Việt Vô Hoan nghiêm túc đứng trước chiếc lồng sạch sẽ, đổi đồ ăn, kiểm tra tình trạng sức khỏe của mỗi con chuột bạch. Những năm qua, y vì muốn gây giống được chuột đặc thù mà Tống Thanh Thời ao ước mà vứt bỏ việc đi theo tư liệu, thử kết hợp với đan dược và pháp trận để đạt được hiệu quả cần thiết. Y đã thất bại rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm ra được phương pháp thích hợp, đã có con chuột đặc thù mang thai, rất có thể sẽ sinh sản được thêm nhiều chuột con đặc thù, hình thành sản lượng ổn định.
Đám chuột con đó, sẽ là lễ vật đính hôn y dành cho Tống Thanh Thời.
Việt Vô Hoan hận không thể ở phòng gây giống cả mười hai canh giờ, hầu hạ con chuột cái này thật tốt, tránh cho xảy ra sai sót gì.
Đột nhiên, cửa phòng gây giống bị mở tung.
Việt Vô Hoan cứng đờ, phòng gây giống chuột bạch ở Dược Vương Cốc có đến mấy cái, nhưng hầu hết đều là gây giống chuột bạch thông thường, do đám học đồ chăm sóc, căn phòng gây giống này là cấm địa, luôn được tiêu độc nghiêm ngặt, giữ gìn vệ sinh, chỉ có ba người được phép vào là y, Tống Thanh Thời và Thanh Loan.
Tống Thanh Thời đã ra ngoài.
Thanh Loan sẽ không bao giờ nghênh ngang đẩy cửa đi vào như vậy.
Trận sương độc và kết giới không có động tĩnh gì, Huyết Vương Đằng y bí mật bố trí ở một nơi gần đó cũng không có chút phản ứng nào, không phát hiện được hơi thở của kẻ đến.
Chuyện như vậy ở Tu Tiên Giới, có nghĩa là nguy hiểm đã tới.
Ánh mắt khủng bố lia tới, bàng quan đánh giá y, như thể đang nhìn một con mồi xinh đẹp sắp chết, còn ngả ngớn huýt một tiếng sáo...
Việt Vô Hoan luôn tiến hành khử trùng nghiêm ngặt ở phòng gây giống, chẳng những mặc áo bào trắng mà còn bỏ mặt nạ hoàng kim ở kệ để đồ bên ngoài. Bây giờ nguy hiểm im hơi lặng tiếng ập đến, khiến y không kịp phòng bị, không kịp điều động Hàn Ngọc Quyết để lớp độc bao phủ dung mạo. Y chỉ có thể ngẩng đầu, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, điềm đạm hỏi: "Có thể ra ngoài không?"
Trước mắt y là một tu sĩ xa lạ, cao lớn tuấn tú, mặc áo bào Kim Vũ Huyền Ngọc, mang theo vô số pháp khí, bảo kiếm bên hông lấp lóe đong đưa, nhất định không phải vật tầm thường. Gã như đang chế giễu mà nhìn Việt Vô Hoan, bỗng thả ra uy áp mạnh mẽ, mang theo từng tầng sát ý ập tới, cưỡng ép tên tu sĩ Trúc Cơ không biết trời cao đất rộng trước mắt này phải quỳ xuống.
Đây là tu sĩ Phân Thần.
Việt Vô Hoan gần như không thể đứng nổi, chuột bạch bên cạnh bị uy áp tác động đến, đau đớn rít lên.
Đây là chuột bạch bảo bối của Thanh Thời, không thể để chúng bị thương.
Việt Vô Hoan cuống quít phủ kết giới bảo vệ lên chiếc lồng, cầu xin: "Xin đừng giết ta ở nơi này, sẽ vấy bẩn mọi thứ, xin hãy giết ta ở ngoài."
Tu sĩ Phân Thần thấy y vẫn ráng chống đỡ không quỳ xuống thì hơi kinh ngạc, sau đó thấy cái lồng chuột đang được kết giới bảo vệ, gã ghét bỏ nhíu mày, chỉ trong nháy mắt đã bắn ra mấy lưỡi dao gió, trực tiếp đánh bay nóc nhà, phá hủy vách tường. Bụi bặm bay lên, đá vụn rầm rầm rơi xuống, nện lên những chiếc lồng chuột bạch và dụng cụ thí nghiệm. Mấy trăm con chuột bạch chết rồi trốn, mấy năm tâm huyết bị hủy hoại chỉ trong chốc lát...
Việt Vô Hoan gắt gao ôm lấy cái lồng có chứa con chuột cái đang mang thai, chặn lại tất cả đòn tấn công.
Phát quan bị đánh bay, mái tóc dài thướt tha tản xuống, ngũ tạng lục phủ đều bị thương vì chống cự uy áp, khóe miệng thấm ra một tia máu tươi...
Việt Vô Hoan ngồi dưới đất, không dám tin nhìn khung cảnh trước mắt.
"Tự giới thiệu bản thân một chút, tên của ta là Triệu Nghiệp, hay còn gọi là Nguyên Dương Tiên Tôn?" Gã nam nhân tự xưng là Triệu Nghiệp bước lên trước, bạo lực cướp đi chiếc lồng trong tay y, nhấc lên nhìn một chút, căm ghét nói: "Cái thứ chó gặm gì đây? Thật bẩn."
