Lời giải thích của Dưa Hấu khiến cả đám câm nín, nhanh chóng chuyển đề tài. Tuần này họ lấy được cứ điểm Đông Xuân, nhìn bề ngoài thì có vẻ không vấn đề gì, nhưng thực tế họ đang cầm hai cái buff tương đối yếu, tổng thể mà nói là vẫn ở chiếu dưới.
"Xuân là buff hiệu quả trị liệu, Đông là buff phòng ngự." Hải Đường nói: "Trận tài nguyên chưa chắc đã nhẹ nhàng, U Minh bọn mình không thiếu trị liệu."
Quẻ Không Đồng Nhất nói: "Nhưng xét về một mặt nào đó thì lấy được cứ điểm Xuân cũng khiến Huyền Dương suy yếu, cụ thể phải xem bố trí phòng ngự tuần sau. Trận tài nguyên phải nắm chặt. Hôm nay chúng ta yếu thế mọi người cũng thấy rồi, thiếu tài nguyên quá trí mạng."
Thiếu tài nguyên, dù số người ở cứ điểm Hạ nhiều hơn trận doanh Huyền Dương, nhưng Đạp Vân Trung vẫn có thể dựa vào tài nguyên để đánh lâu dài với họ. Trước kia tài nguyên không chênh lệch nhiều, hắn không có cảm giác nguy cơ, trải qua trận hôm nay hắn mới hiểu. Tuần trước Huyền Dương lấy được cứ điểm Hạ cũng không hẳn là nhờ cái buff hồi sinh tại chỗ, chỉ e họ đã tích lũy tài nguyên từ trước rồi.
Phó chỉ huy: "Vậy làm sao giờ, bọn mình cũng bắt đầu cày tài nguyên à?"
Dâu Tây: "Đương nhiên rồi, không thì tụt lại mất."
Phó chỉ huy: "Vậy tuần sau có gọi anh Mo nữa không?"
Anh Mo?!
"Chú em chú nói cái gì vậy!?"
"Momo bỏ bùa mày hả!?"
"Bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái đi bạn ơi."
Phó chỉ huy không hiểu: "Gì vậy trời, trước đó bọn mày kêu Momo không lấy được cứ điểm Xuân còn gì? Người ta lấy được rồi đó, lúc ấy anh ấy mà không làm thế thì chúng ta mất cả Xuân luôn, tuần này lại chả nghe chửi tiếp."
"Ý bọn tao không phải thế."
"Tự dưng ông gọi anh Mo nghe sởn hết cả da gà."
"Nhưng mà em nhớ anh Mo bảo mình không quen Trận Doanh Chiến mà? Sao em thấy ổng quen vãi ý!"
"Lúc đi cùng bọn tôi Momo không tham gia chiến đấu." Dưa Hấu giải thích: "Lúc đó tôi có xem bản đồ, Momo vẫn luôn đi dạo quanh, nhiều lần di chuyển ở vùng ven giữa Hạ và xuân. Vị trí đánh lén sau đó cũng là Momo chọn, nhảy dù và vị trí đều là anh ấy quyết định."
Chuối Tiêu cũng gật đầu xác nhận: "Lúc bọn tôi đánh, cậu ấy luôn đi xem địa hình, còn chạy khắp nơi."
"Trước đó đánh phó bản với Momo anh đã thấy sức quan sát của cậu ấy và khả năng phản ứng đều rất mạnh, những chỗ chúng ta thường bỏ sót cậu ấy sẽ luôn nhìn ra." Mướp Đắng nghe họ nói vậy cũng giải thích: "Có lẽ là trước khi tham gia đúng là cậu ấy không biết, nhưng Momo là người rất giỏi nắm bắt cơ hội, cũng thông minh, có khi lúc nghe chúng ta chỉ huy cậu ấy đã nắm được đôi phần rồi."
"Đó chẳng phải là lí do chúng ta tới tìm cậu ấy sao?"
Quẻ Không Đồng Nhất cười nói: "Đạp Vân Trung và Dạ Bán Chung Thanh quen thuộc chúng ta, nhưng họ mới chỉ đấu với Momo vài lần, chưa chắc đã quen phong cách của cậu ấy."
Hải Đường hỏi Chuối Tiêu: "Chuyện hôm nay cậu ấy chỉ huy các cậu không tiết lộ ra ngoài chứ?"
Chuối Tiêu đáp: "Không, lúc chỉ huy bọn tôi gọi ID hết mà, cứ gọi cậu ấy là Cá Vàng Nhỏ thôi."
"Chuyện cậu ấy chỉ huy, nếu ai hỏi thì cứ nói là Cá Vàng Nhỏ, giấu được thì giấu, Đạp Vân Trung không dễ đối phó vậy đâu." Quẻ Không Đồng Nhất nói tiếp: "Cậu ấy giúp chúng ta nhiều như vậy, trong kho bang vẫn còn một ít vật liệu, để mai cậu ấy online tôi nói chuyện..."
Hắn chưa nói xong, mấy người kia đã bảo.
Dưa Hấu: "Mai chưa chắc."
Apple: "Mấy hôm trước trong nhóm chat nhỏ có thấy cậu ấy nói chuyện với Hồng Quả Quả, hình như là sắp khai giảng."
Quẻ Không Đồng Nhất: "... Momo là học sinh?"
Mướp Đắng: "Đúng rồi đúng rồi, tuần sau là Sao Thủ Đô khai giảng còn gì?"
-
Học sinh khai giảng, đồng nghĩa với tuần khai giảng sẽ cực kì bận rộn.
Mà ở nhà họ Túc, việc Túc Mạc khai giảng có ý nghĩa hết sức trọng đại. Đối mặt với lời hỏi thăm của ba mẹ, Túc Mạc đành phải giải thích từng cái. Trần Sơn Tuyết mới biết bình thường con trai đi học sẽ trọ ở trường, không có lớp mới về nhà ở.
