Học tập là phương thức chính xác nhất để giải quyết các loại vấn đề về tâm lý!
Tống Thanh Thời ngạc nhiên phát hiện ra hơi thở tuyệt vọng vẫn luôn bao phủ lấy Việt Vô Hoan đã tản đi, y giống như một con búp bê không có tình cảm vừa sống lại, giống đóa hoa vốn nên khô héo giờ một lần nữa tỏa ra sức sống tràn trề.
Y bắt đầu chủ động tiếp cận, chủ động đáp lời, chủ động làm việc, mỗi sáng sớm đều đứng ở cửa, đợi cậu tỉnh giấc để đi đọc sách.
Cho dù từng bị thế gian đối xử tệ bạc, nhưng y vẫn dịu dàng đối đãi với thế giới này.
Chẳng trách tất cả độc giả đều yêu nhân vật chính thụ, thử hỏi thiên hạ có ai mà không thích người như vậy?
Chứng sợ giao tiếp của Tống Thanh Thời dần khá hơn, cảm giác căng thẳng đã biến mất, trước mặt Việt Vô Hoan, cậu càng thể hiện nhiều hơn bản tính của mình.
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa ngập ngừng.
Tống Thanh Thời mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên từ mặt bàn, phát hiện trời đã sáng bảnh mắt, đêm qua mình lại ngủ thiếp đi trong lúc đọc sách, còn bỏ lỡ giờ đến thư phòng, khiến cho người ta ở ngoài cửa đã đợi không biết bao lâu. Cậu bối rối đứng dậy, lặng lẽ kiểm tra một chút xem mình có ngủ chảy dãi không, sau đó không cả kịp thay giày hay quần áo đã chạy tới mở cửa, ngái ngủ nói: "Ta không cẩn thận lại ngủ thiếp đi ở trên bàn rồi."
Cậu ngáp một cái, dụi khóe mắt đỏ ửng, lau đi nước mắt sinh lý vì chưa tỉnh ngủ. Cậu nhớ rõ ràng mình đã đồng ý với y là sẽ nghỉ ngơi thật tốt, lại không cẩn thận nằm bò ra bàn mà ngủ, bỗng thấy hơi xấu hổ. Cậu lặng lẽ nhìn người trước mặt, cố gắng đứng ngay ngắn, ngoan ngoãn như chú mèo con bị bắt tội.
"Không sao, ta cũng vừa mới tới, lần sau đừng vậy nữa." Việt Vô Hoan hơi hốt hoảng, luôn cảm thấy trước mắt mình có ảo giác.
Bây giờ Tống Thanh Thời có ơn dạy dỗ với y, cho nên y cũng phải đối đãi theo lễ thầy trò.
Lúc đầu y quyết định mọi chuyện đều sẽ nghe theo sư phụ, tuyệt đối không vi phạm, nhưng mà Tống Thanh Thời chưa từng yêu cầu người khác làm cái gì, chính cậu còn không làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, quên ăn quên ngủ là chuyện bình thường, có khi còn hào hứng tới mấy ngày mấy đêm không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng. Chưa kể mấy chuyện vụn vặt trong đời sống hoàn toàn không biết, phòng ở thì chất đống sách, ném lung tung lộn xộn, chải tóc cũng vụng về, quần áo thì mặc đi mặc lại một bộ, ăn uống ngủ nghỉ tất cả đều khiến người khác phải lo lắng. Thậm chí cả việc quản lý thuộc hạ cũng cực kì có vấn đề, trách nhiệm của nhóm dược phó rất hỗn loạn, thường xuyên không biết mình cần phải làm gì...
Tại sao y lại nghĩ rằng người này rất độc ác nhỉ?
Việt Vô Hoan mờ mịt nghĩ...
Sau khi biết suy nghĩ của y, Tống Thanh Thời cực kì oan ức. Từ nhỏ đến lớn, ngoài đọc sách ra cậu chưa từng phải bận tâm chuyện gì, quần áo toàn mua một đống cùng kiểu, cùng màu, giảm thời gian chọn lựa, tóc thì tùy tiện cắt, đồ ăn cũng không kén, giúp việc làm cái gì cậu ăn cái nấy, tất cả mọi người đều khen cậu dễ nuôi. Bình thường làm nghiên cứu thì có giáo sư dẫn dắt, có đàn anh quản lý, cậu chỉ phụ trách chấp hành và ghi chép, là một học sinh tốt cực kì nghe lời.
