Tống Thanh Thời mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong ngực Việt Vô Hoan, trên người quấn vô số Huyết Vương Đằng, khóa chặt hai người lại với nhau, không thể tách rời.
Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện đã bị trận pháp truyền tống đến một cái hang đá, chung quanh ngổn ngang lộn xộn những người cùng tình cảnh, nét mặt của bọn họ hoặc hoảng sợ hoặc đau khổ, thỉnh thoảng lại rít lên, đắm chìm trong trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại. Cách đó không xa có một tu sĩ trung niên mặt mũi tràn ngập khủng hoảng, ông bị trọng thương nhưng vẫn ôm chặt lấy một bé gái tám tuổi, dường như là muốn bảo vệ cô bé.
Việt Vô Hoan cũng tỉnh lại, y chậm rãi thu hồi Huyết Vương Đằng, gỡ ra trói buộc, sau đó bò dậy, vết thương trên người đều biến mất, trông có vẻ không tệ.
Tống Thanh Thời không yên lòng trạng thái tinh thần của y, lấy dược vật từ trong túi giới tử ra, liên tục xác nhận: "Ngươi vẫn ổn chứ? Có khó chịu chỗ nào không? Có cần ăn mấy viên Tĩnh Tâm Hoàn không?"
Việt Vô Hoan lắc đầu, y không quá để ý đến đau đớn trên thân thể, cho nên khi ở trong đầm lầy, dù cảm thấy ghê tởm nhưng cũng không đến mức tinh thần sụp đổ.
Y có chút nghi hoặc, nếu như đó thật sự là ác mộng của y, vậy đầm lầy hôi thối hiển nhiên không đủ...
Tống Thanh Thời chẳng nói chằng rằng, nhét một viên Tĩnh Tâm Hoàn vào miệng y, chính mình cũng ăn một viên, dùng linh lực thúc giục dược vật nhanh chóng thấm vào ngũ tạng lục phủ, đến đây mới miễn cưỡng áp chế được cảm giác khủng hoảng ban nãy.
An Long ở bên cạnh bỗng vươn tay ra, cướp cả bình Tĩnh Tâm Hoàn, dốc hết vào miệng.
Tống Thanh Thời sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng, khuyên hắn: "Ngươi tưởng là đang ăn kẹo à? Như vậy không tốt cho cơ thể đâu."
An Long ném trả cái bình rỗng cho cậu, điều tức một lát, sắc mặt cực kỳ khó coi thoáng trở nên tốt đẹp hơn.
Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng nhận ra hắn đang rất không vui, nhưng lần này buồn bực lại không cắn người, chứng tỏ là không phải giận mình? Có thể là bị cái đầm lầy trong ác mộng làm cho ghê tởm? Cậu nhớ tới những lần che chở lẫn nhau trong trận, nghiêm túc hành lễ: "Lần này lại cảm tạ ngươi."
An Long điều khiển Tỏa Tình, mạnh mẽ kiềm chế sự điên cuồng và bạo ngược trong nội tâm, nở nụ cười dữ tợn: "Giữa ta và ngươi, không cần phải nói lời cảm tạ."
Không thể phạm sai lầm...
Tống Thanh Thời chợt phát hiện sâu trong mắt hắn thoáng biến thành màu đỏ? Cậu có chút lo lắng, đang định mở miệng hỏi thăm, An Long đã cúi đầu xuống, khi hắn ngẩng lên thì đôi mắt đã khôi phục lại như cũ. Hắn đề nghị: "Chúng ta phá hủy cái trận pháp hại người này được không?"
Đập phá là sở trường của hắn.
"Đợi đã." Tống Thanh Thời nhón chân lên, giơ tay kéo đầu Alaska tới gần mình, bắt hắn phải mở to mắt, cẩn thận quan sát hồi lâu cũng không phát hiện vấn đề gì, cậu hoài nghi là mình nhìn nhầm...
Việt Vô Hoan đề nghị: "Tôn chủ, chúng ta cứu người trước chứ?"
"Được." Tống Thanh Thời lập tức bỏ lại An Long, bắt đầu kiểm tra từng tu sĩ nằm trên mặt đất, xác nhận bọn họ vẫn đang đắm chìm trong cơn ác mộng, thần thức bị thương nặng, thậm chí nghiêm trọng hơn là thần thức của vài người đã bắt đầu tan rã, hóa thành những mảnh vỡ, nếu không cứu họ nhanh thì khi tỉnh lại, họ sẽ biến thành người điên hoặc bị ngớ ngẩn.
Cậu dùng kim châm dẫn linh khí vào trong biển ý thức của người bệnh, ổn định thần thức đang hỗn loạn, khống chế tránh bệnh tình chuyển biến xấu.