Gã ném chiếc lồng lên không trung, lại thả ra mấy lưỡi dao gió, xé nó thành mảnh nhỏ, sau đó thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của Việt Vô Hoan. Một tay gã bấm pháp quyết, ngọn lửa hừng hực bùng lên, đốt sạch tất cả máu thịt còn lại, gã cười nói: "Ngươi có thể nhìn ta được chưa?"
Việt Vô Hoan khó khăn dời ánh mắt trở lại, cảnh giác nói: "Nguyên Dương Tiên Tôn đã bế tử quan từ tám trăm năm trước, ngươi rốt cuộc là ai? Có thù hận gì với Dược Vương Cốc?"
Nếu như không có hi vọng đột phá, tu sĩ sẽ thử bế tử quan, trừ phi là chết hoặc thăng cấp, nếu không sẽ không bao giờ xuất quan. Sách trong Dược Vương Cốc vẫn còn lưu lại ghi chép chuyện về tu sĩ Nguyên Dương, hắn là một tu sĩ Phân Thần có ý chí cực kiên định, vì đột phá tu vi mà bế tử quan từ rất nhiều năm trước, nghe nói đã ngã xuống từ lâu. Tại sao giờ chưa đột phá đã xuất quan, còn đến tìm một kẻ không quen biết gì như y?
"Ha ha, tám trăm năm? Chẳng trách ta cứ thấy cái cơ thể này có mùi lạ, còn mọc nấm luôn rồi, suýt chút nữa tưởng là bánh chưng* cơ." Triệu Nghiệp cười to: "Ta xin tự giới thiệu lại một lần nữa, ta là nhiệm vụ giả thời không 081, mới trở về từ vũ trụ Mãng Hoang đã nhận được nhiệm vụ khẩn cấp từ Hệ Thống, tới để dọn dẹp rắc rối do một tên gà mờ gây ra."
*Xác ướp
Việt Vô Hoan sửng sốt nhìn gã, hoàn toàn không hiểu gì.
Triệu Nghiệp gãi đầu, gã là một tên xấu xa, chẳng biết sao sau khi chết linh hồn lại được Hệ Thống thu thập, trở thành nhiệm vụ giả, đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ, tỉ lệ thành công cực cao. Lần này, Hệ Thống lại đưa ra một nhiệm vụ khẩn cấp, tùy tiện dồn nửa nội dung cuốn tiểu thuyết vào trong đầu gã, để gã đi tiêu diệt tên pháo hôi dám thay đổi số mệnh, cứu nhân vật chính thụ ra, đồng thời còn bổ sung một điều kiện rất kì quái...
Nó muốn có được sự tuyệt vọng của Việt Vô Hoan.
Thỉnh thoảng Triệu Nghiệp cũng nhận được mấy nhiệm vụ có đi kèm điều kiện này, phần thưởng rất phong phú.
Nhiệm vụ lần này, đơn giản như đi chơi vậy.
"Nhiệm vụ giả cứu ngươi tên là Tống Thanh Thời đúng không? Ta chưa từng thấy tên gà mờ nào ngu ngốc như hắn." Triệu Nghiệp ngồi xổm xuống, cười híp mắt phàn nàn: "Nhiệm vụ của người mới luôn giới hạn độ khó, rất đơn giản, chỉ là bảo hắn cứu nhân vật chính thụ, sao hắn lại cứu nhầm cái tên chốt thí như ngươi về nhỉ?"
Việt Vô Hoan tỉnh lại từ trong nỗi đau phòng chăn nuôi bị phá hủy, y hoàn hảo lộ vẻ sợ hãi, nắm được trọng điểm, dè dặt hỏi: "Cái gì là nhân vật chính thụ?"
Triệu Nghiệp nói: "Bạch Tử Hạo, hắn là đứa con của số mệnh ở thế giới này."
Việt Vô Hoan suy nghĩ, hỏi lại: "Còn ta?"
"Ngươi là người đáng lẽ phải chết từ lâu." Triệu Nghiệp nhắc đến người mới là sẽ có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hình như con gà đó đầu óc không được tốt lắm, nhân vật chính thụ dù có không thiện lương thì ít nhất cơ thể cũng phải thuần khiết, chưa từng bị nam nhân đè chứ? Sao hắn có thể nhận nhầm thành cái loại dâm đãng nhơ bẩn như ngươi được nhỉ?"
Việt Vô Hoan khe khẽ run rẩy.
Triệu Nghiệp nhìn ra sự sợ hãi của y, rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục sỉ nhục y, gã miêu tả lại những hình ảnh thú vị trong sách, sinh động như thật, từ việc Bạch Tử Hạo nhìn y hầu hạ kẻ khác, cho đến những dáng vẻ nhơ nhuốc không chịu nổi, những lời lẽ dâm dục phóng túng, sau đó nhìn vẻ hổ thẹn của y mà vui vẻ cảm thán: "Ngươi đúng là đủ thấp hèn."
Có điều, thứ đê tiện này thật đẹp.
