Nơi này chốn chốn đều là đại thụ âm u quái dị, những hòn đá lởm chởm kì quái, trong không khí ngập tràn sương mù hôi thối, ngay cả thú hoang cũng không muốn đến đây sống, chỉ có chút sinh vật nhỏ, bò sát sống dưới nền đất, thỉnh thoảng ló đầu ra. Thỉnh thoảng sẽ có Dạ Ma Điểu thích ăn xác thối, phát ra những tiếng cạc cạc khó nghe.
Linh Bảo Tiên Tôn áo quần tả tơi, mặt đầy râu ria, đã không còn phong thái của năm đó. Lão náu mình dưới động đá ẩm ướt chật hẹp, nghe tiếng Dạ Ma Điểu kêu, giật mình sợ hãi, càng vùi đầu xuống thấp hơn, chỉ sợ bị Đỉnh Bất Điệt phát hiện ra tung tích của mình.
Từ ba ngàn năm trước, sau khi Đỉnh Bất Diệt sinh ra một vị thần, Tu Tiên Giới trở thành núi thây biển máu.
Vị thần này không cho phép bất cứ ai nhìn thấy dung mạo của y, cũng không cho phép bất cứ ai nhắc đến tên y. Mọi người chỉ có thể hàm hồ gọi y là chủ nhân của Đỉnh Bất Diệt, hoặc Thần Quân.
Y không có tình cảm, không hiểu thương hại, dưới chân y là ngọn lửa có thể thiêu cháy mọi sinh linh, trong lửa có những con mãng xà to lớn màu đỏ đang trườn bò, bên cạnh y là vô số Niết Bàn Hồng Điệp, chúng che trời lấp đất, phủ kín cả bầu trời. Mọi nơi chúng đi qua, máu tươi nhuộm đỏ dòng sông, xương trắng chất chồng thành núi, vạn vật tuyệt tích.
Đây là thời kì kinh khủng nhất, đen tối nhất của Tu Tiên Giới, mọi môn phái to nhỏ của sáu thành đều bị tiêu diệt, Huyết Ma Tông, Nguyệt Ẩn Môn, Long Hổ Môn, Linh Sơn Phái, sơn trang Kim Phượng... Không phân chính tà, không kể môn phái, không kể thân phận, không kể tài phú, không kể tu vi, chỉ cần là người bị Đỉnh Bất Diệt để mắt tới, đều sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, bị hủy diệt hoàn toàn.
Mỗi người đều thấp thỏm lo âu, không có ai biết tiêu chuẩn lựa chọn của Đỉnh Bất Diệt là, chỉ biết là khi trên bầu trời xuất hiện ráng chiều đỏ rực mỹ lệ, những cánh bướm Niết Bàn nhẹ nhàng múa lượn, Thần Quân của Bất Diệt Đỉnh sẽ giáng lâm. Con mồi bị y nhìn trúng, dù có phản kháng hay đầu hàng, dù có cầu xin tha thứ hay chạy trốn, đều sẽ rơi vào cảnh bị săn giết vô tình kinh khủng nhất, có vài người sau khi chết còn rơi vào Địa Ngục tuyệt vọng mà ngay cả linh hồn cũng không được giải thoát... Thỉnh thoảng cũng sẽ vài con cá lọt lướt, nhưng bọn chúng đều bị dọa cho sợ gần chết, không rõ vì sao mình còn sống sót.
Sơn trang Thủy Kính của Linh Bảo Tiên Tôn cũng bị tàn sát, may mắn là hôm đó lão không ở trong môn phái, giữ được tính mạng. Công pháp tu hành của lão là Quy Ẩn Thần Công, sở trường là che giấu hơi thở của mình, có rất nhiều phương pháp chạy trốn. Những năm qua, lão trốn Đông trốn Tây, không được thấy ánh mặt trời, sống như một con chuột trong cống ngầm, nhưng vẫn nhiều lần sơ sảy, cơ thể bị trọng thương, tu vi vốn là Phân Thần đã bị đánh tụt mấy tầng, thương tích chồng chất, chật vật không chịu nổi.
