lí do nên anh bảo là em ốm nằm viện mấy ngày." Úc Trăn nói tiếp: "Bọn họ hỏi có nghiêm trọng không, muốn tới viện thăm em, anh từ chối giúp em rồi. Họ thật sự rất quan tâm em, mấy hôm nay đánh đấu trường cũng nghiêm túc, ít đùa giỡn."
Túc Mạc nghe vậy rất ngạc nhiên: "Để tối em vào nhóm nhắn cho họ."
"Không chơi game sẽ chán lắm à?" Úc Trăn hỏi.
"Chán chứ." Túc Mạc cầm miếng ghép hình, nói tiếp: "Nhưng em phải khỏe lên thì về sau mới chơi thỏa thích được."
Túc Mạc vẫn hiểu rõ tình trạng cơ thể mình, lúc nào cần nghe lời dặn của bác sĩ thì phải nghe, cậu đã qua cái tuổi bốc đồng.
1
"Anh nhờ bạn gửi máy giả lập hình ảnh tới." Úc Trăn nói: "Dự án của họ đang làm một cái máy giả lập hình ảnh đặc biệt. Máy giả lập này có thể chiếu cảnh tượng trên Tinh Võng, có thể chuyển hóa một phần nội dung của Tinh Võng lên màn chiếu."
Túc Mạc nghe vậy: "Máy giả lập Tinh Võng? Dụng cụ như vậy có quyền hạn tiếp nhận không? Lượng thông tin lớn như vậy..."
"Có tài khoản lập quyền hạn là được, khung cảnh họ muốn giả lập căn cứ vào thiết lập của máy đăng nhập do Thương Khung sản xuất, cũng là một sản phẩm của tập đoàn, sửa lại cài đặt một chút là có thể kết nối với máy đăng nhập." Úc Trăn lấy cái máy giả lập ra, kết nối với hệ thống trong phòng khách nhà Túc Mạc: "Nói đơn giản là có thể chiếu ra góc nhìn của anh trong game, cũng có thể chiếu ra hình ảnh phòng phát sóng của Thiên Hoàn."
"Em vẫn luôn sốt nên không thể vào game, nếu chán quá thì có thể xem thi đấu."
Úc Trăn kết nối máy giả lập với Nhạc Nhạc xong, quay sang nhìn nam sinh đang rất tò mò, hỏi cậu: "Có muốn thử không?"
Túc Mạc nhìn máy giả lập sáng lên, lại nhìn Úc Trăn đang xắn tay áo điều chỉnh, trong lòng hết sức phức tạp.
Dường như là nhiều năm rồi mới có một người vì muốn làm cậu bớt nhàm chán mà nghĩ trăm phương ngàn kế chuyển một món đồ chơi mới tới.
Giọng Túc Mạc có hơi khàn: "Để em xem thử..."
Úc Trăn điều chỉnh thị giác xong mới nói: "Máy giả lập có thể chiếu lại hình ảnh, nhưng chỉ là hình ảnh, không có chức năng tương tác. Đoàn đội của họ đang nghiên cứu về vấn đề này."
Túc Mạc đi qua nhìn cài đặt, đột nhiên phát hiện thứ này thật ra là chiếu lại hình ảnh từ máy đăng nhập, là một cái máy tương đối mới lạ. Cậu tò mò cầm sách hướng dẫn đọc một hồi, bỗng nói: "Cũng không phải không thể tương tác."
Thứ này giống với một món đồ chơi nhỏ trước kia cậu làm.
Chỉ là thứ cậu không thể hoàn thành, đoàn đội của bạn Úc Trăn lại làm được.
Mà thứ cậu hoàn thành, cái máy giả lập này lại không có.
"Hình như em có cách để nó tương tác được... Cái này kết nối được với Thiên Hoàn thật ạ? Có quyền chưa ạ?" Túc Mạc hỏi.
Úc Trăn đáp: "Ừ, cái này cũng là dự án hợp tác với Thiên Hoàn, bên kia đã cho quyền kết nối rồi, nếu không thì sao có thể đưa nó vào trong hệ thống có đầu não giám sát được? Thiên Hoàn thật sự muốn làm lớn, còn có rất nhiều dự án khác đang được hợp tác tiến hành."
Anh nói được một nửa, chợt thấy cái mũi của Túc Mạc mấy ngày không chảy máu lại đỏ lên, lập tức nói: "Túc Mạc... Em lại nghĩ chuyện gì rồi."
Túc Mạc uống thuốc, ngồi dưới đất hí hoáy với cái máy giả lập.
Úc Trăn lại gần, chợt thấy trên khuôn mặt của nam sinh đang đắm chìm trong máy giả lập có một loại thần thái anh hiếm khi được thấy ngoài đời, giống thiếu niên triệu hoán sư hăng hái trong game.
Túc Mạc ngước lên, họng bởi vì mấy hôm nay bị sốt nên hơi khàn.