Triệu Nghiệp cũng đã từng làm loại nhiệm vụ này, mẫu người gã thích chính là kiểu như nhân vật chính thụ, sạch sẽ đáng yêu, đơn thuần dễ dụ, dễ thẹn thùng, chỉ cần cứu đối phương ra khỏi bàn tay ma quỷ, vả mặt nhân vật phản diện ác độc, rồi ngọt ngào nâng niu trong tay, giường chiếu sung sướng ào ào, để hắn sống một đời hạnh phúc, là có thể hoàn thành nhiệm vụ với số điểm cao ngất.
Gã không thích loại mỹ nhân lẳng lơ như Việt Vô Hoan, nhưng khi thấy lệ chí xinh đẹp dưới mắt phượng, ngũ quan diễm lệ cao sang, còn có vòng eo mảnh mai... Trong lòng lại có chút ngứa, dù cái này không có trong nhiệm vụ, nhưng gã cũng muốn hung hăng chơi đùa y một phen, cho đến khi đẩy y vào vực sâu của tuyệt vọng rồi giết chết. Gã cũng chẳng buồn giấu diếm chuyện nhiệm vụ, bởi vì gã thấy được sự kiêu ngạo bất khuất từ trong xương cốt y, gã muốn tước đoạt tất cả của y, phá hủy tất cả những gì y để ý... Sau đó mới giết chết.
Gã thuần thục dùng từng lời để nhục nhã y, tìm kiếm nhược điểm trong lòng đối phương.
Câu trả lời của Việt Vô Hoan chỉ có: "Ta không tin."
Một chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, sao có thể tin được?
Triệu Nghiệp đã chuẩn bị sẵn, khi gã tiếp nhận nhiệm vụ cũng có đính kèm tư liệu về tên gà mờ kia, bây giờ vừa hay dùng Thủy Mạc Thuật thả ra cho Việt Vô Hoan nhìn.
Bên trong màn nước xuất hiện khung cảnh khi Tống Thanh Thời tiếp nhận nhiệm vụ của Hệ Thống, mặc dù người đó có dáng vẻ bệnh tật lâu năm, cả người gầy trơ xương, cũng không xinh đẹp, cắt tóc ngắn, mặc bộ quần áo kì quái, nhưng Việt Vô Hoan vẫn nhận ra đôi mắt thanh tịnh nhất cõi đời kia, đó là thiếu niên y yêu...
Tống Thanh Thời ở trong một không gian kì lạ, thề thốt với quả cầu kỳ quái kia: "Tôi đã đọc hơn vạn quyển sách, chỉ cần xem qua là sẽ không quên. Kiến thức y học cũng như hộ lý rất phong phú, cũng từng học Tâm Lý học, có thể giải quyết được tổn thương cả trên thể xác lẫn tinh thần của nhân vật chính thụ. Còn chuyện tình cảm... Kinh nghiệm yêu đương phong phú, thích kết nối giao lưu, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
...
Việt Vô Hoan mở to hai mắt, cả người trở nên ngây dại, thật lâu sau, Thủy Mặc Thuật biến mất, y cũng lấy lại tinh thần, bối rối van nài: "Ta không tin, ta muốn gặp Thanh Thời, ta muốn hỏi hắn!"
"Ngươi không gặp được." Triệu Nghiệp tươi cười nói ra lời tàn nhẫn nhất: "Hắn phạm phải sai lầm lớn, nhiệm vụ thất bại, đã bị bắt về chịu trừng phạt."
Việt Vô Hoan kinh ngạc: "Trừng phạt gì?"
"Ta đã từng thất bại một lần, đã bị xóa kí ức nên ta cũng quên rốt cuộc là trừng phạt gì rồi, nhưng hẳn là rất đáng sợ." Triệu Nghiệp nghiêng đầu ngẫm nghĩ, có làm thế nào cũng không nhớ nổi, gã cười nói: "Đừng nghĩ nữa, hắn sẽ không trở lại cứu ngươi đâu, chi bằng ngươi van xin ta đi, biết đâu ta lại rủ lòng từ bi, tha cho ngươi một mạng."
Trong cuốn tiểu thuyết mà Hệ Thống nhồi vào đầu gã, Việt Vô Hoan là một mỹ nhân bình hoa không não lẳng lơ, thể chất người phàm không dễ tu luyện, tu vi Trúc Cơ của y hẳn là dùng đan dược tích ra. Bây giờ Tống Thanh Thời đã bị bắt đi, thứ sâu kiến chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết này thực sự không đáng để tâm. Nhưng những cảnh trên giường mà cuốn truyện đó miêu tả rất thú vị, gã muốn thử xem bản lĩnh hầu hạ của tên pháo hôi này có thật sự mê người như trong truyện không. Nếu hầu hạ tốt, gã cũng không ngại dỗ dành, để y sống lâu thêm mấy ngày, khi nào chơi chán rồi hẵng giết.
Việt Vô Hoan gục đầu xuống, run rẩy nói: "Xin tiên tôn tha mạng..."
Lửa thiêu phòng chăn nuôi đã sắp tắt, chỉ còn lại vô số tro tàn và những tia lửa phất phới trong gió
Triệu Nghiệp đi tới, nâng cằm Việt Vô Hoan lên, mập mờ nói: "Phải xem biểu hiện của ngươi thế nào."
Việt Vô Hoan sửng sốt nửa ngày, ngón tay run rẩy đặt lên đai lưng áo Kim Vũ Huyền Ngọc.