Lão cực kì khổ sở, nhưng mà sự truy sát của Đỉnh Bất Diệt vẫn thong thả, để cho lão giãy giụa chạy trốn, ra sức chống lại, sau đó vào thời khắc lão tự cho là an toàn rồi lại xuất hiện. Giống như mèo vờn chuột, dùng một sợi dây mảnh dài, vĩnh viễn treo lão giữa biên giới của tuyệt vọng và may mắn, muốn chết nhưng lại luyến tiếc, muốn sống nhưng không biết làm thế nào để sống...
Linh Bảo Tiên Tôn không khỏi văng tục, không rõ tại sao mình lại xui xẻo như vậy, bị khủng bố để mắt tới, bị chúng kiên nhẫn truy sát đến mấy ngàn năm rồi vẫn chưa buông tha.
Dạ Ma Điểu lại phát ra tiếng kêu kinh khủng, như thể đang chế giễu.
Bất cứ chim chóc nào trên đời đều có thể là tai mắt của Đỉnh Bất Diệt, chỉ cần chim chóc xuất hiện, sẽ mang tới muôn vàn nguy hiểm.
Cơ thể thoáng buông lỏng của Linh Bảo Tiên Tôn lập tức cứng đờ, lão vội vàng tăng cường pháp trận phòng ngự trong rừng Mê Tung thêm mấy tầng, để sương mù càng thêm dày đặc, còn bố trí thêm rất nhiều con rối thế thân có thể chuyển đổi vị trí ở khắp nơi, bảo đảm kẻ đuổi giết sẽ bị lạc trong cánh rừng này, tranh thủ được thời gian để chạy trốn.
Bầu trời xuất hiện hào quang diễm lệ, từ trong hào quang bay ra chín con Huyền Minh Điểu xinh đẹp, chúng có cái đuôi màu đỏ mỹ lệ, kéo theo một chiếc pháp thuyền vàng kim cũng mỹ lệ, trên pháp thuyền hoặc đứng hoặc ngồi vô số tiên cầm yêu điểu. Trọng Minh Điểu đang chải vuốt lông vũ, Cực Nhạc Điểu đang cất cao giọng hát, Tiên Hạc Khổng Tước nhẹ nhàng nhảy múa, tranh nhau khoe ra bộ lông óng ả của mình, dùng ánh mắt ái mộ, thành kính lấy lòng vị thần mỹ lệ đang ngồi sau rèm ngọc, cho dù không có được bất cứ sự đáp lại nào, cũng không oán không hối.
Pháp thuyền dừng trên rừng Mê Tung.
Bỉ Dực Điểu hóa thành đôi thị nữ xinh xắn, cẩn thận từng li từng tí kéo ra lớp rèm ngọc, sau đó đứng hầu hai bên, không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn thẳng.
Tu Tiên Giới đều biết, Thần Quân của Đỉnh Bất Diệt vô cùng thích sạch sẽ.
Y chê ánh mắt thế gian quá dơ bẩn, không cho phép bất cứ kẻ nào nhìn dung mạo và da thịt mình, nhìn thì lập tức móc mắt xuống.
Y chê ngôn ngữ của thế gian quá nhơ nhuốc, không cho phép bất cứ kẻ nào nhắc đến tên và danh hiệu của mình, nói thì lập tức cắt lưỡi.
Vì thế, y luôn mặc áo choàng lông vũ màu trắng dệt từ lông Tuyết Điểu và băng tơ, phủ kín từ đầu đến chân, chặt chẽ che đậy cơ thể, thậm chí một cọng tóc cũng không để lộ ra ngoài, trên tay y đeo đôi gắng làm từ da yêu thú trắng noãn, tránh chạm phải bất cứ thứ gì. Trên mặt là mạng che làm từ giao tơ đính với ngọc giao nhân, từng lớp chồng chất che đi nhan sắc tuyệt trần, chỉ có thể mơ hồ trông thấy đôi mắt phượng vàng sậm không có chút tình cảm nào, giống như ngọn lửa cháy bị phong bế trong băng lạnh, cấm dục khắc chế đến cực hạn.
