Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 102: Trăm núi ngàn sông



Edit: Ry

Học sinh xuất sắc chạy tới trường thi, bài thi mất tích rồi...

Tống Thanh Thời nhận lấy đả kích lớn lao trước nay chưa từng có, cậu không từ bỏ đi dạo vài vòng xung quanh, xác định không tìm được người nữa, đầu óc cực kì hỗn loạn. Dựa theo tích cách Phó Đông được miêu tả trong nguyên tác mà suy đoán, giờ coi như Khúc Ngọc Dung đã bị người ta ấy ấy rồi, nhiệm vụ của cậu coi như thất bại rồi sao?

Cậu thử hỏi thăm Mặc Uyên Kiếm Tôn ở trong đầu, xem nên làm sao bây giờ...

Pháp trận của Mặc Uyên Kiếm Tôn tốt hơn giáo viên Hệ Thống không đáng tin cậy nhiều, tự động nhảy ra đáp án: Lựa chọn thất bại, trực tiếp rời khỏi nhiệm vụ.

Đây chỉ là một pháp trận, cũng không phải là thế giới chân thật, làm một người vừa nghèo vừa xấu lại bị câm rất không có ý nghĩa.

Tống Thanh Thời định rời khỏi, đi nhận phần thưởng an ủi, thế nhưng lòng lại nghĩ tới thiếu niên có trăm ngàn liên quan đến Phượng Quân kia, lại cảm thấy cả người không ổn, có làm sao cũng không thể chọn từ bỏ. Cậu tới cửa tiệm mua chút hủ tiếu và đồ ăn, nặng trĩu về nhà, muốn xem Vô Hoan thế nào, rồi làm chút gì đó cho y ăn, sau đó suy nghĩ kĩ xem tương lai nên làm sao bây giờ...

Vô Hoan khoác áo ngồi trên giường, rất nghiêm túc dùng đầu ngón tay dính nước, luyện viết lại từng nét chữ trên ván gỗ khắc sẵn. Y nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa, vội vàng cầm tấm ván, vui vẻ đưa tới: "Ngươi về rồi, mau xem đi, ta viết có đúng không?"

Thiếu niên mười bốn tuổi, rút đi tính toán và tâm cơ tăm tối, để lộ ra dáng vẻ chân thực.

Y đã thành công rời khỏi Địa Ngục, chuẩn bị bắt đầu cuộc đời mới, trong đầu cũng đã có kế hoạch mới.

Tống Thanh Thời do dự nhìn tấm ván, từng chữ đều xiên xiên vẹo vẹo, nét thì đúng, nhưng không thấy rõ vị trí nên chữ chồng lên chữ, lộn xộn rối rắm không phân biệt được. Cậu không thể nói được lời khích lệ, bèn kéo tay Vô Hoan, đặt lên đầu mình, như cún con dùng sức gật đầu, biểu thị rất khen ngợi, cực cực khen ngợi.

"Ngươi thật thú vị." Vô Hoan bị cậu chọc cười, vuốt vuốt mái tóc dài khô cứng, thu tay lại, ngượng ngùng hỏi: "Nếu như... Ta học hết những chữ này, là có thể hiểu được ngươi rồi?"

Tống Thanh Thời ngẩn người.

"Ngươi thật tốt." Vô Hoan quý trọng sờ lấy chữ viết trên ván gỗ, sau đó cúi đầu xuống, vén mái tóc đen thật dài, che đi vành tai bắt đầu nóng lên, thanh âm rất khẽ: "Trước kia, chưa từng có ai đối xử tốt với ta như vậy..."

Y là một tên mù vô dụng, chẳng nghĩ ra được gì để đền đáp đối phương.

"Ta không còn nơi nào để đi, ngươi có thể để ta ở lại không?" Vô Hoan cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Mặc dù ta không nhìn được, nhưng ta rất thông minh, sẽ không gây thêm phiền phức cho cuộc sống của ngươi. Ta biết làm cơm, biết dọn dẹp, ta cũng sẽ cố gắng học chữ để hiểu được ý ngươi. Ta có thể trở thành giọng nói của ngươi, thay ngươi nói chuyện..."

Những chuyện này vốn chẳng thể coi là báo đáp, chỉ làm liên lụy đến đối phương thôi.