Y vừa mới chạm vào đã bị Triệu Nghiệp túm lấy, gã kéo tay y giở lòng bàn tay ra xem, không khỏi khen ngợi: "Thật đúng là một đôi tay xinh đẹp, rất thích hợp để hầu hạ nam nhân, tiếc là hơi nhiều vết chai, phải bảo dưỡng lại."
Ở trên giường, gã thích nhất là chơi tay của mỹ nhân, Việt Vô Hoan lại có đôi tay xinh đẹp nhất mà gã từng thấy, chỉ riêng đôi tay này thôi đã đủ để gã chơi hơn nửa tháng.
Việt Vô Hoan càng run rẩy dữ dội, y nhẹ nhàng rút tay về, mất rất nhiều công sức mới cởi xuống được đai lưng, mở ra trận pháp phòng ngự trên pháp y, sau đó dùng ánh mắt cầu xin thương xót nhìn Triệu Nghiệp. Giọng y nghe êm ái, lại lộ ra chút kích động, dục vọng: "Vô Hoan sẽ dùng thật nhiều phương thức, nhất định sẽ hầu hạ cho tiên tôn thoải mái..."
Thật đúng là một chất giọng êm tai, chắc chắn khi rên rỉ trên giường sẽ càng thêm mê người.
Triệu Nghiệp vươn tay, muốn tận tình thưởng thức sắc đẹp khuynh quốc này.
Việt Vô Hoan cười, lui về sau hai bước: "Đừng nóng vội."
Bỗng nhiên, trên mặt đất bắn lên vô số dây leo rực lửa, điên cuồng quấn lấy cơ thể Triệu Nghiệp.
Triệu Nghiệp nhận ra con chuột nhỏ còn muốn phản kháng, mà với sức mạnh nghiền ép này, giở chút thủ đoạn để cởi pháp y của gã thì có ích lợi gì? Gã cười lạnh một tiếng, dễ dàng xé toang màn dây leo, dây leo rơi vào trong lửa bốc cháy, không ngừng bắn ra những tia lửa. Ngay sau đó, có thêm càng nhiều Huyết Vương Đằng mãnh liệt lao tới, muốn ngăn lại sự truy sát của gã, tiếc là chỉ tốn công vô ích. Gã từng bước tiến về phía tên pháo hôi đang cố gắng giãy giụa, cười lạnh nói: "Ta vốn định nhẹ nhàng một chút, tiếc là ngươi không biết điều."
Việt Vô Hoan chậm rãi lùi lại, trông đáng thương vô cùng. Y nắm chặt cổ áo, trong cặp mắt phượng xinh đẹp ngập tràn khẩn cầu không nói được thành lời, rất kích thích dục vọng hành hạ của nam nhân.
Triệu Nghiệp càng thêm hưng phấn, gã không để ý tới phía sau, từ những nhánh Huyết Vương Đằng bị thiêu cháy trong lửa, một con bướm mỹ lệ màu đỏ ánh vàng bay lên, ngụy trang lẫn vào trong những tia lửa phất phới theo gió, lặng lẽ không tiếng động đậu lên cổ Triệu Nghiệp. Chỉ trong nháy mắt, kịch độc được rót vào, cơ thể cường tráng nhanh chóng mục nát, tứ chi rơi xuống từng khối...
Việt Vô Hoan đứng thẳng, vẻ "đáng thương" trên mặt đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là nụ cười khát máu điên cuồng.
Cuối cùng Triệu Nghiệp cũng ý thức được y không phải là mỹ nhân không não trong tư liệu, tất cả sợ hãi và khiếp đảm đều là diễn kịch, hòng đánh tan phòng ngự, đánh tan cảnh giác, chỉ chờ một đòn cuối cùng này. Nhưng quá muộn rồi.
Niết Bàn Điệp cuối cùng cũng tìm được vật thí nghiệm.
"Tiên tôn, ngươi thích như vậy không?"
"Tiên tôn, ngươi có thoải mái không?"
"Tiên tôn..."
Cơ thể Việt Vô Hoan vẫn đang khe khẽ run rẩy, y nhìn cục thịt đang tan thành nước đen hôi thối chảy đầy đất, trong mắt đã không còn bất cứ xót thương nào, chỉ có căm hận. Y cẩn thận tránh đi thứ bẩn thỉu, cất linh hồn tội ác này vào trong Hồn Đăng đặc chế, cười nói: "Ngọn Hồn Đăng này, ta vốn dành cho Thanh Thời, tiếc là bị ngươi làm bẩn mất rồi, không thể dùng được nữa."
Linh hồn của Triệu Nghiệp tốn công vô ích va chạm bốn phía trong Hồn Đăng, muốn phá ra ngoài giết chết kẻ điên này.
"Thanh Thời có rất nhiều lời nói và hành vi không hợp với thế giới này, hắn không hề cố gắng giấu diếm điều đó." Việt Vô Hoan nâng Hồn Đăng lên, nhẹ nhàng nói: "Ta đã biết từ lâu hắn không phải là người của thế giới này, chỉ là không dám hỏi... Ta sợ hỏi rồi hắn sẽ biến mất, nên mới đặt làm chiếc đèn này, nếu như có một ngày hắn rời khỏi thế giới này, ta sẽ bắt hắn trở lại, vĩnh viễn giữ ở bên người... Ta sẽ đối xử với linh hồn của hắn thật dịu dàng, sẽ không khiến hắn bị thương."