"Cuối tuần con sẽ về, ngày thường ở trường sẽ tiện hơn."
"Thỉnh thoảng Nhạc Nhạc sẽ đi theo."
"Con không về, đôi lúc buổi tối phòng thí nghiệm sẽ có việc."
"Trường có cơm cho bệnh nhân, đồ ăn dinh dưỡng ăn được ạ."
"Là kí túc xá đơn, có cả bộ thiết bị chữa bệnh."
Giải thích xong, nếu không phải kí túc xá của trường là phòng đơn thì chắc Túc Tri Hành và Trần Sơn Tuyết cũng định chuyển tới ở cùng.
Túc Tri Hành và Trần Sơn Tuyết là cựu sinh viên của đại học Thủ Đô, biết chuyện con sắp khai giảng, từ tuần trước hai vợ chồng đã chuẩn bị đồ. Bằng lái của Túc Tri Hành chưa kịp đổi mới, nên hôm khai giảng là Úc Trăn lái xe tới đón cả gia đình.
Từ nhỏ đến lớn, Túc Mạc khai giảng nhiều lần như vậy, từ lúc học cấp 3 đã hiếm khi được người lớn đưa đến trường, hồi nhỏ thì là đủ các cô dì chú bác dẫn đi học. Mà giờ, người đi cùng đã từ người xa lạ thành ba mẹ và bạn trai.
Trần Sơn Tuyết hỏi: "Tiểu Úc vất vả quá, hôm nay cháu không đi làm à?"
Xe đang để chế độ lái tự động, Úc Trăn hơi liếc xuống, nhìn Túc Mạc đang ngồi ở ghế phụ, nhẹ nhàng đáp: "Hôm trước dự án vào giai đoạn điều chỉnh nên tổ dự án nghỉ hai ngày ạ."
Túc Tri Hành: "Phải biết làm việc và nghỉ ngơi hợp lí."
"Vâng, cháu có chú ý nghỉ ngơi, đợt này cũng chơi game với Mạc Mạc." Úc Trăn lại hỏi: "Cháu nghe bà nội bảo hai tuần nữa chú quay lại sở làm ạ?"
"Công việc trước đó đã bàn giao lại. Nhưng manh mối tư liệu cô chú sưu tập được trong những năm qua rất hữu dụng, nên nghiên cứu về tinh vực Tuế Hàn có đột phá mới. Sở xây dựng lại tổ nghiên cứu văn hóa cổ của tinh vực Tuế Hàn, hỏi cô chú có muốn tiếp nhận dự án không." Túc Tri Hành giải thích xong, để ý Túc Mạc ngồi đằng trước, nói tiếp: "Trước mắt sẽ không đảm nhiệm công việc thực địa, chủ yếu là tiến hành phân tích tư liệu, cũng không phải là nhiệm vụ bí mật."
Trần Sơn Tuyết nói: "Cô chú không nhận nhiệm vụ nguy hiểm nữa, muốn ở nhà nhiều hơn với các con."
Túc Mạc nghe vậy giữ im lặng, nhưng Úc Trăn vẫn nhận ra tâm trạng cậu thoáng nhẹ nhàng hơn.
Tinh vực Tuế Hàn đã thành quá khứ, nhưng chính nơi đó đã khiến nhà họ Túc ly tán mười mấy năm. Ba mẹ lại tiếp nhận dự án này, người khổ sở nhất hẳn là Túc Mạc.
Nghĩ đến đây, Úc Trăn thoáng vươn tay, ở góc độ mà ghế sau không nhìn thấy, áp lên ngón tay lạnh buốt của Túc Mạc.
Thấy tay cậu lạnh, anh định mở máy sưởi trên xe, lòng bàn tay lại có cảm giác ngưa ngứa.
Nam sinh ngồi ghế phụ vẫn đang cúi đầu đọc tin nhắn trên quang não, chỉ là bàn tay bị anh bao trùm không biết từ khi nào đã lật lại.
Không phải mười ngón đan xen, Túc Mạc chỉ dùng móng tay cào lòng bàn tay anh.
Cuộc trò chuyện trong xe vẫn đang tiếp diễn, Úc Trăn lại hiếm thấy mà mất tập trung.
Ngón tay nghịch ngợm kia, gãi từng chút từng chút, như gãi thẳng vào lòng anh.
Nhịn cả đường tới bãi đỗ xe của trường, vợ chồng Túc Tri Hành xuống xe. Những năm qua Sao Thủ Đô thay đổi rất nhiều, trường đại học lại càng thay đổi 180 độ. Học kỳ mới chỉ cần tới báo cáo với giáo viên hướng dẫn là được, trình diện xong, Túc Mạc và Úc Trăn muốn đến phòng thí nghiệm một chuyến. Túc Tri Hành và Trần Sơn Tuyết gặp bạn cũ đang dạy học ở trường, được mời tới nơi khác ôn chuyện.
Trên đường chỉ còn Úc Trăn và Túc Mạc.
"Cô chú có nói với em chuyện trở lại làm việc không?" Úc Trăn hỏi.
Túc Mạc thoáng im lặng, cậu biết Úc Trăn muốn hỏi cái gì, nhẹ nhàng nói: "Có, lúc sở trưởng của họ tới, em cũng ở nhà."
"Ban đầu ba mẹ từ chối." Túc Mạc nói tiếp: "Nhưng lần trước vào phòng thí nghiệm, em thấy trên bàn làm việc của ba có rất nhiều tài liệu liên quan tới dự án."