Vô Hoan xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ rần, cảm thấy có chút may mắn là mình không thấy được vẻ mặt của đối phương.

Y cảm giác mình như người sắp chết chìm, bám chặt lấy khối gỗ nổi trôi ngang qua, muốn giãy giụa bám lấy nó bò lên, dù biết rất rõ khúc gỗ nổi này nhỏ yếu như vậy, rất có thể không gánh nổi trọng lượng của mình, y vẫn không thể buông tay. Y thấy xấu hổ vô cùng vì sự hèn hạ của mình...

Đầu Vô Hoan càng lúc càng cúi thấp xuống, gần như muốn vùi vào trong chăn.

Mắt Tống Thanh Thời có hơi mờ nước, cậu không thể nghĩ gì nữa, Phượng Quân trong đầu và Vô Hoan trước mắt trùng điệp lên nhau, cậu cảm giác trong kí ức mà mình đã mất đi ấy, cậu đã từng gặp một Vô Hoan còn thê thảm bất lực hơn thế này gấp nhiều lần, chỉ cần hơi nghĩ một chút là trái tim sẽ co rút đau nhói. Mặc kệ nhiệm vụ của Mặc Uyên Kiếm Tôn là cái gì, mặc kệ đây là huyễn cảnh hay là hồi ức, cậu không cần biết, chỉ cần biết rằng người trước mắt là Vô Hoan, là Phượng Quân của quá khứ là đủ rồi.

Trái tim đã đưa ra quyết định, lập tức nhẹ nhõm hơn.

Tống Thanh Thời cảm giác cả người đều thật dễ chịu.

Cậu lau nước mắt, ngồi bên giường Vô Hoan, sờ lên đôi mắt xinh đẹp kia, nghiêm túc dùng khẩu hình hứa hẹn với y: Đừng sợ, ta sẽ không rời đi, ta sẽ chữa khỏi cho mắt của ngươi, chữa khỏi cho thân thể của ngươi, chữa khỏi cho trái tim ngươi, dù có bao nhiêu khó khăn, ta cũng sẽ không bao giờ bỏ từ bỏ...

"Hình như ta đã nghe thấy đáp án của ngươi, ở trong lòng." Vô Hoan nắm thật chặt bàn tay dịu dàng ấy, đặt ở bên tai, cẩn thận cảm nhận tiếng tim đập của cả hai, đây là niềm vui sướng không ngôn từ nào diễn tả được. Cuối cùng, y đỏ mắt: "Cảm tạ ngươi, ta thật sự rất vui vẻ."

Tống Thanh Thời lại cầm lấy ván gỗ và dao nhỏ, bắt đầu dạy chữ.

Vô Hoan ngửi mùi thuốc sạch sẽ trên người cậu, sán lại gần.

Tống Thanh Thời nắm lấy tay y, đặt lên ván gỗ, một lần rồi lại một lần vẽ lại nét chữ. Mỗi một con chữ mới, cậu sẽ cầm một thứ đồ hoặc khoa tay múa chân, làm ra các loại động tác kỳ quái để y đoán xem là chữ gì, Vô Hoan luôn phải đoán sai vô số lần, luồn lách ra rất nhiều phương hướng không biết nên khóc hay cười mới có thể đoán được đáp án chính xác.

Ví dụ như, cậu tìm một cục đá màu xanh, muốn để Vô Hoan biết tên mình là: Thanh Thời, Thanh Thời, Thanh Thời...

Vô Hoan sờ soạng hồi lâu, đã hiểu: "Tên ngươi là Thạch Đầu."

Tống Thanh Thời: "..."

Hai cái đầu chụm lại vào nhau, tiếng cười không ngớt, dù là gian nhà đơn sơ nhất, cũng là chiếc tổ thoải mái nhất.

...

Đến trường thi thì đề thi mất tích, cậu cũng kệ luôn, biết đâu đấy một ngày nào đó đề bài lại bay trở về thì sao?

Tống Thanh Thời quyết định không từ bỏ, ở lại với Vô Hoan, cho đến khi nào Mặc Uyên Kiếm Tôn tuyên bố nhiệm vụ thất bại, đá cậu ra khỏi pháp trận thì thôi. Mặc dù Tu Tiên Giới rất lớn, chưa biết chừng cậu lại may mắn gặp được Khúc Ngọc Dung thì sao? Đến lúc đó lại đưa hắn về, một lần nữa tẩy não, trị liệu tâm lý, chữa khỏi hội chứng Stockholm, không lấy được 100 điểm thì cầm 60 cũng được, cùng lắm thì thất bại rồi đi ôm đùi giáo viên xem có thể thi lại không.