Y cảm thấy có chút không ổn, do dự hỏi Triệu Nghiệp: "Như vậy có phải là bệnh hoạn không?"
Triệu Nghiệp bị giam trong Hồn Đăng, muốn mắng chửi mười tám đời tổ tông của tên điên này.
Kết giới của bí cảnh U Minh cắt đứt cảm ứng của y với Phượng Hoàng Huyết, thế nhưng lúc này, Tống Thanh Thời nên ra ngoài rồi.
Việt Vô Hoan cắn đứt móng tay, cắn đến mức ngón tay bật máu, muốn để bản thân phải tỉnh táo, nhưng đau đớn cũng không thể trấn an những lo nghĩ của y, mà chúng còn càng lúc càng trở nên nóng nảy. Y tức giận xé nát linh hồn đáng hận này, rồi tập hợp lại: "Trả Thanh Thời cho ta! Hắn là của ta!"
Y hiểu rõ nên làm thế nào để tra tấn linh hồn, xé nát rồi lại tập hợp, không ngừng lặp đi lặp lại.
Triệu Nghiệp đau đến gần như sụp đổ, linh hồn của gã không ngừng suy yếu, cho đến khi mơ hồ, xuất hiện kẽ hở.
Việt Vô Hoan thừa cơ xâm nhập vào linh hồn gã, trực tiếp dò tìm ký ức.
Thế nhưng, gã không nói dối...
Chuyện không thể tưởng tượng nổi ấy lại là thật, Tống Thanh Thời tiếp nhận nhiệm vụ của Hệ Thống, cứu vớt nhân vật chính thụ trong truyện là Bạch Tử Hạo, nhưng... Chẳng biết tại sao, cậu lại cứu lầm y, khiến cho nhiệm vụ thất bại. Kẻ thất bại phải trở lại không gian của Hệ Thống, tiếp nhận trừng phạt và bị xóa ký ức... Sau đó bắt đầu nhiệm vụ mới.
Y không tìm được Hệ Thống ở nơi nào...
Y không tìm được Tống Thanh Thời ở nơi nào...
Việt Vô Hoan cực kỳ sợ hãi, y dùng ngón tay bấu ra từng vết máu trên cổ tay, liều mạng thuyết phục bản thân đừng sợ.
Thanh Thời thích y.
Thanh Thời đã hứa rồi, đợi gây giống được chuột bạch đặc thù, bọn họ sẽ kết đạo lữ, thế nhưng, chuột bạch đâu?
Việt Vô Hoan ngập ngừng quay đầu lại, nhìn về phía đống đổ nát, khắp nơi là tàn lửa. Y liều lĩnh lao vào, bất chấp lửa nóng, liều mạng xốc lên mái nhà tan tác, xốc lên những bức tường đổ nát, muốn tìm cho được một con chuột bạch còn sống sót, còn có tư liệu nghiên cứu chuột bạch của Thanh Thời.
Hai tay y bị phỏng, rộp lên vô số bọng nước, cả người y là những vết bỏng, nhưng y không quan tâm, điên cuồng tìm kiếm, để rồi thất vọng tiếp nối thất vọng.
Cõi lòng bỗng xuất hiện dự cảm như ngày tận thế đã tới.
Chuột bạch của y không còn nữa...
Có phải đạo lữ của y cũng mất rồi không?
Hạnh phúc cuối cùng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là mộng tưởng hão huyền.
Việt Vô Hoan chợt nhớ ra điều gì, y lấy mệnh bài của Tống Thanh Thời từ trong túi giới tử ra. Trên mệnh bài có đầy vết nứt, đã sắp vỡ vụn, y vội tìm thật nhiều vật liệu, muốn bảo vệ mệnh bài này, ngăn chặn sự vỡ nát của nó, thế nhưng, những vết nứt càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn...
Tỏa Tình nơi cổ không chịu nổi tuyệt vọng thấu xương, cuối cùng phản phệ.
Yêu thương bị đè nén nay mãnh liệt tràn tới, làm đứt sợi tơ nhện mong manh duy trì lí trí.
Y yêu nhiều bao nhiều, thì sẽ có bấy nhiêu tuyệt vọng.
Việt Vô Hoan ôm lấy mệnh bài gần như đã vỡ vụn, đứng không nổi nữa, trượt xuống ngồi trong đống đổ nát hoang tàn. Y bỗng cảm thấy khóe mắt ươn ướt, có vài giọt nước kì quái rơi xuống mặt đất khô cằn, là trời mưa ư? Y vươn tay sờ lên chỗ ẩm ướt đó, sau đó bỏ vào miệng nếm thử, hương vị đắng chát đến mức khiến người ta khó có thể chịu đựng... Đây là nước mắt của y?
Y vẫn còn có nước mắt ư?
Thật nực cười...
Hô hấp của Việt Vô Hoan trở nên hỗn loạn, càng lúc càng dồn dập, dần dần y không thể hít vào không khí nữa. Trái tim y không ngừng quặn lại, càng lúc càng đau đớn, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, dần dần không thể suy nghĩ được gì nữa. Y biết mình sắp sụp đổ rồi, y biết mình phải tin tưởng Thanh Thời, đợi Thanh Thời, không được tiếp tục suy nghĩ lung tung. Thế nhưng, sự thật thấy được trong linh hồn của Triệu Nghiệp không ngừng hiện lên trước mắt, dù y có muốn chối bỏ cũng không được.