Mười mấy năm trước, Túc Tri Hành và Trần Sơn Tuyết đều là nhà nghiên cứu hàng đầu của sở khảo cổ số 1 Sao Thủ Đô. Lúc ấy họ có tiền đồ vô hạn, còn được tiếp xúc với nhiệm vụ thăm dò nòng cốt của Tinh Minh --- Nhiệm vụ bí mật của tinh vực Tuế Hàn. Chỉ là không ngờ gặp phải sự cố, thoáng cái đã mười mấy năm. Bọn họ trông vẫn như mười mấy năm trước, vì với họ chỉ là 5 năm trôi qua.
Lần này nhiệm vụ cứu viện thành công, khiến Tinh Minh một lần nữa có ham mu.ốn thăm dò tinh vực Tuế Hàn.
Sở nghiên cứu cũng thành lập dự án mới, mà Túc Tri Hành và Trần Sơn Tuyết thuộc nhóm thành viên thăm dò đầu tiên, tất nhiên sẽ nằm trong lựa chọn người phụ trách.
Túc Mạc so với ai khác đều biết cha mẹ ưu tú như thế nào. Nhiều năm đọc những tư liệu sót lại trong nhà, nhìn dấu vết ba mẹ để lại, lòng yêu mến của họ với lý tưởng cao thượng vĩ đại. Cậu hi vọng mình có thể trở thành trụ cột cho ba mẹ, chứ không phải là gánh nặng.
"Về sau sở trưởng của họ có tới lần nữa, em cũng thảo luận với ba mẹ, sau đó họ đổi ý. Tuy dự án này hiếm khi phải bay ra ngoài, nhưng dính đến tinh vực Tuế Hàn thì chắc chắn ba mẹ sẽ cẩn thận hơn." Túc Mạc bình thản kể: "Nói không vui thì chắc chắn là có, nhưng em không phải trẻ con. Dự án này là tâm huyết nhiều năm của họ, ba mẹ cũng cần cơ hội để làm quen với tiến độ nghiên cứu hiện tại."
Là ước mơ cũng là cơ hội, mà cơ hội này rất khó có được.
Cậu đang tiến về phía trước, cậu hi vọng ba mẹ cũng có thể tiến lên mà không phải trì trệ mắc kẹt ở quá khứ.
Úc Trăn bỗng dừng bước.
Sân trường đại học Thủ Đô đã dọn tuyết, từng ụ tuyết được làm tan, mùa đông đã qua tháng ngày lạnh lẽo nhất.
Túc Mạc ngập ngừng nhìn anh: "Sao vậy?"
"Thời gian là thứ rất kì diệu." Bàn tay ấm áp của Úc Trăn ôm lấy khuôn mặt cậu: "Nó để người ta thích lớn lên, biến thành dáng vẻ ta thích."
Túc Mạc định thắc mắc sao lại không tốt, bỗng chú ý tới Úc Trăn nắm lấy tay mình.
Úc Trăn đang cắn cậu, cắn ngón tay cậu.
Cách lớp găng giữ nhiệt, Túc Mạc dường như cảm nhận được hàm răng bén nhọn của anh. Trái tim loạn nhịp, nói những lời xấu xa mà đầy can đảm, giống như lúc cậu giữ im lặng nghịch ngợm cào anh trong xe bay.
Túc Mạc: "Anh cắn thế không đau đâu."
"Thế chuyển nơi khác nhé?" Người đàn ông khẽ cười.
Trả lời anh là va chạm giữa răng môi và cắn xé.
Con sói dữ bắt lấy con mồi, cắn nát mọi lời nói giữa đôi môi.
-
Sao Thủ Đô, sau khai giảng chương trình học rất nhiều, kì mới nhiều môn chuyên ngành hơn, dự án của giáo sư cũng bắt đầu, lại giao cho Túc Mạc. Trước khi vào học hai ngày, ba mẹ còn thường xuyên tới trường đưa đồ. Nhưng chương trình học của Túc Mạc bận rộn, vì để tránh làm phiền con, hai vị phụ huynh lo lắng cũng chỉ có thể nghe ý kiến của người từng trải là Nhạc Nhạc, đặt tâm tư muốn tốt cho con ở những chuyện khác.
Nên mỗi khi Túc Mạc tan học, quang não luôn có tin nhắn mới từ ba mẹ và bạn trai.
Nhắc đến chuyện này thì không thể bỏ qua việc Nhạc Nhạc có da mô phỏng mới. Da mô phỏng được chuyển tới từ năm ngoái, để mãi trong phòng thí nghiệm, cuối cùng một hôm nào đó cũng được Túc Mạc mở ra. Hai bộ da mô phỏng được đặt trước mặt Nhạc Nhạc cho nó lựa chọn. Một bộ có chiều cao tương tự với vỏ cũ của nó, cái khác thì thấp hơn, ba mẹ Túc Mạc cực kì thiên vị cái nhỏ hơn kia.
Người lớn thì luôn thích trẻ con.
Nhạc Nhạc yêu sâu đậm da mô phỏng anh đẹp trai mét 9, nên đối mặt với mét 6 và mét 3, ban đầu nó từ chối. Nhưng thấy sự thiên vị nghiêm trọng của ông bà chủ với da mô phỏng 1 mét 3, Nhạc Nhạc tự nhận thức được nguy cơ, cuối cùng lúc cậu chủ hỏi, nó đã chủ động chọn ngoại hình thiếu niên 1 mét 6.
Túc Mạc hỏi: "Chọn cái này thật chứ?"
Nhạc Nhạc: "Chọn nó! Một lời của người máy là bốn ngựa cũng không kéo được."
Túc Mạc: "Học giỏi nhỉ?"
Nhạc Nhạc hết sức tự hào: "Ông chủ dạy đó, câu gốc là quân tử nhất ngôn."
"Vậy được rồi. Trước đó tớ còn định nếu cậu thích da mô phỏng ban đầu thì cất hai cái này đi không dùng nữa." Túc Mạc hờ hững trả lời: "Nếu cậu thích nó vậy thì chúng ta đổi cái này trước. Chính cậu nói đó nhé, lời của người máy là bốn ngựa cũng không kéo lại được."
