Tống Thanh Thời ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thì đã là nửa đêm, cậu phát hiện mình đang gối đầu lên đùi vị Việt tiên sinh tự nhận là có quen biết kia, thấy hơi xấu hổ, mà chẳng biết sao môi cậu lại có chút sưng đỏ, Tống Thanh Thời vội vàng lau khóe miệng, kiểm tra xem có chảy nước miếng không.
May mà không xảy ra tai nạn gì xấu hổ...
Dưới dược hiệu mạnh mẽ của Thập Chuyển Kim Tủy Linh Đan, thương thế của cậu đã tốt hơn rất nhiều. Cậu thử đứng dậy, cử động cơ thể, phát hiện thuốc dùng cho vết thương trên người cũng đã được đổi thành linh dược tốt hơn, mang theo thành phần giảm đau, khiến cho đau đớn khó nhịn biến mất, chỉ còn chút tê ngứa nho nhỏ.
Việt tiên sinh cảm nhận cậu đã tỉnh thì cũng mở mắt ra.
Tống Thanh Thời cảm kích tươi cười với y, sau đó phát hiện Tống Cẩm Thành đang quỳ gối trong góc, úp mặt vào tường hối lỗi. Tuy biết đây là chuyện của thầy trò nhà người ta dạy dỗ nhau, không nên nhúng tay vào, nhưng cậu cũng có duyên với đứa nhỏ này, cũng không nỡ mặc kệ.
Trong lúc cậu còn đang mải suy nghĩ về chuyện này, Việt tiên sinh đã lấy túi giới tử của cậu, dốc vào trong đó một đống linh thạch, Tống Thanh Thời giật nảy mình, vội vàng ngăn lại: "Ta đã dùng đan dược quý giá rồi, không thể lấy những thứ này nữa."
Dù sao cũng không phải cha ruột, càng không phải cha nuôi, sao có thể lấy nhiều linh thạch như vậy được?
"Những thứ này vốn là của ngươi." Việt tiên sinh sợ cậu lại suy nghĩ lung tung, đưa cho cậu một cái lệnh bài điêu khắc hình Phượng Hoàng hoa lệ, giải thích: "Ngươi đã từng đưa một ít linh thạch cho ta, ta giúp ngươi đầu tư chúng, bây giờ đã thu lời lớ. Ngươi có thể vào bất cứ cửa hàng nào có dấu hiệu của Dược Vương Cốc, đưa ra lệnh bài này, tùy ý lấy tiền trong đó ra dùng, không có giới hạn."
Tống Thanh Thời nhận lấy lệnh bài, ngạc nhiên hỏi: "Ta có bao nhiêu tiền?"
Việt tiên sinh nghĩ đến thế lực của Đỉnh Bất Diệt, sau khi y diệt trừ mấy môn phái bẩn thỉu kia, cũng tịch thu hết sản nghiệp và tiền tài của chúng. Vì nếu cứ mặc kệ đó sẽ dẫn tới việc thế giới trở nên lộn xộn, hắc ám sinh sôi. Y bèn bỏ ra chút sức lực, chậm rãi thiết lập quy tắc mới, một lần nữa vận hành đống sản nghiệp đó.
Ví dụ như phòng đấu giá không cho phép buôn bán người, không cho phép buôn bán tang vật, đề cao và phát triển các tài năng chuyên ngành như thợ thủ công, nhất là địa vị xã hội của y sư. Cấm giao dịch nô lệ, lập ra quy định vè hợp đồng thuê mướn, gia tăng trừng phạt cho những kẻ nuôi dưỡng lô đỉnh, giết người đoạt bảo vân vân... Cũng có rất nhiều quy định hà khắc, ví dụ như không cho phép tồn tại bất cứ rác rưởi nào ở nơi công cộng...
Các tu sĩ không thể chấp nhận quy tắc như vậy, làm loạn mất mấy trăm năm, nhưng theo từng cái đầu lâu của những kẻ phản kháng và vi phạm được treo lên, những khúc xương được làm thành đèn đuốc ở Đỉnh Bất Diệt, dần dần, tiếng phản kháng cũng nhỏ đi, nhiều đời tu sĩ mới được sinh ra, quy tắc dần trở thành quen thuộc.
Mặc dù bóng tối vẫn không thể hoàn toàn biến mất, nhưng ít nhất nó không còn dám sinh sôi dưới ánh mặt trời. Không ai dám trắng trợn động vào cái vảy ngược của một sự tồn tại kinh khủng như Đỉnh Bất Diệt.
Bây giờ, sản nghiệp của Đỉnh Bất Diệt đã trải rộng khắp thế gian, hàng năm mỗi môn phái và thành trấn cũng sẽ tiến cống các loại báu vật và đặc sản với Thần Quân, đã thành quy củ rồi...
Việt tiên sinh mất rất lâu cũng không kiểm kê nổi mình có bao nhiêu tiền, trong bảo khố có bao nhiêu đồ giá trị, nhưng chỉ cần Tống Thanh Thời muốn, y có thể cho cậu tất cả. Nhưng y cũng biết lòng tự trọng của Tống Thanh Thời rất cao, cậu ghét gây phiên phức cho người ta, nên y phải tìm một lí do thích hợp để thuyết phục cậu.
Y cân nhắc rồi nói: "Ngươi từng đầu tư hơn hai trăm vạn linh thạch vào lúc Dược Vương Cốc khó khăn nhất, giờ nó đã biến thành mấy ngàn vạn. Ta còn đầu tư thêm vài sản nghiệp khác cho ngươi, hàng năm đều tăng trưởng, tối nay ta sẽ mang sổ sách cho ngươi."
Khi về y phải bảo thuộc hạ làm giả sổ sách, làm vài mánh khóe để nhét tiền vào, sao cho bên trong là mấy ngàn vạn tiêu không hết.
Trước khi xuyên qua Tống Thanh Thời cũng là con nhà giàu, mặc dù ngây ngô ngốc nghếch, nhưng ít nhiều cũng có chút tri thức về kinh doanh, cậu chưa từng thấy ai vắt óc tìm kế làm giả sổ sách hòng đưa tiền cho người ta cả, làm thế để làm gì?
Thế nên, chuyện này là thật?
Quả đầu tư mạo hiểm trong quãng thời gian cậu không nhớ đã thành công?
Đời này không lo kinh phí nghiên cứu nữa rồi?
Tống Thanh Thời vui như chó, muốn chạy quanh mấy vòng sủa mấy tiếng, trong đầu nhanh chóng liệt ra một đống dược liệu muốn mua mà không mua nổi, chỉ hận không thể ôm thần tài của mình mà hôn hai cái.
Cậu kéo Việt tiên sinh hỏi: "Hồi đó ta còn làm những gì?"
Việt tiên sinh mỉm cười nói: "Ngươi dạy ta nuôi chuột bạch, ta đã rất thành thạo, còn nuôi ra được rất nhiều giống chuột đặc biệt. Ngươi về Dược Vương Cốc với ta, ta tặng hết cho ngươi làm... lễ vật."
Y úp mở hai chữ ở giữa.
Tống Thanh Thời nghe không rõ lắm, nhưng cậu nhận ra điểm đáng ngờ: "Chuột đặc biệt cần phải nuôi rất lâu mới có cơ hội cải tiến ra thành các chủng loại khác nhau... Chúng ta đã quen biết bao lâu rồi?"
Cậu cảm giác ký ức mất đi hình như nhiều hơn mình nghĩ.
Việt tiên sinh cười nói: "Chúng ta chỉ ở bên nhau khoảng mười mấy năm, nhưng đã tách ra mấy ngàn năm, ta ở lại canh giữ trong thế giới chật hẹp, cũng không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì..."