Tống Thanh Thời làm sai bài, cứu nhầm người, trao dịu dàng cho sai nơi.
Bạch Tử Hạo mới là đáp án chính xác, y là đáp án sai lầm.
Thái độ của Tống Thanh Thời với sai lầm là gì?
Sai lầm của sư tổ, cậu nghiêm túc sửa lại...
Kết bạn nhầm người, cậu dứt khoát cắt đứt...
Bây giờ, y trở thành sai lầm...
Việt Vô Hoan ôm đầu, hàm răng không ngừng va vào nhau, phát ra những âm thanh tuyệt vọng kinh khủng, y không đủ sức để nghĩ nữa.
Y chậm rãi cuộn mình chìm vào trong bóng tối, không ngừng run rẩy. Y liều mạng nắm chặt tay, nắm đến máu thịt be bét, muốn lột hết da trên tay mình xuống, y không muốn đôi tay xinh đẹp thích hợp hầu hạ nam nhân này, cũng không muốn cơ thể này, không muốn khuôn mặt này, không muốn tóc, không muốn mắt, hãy phá hủy tất cả đi...
Việt Vô Hoan là một người điên ác độc vô cùng, cơ thể của y không sạch sẽ, trái tim cũng không thiện lương, y không làm được nhân vật chính thụ thuần khiết đáng yêu được mọi người thương tiếc.
Thế nên, y là sai lầm, y không có tư cách được người khác cứu vớt.
"Thanh Thời, đừng vứt bỏ ta..."
...
Khi An Long bước vào Dược Vương Cốc thì đã là sáng sớm, hắn phát hiện kết giới đã bị phá, trận sương độc cũng bị cưỡng ép đóng lại, tất cả mọi người trong Dược Vương Cốc bị chú pháp làm mê man, nằm ngủ lộn xộn ở khắp nơi.
Dược Vương Cốc biến thành một kho báu mở rộng cửa, để cho đám đạo chích cướp đoạt.
May mà tin tức chưa truyền đi xa, không có nhiều người tới.
An Long thả ra cổ trùng che trời lấp đất, nuốt sống hai ma tu, dọa cho những kẻ khác vội vàng bỏ chạy. Hắn dùng thần niệm xem xét bốn phía, cuối cùng xác định được vị trí của Việt Vô Hoan, hắn nhíu mày, cảm thấy rất không ổn, bèn ẩn hơi thở đi qua. Hắn thấy giữa một đống hoang tàn đổ nát đã bị đốt cháy, Việt Vô Hoan co quắp nằm trong bóng tối, bên cạnh còn có hai tên trộm vặt Trúc Cơ, chúng cầm loan đao trong tay, lặng lẽ tới gần y, muốn nhân lúc y không chú ý mà giết người đoạt bảo...
Loan đao nâng lên, mang theo sát ý vô biên, chém về phía cổ của y.Việt Vô Hoan không hề phản kháng.
An Long tiện tay nhặt lên một cục đá bắn tới, trong nháy mắt đã bắn thủng đầu tên trộm vặt. Hắn sải bước đi qua, muốn xem rốt cuộc tên điên này đang làm cái gì. Thế nhưng, khi hắn thấy rõ người trước mắt, hắn hoàn toàn sững sờ...
Chỉ trong một đêm, mái tóc đen mượt của Việt Vô Hoan đã biến thành bạc trắng, trên mặt, trên người y đều là những vết thương đầm đìa máu, móng tay bị gãi đến đứt gãy, trong kẽ móng dính đầu vết máu. Nhan sắc tuyệt trần không còn lại chút gì, y như không cảm nhận được đau đớn, vẫn không ngừng dùng ngón tay bấu lấy da thịt trên người, xé xuống, như thể muốn hoàn toàn hủy diệt bản thân. Chỉ có mệnh bài rách nát vỡ vụn là được y ôm vào lòng, nâng niu quý trọng từng chút một.
An Long không nhìn nổi nữa, túm lấy tay y, muốn ngăn lại hành vi kinh khủng tự hại chính mình này. Thế nhưng, tiếng thì thầm lại xuất hiện, nó vùng vẫy phát ra những âm thanh yếu ớt, muốn kích thích dục vọng giết chóc của hắn.
"Giết y, giết y đi..."
"Giết y, giết y đi..."
"Là y cướp đi người ngươi thích..."
"Là y hại ngươi rơi vào vực sâu..."
"..."
An Long túm lấy cổ áo Việt Vô Hoan, lôi y ra khỏi bóng tối, vứt xuống dưới ánh mặt trời: "Đứng lên! Ngươi như thế ngay cả hứng thú để giết ngươi ta cũng không có!"
Việt Vô Hoan tiếp tục che chở cho mệnh bài, không chút phản kháng ngã xuống đất, dù bên người y chính là kẻ thù căm hận tột cùng với sát ý ngút trời, y cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Người này đã hoàn toàn phế rồi.
Mặc dù An Long rất hận Việt Vô Hoan, nhưng cũng không thể không thừa nhận nhan sắc diễm lệ tuyệt trần của y, không thể không thừa nhận tài hoa vô song của y, y thật sự là một đối thủ tốt. Bây giờ, thấy y hoàn toàn hủy hoại chính mình, hận thù trong lòng không hiểu sao bỗng tiêu tán, thay vào đó là sự trống rỗng tịch mịch, còn có chút không biết làm sao.