Nhạc Nhạc mới phát hiện.
Nó bị cậu chủ lừa! Vì để nó cam tâm tình nguyện chọn 1 mét 6, thế mà cậu chủ còn mua cái 1 mét 3 để che mắt!
Thế là ba mẹ Túc Mạc có niềm vui mới. Túc Mạc đi học không thể thỏa mãn ham mu.ốn diện đồ cho con của họ, Nhạc Nhạc ở nhà bỗng biến thành người mẫu có sẵn. Mấy hôm ở trường Túc Mạc nhận được tin nhắn luôn đi kèm với ảnh chụp mới của Nhạc Nhạc, không chỉ có thế, ba mẹ còn mua đồ anh em, nói là đợi Túc Mạc về mặc thử.
- -- [Con ra ngoài với anh một chuyến, chắc về muộn ạ.]
Học kỳ này Túc Mạc vẫn hợp tác với đàn anh Chu làm dự án mới. Đàn anh đã quyết định học nghiên cứu sinh, cũng nhận được lời mời tại chức của sở nghiên cứu số 1, có vẻ như là xong kì này, anh ấy sẽ mở ra cuộc sống bận rộn chạy qua chạy lại giữa sở nghiên cứu và phòng thí nghiệm trường. Kì mới nên việc cũng nhiều, ngoài làm thí nghiệm thì đàn anh Chu còn bận thủ tục xin học nghiên cứu sinh, mấy ngày liên tiếp than vãn mình sắp hói rồi.
- Mo: Ok, vậy tối anh không cần qua đâu, tan học em sang phòng thí nghiệm soạn cho.
- Đàn anh Chu: Tốt quá! Lần sau rảnh anh mời chú ăn cơm nhé, gần đây thật sự bận quá.
Tiết này là tiết lý thuyết, vừa hay lớp học ở tòa thí nghiệm.
Học được nửa tiết, còn lại là thời gian tự học.
"Túc Mạc, kỳ này tiết thực hành máy mẫu Y cậu có muốn học không?" Lớp trưởng vừa hay ngồi cạnh Túc Mạc, gửi luôn sang quang não cậu một mẫu đơn: "Khóa này lại thi lý thuyết, nhưng lên lớp là thực hành. Giáo sư Đường dạy chính, nói là có thể để cậu ở bên ngoài quan sát."
Túc Mạc tò mò xem đơn, cái khóa này trước kia cậu có nghe: "Kỳ này sửa lại à?"
"Sửa lại, giáo sư Đường bảo nhiều đứa không nắm vững lý thuyết, nên sửa hình thức thi luôn."
Lớp trưởng: "Thế nên cuối kì cậu thi được đó, tớ gửi đơn đăng kí chương trình học cho cậu rồi. Điền xong thì gửi lên phòng giáo vụ là được. À đúng rồi! Thời khóa biểu mới cậu nhớ lên web trường xem nhé."
"Ừ, cảm ơn cậu." Túc Mạc nói.
Lớp trưởng nhiệt tình: "Khách sáo làm gì, đến lúc đó anh em mình có nhau đấy nhé. Lớp của giáo sư Đường mấy môn rồi tớ toàn suýt soát qua, may mà còn đạt điểm chuẩn đấy... À đây rồi!"
Mấy tên con trai chen tới bên này, bàn dài vốn không rộng rãi lại càng thêm chật chội.
"Sao mấy thằng chen hết vào đây thế, bọn mày làm cái gì đấy!"
"Lớp trưởng, Trận Doanh Chiến tuần này ông đánh không, trận chiến sỉ nhục đó!"
"Đánh chứ, lớp trưởng còn đăng lên cả trang cá nhân là thứ 7 tuần này không đi đâu hết."
"Vậy đi cà phê internet không, tôi đặt phòng nhé, mấy ông tự mang máy hay sao?"
Túc Mạc điền đơn xong ngẩng lên, thấy người bên cạnh đã mở cổng thông tin bên ngoài xem Tinh Võng. Quang não của Túc Mạc là kiểu cũ, không có lưu sinh trắc học nên không thể kết nối với Tinh Võng. Chủ yếu là thông tin sinh trắc học của cậu không phù hợp, thông tin của cấp F được hệ thống chữa bệnh bảo vệ rất cẩn thận, kết nối nguy hiểm như Tinh Võng là nơi cấm kị.
Những người có thể đăng nhập Tinh Võng lại khác. Theo lý thuyết thì Tinh Võng là nơi cần máy đăng nhập làm môi giới mới có thể tiến vào. Nhưng quang não phát triển rất nhanh, sau khi thẩm tra đối chiếu thông tin sinh trắc học trên Tinh Võng thì có thể dùng chức năng mới phát triển của quang não để sử dụng. Một trong những chức năng mới cập nhật gần đây của Thiên Hoàn là phát triển kênh diễn đàn dạng văn tự, tức người chơi có thể dùng cổng thông tin thứ 3 trên quang não để kết nối, từ đó nhìn thấy diễn đàn Thiên Hoàn thông qua thị giác 2D hoặc 3D.
Túc Mạc nhìn lướt qua là biết chức năng này thuộc một trong những dự án hợp tác giữa Thiên Hoàn với bạn của Úc Trăn, khá giống với máy giả lập của cậu. Lúc ấy người bạn kia còn cố ý tới một chuyến kí hợp đồng với Túc Mạc, mua lại món đồ chơi nhỏ do cậu chế tạo.
Túc Mạc điền xong đơn, đầu óc bắt đầu trôi dạt mà nghĩ, mạng giả lập đã tăng cao độ tự do, càng ngày càng giao thoa với hiện thực.
Có lẽ không cần chờ tới khi thể chất của cậu được chữa trị lên cấp E, vật dẫn giữa quang não và Tinh Võng sẽ càng thêm hoàn thiện.
Lance: "Túc Mạc, lần trước tôi thấy ông chia sẻ thông báo của Thiên Hoàn trên tường nhà, ông cũng chơi à!"
Túc Mạc nghe vậy sửng sốt, cậu có chia sẻ à?
Chắc là lúc đọc thông báo bị trượt tay.
Lớp trưởng cũng nhớ ra: "À đúng rồi, danh sách máy đăng nhập Thiên Hoàn hỗ trợ hình như có cái cấp F mà đúng không?"
"Cái đó có an toàn không vậy? Liệu sức khỏe Túc Mạc có chịu được không?"
"Tôi cũng lo vấn đề an toàn, mà ít cấp F như vậy, sao tập đoàn Thương Khung lại làm cái này nhỉ?"
"Chắc chắn là an toàn rồi, được tung ra thị trường mà, nghe nói trải qua nhiều bài thử beta closed rồi mới được thả ra."
"Mày bị ngu hả, không an toàn ai cho mang ra thị trường?"
Nghe thấy bạn học thảo luận, Túc Mạc do dự một lúc mới mở miệng: "Máy đăng nhập cấp F của Thương Khung có bảo vệ, hệ thống của họ cũng cập nhật vài phiên bản rồi, đảm bảo độ an toàn, cổng tin tức cũng chỉ có game thôi nên nằm trong phạm vi chịu đựng của thể chất cấp F."
Cậu nói xong lại nghĩ đến bác sĩ Ngô, bổ sung: "Cấp F bị nặng thì vẫn phải được bác sĩ cho phép."
Nghe Túc Mạc nói vậy, mấy người kia hiểu ngay. Túc Mạc là thiên tài, mấy chuyện này chắc chắn đã nghiên cứu qua, cậu nói vậy chứng tỏ còn biết nhiều hơn họ.
"Cậu biết à!" Lớp trưởng cười nói: "Vậy cậu có muốn chơi Thiên Hoàn không, tớ với đám Lance gánh cho, bọn này hơi bị mạnh!"
Lance khua tay: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, tôi cũng chỉ đứng top 500 bảng tổng thôi, lớp trưởng mới giỏi, ổng trong top 200 đó."
Túc Mạc chợt nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên cậu trò chuyện với bạn học ngoài việc trên lớp.
Không biết vì sao, cậu bỗng thấy rất vui.
Sự vui vẻ này tới đột ngột và khó hiểu, cậu lại không hề ghét chúng.
"Được rồi được rồi, biết mấy người giỏi rồi."
"Đợi anh đây làm thêm mấy cái kỳ văn kiểu gì chẳng vượt được các chú?"
"Túc Mạc chơi cùng đi, đám lớp trưởng mạnh thật á, thích đánh phó bản nào cũng được."
"Ông có muốn chơi vú em không, chơi vú em đơn giản lắm!"
Nói tới Thiên Hoàn là không hết chuyện để kể, đám lớp trưởng líu lo không ngừng, giới thiệu từng nghề cho Túc Mạc.
Đúng lúc này chuông tan học vang lên, bọn họ phải đổi phòng.
Chủ đề lại chuyển về Túc Mạc, lớp trưởng hỏi: "Có muốn chơi không, chơi vui lắm đó, tớ gánh cho!"
"Tớ có nick rồi, lần sau kết bạn đi." Túc Mạc cười nói: "Nhưng tớ không chơi vú em, tớ chơi triệu hoán sư."
"Triệu hoán sư! Á đù, ông can đảm thật đó Túc Mạc!"
"Nhưng mà Túc Mạc có tinh thần lực cao, triệu hoán sư là nghề yêu cầu tinh thần lực mà."
Túc Mạc nói: "Tớ chơi bình thường thôi, có rảnh thì mình chơi chung."
"Tân thủ luôn tiến lên từng bước một mà." Lớp trưởng vỗ vai Túc Mạc: "Thôi không nói nữa, đổi phòng học nào."
Bạn học phải tới lớp thực hành, Túc Mạc không chung đường với họ, cậu vòng về phòng thí nghiệm.
Quá trình làm thí nghiệm số liệu dài đằng đẵng, hôm nay đàn anh Chu lại không có ở đây, Túc Mạc làm được một nửa có chút bồn chồn, mở quang não ra xem tin nhắn với Úc Trăn. Lịch sử vẫn dừng ở hồi trưa, Úc Trăn nói là trưa nay anh có cuộc họp.
Cậu chán quá bèn nhắn tin cho anh.
Tin tức gửi đi như đá chìm đáy biển, Túc Mạc biết Úc Trăn đang bận, nhắn tin xong tiếp tục đắm chìm trong tính toán công thức.
Úc Trăn họp xong đi ra, chú ý quang não có tin nhắn mới, anh đứng lại trước cửa phòng họp.
"Giám đốc?" Trợ lý nghi hoặc.
Úc Trăn gật đầu: "Chờ tôi một lát."
- Mo: Hôm nay đi học, bạn cùng lớp em thảo luận về Thiên Hoàn, hình như lớp trưởng chơi chiến sĩ.
- Mo: Em thấy chức năng mà bạn anh hợp tác với Thiên Hoàn khai thác này.
- Mo: Anh họp xong chưa?
...
- Mo: Tối nay anh Chu không tới phòng thí nghiệm, em muốn ra ngoài ăn.
- Mo: Tối nay bạn trai có tăng ca không?
- Mo: [hình ảnh] Người máy hôm trước em làm nè.
Đôi mắt Úc Trăn ánh lên chút dịu dàng, mỏi mệt một ngày bỗng chốc tan biến khi nhìn thấy tin nhắn.
Anh kiên nhẫn trả lời từng tin của Túc Mạc ----
[Vẫn đang ở phòng thí nghiệm à?]
[Hôm nay bạn trai không tăng ca, giờ đi đón em tan học.]
"Họp xong cậu bảo bọn họ nộp một phần báo cáo cho tôi, tối nay không có gì, để họ làm xong sớm rồi tan tầm đi." Úc Trăn nhắn tin xong nói với trợ lý: "Cho người đi mua giúp tôi một ly trà sữa tươi, ít đường, đừng bỏ thêm gì hết."
Trợ lý hỏi: "Vẫn quán cũ ạ?"
"Ừ." Úc Trăn cởi cúc cổ cáo: "Sữa nhà họ an toàn."
Không có chất phụ gia, không bỏ thêm nguyên liệu, Túc Mạc có thể uống.
Chớp mắt đã hết buổi chiều, bầu trời đã nhuộm màu hoàng hôn.
Túc Mạc tính toán xong, đèn phòng thí nghiệm đã sáng. Cậu quay sang thì thấy quang não để chế độ không quấy rầy có vô số tin nhắn, mở ra mới biết hơn một tiếng trước Úc Trăn đã trả lời. Trả lời từng tin một, không sót cái nào, mà nửa tiếng trước anh nói đã tới trường, kêu là đợi cậu ở dưới tòa có lớp thí nghiệm.
[Người máy rất đáng yêu.]
[Anh tới rồi, là tòa thí nghiệm D à?]
[<hình ảnh> Anh ở chỗ bồn hoa nhé.]
Thôi chết.
Túc Mạc vội vàng thu dọn tài liệu trên bàn, sắp xếp đống công thức rồi bỏ vào ngăn tủ khóa lại, sau đó lại hối hả bỏ hết đồ vào cặp rồi chạy xuống.
Cậu không ở tòa thí nghiệm D, đó là tòa thí nghiệm cho lớp học, cậu ở phòng thí nghiệm bên tòa A cơ.
Khuôn viên trường đại học Thủ Đô đầy người qua lại, sinh viên tan học vừa đi vừa cười nói.
Người đàn ông cao lớn đứng dưới tòa nhà thí nghiệm, anh mặc chiếc áo gió, khí chất và dáng người vô cùng xuất chúng, ánh mắt đang nhìn quang não như đợi tin tức của ai. Sinh viên qua lại thỉnh thoảng sẽ có người nhìn, có vài người còn mạnh dạn đi tới chào hỏi muốn xin số, cũng có người nhận ra Úc Trăn nên muốn xin chữ kí.
Người có mặt trên bức tường vinh quang của trường, vinh dự của đại học Thủ Đô, giám đốc Úc của tập đoàn Thương Khung.
Ngoại hình và điều kiện nổi bật như vậy, có không ít người nhận ra.
Cũng không lâu lắm, cửa tòa thí nghiệm A có một sinh viên vội vàng bước ra.
Người đàn ông lịch sự gật đầu với đám sinh viên xung quanh: "Xin lỗi, chuyện chuyên ngành các bạn có thể hỏi giáo viên của mình, bạn trai tôi tới rồi."
Nói xong anh đi về phía nam sinh kia.
"Sao lại chạy, anh đã nói là sẽ chờ em rồi mà?" Úc Trăn chỉnh mũ cho cậu. "Đừng chạy nhanh quá."
"Không chạy, em đi bộ tới mà." Túc Mạc hơi th.ở dốc: "Sao anh không gọi? Em tưởng anh ở tòa D chờ em."
Úc Trăn: "Anh vừa tới, nghĩ là em đang bận nên không gọi."
Túc Mạc nhét một người máy nhỏ vào trong tay Úc Trăn: "Cho anh đó."
Úc Trăn ngạc nhiên, đó là người máy trong tấm ảnh cậu gửi hồi sáng.
"Em làm lần trước đó, tặng cho anh chơi. Nó cũng có hệ thống trí năng, đối thoại hàng ngày sẽ không có vấn đề gì." Túc Mạc ngẫm nghĩ: "Chắc là sẽ hơi ngốc một chút."
Úc Trăn bỏ quà vào trong túi áo: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Mấy sinh viên đứng cách đó không xa nhìn người đàn ông chỉnh khăn quàng cho nam sinh, lại chỉnh mũ, cử chỉ hết sức thân mật đi vào dòng người tan học. Người đàn ông đi bên ngoài, nam sinh đi vào trong, dần biến mất.
Trên đường, Túc Mạc cầm quang não của Úc Trăn xem diễn đàn. Mấy hôm trước Quẻ Không Đồng Nhất nhắn tin cho cậu hỏi tuần này có thời gian tới chỉ huy Trận Doanh Chiến không? Lúc ấy Túc Mạc đồng ý ngay, tuần vừa rồi cậu chơi chưa thỏa, có cơ hội đánh tất nhiên phải đi rồi.
Chỉ mới mấy ngày không chú ý chuyện trong game, hôm nay mở diễn đàn Túc Mạc mới biết họ vẫn còn đang thảo luận về Trận Doanh Chiến. Trận doanh Huyền Dương lấy cứ điểm Hạ Thu, trận doanh U Minh lấy cứ điểm Đông Xuân, trông thì thế lực ngang nhau, nhưng có vô số người không biết gì, lên diễn đàn đăng bài chửi. Chuyện mất 3 cứ điểm trong mắt người chơi trận doanh U Minh giống như một cái gai, tuần này lấy thêm 1 cứ điểm chỉ là làm dịu đi bầu không khí, nhưng tiếng mắng trên diễn đàn vẫn chưa ngơi.
[Sao lại lấy Xuân...]
[Xuân thì được cái tích sự chó gì, có mỗi bọn y sư với trị liệu sư dùng được, lấy buff công kích hơn chứ.]