Việt Vô Hoan dùng dây leo thăm dò bốn phía, tìm ra trận pháp và mắt trận trên vách đá, xác nhận vị trí phá trận.
An Long huýt sáo nhưng không có âm thanh, hàng ngàn hàng vạn con cổ trùng kỳ quái không biết bò ra từ chỗ nào, mang theo kịch độc, ăn mòn và cắn xé mắt trận khắc trên vách đá. Mắt trận bị tấn công không ngừng cắn trả, tiêu diệt cổ trùng, nhưng xác cổ trùng lại hóa thành chất độc, tăng tốc độ ăn mòn vách đá, và càng có nhiều cổ trùng giẫm lên thi thể của đồng bọn, tre già măng mọc xông lên, cuối cùng phá hủy được mắt trận.
Trận pháp thượng cổ bị hủy thì đám người đang trong ác mộng cũng bị cưỡng ép tỉnh lại.
An Long sợ bọn họ tỉnh lại sẽ la hét điên khùng, bèn cho mỗi người một con cổ Hôn Thụy, để bọn họ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tống Thanh Thời lục lọi túi giới tử, phát hiện hết Tĩnh Tâm Hoàn rồi, cậu trách móc nhìn cái tên khốn kiếp đã uống hết thuốc, nhưng không dám mắng, đành qua chỗ Việt Vô Hoan lục lọi, tìm được chút Tĩnh Khí Tán có thể dùng tạm, lấy nước sạch hòa tan, sau đó cho từng người uống. Cậu để An Long thu lại cổ trận trên bờ, bảo các đại môn phái cho người đến đón về.
Tống Thanh Thời đi qua thì thấy dây leo trên vách đá đã được dọn sạch, để lộ ra mấy vết kiếm chém, hẹp dài khắc thẳng vào vách đá, trông bình thường nhưng thật ra đều sâu không thấy đáy.
Mỗi vết kiếm đều mang theo hận ý ngút trời, sâu đến tận xương, là khí thế có thể chém hết người trong thiên hạ.
Đây là kiếm pháp của Mặc Uyên Kiếm Tôn, là một Mặc Uyên Kiếm Tôn đau thương phẫn nộ, là một Mặc Uyên Kiếm Tôn điên cuồng...
Việt Vô Hoan nhìn những kiếm ý này, gần như ngây dại. . Truyện Full
Tống Thanh Thời không hiểu kiếm pháp nên cũng không hứng thú với mấy cái này, cậu đi một vòng quanh, chợt phát hiện trên mặt đất có một cái hộp gỗ mục nát. Cậu vừa nhặt lên, chiếc hộp lập tức vỡ nát, bên trong là một viên đá quý màu đỏ xinh đẹp, còn có một tờ giấy mỏng rách rưới.
Tống Thanh Thời cực kỳ kinh ngạc mừng rỡ, viên đá này tên là Phượng Hoàng Huyết, là một trong những loại đá quý đẹp nhất, quý giá nhất tiên giới, đeo nó ở trên người giúp tẩm bổ đan điền, hỗ trợ tu luyện. Viên ở trước mắt này là loại thượng hạng, trị giá ít nhất mười vạn linh thạch thượng phẩm. Cậu từng thấy loại đá này ở Trân Bảo Các, đã thèm thuồng rất lâu, muốn mua cho Việt Vô Hoan mà làm sao cũng không đủ tiền. Giờ Dược Vương Cốc được Việt Vô Hoan kinh doanh phát triển, có tiền rồi thì cậu lại sợ mình mua đồ linh tinh phá của, nên mãi không dám ra tay...
Giấy mỏng chưa được mở ra đã hóa thành tro bụi theo năm tháng.
Tống Thanh Thời chỉ kịp nhìn được hai chữ: "Khó giải."
Cái nét chữ ngoáy tít thò lò kia... Cảm giác giông giống với chữ của mình.
Có lẽ là trùng hợp à?
Tống Thanh Thời suy nghĩ, nhưng cậu vốn không thích suy đoán lung tung, nên cũng nhanh chóng bỏ qua chuyện này, tràn đầy phấn khởi cầm Phượng Hoàng Huyết đi tìm Việt Vô Hoan hiến vật quý, lại phát hiện đối phương còn đang tìm hiểu kiếm ý, không tiện quấy rầy, đành tạm thời cất viên đá đi, để đó chờ tối nay cho y một niềm vui bất ngờ.
Việt Vô Hoan nhìn thật lâu, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng từ từ tỉnh lại khỏi kiếm ý, y khàn giọng nói: "Những năm qua, ta đã đọc rất nhiều thư tịch liên quan đến Mặc Uyên Kiếm Tôn, thế nhưng, không có cái nào ghi chép lại tướng mạo và lai lịch của Mặc Uyên Kiếm Tôn, cũng không hề có dòng nào ghi lại cái chết của y. Sau chiến tranh phục ma từ tám ngàn năm trước, y cứ như đột ngột biến mất, không để lại chút vết tích nào."
Tống Thanh Thời nghĩ đến đống sách mình đã đọc, kinh ngạc phát hiện ra đúng là vậy.
Việt Vô Hoan nhẹ tay sờ lên vết kiếm trên vách đá, cười khổ nói: "Ta đã từng có những suy đoán, giờ... Thấy được những kiếm ý này, ta càng thêm xác định, Mặc Uyên Kiếm Tôn đã hóa điên, chính trận pháp Ác Mộng Phệ Tâm này đã khiến y trở nên điên rồ, khiến y hoàn toàn sụp đổ..."
Thời đại của Mặc Uyên Kiếm Tôn đã quá xa, không còn liên hệ gì tới những người ở hiện tại.
Tống Thanh Thời có phần không hiểu vì sao Việt Vô Hoan lại để ý đến như vậy.
"Không có gì." Việt Vô Hoan nhìn ra sự hoang mang của cậu, thoải mái nói: "Ta chỉ tò mò về kết cục của vị Kiếm Tôn xuất thân là người phàm nên muốn tra cho rõ thôi."
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra: "Ta sẽ giúp ngươi tra."
"Không cần đâu." Không biết An Long đã trở lại từ lúc nào, nghe thấy lời của hai người thì khinh thường nói: "Trong Vạn Cổ Môn có ghi chép liên quan đến y. Sau khi chiến tranh phục ma kết thúc, Mặc Uyên Kiếm Tôn đã nhập ma, tàn sát muôn dân, việc ác bất tận, đại sư Phật Môn đã liên thủ với các đại môn phái khác, tập thể tiêu diệt y, đó chính là kết cục của y."
Việt Vô Hoan ngẩn người, không biết nên nói cái gì.
Tống Thanh Thời không hiểu, đặt câu hỏi: "Nhưng Mặc Uyên Kiếm Tôn là người tốt mà? Ta xem trong sách cổ đều là sự tích y hành hiệp trượng nghĩa."
An Long nói: "Không rõ nguyên nhân khiến y nhập ma, chẳng biết sao tin tức đó lại bị phong tỏa. Việc này ở Vạn Cổ Môn thuộc về số thư tịch cơ mật chỉ môn chủ mới được đọc, nhưng cũng chỉ rải rác vài chữ vậy thôi, nói là các môn phái vì thế mà phái đến bảy tám lão tổ Nguyên Anh, cuối cùng phải để đại năng Phân Thần ra tay mới giết được y, sau đó thì họ ra lệnh cưỡng chế không cho phép ai được nhắc đến chuyện này."
Tám ngàn năm đã qua, lão tổ Phân Thần năm đó tham dự việc này, hoặc là đã phi thăng, hoặc là đã ngã xuống.
Chân tướng bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử.
...
Tống Thanh Thời nhớ tới viên Phượng Hoàng Huyết thượng hạng vừa mới lấy được, cậu luôn chú trọng sự công bằng, xưa nay không bao giờ giấu diếm chiến lợi phẩm, bèn lặng lẽ kéo An Long ra một bên, thì thầm thương lượng: "Ta nhớ ngươi không thích mấy thứ này, lát nữa ta sẽ thu thập hài cốt của thủy ma thú lại, cho thêm Thiên Tư Thảo, luyện thành Thú Linh Đan cực phẩm cho ngươi, không đủ sẽ bù thêm linh thạch nữa, có được không?"
Sắc mặt An Long nặng nề: "Ta cũng không nhớ ngươi thích mấy thứ đồ chơi này."
Tống Thanh Thời ngượng ngùng cười nói: "Ta muốn tặng cho người khác."
An Long sao lại không đoán được cậu muốn tặng ai. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Ừm."
Ghen ghét đang điên cuồng sinh trưởng, sát ý đang nhanh chóng lan tràn, tiếng thì thầm trong đầu càng lúc càng nghiêm trọng.
Hắn chỉ có thể không nhìn, không nghe, không nghĩ.
Hắn không thể lại phạm sai lầm...
...