Hắn thử gọi về thần trí của Việt Vô Hoan: "Ngươi biết chuyện Thanh Thời biến mất chưa?"
Con ngươi Việt Vô Hoan bỗng cử động.
An Long cảm nhận được biến hóa, tiếp tục kích thích: "Ta nhìn thấy hắn bị một không gian kỳ quái bắt đi, ngươi biết nó là cái gì không?"
Hắn liên tục hỏi đi hỏi lại.
Cuối cùng Việt Vô Hoan cũng phát ra âm thanh yếu ớt: "Bởi vì, ta, không phải là nhân vật chính thụ."
"Nhân vật chính gì cơ?" An Long không hiểu, hắn hỏi lại mấy lần, nhưng Việt Vô Hoan không trả lời. Hắn thử kể lại những chuyện đã xảy ra trong bí cảnh U Minh, bao gồm cả việc Tống Thanh Thời vì muốn giết hắn nên mới đến, hắn làm Tống Thanh Thời bị thương, Tống Thanh Thời muốn tự bạo Nguyên Anh. Hắn thậm chí còn dùng rất nhiều lời lẽ ác độc để kích thích lửa giận của Việt Vô Hoan, để y lại như mọi ngày đeo nụ cười xinh đẹp trên mặt, châm chọc khiêu khích, thậm chí tấn công hắn.
Thế nhưng, Việt Vô Hoan lại không.
Y chỉ khá hơn thi thể ở chỗ còn hơi thở, cũng không khác gì đã chết.
"Ngươi điên đủ chưa?!" An Long hao hết kiên nhẫn, cuối cùng nổi giận. Hắn nhấc Việt Vô Hoan lên, muốn đấm y hai đấm xem có tỉnh ra không, nhưng thấy người y đầy rẫy vết thương, cũng không biết nên xuống tay từ đâu, cuối cùng nhụt chí, trào phúng nói: "Thanh Thời đúng là xui xẻo, bằng hữu không phải người bình thường, người hắn yêu cũng không bình thường, hắn vì ngươi mà cố gắng đến như vậy, cuối cùng chết trong vô ích..."
Việt Vô Hoan ôm mệnh bài thật chặt, không nói lời nào.
Mệnh bài bị tổn hại đến vậy, ở Tu Tiên Giới có nghĩa là đã chết.
"Đạo tâm vô tình của Thanh Thời sắp phá, ta bị ma tính khống chế, nếu như hắn không giết ta, ngươi chắc chắn sẽ chết dưới tay ta." An Long không có hứng giải thích tiếng thì thầm trong đầu mình, cũng không muốn chối bỏ ác ý trong lòng mình hay những chuyện sai lầm mình làm. Hắn đã quen Tống Thanh Thời nhiều năm như vậy, cũng hơi hiểu được ý của cậu, đưa ra suy đoán: "Hắn không chắc chắn có thể giết được ta, cho nên không dám nói với ngươi, dời chiến trường ra xa khỏi Dược Vương Cốc... Hắn không muốn chết trước mặt ngươi, sợ ngươi thấy cái chết của hắn sẽ kích thích bệnh tình."
"Ha ha, ngay cả khi chết hắn cũng không nỡ để ngươi bị thương..."
"Câu cuối cùng hắn nói trước khi biến mất, là dặn ta đừng giết ngươi..."
"Việt Vô Hoan! Ngươi đứng lên cho ta!"
"Ta hại chết Thanh Thời rồi! Ngươi đến báo thù đi!"
"Kịch độc của ngươi đâu? Bảo kiếm đâu? Huyết Vương Đằng đâu? Đến đây!"
Việt Vô Hoan nghe thấy Huyết Vương Đằng, cuối cùng cũng có phản ứng: "May mắn..."
An Long mờ mịt: "May mắn gì?"
Việt Vô Hoan không nói thêm gì nữa, thật lâu sau, y chậm rãi đứng dậy, đẩy An Long ra, kéo lê cơ thể bị tàn phá sắp chết, mang theo vết máu loang lổ khắp người, lảo đảo rời khỏi Dược Vương Cốc.
Thanh Thời từng nói: Khi đường cùng, may mắn sẽ giáng xuống.
Y muốn đến nơi có may mắn...
...
An Long đã kiểm tra tình trạng cơ thể của y, biết y cũng chẳng sống được bao lâu nữa nên không ngăn cản hành động của y. Hắn chán nản ngồi dưới bức tường đá hoang tàn, nhìn bầu trời mờ tối, móc từ trong túi giới tử ra một bầu rượu, hung hăng tu một hớp, tự giễu nở nụ cười: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Thanh âm trong đầu càng lúc càng yếu ớt, mang theo tạp âm vù vù, nhưng vẫn không ngừng lải nhải:
"Đừng để y rời đi!"
"Mau giết y đi! Giết y, giết y đi!"
"Y sẽ gây bất lợi cho ngươi!"
An Long thấp giọng nói: "Thanh Thời nói, nếu giết y, ta sẽ hối hận."
Giọng nói trong đầu lập tức phản bác:
"Hắn lừa ngươi!"