[Tuần này tao đi dã ngoại đánh nhau phế vãi, trước đó có buff công kích nổ damage chết chúng nó được luôn... Lấy khống chế cũng được mà.]
[Nghe nói còn giằng co mãi ở cứ điểm??? Đông như thế mà đéo ép được người ta, đừng có lấy lí do tài nguyên không đủ nữa được không?]
[Gần đây Nhậm Tiêu Dao nát thế? Càng đánh càng nát.]
Túc Mạc đọc rất tập trung, lần đầu tiên cậu biết diễn đàn Tinh Võng lại toxic như vậy. Nhưng quá nhiều bài, cậu dứt khoát dùng quang não của Úc Trăn chia sẻ bài đăng vào nhóm chat hỏi đồng đội.
- Hành Chỉ Vô Câu: [kết nối] Mấy hôm nay diễn đàn chửi nhau nhiều vậy à?
- Hồng Quả Quả: Không ngờ đó, gần đây anh Hành cũng bắt đầu hóng chuyện à? Quả nhiên chỉ bình xịt mới có thể tạo cảm giác vinh dự cho tập thể.
- Hành Chỉ Vô Câu:?
- Hành Chỉ Vô Câu: Anh ấy đang lái xe, tôi là Momo.
- Thanh Phong:... Hai người dùng nick nhau thì thôi, giờ quang não cũng dùng chung luôn à?
- Tiểu Hồng Quả: Á đù, thế mà hai người đang lái xe*!
*lái xe là từ lóng chỉ chuyện 18+ bên Trung =))))) Giống kiểu mình có mấy từ như thú nhún các kiểu đó
- Chỉ Qua:...
- Hành Chỉ Vô Câu:?
Hồng Quả Quả đùa thì đùa, nhưng cũng nhanh chóng gửi tin nhắn thoại vào nhóm: "Em đang ở ngoài không tiện gõ chữ. Tóm lại là cái vụ bình xịt trên diễn đàn ấy, game nào cũng phổ biến hết. Bọn nó lên diễn đàn gáy rồi chửi nhưng toàn đại sư lý sự cả thôi, truy theo tài khoản tìm nick, còn méo vào tới top 500. Chuyện gì cũng tỏ vẻ căm phẫn lắm, đến cuối cùng trận tài nguyên còn chẳng đánh tử tế, mượn gió bẻ măng, đánh xong đi chửi chỉ huy."
"Tuần trước đánh xong Trận Doanh Chiến, bên mình lấy về hai cứ điểm vốn là buff yếu hơn. Bên Huyền Dương có mấy thằng cực đoan ra dã ngoại chửi U Minh là rác rưởi, nói chung chửi nặng lắm, về sau bị bê lên diễn đàn, cuối cùng thành hai phe chửi nhau."
Mâu thuẫn giữa hai trận doanh vẫn luôn có, dù chỉ huy của hai trận doanh là bạn tốt, nhưng người chơi khác thì chưa chắc.
Toxic, mâu thuẫn, đụng chạm càng ngày càng nhiều. Hai tuần liên tiếp ở thế yếu, ra dã ngoại còn bị người ta chửi, người chơi trận doanh U Minh đương nhiên oán giận. Mà những lời oán giận này nhanh chóng trở thành chủ đề cho người khác, tất cả chĩa mùi dùi vào 1000 người chơi tham gia trận cướp đoạt, nhiều nhất là mắng chỉ huy.
"Anh kệ bọn nó đi, trước đó bọn mình thắng liên tục tụi nó cũng chửi á, chê chiến lược của bọn mình vớ vẩn các thứ. Mấy đứa như thế là hiện thực không làm được trò trống gì nên mới lên mạng tìm cảm giác tồn tại, chửi bừa chửi mứa, lại thêm vài thằng Huyền Dương hùa theo châm ngòi thổi gió, chủ yếu là để U Minh phải nội chiến thôi." Hồng Quả Quả nói tiếp: "Hầu hết người chơi vẫn biết lí lẽ, anh đọc kĩ sẽ thấy mấy bài chửi toàn do mấy thằng bình xịt nổi tiếng đăng. Hôm trước em cũng chửi nhau với chúng nó. Mồm thì sủa hay lắm, nói chuyện giao đấu thì cứ lý thuyết lý thuyết, lý thuyết số liệu cái quái gì, mỗi người một ý thôi."
Thanh Phong: "Đúng đấy, mà mấy thằng như thế phiền lắm, chúng nó kiểu không chửi hẳn ra ấy, nên anh có báo cáo thì chưa chắc bên quản lý đã khóa nick."
Hồng Quả Quả: "Mà tức nhất là chúng nó còn châm ngòi quan hệ của Quẻ Không Đồng Nhất và Đạp Vân Trung. Hai người đó là bạn, nên chúng nó bắt đầu vu cho Quẻ Không Đồng Nhất nhường cứ điểm cho Đạp Vân Trung, cố ý không giành gì đó. Có mấy cái nói khó nghe lắm, nhưng anh làm gì được tụi nó, tụi nó cũng đâu có chửi bới gì đâu, cùng lắm báo cáo thì bình luận bị xóa thôi, lúc đó lan truyền khắp nơi rồi còn gì."
...
Đến nơi ăn tối, Hồng Quả Quả mới ngừng càu nhàu.
Túc Mạc cũng từ lời của họ biết được những chuyện đã xảy ra. Lúc cậu kể lại với Úc Trăn, anh người yêu còn bảo.
"Thật ra một phần nguyên nhân là do trận cướp đoạt không công khai, sẽ có người chơi livestream, nhưng góc nhìn của một người không thể bao quát hết được tình trạng trận chiến và tài nguyên tiêu hao thực tế." Úc Trăn nói: "Quyền chỉ huy trận cướp đoạt nằm trong tay bang lớn không lạ, có quyền điều phối cũng không lạ, bởi vì danh sách người chơi tham gia trận cướp đoạt căn cứ vào số liệu chiến đấu của trận tài nguyên, luôn chọn những người top đầu, có tính công bằng. Nên bọn họ không thể mắng người chơi kém, chỉ có thể đổ lỗi cho chỉ huy."
Túc Mạc hiểu ý Úc Trăn: "Chỉ là trước đó không bùng nổ, giờ mâu thuẫn sâu sắc hơn, vấn đề mới nổi lên."
"Em yên tâm đi, số liệu vận hành game là do đầu não khống chế, quy tắc luôn công bằng. Nhưng giải quyết những mâu thuẫn này như thế nào là vấn đề của nhà phát hành." Úc Trăn nói: "Thường khi mâu thuẫn bùng nổ như vậy, họ sẽ nhanh chóng có cách đối phó."
Đúng như Úc Trăn nói, trước khi Trận Doanh Chiến tuần này mở ra, nhà phát hành đăng một thông báo.
Họ sẽ trong suốt hóa trận cướp đoạt của Trận Doanh Chiến, trừ kênh chiến tranh của hai bên để đảm bảo bí mật chiến lược. Nhà phát hành sẽ mở phòng phát sóng trực tiếp, góc nhìn toàn diện thể hiện tình huống tranh đoạt của hai bên, cũng mời các vị cao thủ trong game tới bình luận phân tích.
Kế hoạch này được tất cả người chơi hưởng ứng, tối thứ 6 Túc Mạc tới nơi đóng quân của bang Nhậm Tiêu Dao mới biết việc này.
Cuộc họp này bao gồm tất cả chỉ huy và các trưởng đoàn có mặt trong trận doanh chiến tuần trước. Họ thấy Momo và Hành Chỉ Vô Câu cùng truyền tống vào thì ánh mắt có vẻ kì quái.
"Có một vài việc cần sắp xếp sớm. Chúng ta cần tích lũy nhiều tài nguyên hơn trong trận tài nguyên ngày mai." Quẻ Không Đồng Nhất cũng không nói nhiều, đi thẳng vào đề: "Chúng tôi định ngày mai sẽ để đoàn tinh anh của các bang tới điểm tài nguyên trước, nhưng sẽ khá khó đánh."
Buff Tứ Tượng Thần không ảnh hưởng tới trận cướp đoạt, nhưng có ảnh hưởng tới trận tài nguyên. Nói cách khác, khi trận tài nguyên mở ra, người chơi của hai trận doanh sẽ được hưởng buff. Buff công kích và khống chế của trận doanh Huyền Dương là một biến số, bọn họ cầm được 2 buff lại không phải 2 buff có lợi cho công kích, chuyện này gây khó khăn cho các DPS của U Minh.
"Bên chúng ta có rất nhiều vú em, buff trị liệu không có tác dụng mấy, nên tuần này đánh trận tài nguyên, chúng ta vẫn ở thế bất lợi." Quẻ Không Đồng Nhất phân tích: "Hai tuần liền thất bại, có một nhóm người sẽ bỏ chơi Trận Doanh Chiến, nên chúng ta chỉ có thể dùng người của mình để lôi kéo tính tích cực của người chơi."
Một đám người thảo luận xong một phần kế hoạch, tập thể nhìn về phía Momo vẫn luôn không nói gì.
Momo đang xem bàn cát, nhìn bàn cát to lớn ở trong trụ sở bang Nhậm Tiêu Dao, nhỏ giọng trò chuyện với Hành Chỉ Vô Câu.
Momo ngẩng lên, chú ý tới ánh mắt của Quẻ Không Đồng Nhất: "Tôi có nghe, cần tôi dẫn đoàn nào à?"
Chủ đề hiển nhiên đã nhảy tới vấn đề dẫn đoàn, Quẻ Không Đồng Nhất nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: "Cậu có ý tưởng gì cho trận tài nguyên không?"
"Chiến lược mà các cậu đề xuất đều rất tốt, tôi nghĩ cái đó các cậu hiểu hơn tôi. Tôi và Hành Chỉ đang thảo luận vấn đề phòng thủ tài nguyên. Tuần trước lúc đánh trận cướp đoạt, tôi thấy các cậu có vẻ hơi quá thiên vị buff công kích và khống chế, trận doanh Huyền Dương cũng vậy, phòng thủ cứ điểm Xuân rất mỏng."
Túc Mạc chỉ vào một điểm trên bàn cát: "Nhưng trận tài nguyên chẳng phải cũng là một kiểu tích lũy và cướp đoạt sao?"
"Chúng ta không nhất định phải thắng họ, chặn không cho lấy tài nguyên là được rồi."
"Buff Đông Xuân đều rất tốt... Các cậu thấy đoàn phòng thủ toàn thịt thế nào?"
Cả nhóm người câm lặng trong nháy mắt, tập thể nhìn bang chủ Mướp Đắng của Trái Cây Thập Cẩm.
Toàn thịt... Trận tài nguyên cần sự cơ động, đội toàn thịt thì cơ động quá kém, khó điều động.
Đến lúc đó họ có thể giữ được tài nguyên, nhưng tài nguyên ở những điểm khác sẽ bị người ta cướp mất...
Mướp Đắng hớn hở nói: "Anh thấy được đó chứ."
Dưa Hấu gật đầu: "Em cũng thấy ổn."
Dâu Tây: "Sao mày cũng thấy ổn?"
"Người đánh đội thịt có phải là tao đâu." Dưa Hấu làm vẻ khó hiểu: "Nhìn địch đánh thịt chẳng lẽ tao lại khó chịu?"
Tác giả có lời muốn nói:
Dưa Hấu: Em hiểu rồi, có đánh thế nào thì bản thân thoải mái là quan trọng nhất.