Vui sướng được ngày nào hay ngày ấy, vui sướng được năm nào hay năm ấy...

Tống Thanh Thời nghĩ thông rồi, làm việc cũng không còn bó tay bó chân nữa. Cậu dồn hết tinh lực lên người Vô Hoan, mỗi ngày hái thuốc nấu thuốc, xoa bóp khôi phục chức năng, rửa ráy sạch sẽ. Lần đầu tiên Vô Hoan được cậu hầu hạ đi vệ sinh trên giường, lại hiểm lầm thành thứ gì khác kì quái, mặt đỏ hết lên, túm quần sống chết không chịu cởi, giày vò hồi lâu mới hiểu được ý của đối phương, sau đó lúc mát xa cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Y không dám phản kháng, ngoan ngoãn trị liệu, chỉ mong có thể mau chóng thoát khỏi trạng thái nằm chết ở trên giường.

May là Vô Hoan có đơn linh căn hệ Mộc, vết thương hồi phục rất nhanh, lại thêm các loại linh dược phụ trợ, y nằm trên giường chừng một tháng, học được hơn hai trăm chữ, đã có thể chống gậy xuống đất, luyện đi lại. Y nhanh chóng nắm được bài trí trong nhà, mò mẫm mấy lần, cũng học được cách sắp xếp đồ và dọn dẹp.

Áp lực trên vai Tống Thanh Thời nhẹ hơn nhiều.

Cậu nấu cơm cực kì kém, chỉ biết làm cháo trắng với mì canh suông, thử hầm canh gà sẽ làm ra hương vị kì quái, đen sì sì, ngũ vị đầy **, khó ăn đến mức suýt chút nữa khiến Vô Hoan nôn ra, y kiên trì uống hết, kết quả dạ dày xảy ra vấn đề tiêu hóa, phải ăn thêm mấy thang thuốc.

Tống Thanh Thời cực kỳ áy náy, thề phải học nấu cơm thật tốt.

Cuối cùng Vô Hoan cũng biết vì sao cậu lại gầy như vậy, liều chết khuyên nhủ ngăn lại tâm tư muốn học nấu cơm của cậu, sau đó tự mình xuống bếp, dùng xúc giác cảm nhận hơi nước nhiệt độ, nhớ kĩ vị trí để gia vị, thử mấy lần, sử dụng phương pháp hầm, làm ra rất nhiều loại cháo canh, còn nghiên cứu cách để nấu cơm và hấp bánh bao. Mỗi ngày y nhồi Tống Thanh Thời ăn như nhồi vịt, trước khi ngủ còn túm cậu lại đòi sờ xương, ước lượng thể trọng, xem đã nuôi được béo hơn tí nào chưa.

Sau khi Tống Thanh Thời xác nhận y làm việc nhà được, bèn dồn hết tâm tư lên việc hái thuốc luyện đan và tu luyện. Trước kia cậu không thèm để ý tiền tài và chất lượng sinh hoạt, nhưng giờ muốn nuôi một đại mỹ nhân như Vô Hoan thì không thể tùy tiện như vậy được nữa.

Cậu sử dụng những vật liệu hiện có, luyện không ít đan dược thường dùng mang đi bán, tiếc là dù có biết nói thì cậu cũng không phải là đối thủ của gian thương, bây giờ lại không nói được, càng bị lừa cho không biết phải làm sao. May mà tính cậu rộng rãi không so đo, hiệu suất chế dược cũng cao, lại thêm phẩm chất của đan dược tốt, còn may mắn nhận được vài đơn đặt hàng, ít nhiều vẫn bỏ được chút linh thạch vào túi.

Vật liệu để làm Huyền Thiên Quá Minh Đan không thể có ở một nơi nhỏ thế này, Thiên Hương Lâu tập trung tìm Khúc Ngọc Dung, nhưng cũng đã tìm Vô Hoan hơn nửa tháng, mặc dù bọn họ không tìm được người, cho rằng Vô Hoan đã chết hoặc bị bắt cóc rồi, bèn từ bỏ lục soát. Hai người cũng nên tranh thủ cơ hội này để trốn xa một chút, tránh cho lại xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, bị Thiên Hương Lâu phát hiện ra tung tích của Vô Hoan.