"Các ngươi là hai kẻ không đội trời chung! Không chết không ngừng!"
"Mau giết y đi! Giết y! Giết y!"
"Hai lần, Thanh Thời đã bị ta hại chết hai lần!" An Long hung hăng đập bầu rượu, ôm đầu đau đớn, nở nụ cười dữ tợn: "Hắn không yêu ta, nhưng chưa từng lừa gạt tình cảm của ta! Hắn thà chết cũng không muốn lừa dối ta!"
"Ngươi mới là thứ dối trá! Câm miệng cho ta!"
Thanh âm trong đầu bỗng im bặt.
...
Đỉnh Bất Diệt, lửa cháy hừng hừng có thể thiêu cả thần hồn, nóng đến mức khiến người ta khó mà tới gần nửa bước.
Một nơi chết chóc như vậy, lại là mảnh đất may mắn duy nhất của y.
Trên bầu trời hiện lên ánh chớp, dường như sấm đang thét gào, mưa to như trút nước đổ xuống, cuồng phong mãnh liệt thổi, hất gãy cả gốc đại thụ, như thể đang liều mạng ngăn cản hành động của y.
Trên đời này có thật nhiều trùng hợp.
Việt Vô Hoan không khỏi mỉm cười, y không chút do dự, một lần nữa nhảy vào Đỉnh Bất Diệt, nhảy vào chốn khốn cùng tử vong. Vẫn là một cơn gió lạ thổi tới, muốn thổi y vào kẽ đá bên cạnh, nhưng lần này, y từ chối sự trùng hợp cứu mạng đó...
Cuối cùng, y rơi vào trong biển lửa.
Làn da, tóc, máu thịt, xương cốt... Tất cả dơ bẩn và tàn phá đều bị thiêu cháy, gân mạch nhỏ bé yếu ớt của kẻ phàm trần cũng bị phá hủy. Y cam tâm tình nguyện tiếp nhận nỗi đau đớn tột cùng, lại như đang đặt mình vào chốn bình yên vui sướng nhất, vết bớt Phượng Hoàng trên lưng cảm nhận được sự vui sướng ấy, cuối cùng giương cánh, giải phóng linh hồn y bị giam cầm trong thể xác, hòa vào làm một với lửa cháy hừng hực.
Phượng Hoàng niết bàn, hướng tử nhi sinh.
Ngọn lửa hoàn mỹ nhất thế gian một lần nữa tụ thành thân thể hoàn mỹ nhất đất trời, thành dung nhan diễm lệ cao quý nhất. Y từng bước đi ra từ đống tro tàn, cao quý mà hùng mạnh, không cho phép kẻ khác khinh nhờn, chỉ có viên lệ chí nơi khóe mắt kia vẫn ngang bướng lưu lại, khiến phần thánh khiết ấy nhiễm thêm chút sắc thái của dục vọng, tựa như vị thần rơi xuống vực sâu, nhiễm lên hơi thở hắc ám.
Lửa cháy trên Đỉnh Bất Diệt đã tắt, kết giới mở ra, đất rung núi chuyển, nham thạch ùn ùn phun trào, một cung điện hoa lệ chậm rãi dâng lên. Cung điện lấy bạch ngọc làm bậc thang, khắp nơi khảm ngọc Dạ Minh, phỉ thúy và các loại đá quý khác được dùng điêu khắc thành vườn hoa, những hàng ngô đồng được trồng khắp chốn. Ở chính giữa cung điện là một ngôi lầu được đúc từ vàng ròng, cao vút trong mây...
Y khoác cẩm bào hoa lệ, ngồi trên bảo tọa cao quý, lạnh lùng nhìn lên trời cao.
Mây đen tức giận tan đi, tiếng sấm không cam lòng biến mất, cho dù là Thiên Đạo cũng không thể khiêu khích sức mạnh thần thánh có xuất xứ cổ xưa nhất, chỉ có thể tạm thời rút lui.
Tiên điểu yêu cầm cảm ứng được hơi thở vương giả, kích động bay tới Đỉnh Bất Diệt từ bốn phương tám hướng.
Bỉ Dực Điểu rơi xuống, hóa thành một đôi thiếu nữ xinh xắn, thành kính quỳ rạp hai bên bảo tọa, lạy người đang ngồi. Tất Phương, Huyền Điểu, Đại Bàng, Khổng Tước... Vô số chim chóc cúi xuống chiếc đầu cao ngạo, đây là sự thuần phục từ sâu trong xương cốt, là tín ngưỡng trời sinh, bọn chúng sẵn lòng vì vị vương giả tôn quý này mà làm bất cứ chuyện gì.
"Thần Quân, ngài muốn điều gì?"
Vị thần trên bảo tọa nhẹ nhàng che mũi lại, y cảm thấy không khí bẩn đến mức khó mà hít thở.
Thế giới này cần phải được thanh tẩy triệt để, tiêu diệt hết mọi rác rưởi dơ bẩn kinh tởm. Y cần xóa đi cái tên nhơ nhuốc đó, hủy đi quá khứ căm hận, diệt trừ đáp án sai lầm...
"Ta muốn gió tanh mưa máu, núi thây biển máu..."
"Ta muốn trở thành sự tồn tại khiến tất cả phải sợ hãi..."
"Ta muốn từ nay về sau... Trên đời này không còn Việt Vô Hoan..."