"Anh biết không anh? Cái này có thể kết nối tương tác đấy."
1
-
Đấu trường, vẫn là buổi sáng, không ít người xem trận đầu xong nghiện, còn cố ý cài đồng hồ báo thức để sáng sớm tới phòng phát sóng ngồi chờ. Ai ngờ chiến thuật của đoàn Quảng Cáo lại thay đổi, trận đầu làm loạn, mấy trận sau trở nên êm đềm vô cùng, không hề loạn, ít mấy đội hình dở hơi, cũng bắt đầu đưa ra những tổ hợp ổn định.
Mà Đại Ma Vương Momo online thì online, nhưng không lần nào vào sân.
Trên diễn đàn tranh cãi ầm ĩ, không ít người mở chủ đề thảo luận.
[Gần đây đoàn Quảng Cáo có hai trận đều đấu 5 ván, khó mà nói.]
[Chẳng thấy Đại Ma Vương ra sân gì cả, hay là có vấn đề gì rồi?]
[Người ta không ra sân nhưng ở hiện trường mà... Không phải đâu, để tôi nói cho, tôi thấy khả năng cao là đoàn Quảng Cáo đang luyện binh đó.]
1
[Vãi, thật hay giả vậy, vào giải luyện binh, thua một trận chẳng phải mất trắng sao?]
[Do bọn họ chưa gặp phải đoàn mạnh thôi, đấu loại có tiết tấu nhanh mà, bảng A B như ngựa đua sắp xong rồi kìa. Trận này họ mà thắng thì trận sau sẽ đánh với Vân Ẩn Nhân Gian ở bảng A.]
Đoàn Quảng Cáo đánh đâu thắng đó, đào thải tất cả đoàn ở bảng B, sau đó đối mặt với hạt giống của bảng A - [Vân Ẩn Nhân Gian].
Ngày thi đấu cực kì náo nhiệt, thời gian vẫn là vào buổi sáng, ngay cả phòng phát sóng cũng chật kín người.
[Cảm giác ai cũng có thể thắng ấy.]
[Nghe nói đợt trước đánh chiến trường Vân Ẩn Nhân Gian thắng một lần rồi, lần này đoàn Quảng Cáo khó đấy.]
[Đoàn Quảng Cáo mạnh lắm đó má! Mấy hôm nay bọn họ toàn luyện binh kìa! Chắc chắn là vì đã nghĩ ra chiến lược rồi, Vân Ẩn Nhân Gian không phải là vấn đề.]
Còn chưa ra sân, đám Hồng Quả Quả đã nghe được rất nhiều thảo luận.
"Cái đệt chứ, điều gì khiến họ nghĩ là bọn mình đang luyện binh vậy." Dưa Hami nói: "Mấy hôm nay thắng cũng vật vã chết đi được ấy."
Cả thế giới đều cho là họ chuẩn bị đầy đủ, ai biết bọn họ là nước đến chân mới nhảy.
Vân Ẩn Nhân Gian không dễ ăn chút nào, tất cả thành viên đều là đại lão của trận doanh Huyền Dương, có thể nói là một nửa các sếp lớn trên bảng xếp hạng hiện giờ đều ở Vân Ẩn Nhân Gian, một nửa còn lại ở Thiên Giới. Nhất là hồi trước đoàn Quảng Cáo còn thua Vân Ẩn Nhân Gian ở chiến trường, lần này đánh nhau chỉ có thể nói là 5 ăn 5 thua. Đương nhiên đấy là trong trường hợp Momo ra sân...
Người khác không biết, chứ đoàn Quảng Cáo biết rõ hơn ai hết.
Chỉ huy của bọn họ còn đang trong bệnh viện, trận đấu mà trong mắt người ngoài là 50-50, trong mắt họ tỉ lệ thắng chỉ có 30%.
"Đệt, tôi thấy tháng ngày huy hoàng của tụi mình sắp kết thúc rồi."
Hồng Quả Quả nói: "Không sao, thua trận này mình vẫn có thể tranh giải ba mà."
Hồng Quả Quả: "Tự dưng nhớ đại ca quá, tôi còn mơ có thể gánh anh ấy giành quán quân, không có cửa rồi."
Apple: "Điều gì khiến ông cho rằng đối đầu với Đạp Vân Trung còn có thể gánh người khác vậy?"
Thanh Phong nói: "Chết rồi tôi bắt đầu căng thẳng. Anh Hành hôm qua nộp đội hình gì thế, là đội hình bình thường của bọn mình à, liệu có bị bắt bài không!?"
Dưa Hấu: "Ơ? Tối qua còn đổi đội hình à??"
Trước kia đội hình đều được báo trước, nhưng đội hình hôm nay hình như là khuya hôm qua mới nộp lên.
"Đổi lại." Úc Trăn nghe vậy nhìn thời gian thi đấu, nói tiếp: "Momo tạm thời điều chỉnh, nộp danh sách sát giờ."