Người của các đại môn phái lấy được phương án trị liệu từ chỗ Tống Thanh Thời xong, thanh toán tiền xem bệnh, sau đó mang tu sĩ nhà mình đi, còn lại mấy tên tán tu cũng được tu sĩ Phật Môn tốt bụng đưa về chăm sóc cùng. Đệ tử của Xích Long Tông đón sư cha và các sư huynh sư tỷ nhà mình, mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười, ngàn tạ vạn tạ, hoàn toàn không có bộ dáng của tu sĩ, có thể thấy được tình cảm sư đồ sâu sắc, khiến người phải rơi lệ.
Tông chủ Xích Long Tông chính là vị tu sĩ trung niên ôm đứa bé kia, ông bị thủy ma thú gây tổn thương, vết thương rất nặng, nhưng vẫn bảo vệ đệ tử chu đáo, có thể nói là tu thân thanh khiết, là người thầy khó gặp.
Tống Thanh Thời lặng lẽ nhìn đại đồ đệ tâm can bảo bối của mình, hi vọng y cảm nhận được chút xúc động từ tình thầy trò thiêng liêng...
Tiếc rằng Việt Vô Hoan lại không để cảnh tượng kia vào mắt, chỉ chăm chăm thu thập hài cốt của thủy ma thú.
Tống Thanh Thời thấy hơi thất bại...
An Long nói thèm rượu, sau khi lên bờ lập tức vứt đám người lại, vội vàng rời đi.
Tống Thanh Thời đã quen với tính tình quái gở của hắn nên cũng không bận tâm, thấy vết thương của tông chủ Xích Long Tông nghiêm trọng, cũng thưởng thức đức hạnh của ông, bèn chủ động ở lại giúp ông trị liệu, tiện thể thỉnh giáo một chút sư tôn nên làm thế nào mới có thể để đệ tử kính yêu. Các đệ tử của Xích Long Tông biết quyết định của cậu thì vui mừng quá đỗi, hận không thể lấy kiệu tám người khiêng rước cậu về.
Việt Vô Hoan thấy cậu vui vẻ cũng ở lại hỗ trợ.
...
Đêm đã khuya, ở sâu trong rừng, từng tiếng quạ kêu lạnh buốt.
An Long ngồi một mình trong bóng tối, thống khổ bóp đầu mình, hai mắt đỏ đến gần như nhỏ máu, trên mặt hắn phủ kín vảy đen, trên cánh tay với đầy hình xăm ngũ độc cũng có vô số khói đen quấn quanh, tứ chi đang không ngừng thay đổi, lại bị hắn áp chế xuống.
Thanh âm quỷ dị trong đầu mà hắn tưởng là đã biến mất, giờ lại xuất hiện, không ngừng thốt lên từng câu nói như từng lưỡi đao, tàn nhẫn đâm vào trái tim hắn. Hắn không muốn nghe, lại không thể không nghe.
"Ngươi cho rằng vẫy vẫy cái đuôi, làm đủ trò lấy lòng là hắn sẽ thích ngươi ư?"
"Ngươi cho rằng có được sức mạnh che gió che mưa là hắn sẽ thích ngươi ư?"
"Ngươi cho rằng cửu tử nhất sinh, bò được lên trên cao là hắn sẽ thích ngươi ư?"
"Ngươi cho rằng không ngừng nhường nhịn, móc tim móc phổi là hắn sẽ thích ngươi ư?"
"Ngươi cho rằng đêm hôm đó hắn đến gõ cửa là để đáp lại mộng tưởng hão huyền của ngươi ư? Bộ dáng của ngươi lúc đó thật nực cười, quá mức nực cười... Chỉ có thể hi sinh cơ sở ngầm để giấu diếm chân tướng, ngu xuẩn đến mức không đành lòng nhìn..."
"Mỗi lần ngươi dùng Huyễn Cổ giãy dụa, cầu lấy mộng đẹp không thể cầu, nhưng trong mộng cảnh có kết cục mà ngươi muốn không? Vì đâu mà ngươi bừng tỉnh? Có phải dù dùng bất cứ thủ đoạn nào, van xin ra sao, hắn vẫn luôn không yêu ngươi?"
"Ngươi chỉ là một con côn trùng xấu xí bò ra từ trong bùn lầy dơ bẩn, khoác thêm tấm da người, miệng nói tiếng người, giả vờ như hình người dáng chó, mơ tưởng từng bước tới gần trăng sáng của lòng mình, ngươi dám ư? Ngươi xứng à?"
"Tỉnh lại đi, hãy từ bỏ linh hồn của nhân loại."
"Tỉnh lại đi, cướp đoạt, tham lam, vô tình, giết chóc mới là bản tính của ngươi..."
"..."
"Câm miệng! Ngươi câm miệng!" An Long điên cuồng đập đầu vào tảng đá, chỉ hận không thể đập nát đầu chính mình, moi hết những thứ trong đầu ra: "Cút ra khỏi đầu ta!"