Nhóm chim chóc thu hồi lông vũ, dừng lại tiếng ca, cúi đầu.
Thần Quân chậm rãi bước ra khỏi rèm ngọc, ghét bỏ nhìn thế giới này, cho dù đã quét dọn thật nhiều năm, tiêu diệt những thứ đồ vật bẩn thỉu nhất, y vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Trong không khí ngập tràn thứ mùi kinh tởm, mỗi lần hít thở đều khó chịu.
Được rồi, kết thúc trò chơi vui sướng này thôi.
Dù sao thì con mồi cũng đã bị đùa giỡn đến thoi thóp, cơ thể và tinh thần đều không còn giá trị để tra tấn.
Y lạnh lùng nhìn Linh Bảo Tiên Tôn liều mạng vùi mình trốn vào trong bóng tối, trong lòng bàn tay dấy lên một ngọn lửa rực rỡ, từ trong đó bay ra vài con Niết Bàn Điệp, mang theo sự nóng rực, mở ra đôi cánh lửa, bay về phía con chuột đang trốn trong cống rãnh hôi thối, ngày ngày sống trong khiếp sợ.
Linh Bảo Tiên Tôn phát hiện ráng chiều đỏ khắp trời, trông thấy cánh bướm đỏ rực lao thẳng về phía mình, ý thức được sương mù trong rừng Mê Tung cũng không thể ngăn được nguy hiểm. Lão giãy giụa muốn khởi động con rối thế thân, đổi vị trí với cơ thể gốc, muốn tiếp tục chạy trốn...
Thế nhưng, còn có thể chạy đi đâu đây? Còn chỗ nào lão chưa thử đâu?
Linh Bảo Tiên Tôn ngơ ngác dừng bước, cuối cùng lão cũng phát hiện, từ lâu lão đã không còn chỗ nào để trốn, không còn nơi nào có thể đi...
Đây chính là mùi vị của tuyệt vọng sao?
Trong lúc do dự, lửa đỏ đã hừng hực cháy lên từ bốn phương tám hướng, chôn vùi cả khu rừng, thiêu hủy tất cả pháp trận. Bên trong ngọn lửa có dây leo như mãng xà khổng lồ đang ngọ nguậy, chui vào lòng đất, phong tỏa đường lui, trên không trung bay múa vô số con Niết Bàn Hồng Điệp, tạo thành cái lưới bắt buộc phải tử vong.
Sinh mệnh đến điểm cuối cùng, không cần phải chạy trốn nữa.
Linh Bảo Tiên Tôn lại cảm thấy thật nhẹ nhõm, lão như con rối không cảm giác, chậm rãi quỳ xuống trên mặt đất, chờ đợi bị xé thành từng mảnh nhỏ, rơi vào Địa Ngục càng đau khổ hơn.
Thần Quân đáng sợ mang theo cánh bướm màu đỏ, giáng lâm trước mặt lão.
Linh Bảo Tiên Tôn ngẩng đầu, lão muốn thử cầu xin, hi vọng chỉ cần dùng cái chết để chấm dứt chuyện này. Bỗng nhiên, lão cảm thấy đôi mắt phượng ánh vàng như ẩn như hiện sau lớp mạng che có chút quen thuộc, dường như rất nhiều năm về trước đã gặp qua... Lão ngây người suy nghĩ một hồi, nhớ đến những môn phái đầu tiên bị tiêu diệt, nhớ đến sơn trang Kim Phượng bị hủy diệt thảm khốc, nhớ tới Long Hổ Môn, nhớ tới Thanh Hồng Môn, nhớ tới Huyết Ma Tông...
Những môn phái đó từ phạm vi đến thế lực đều cách nhau rất xa, phong cách hành xử cũng khác biệt, lại có chung một kết cục...
Điểm giống nhau giữa họ là gì?
Trong ký ức của Linh Bảo Tiên Tôn chậm rãi hiện lên một thiếu niên người phàm cũng có đôi mắt phượng ánh vàng, kinh tài tuyệt diễm, mỹ lệ quật cường, nhưng lại bị bọn họ đánh gãy xương cốt, bẻ gãy đôi cánh, kéo xuống vực sâu của dục vọng, mặc cho bọn họ đùa bỡn thưởng thức. Bọn họ không cảm thấy đó là sai lầm, dùng tiền mua nô lệ về chơi, đương nhiên phải để chúng dùng cơ thể hầu hạ chủ nhân, mua vui cho chủ nhân...