Ai mà ngờ được xuyên vào tiểu thuyết rồi, ngoài việc cứu vớt nhân vật chính thụ cậu còn phải phụ trách quản lý xí nghiệp Dược Vương Cốc chứ?!
Nguyên thân là một kẻ không biết nói chuyện, bị chứng sợ giao tiếp còn nặng hơn cậu, phương pháp quản lý không đáng để tham khảo.
Lúc Tống Thanh Thời lật lại kí ức cũng phát hiện, thật ra là nguyên thân cũng không phải vui giận thất thường, phần lớn những lần nổi giận đều có nguyên nhân. Ví dụ như có lần dược phó mang đi rửa cái bình đầy nấm mốc, thật ra đó là nấm thuốc mà hắn nuôi trồng mất mấy năm, nhưng dược phó lại chết cũng không nhận sai; hay ví dụ như là phát ngôn bừa bãi trước mặt hắn, khen Túy Tiên Đan mà hắn mất bao công sức mới nghiên cứu ra được là Mông Hãn dược tốt nhất thiên hạ, dám so sánh thuốc tê được sáng chế ra vì sự nghiệp giải phẫu vĩ đại với thứ thuốc ngủ mà mấy tên đạo chích dùng! Nguyên thân thật sự là tức điên lên thành cá nóc luôn rồi, còn nói không nên lời, mới xảy ra chuyện trực tiếp giết người.
Nhóm dược phó vẫn luôn như đi trên băng mỏng, mỗi lần tôn chủ giao nhiệm vụ chỉ nói có mấy chữ, toàn bộ phải dựa vào việc đoán mò mà thi hành, rất không dễ dàng. Tất cả mọi người trông thấy tôn chủ như chuột thấy mèo, nửa lời cũng không dám nói, càng không dám lại gần.
Tống Thanh Thời ý thức được sự tệ hại, quyết tâm cải cách, xây dựng Dược Vương Cốc thành viện nghiên cứu y học của tiên giới, sau khi quy hoạch xong, cậu để Việt Vô Hoan đảm nhiệm chức vụ thư kí cao cấp, thay cậu gánh vác trách nhiệm giao tiếp, mỗi ngày đều bận rộn chấn chỉnh việc trong cốc.
Ngồi mài đao nhưng cũng không làm lỡ việc đốn củi*.
*Nguyên văn: 磨刀不误砍柴工. Ý là làm việc này nhưng cũng không để lỡ việc kia, thậm chí vì làm việc này tốt (làm tốt công tác chuẩn bị) nên việc kia còn hoàn thành nhanh hơn. Ý em thụ là việc ẻm xây dựng viện nghiên cứu nhưng vẫn không khiến cho việc chữa trị của anh công bị chậm trễ.
Dược Vương Cốc lại bị phân chia ra làm các khu vực, chức trách của nhóm dược phó cũng được phân công rõ ràng, mỗi người đều hiểu rõ công việc của mình, trong đó có một bộ phận ham học, hơn nữa còn biết tiến tới, thế là có được cơ hội học tập dược lý căn bản, tương lai có thể trở thành bác sĩ dự bị.
Việt Vô Hoan cầm tờ thông hành đến tất cả các địa phương trong Dược Vương Cốc, thậm chí còn có cả lệnh bài của kho bảo bối, nét mặt cực kì phức tạp: "Tôn chủ, sao ngươi lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy?"
Tống Thanh - ông chủ vô trách nhiệm - Thời rộng lượng nói: "Không tin tưởng người khác, chỉ tin ngươi thôi."
Nhân vật chính thụ có bằng khen người tốt từ hệ thống, chắc chắn nhân phẩm sẽ không có vấn đề! Mà để cho y làm thêm chút chuyện, người bận rộn thì đầu óc sẽ không nghĩ đến những thứ khác nữa.
Đây chính là biện pháp tốt, một công đôi việc!
Việt Vô Hoan cảm nhận sâu sắc ân huệ như núi, tận tụy làm việc. Y vốn xuất thân từ hoàng gia, lại ở trong sơn trang Kim Phượng nhiều năm, rất am hiểu phỏng đoán lòng người, cũng không thiếu thủ đoạn, xử lý mấy chuyện này dễ như trở bàn tay, thậm chí còn thay Tống Thanh Thời gánh vác trách nhiệm dọn dẹp thư phòng, quản lý quần áo, chuẩn bị đồ ăn, đánh thức vào buổi sáng, đủ các loại việc linh tinh...