Tống Thanh Thời ngây người, đoạn ký ức bị mất này vượt quá tưởng tượng của cậu, chẳng lẽ là cơ thể của cậu ở thế giới này bế tử quan thất bại mới dẫn đến việc linh hồn ở một thế giới khác xuyên qua?
Cậu nghĩ tới đây, lại rơi vào mờ mịt, không rõ vì sao mình có thể rất tự nhiên dung hợp ký ức của hai thân thể thành một bản thân hoàn toàn mới, mà còn không hề có chút cảm giác bài xích nào... Bởi vì quá giống nhau ư?
Hệ Thống nổ mất rồi, cậu không có cách nào hỏi được đáp án.
"Sư thúc tổ cứ đùa." Tống Cẩm Thành không nhịn được mở miệng: "Làm gì có ai tu luyện lâu như vậy vẫn còn là Trúc Cơ?" Hắn là tên ăn hại mà còn lên được Trúc Cơ khi mười tám tuổi, mà tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thể sống ba trăm năm. Phu nhân Thanh Loan dùng duyên thọ kỳ trân dị bảo mới chết già lúc năm trăm tuổi, được chôn cất ở Dược Vương Cốc, Minh Hồng Kiếm Tiên tu thành Kim Đan đại viên mãn, xây nhà ở trước mộ ái thê, bảo vệ Dược Vương Cốc cả ngàn năm. Ngày nay, nam tu trong Dược Vương Cốc đều thích hẹn các cô nương đến đó để thổ lộ tâm ý, là thắng cảnh nổi danh của Dược Vương Cốc.
Việt tiên sinh cảm thấy mình phạt chưa đủ nặng, dịu dàng cười: "Thanh Thời bị thương nên tu vi mới tụt xuống thành như vậy. Ngươi đọc trong sách cũng có rất nhiều ví dụ tương tự... Hiển nhiên là ngươi chẳng chứa được gì trong đầu, ngày mai về cốc thì ra sau núi cấm túc, đọc hết một trăm tám mươi cuốn sách thuốc cơ bản Thanh Loan để lại mới được phép bước ra."
Tống Cẩm Thành xanh mặt, hắn không muốn đọc sách của tổ nãi nãi, hơn nữa... Hắn thật sự rất muốn đến Thiên Vũ Môn tìm bạn tốt. Thế là hắn quỳ bò đến trước mặt Việt tiên sinh, khóc lóc cò kè mặc cả: "Sư thúc tổ, ngài để cho ta tới Thiên Vũ Môn xem một chút được không, xem xong ta sẽ về cấm túc..."
Ý cười nơi khóe miệng Việt tiên sinh càng thêm dịu dàng.
Tống Thanh Thời nhìn Việt tiên sinh một chút, không hiểu sao lại có cảm giác đứa nhỏ này đang gặp nguy hiểm, cậu bèn bất chấp thử cứu hắn: "Ngươi có lý do phải tới Thiên Vũ Môn sao?"
Tống Cẩm Thành nức nở nói: "Ta e là A Ngọc đã xảy ra chuyện, muốn đến tìm hắn..."
A Ngọc là Vũ Văn Ngọc, con trai của trưởng lão Thiên Vũ Môn, bẩm sinh yếu ớt, khi còn bé đã sống ở Dược Vương Cốc mấy năm để chữa bệnh. Tống Cẩm Thành lôi kéo y lên núi móc trứng chim, xuống nước bắt rùa đen, dạy y trèo tường trốn học, kết thành đôi bạn thân thiết.
Sức khỏe của Vũ Văn Ngọc chuyển biến tốt đẹp thì phải rời khỏi Dược Vương Cốc, mỗi tháng vẫn không ngừng viết thư. Thế nhưng ba tháng gần đây, hắn không nhận được thư của Vũ Văn Ngọc nữa, trong lòng không yên, bèn nhân lúc thi trượt, quyết định trốn tới Thiên Vũ Môn xem tình hình, lại tình cờ gặp Tống Thanh Thời trên đường, chậm trễ...
"Có lẽ hắn đang bế quan tu luyện." Tống Thanh Thời xoa trán, muốn nói bằng hữu bận rộn mấy năm mấy chục năm không để ý tới ngươi là chuyện bình thường, lại cảm thấy hình như mình đã từng phạm sai lầm lớn trong quan hệ bạn bè, không tự tin lắm: "Ngươi đã hỏi trưởng bối của hắn chưa?"
Tống Cẩm Thành nhăn nhó nói: "Cha hắn ghét ta, cấm ta tới gần A Ngọc, bọn ta lén lút qua lại."
Việt tiên sinh mở miệng nói: "Hồi trước Thiên Vũ Môn có kỳ thi cuối năm cho đệ tử, hắn hẳn là tới bí cảnh Viên Minh..." Y bỗng không nói nữa, vì chợt nhớ ra gần đây Thiên Vũ Môn cũng có chút động thái bất thường, ma vật thường xuyên xuất hiện, có lẽ y nên phái người đi thăm dò xem sao.
"Có lẽ là hắn bị thương nhưng sợ ngươi lo lắng." Tống Thanh Thời suy nghĩ kế sách vẹn cả đôi đường: "Ta có thể thay ngươi đến Thiên Vũ Môn nhìn xem." Cậu nhớ rõ trong sách có ghi rằng bí cảnh Viên Minh có một loại thảo dược thuộc tính Kim, phiến lá như lưỡi dao sắc bén, mặc dù không có tác dụng gì lớn, nhưng thuộc tính đặc biệt, cậu vẫn muốn lấy một ít về làm nghiên cứu.
Tống Cẩm Thành cực kỳ cảm động: "Huynh đệ, thật nghĩa khí, không uổng công ca cứu ngươi."
Việt tiên sinh bóp nát góc bàn.
"Xin lỗi, quên tuổi tác." Tống Cẩm Thành vội vàng nhận lỗi, ngoan ngoãn lấy lòng: "Thanh Thời, ngươi mới là ca."
Việt tiên sinh nhắc nhở: "Bối phận Thanh Thời lớn hơn ngươi rất nhiều."
Tống Cẩm Thành nhíu mày, suy nghĩ lại về xưng hô.
Tống Thanh Thời nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy có điềm chẳng lành, nhanh chóng chặn trước: "Không cho phép gọi ta là ông!"
Một nửa linh hồn của cậu vẫn là sinh viên cỏ non tươi xanh, thật sự không chịu nổi bị người có ngoại hình cùng tuổi gọi là ông.
"Ta cũng không phải là người của Dược Vương Cốc, dù có thi vào được thì cũng chỉ là đồng học, không đảm đương nổi bối phận lớn như vậy." Tống Thanh Thời nghiêm túc suy xét tương lai: "Ta cảm thấy nên gọi theo tu vi, chứ không phải dùng tuổi tác để phân chia bối phận."
Tống Cẩm Thành tội nghiệp nhìn về phía Việt tiên sinh: "Sư thúc tổ..."
Việt tiên sinh nghe thấy xưng hô này, lại buồn bực.
Y quyết định trở về phải cho cái hóa thân này bế quan ngay, thay một hóa thân cùng tuổi đến trải qua lại thời gian trưởng thành với Tống Thanh Thời, tránh cho lại bị xem như lão tổ tông, không tiện ra tay.
Tống Thanh Thời vui sướng tự quyết định đi đến Thiên Vũ Môn, bắt đầu thương lượng với Tống Cẩm Thành nên làm sao để gặp được Vũ Văn Ngọc, thám thính tình huống.
Kì thi nhập học của Dược Vương Cốc ba năm nữa mới bắt đầu, giờ có đặc biệt thiết kế kì thi để chiêu sinh cũng phải tốn mấy tháng để chuẩn bị.
Tống Thanh Thời không muốn nhập học cửa sau.
Việt tiên sinh biết chuyện gì cậu đã quyết đinh thì sẽ nhất quyết không từ bỏ, mà hiện tại cũng không phải thời cơ để tha người về. Nhưng hóa thân mới cần một quãng thời gian để chuẩn bị, y sợ Tống Thanh Thời không hiểu tình hình hiện giờ của Tu Tiên Giới, sẽ phải ăn thiệt thòi chịu oan ức, quyết định thuận theo ý cậu, cho phép Tống Cẩm Thành đồng hành với cậu đến Thiên Vũ Môn, trên đường phải hầu hạ cậu cho thật tốt, không được để trưởng bối chịu khổ.
Tống Cẩm Thành học không giỏi, nhưng lại rất biết hầu hạ tiền bối, đoán biết tâm ý. Hắn hoài nghi Tống Thanh Thời không phải con nuôi của Việt tiên sinh, mà là con riêng không thể cho ai biết, lập tức thề thốt sẽ hiếu thuận với Tống Thanh Thời như tổ tông.
Hắn vui vẻ chúc mừng: "Thanh Thời ca, ngươi thật tốt, ta không ghen ghét việc ngươi có nữ thần nữa."
Tống Thanh Thời cười nói: "Hi vọng ta có thể gặp được nàng ở trên đường."
Việt tiên sinh cảnh giác: "Nữ thần?"
"Thanh Thời đang tìm một cô nương, tiếc là mất trí nhớ, không nhớ được tướng mạo và tên nàng." Tống Cẩm Thành được cho phép, lập tức hồi sinh, hắn rất có hứng thú với con dâu tương lai của sư thúc tổ, vội vàng khen lấy khen để, tránh cho sau này lại không qua được cửa của trưởng bối: "Là một cô nương ất thùy mị hiền lành, xinh đẹp đáng yêu, hoạt bát vui tươi, thiện lương ngây thơ, săn sóc hiếu thuận, còn biết nấu cơm nữa."
Tống Thanh Thời ngượng ngùng nói: "Sức khỏe nàng tương đối yếu, cần phải điều trị..."
Việt tiên sinh cưỡng ép kiềm chế sự đố kị đang cuồn cuộn trong lòng: "Đối tượng nhiệm... Không, ngươi thích cô nương như vậy?"
Y biết rất nhiều tu sĩ không để ý giới tính, nhưng không ngờ...
Tống Thanh Thời nghĩ đến cảm giác rung động từ những con chữ trong vở kia, khẳng định: "Thích, ta sẽ tìm được nàng."
Việt tiên sinh dịu dàng hỏi: "Lỡ như nàng không thích ngươi thì sao? Ngươi vẫn sẽ đối xử tốt với nàng chứ?"
"Không sao." Trong mắt Tống Thanh Thời tràn đầy kiên quyết, cậu xin thề: "Chỉ cần có thể tìm được nàng, ta sẽ dâng hết mọi thứ tốt đẹp cho nàng, cố gắng đối xử với nàng thật tốt, cố gắng để nàng thích ta."
Cậu sẽ dốc hết tất cả, hết lòng theo đuổi người mình thích.
Việt tiên sinh hiểu được tâm ý của cậu, mỉm cười chúc phúc: "Ngươi chắc chắn sẽ tìm được nàng."
Mặc dù nhân vật của nhiệm vụ này đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của y.
Nhưng, cũng không khó...
Y muốn dùng bộ dáng đó làm những chuyện không có liêm sỉ, để Tống Thanh Thời phải bật khóc ở trên giường, cảm giác... Rất thú vị...
Việt tiên sinh tham lam nhìn mỹ vị đơn thuần, dục vọng cuồng loạn khiến môi lưỡi y có chút khô khốc...
Nhẫn nại, bây giờ không phải là thời điểm để bại lộ.