Lão nhớ hình như thiếu niên kia sau khi bị chơi chán đã được giao cho người khác, sau đó lại bị chủ nhân mới hủy dung mạo, hóa điên rồi.
Thiếu niên đó tên là gì?
Linh Bảo Tiên Tôn hoảng sợ nói: "Việt Vô..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay đeo găng kia nhanh chóng duỗi ra, hung hăng chặn miệng lão, ngăn chặn tất cả thanh âm, ngăn lại cái tên không nên được nói ra.
Linh Bảo Tiên Tôn hiểu ra mọi chuyện, chảy xuống dòng nước mắt hối hận. Lão biết kết cục của mình, không dám cầu mong may mắn. Nếu như, năm đó...
Chuyện trên đời, không có nếu như.
Ngọn lửa cháy bỏng từ bàn tay đang chặn miệng, thuận theo đó rót vào trong cơ thể lão, đốt đứt cổ họng, ngũ tạng lục phủ dần dần biến tro tàn, làn da từng chút trở nên khô quắt, sau đó hóa thành chất dinh dưỡng cho nhánh dây leo vừa chui lên từ dưới lòng đất.
Cái chết đau đớn qua đi lại không có giải thoát, linh hồn tội ác bị rút ra, bỏ vào Hồn Đăng được đặc chế.
Thần Quân cúi đầu xuống, trông thấy bao tay màu trắng dính chút tro tàn màu đen. Y không vui nhíu mày, vươn tay với Bỉ Dực Điểu bên người.
Đôi Bỉ Dự Điểu này có tên là Tiểu Tả và Tiểu Hữu, các nàng sinh ra từ Côn Ngọc Thụ trên Linh Hải, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tâm tư tinh khiết. Từ sau khi Thần Quân sinh ra, hai nàng tự nguyện trở thành thiếp thân thị nữ, hầu hạ bên người.
Tiểu Tả cẩn thận từng li từng tí giúp y lấy xuống găng tay đã dính bẩn, đốt cháy, không để lại bất cứ dấu vết gì. Tiểu Hữu thì nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp hoàng kim chứa đầy găng mới, nâng đến trước mặt Thần Quân, để y chọn đôi mới.
Thần Quân kén chọn hồi lâu, cuối cùng đeo lên găng mới, bay lên không trung.
Huyết Vương Đằng chui ra từ dưới đất, cuốn lấy ngọn Hồn Đăng kia.
Ráng chiều đỏ rực dần rút đi, Niết Bàn Điệp cũng biến mất, cuối cùng pháp thuyền cũng rời khỏi mảnh rừng đã thành đống hoang tàn.
...
Trên Đỉnh Bất Diệt, bên ngoài thần điện.
Thần Quân cẩn thận đặt Hồn Đăng vừa lấy được lên vách đá, xác nhận linh hồn bên trong có thể tiếp tục tiếp nhận sự thiêu đốt của lửa trên Đỉnh Bất Diệt, chịu tra tấn ngày đêm, lại dùng pháp trận cấm linh hồn phát ra tiếng kêu, để không ảnh hưởng đến sự thanh tịnh.
Y thích thu thập Hồn Đăng với tội ác tày trời.
Ba ngàn năm, Hồn Đăng đi từ hai ngọn thành mấy chục vạn, toàn bộ được xếp lên vách đá, là ngày hay đêm thì Bất Diệt Đỉnh luôn sáng rực đèn đuốc ở mọi nơi, như biển sao rực rỡ, đẹp không sao tả xiết...
Năm đó ở tháp chín tầng, người kia từng nói đèn thật đẹp, hồi ức cũng rất ngọt ngào.
Nếu người kia có trở về, trông thấy những ngọn đèn này, hẳn sẽ thích lắm...