Tống Thanh Thời dùng động tác tay và chữ viết tiến hành giao tiếp đơn giản với Vô Hoan.

Mặt Vô Hoan đã khỏi, mặc dù thân thể còn chưa trưởng thành nhưng đã thấy được nhan sắc khuynh thành, tựa như báu vật mê người. Tống Thanh Thời vì thế mà suy nghĩ rất lâu, làm ra thuốc cao đặc biệt, bôi lên người Vô Hoan, khiến cho mặt và tay chân y đều vừa vàng vừa đen, nhan sắc vốn dĩ mười phân vẹn mười giờ chỉ còn lại bốn. Loại thuốc cao này nhất định phải dùng nước thuốc đặc chế mới có thể rửa trôi, mặc dù sử dụng trong thời gian dài sẽ gây tổn thương cho da, khiến nó trở nên thô ráp, nhưng Vô Hoan không quan tâm, dù sao thì ngừng sử dụng rồi nuôi lại một quãng thời gian là sẽ như cũ.

Tống Thanh Thời còn cảm thấy chưa đủ xấu, lại làm ra mấy vết sẹo bỏng, dán lên mặt y, che khuất nốt lệ chí kia, lại cho y mặc quần áo rách rưới rộng thùng thình, che đi dáng người xinh đẹp, để y đội màn che cũ, trông như tên nhà quê vừa từ nông thôn lên. Còn cậu thì cơ thể không đủ dinh dưỡng nên mặt mũi đủ xấu rồi, không cần phải dịch dung.

Cậu bán sạch tất cả những thứ có thể bán, mua một cái túi giới tử nho nhỏ, bỏ lò luyện đan vào, sau đó tìm thợ rèn đặt làm một cái Hổ Xanh chuyên dùng cho du y, định dựa vào việc chữa bệnh để kiếm tiền sinh hoạt. Thợ rèn nhìn bản vẽ hồi lâu, sau đó lấy ra một cái Hổ Xanh trước kia có người đặt làm rồi lại không tới lấy, bán rẻ lại cho cậu.

Tống Thanh Thời cầm lấy Hổ Xanh, lập tức ngỡ ngàng.

Hình dạng và kích thước của nó không khác gì cái Hổ Xanh của Mặc Uyên Kiếm Tôn, nhưng cái này mới tinh sáng ngời, còn không có mấy trận pháp phức tạp và chữ viết.

Có lẽ... Cái Hổ Xanh nào trông cũng giống thế?

Tống Thanh Thời lắc cái chuông, xác định âm thanh vang dội, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Cậu đơn giản thu dọn hành lý, một tay lắc Hổ Xanh, tay kia nắm tay Vô Hoan, cất bước lên đường. Bọn họ đi qua nông thôn trấn cũ, xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, người bệnh du y gặp được hầu hết đều là nhà nghèo khó. Cậu phụ trách chữa bệnh, Vô Hoan phụ trách nói chuyện với người bệnh, có đôi khi gặp được người đọc sách biết chữ, bèn không thu tiền, nhờ hắn dạy cho Vô Hoan nhận biết thêm vài chục chữ, gặp được thợ mộc, cũng không thu phí, nhờ hắn khắc cho hai cuốn sách.

Bọn họ gặp được rất nhiều người thú vị, rất nhiều chuyện thú vị, cũng gặp phải rất nhiều phiền phức và chuyện nguy hiểm.

Xuân qua đông đến, thời gian cứ thế trôi.

Cuối cùng Vô Hoan cũng thành công lên Trúc Cơ.

Y chợt nhìn lại, thời gian trôi thật mau, đã mười năm rồi...

Thiếu niên đã cao hơn, vẫn dịu dàng như năm nào, hương thuốc cũng vẹn nguyên như xưa.

Bọn họ lắc chuông, bước qua trăm sông ngàn núi, xông qua đầm rồng hang hổ, gặp qua nhân gian phồn hoa.

Thế nhưng, dù có đi tới nơi đâu, đi tới chỗ nào, gặp phải chuyện gì...

Bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay y kia, chưa từng buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.