Y rất thích cuộc sống như vậy, bình thường vặt vãnh.
Thậm chí y còn muốn thôi miên chính mình, vờ như y vẫn là một người bình thường.
...
Tống Thanh Thời cảm thấy trạng thái tâm lý của Việt Vô Hoan càng ngày càng tốt, y cũng đã cười nhiều hơn, tạm thời không có khuynh hướng tự sát. Cậu vui sướng dồn sức vào việc nghiên cứu cách khôi phục đan điền và tu vi.
Linh căn và đan điền là những thứ mà thế giới khoa học hiện đại chưa từng thấy.
Tống Thanh Thời cực kì tò mò, cậu tranh thủ lúc Việt Vô Hoan đang xử lý việc trong cốc, chạy xuống tầng hầm đã được xây dựng lại để làm chỗ giải phẫu, từ mấy trăm cỗ thi thể, chọn ra vài người có linh căn hệ Mộc hoặc linh căn bị vỡ vụn, trực tiếp giải phẫu. Cậu muốn nghiên cứu xem thi thể của tiên giới khác với thi thể của người phàm ở chỗ nào, nghiên cứu xem rốt cuộc linh căn là thứ đồ vật thần kì ra sao.
Trước kia cơ thể cậu không được linh hoạt, lớp giải phẫu chỉ có thể nhìn đàn anh đàn chị cầm dao, vẫn luôn cực kì hâm mộ.
Bây giờ một lần nữa sống lại, còn có được cơ thể khỏe mạnh, tâm nguyện được đền bù, cậu vui vẻ mổ xẻ đến quên cả trời đất.
Dao giải phẫu múa lượn ở đầu ngón tay, mổ một bộ rồi lại một bộ, vui sướng đến mức không biết đã trôi qua bao lâu.
Mỗi lần giải phẫu xong một thi thể, Tống Thanh Thời đều sẽ dừng lại, cởi khẩu trang rồi ghi chép, thuận tiện ăn chút điểm tâm cùng với linh trà cho tỉnh táo. Cậu đang vui vẻ vừa ăn vừa làm ghi chép, cửa tầng hầm bỗng mở ra, Việt Vô Hoan bưng cơm tối bước vào, sau đó nhìn thi thể khắp phòng bị cắt mở ruột và nội tạng, rất sửng sốt.
Việt Vô Hoan cẩn thận hỏi: "Tôn chủ, những thứ này là cái gì?"
Tống Thanh Thời còn đang ngậm một khối bánh quế, hoảng sợ quay đầu, cảm thấy có vẻ không ổn lắm.
Cậu... Hình như đã quên không dặn Việt Vô Hoan đừng vào phòng khi cậu đang giải phẫu.
Trong ngành y khoa hiện đại, giải phẫu là một bộ môn cực kì quan trọng. Hàng năm, xem mấy đứa sinh viên mới lần đầu tiên làm giải phẫu là niềm vui của các đàn anh đàn chị, còn lén lút cá cược xem sẽ có mấy người nôn, mấy người té xỉu, còn mấy người có thể trụ được đến cuối? Dù sao thì năm nào cũng có sinh viên năm nhất được khiêng ra, nôn ọe các kiểu chán chê, không đến mấy năm, từng người đều sẽ hóa thân thành lực sĩ giải phẫu xong vẫn đến nhà ăn gặm xương sườn như thường.
Nhưng mà, Việt Vô Hoan ngay cả ếch xanh còn chưa được mổ thì sao? Có khi nào là kích thích quá lớn không?
Tống Thanh Thời nhìn xem thành quả bởi vì mình đã vui vẻ quá độ, giải phẫu đến không khác gì hiện trường giết người, lại ngó xem xác chết để lung tung trong phòng, còn có một mùi hôi thối buồn nôn... Cậu chết lặng, kiên cường nuốt xuống miếng bánh quế trong miệng, lặng lẽ kéo cái chậu đến, chuẩn bị đợi lát nữa cho Việt Vô Hoan dùng.
"Ngươi nghe ta giải thích, đừng hốt hoảng, không phải như ngươi nghĩ đâu."