Bọn họ có thể ngồi trong lầu gác vàng, nâng cốc vui say, hàng đêm ngắm đèn, một lần nữa nhấm nháp hương vị ngọt ngào.
Cảnh tượng như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy cực kỳ khoái lạc...
...
Lầu gác vàng có tên là đài Ngô Đồng, tràn đầy đá quý đẹp nhất thế gian, là cấm địa của Đỉnh Bất Diện, cũng là tổ ấm ái ân y chuẩn bị vì người kia, kẻ nào tự tiện bước vào sẽ phải chết.
Y bố trí mười hai lớp rèm ngọc và vô số kết giới ở bên trong, che chắn tất cả ánh mắt, ngăn cách ô uế trong không khí. Mỗi góc đều đốt huân hương được điều chế từ dược thảo, cùng mùi với hương thơm trên người kia, sẽ khiến cho y dễ hít thở hơn một chút.
Thần Quân xuyên qua kết giới, lấy xuống mạng che mặt, hít sâu mấy hơi mùi dược thảo thơm ngát, sau đó cởi áo choàng lông vũ, bước vào bể tắm, cẩn thận tẩy rửa cơ thể. Mặc dù sau khi được hồi sinh, cơ thể của thần linh không có bất cứ chất bẩn nào, nhưng y vĩnh viễn nhớ kỹ lời người kia từng nói: Trong không khí tràn đầy vi khuẩn không thấy được, phải thường xuyên tắm rửa, giữ vệ sinh sạch sẽ.
Y rất cẩn thận tẩy rửa.
Y đã hành hạ vô số lần linh hồn có tên là Triệu Nghiệp kia, nhưng có làm sao cũng không tìm thấy vị trí của cái Hệ Thống kì quái đó. Cho nên y phân tích yêu cầu của nhiệm vụ, sau đó xóa sạch toàn bộ dấu vết của quá khứ, để cái tên sai lầm kia biến mất khỏi cõi đời này.
Y muốn trở thành đáp án chính xác, chờ người kia lần nữa trở về thi hành nhiệm vụ, một lần nữa theo đuổi người thương, kết thành đạo lữ.
Hiện giờ cơ thể y rất sạch sẽ, cũng rất hoàn mỹ, chưa từng chạm vào bất cứ thứ bẩn thỉu nào.
Y sẽ không lại trở thành sai lầm nữa.
Thần Quân bước ra khỏi bồn tắm, mái tóc đen hơi xoăn ướt sũng quấn quanh gót chân, đồ đằng Phượng Hoàng màu đỏ to lớn giãn ra trên lưng, lông đuôi thướt tha kéo quanh bờ eo tinh tế, mang tới vẻ đẹp hoa lệ tột cùng. Y phủ thêm trường bào băng tơ màu đỏ, chậm rãi đi tới trước gương, vươn tay, căm ghét chạm lên viên lệ chí càng ngày càng hóa đỏ rực diễm lệ lẳng lơ. Đây là thứ y dùng hết mọi biện pháp cũng không thể xóa bỏ, như thể nó đã hòa vào làm một với linh hồn, không ngừng nhắc nhở y rằng dục vọng của bản thân mãnh liệt tới mức nào, đáng sợ tới mức nào.
Y đã hưởng qua mỹ vị tuyệt trần, không thể kiềm chế được dục vọng của thân thể nữa.
Muốn cái hôn mềm mại ngọt ngào, muốn đôi mắt trong veo ấy, muốn chạm vào da thịt trắng nõn, muốn điên cuồng triền miên tới tột cùng, muốn người kia, muốn đến ghê gớm...
Mỗi đêm y đều bị dục vọng và đau khổ giày vò, mỗi ngày lại thức giấc trong tuyệt vọng và cô quạnh, mỗi ngày đều nhớ nhung đến chết.
Thế nhưng, y không dám chết...
Y sợ rằng khi người kia trở về, phát hiện rằng y không còn ở đây nữa, thì sẽ không còn cần y nữa.
Chuyện như vậy, còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Y co quắp trong bóng tối, ôm thật chặt viên đá cuội màu trắng ấy, một lần rồi lại một lần hôn lên, nghẹn ngào khẩn cầu: