Tống Thanh Thời nghi hoặc hỏi: "Phượng Quân nghe như nhũ danh?"
"Là nhũ danh." Thiếu nữ áo đỏ tự xưng là Phượng Quân nhẹ nhàng kéo tay áo cậu, tủi thân đáp: "Ta chỉ nhớ mang máng là mẫu thân luôn gọi ta như vậy, nhưng đầu ta đau quá, không nhớ được gì khác..."
Tống Thanh Thời cảm giác tổn thương trên đầu Phượng Quân không nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng tới kí ức, thế nhưng ngẫm lại đầu mình cũng vô duyên vô cớ mất trí nhớ đó thôi, lại do dự, có lẽ là ở thế giới tu tiên này việc mất trí nhớ cục bộ là chuyện thường gặp à?
Lai lịch Phượng Quân kì lạ, dung mạo và khí chất đều khiến cậu vô cớ có thiện cảm, mùi hương trên người cũng ngọt ngào, cậu thậm chí còn có xúc động muốn ôm người về yêu thương.
Tống Thanh Thời cố gắng suy nghĩ, trong trí nhớ của cậu đều là y học và nghiên cứu, chưa bao giờ có ý nghĩ kì quái này với con gái, dù có xinh đẹp đến mấy cũng chưa từng... Chẳng lẽ trong đoạn kí ức cậu mất đi đó còn bao gồm thay đổi tính cách, làm rất nhiều chuyện hèn hạ bỉ ổi?
Trong đầu bỗng hiện lên một đoạn ký ức.
Hình như cậu từng trong đêm khuya thanh vắng, ôm lấy một mỹ nhân, bất chấp phản kháng mà cưỡng hôn người ta? Mỹ nhân khổ sở đến sắp khóc...
Đây là hành vi tiêu chuẩn của mấy cha dê xồm rồi?
Tống Thanh Thời có chút luống cuống...
Phượng Quân cúi đầu, thỉnh thoảng lén quan sát sắc mặt Tống Thanh Thời, như thể đang yên lặng tự hỏi điều gì. Tống Cẩm Thành ở bên cạnh đã quỳ bò trước sắc đẹp rồi, nói vô số lời linh tinh, vỗ ngực cam đoan bọn họ là người tốt.
Tống - tâm tư bất chính - Thanh Thời càng nghe càng chột dạ, càng đứng thẳng người, cố gắng ra vẻ mình cũng là chính nhân quân tử.
Tiên điểu màu đỏ trên vai không biết đã bay mất từ khi nào.
Bỗng nhiên, trong núi rừng truyền đến tiếng tiếng cành cây bị chèn ép, còn có tiếng xì xì nhỏ vụn.
Sắc mặt Phượng Quân lập tức tái nhợt, nắm lấy Tống Thanh Thời, kêu lên: "Chạy mau!"
Tống Thanh Thời cũng phát hiện ra âm thanh quái dị đó, hỏi nàng: "Đó là gì vậy?"
"Là xà, xà yêu." Phượng Quân sợ đến mức run rẩy: "Ta nhớ ra rồi, ta bị con xà yêu này đuổi theo, sau đó rớt xuống vách núi, các ngươi mau chạy đi..."
Dược Vương Cốc nuôi không ít rắn độc để lấy độc chế dược, đám học đồ đều có bản lĩnh bắt rắn.
Tống Cẩm Thành không sợ hãi chút nào, lấy bảo kiếm từ trong túi giới tử ra, chặn trước mặt mỹ nhân, oai phong lẫm liệt nói: "Không sợ, chỉ là xà yêu thôi, xem ta trừng trị nó đây!"
Một con rắn trắng khổng lồ thò đầu ra khỏi rừng, lớp vảy màu bạc của nó lấm tấm rêu xanh, hai mắt đỏ như đèn lồng, phun cái lưỡi dài mấy mét, nhìn chằm chằm phía dưới vách núi, dùng lưỡi thăm dò mùi trong không khí, dần trở nên kích động.
Tống Thanh Thời cũng không sợ rắn, nhưng chưa từng thấy con nào khủng bố như vậy, trông cái miệng to như chậu máu có thể nuốt nguyên một con voi, cậu cũng có chút hoảng: "Cẩm Thành, ngươi chắc chắn là có thể thu thập nó?"
Kiếm trong tay Tống Cẩm Thành đang không ngừng run rẩy, chân cũng run run, nước mắt không tự chủ rớt xuống.
Phượng Quân dè dặt nhìn vẻ mặt của hai người, đề nghị: "Chúng ta có chạy không?"
"Chạy!" Tống Thanh Thời quyết định thật nhanh, phát mệnh lệnh rút lui. Cậu không lo được chuyện gì khác, bế Phượng Quân, cẩn thận đặt nàng lên linh mã, sau đó mình cũng nhảy lên. Một tay ôm chặt Phượng Quân vào lòng, tránh cho nàng ngã xuống, một tay khác giơ roi giục ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi trận săn đuổi của xà yêu.
Phượng Quân ôm chặt lấy eo cậu, vùi đầu vào sâu trong lồng ngực, ngủi mùi dược thảo thơm ngát, hưng phấn đến mức run rẩy. Y rất thích phản ứng này của Tống Thanh Thời, cảm giác được cậu che chở như báu vật.
Tống Thanh Thời thấy y run rẩy thì an ủi: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi."
Phượng Quân hít sâu, khống chế cảm xúc, yếu ớt nói: "Vâng."
Tống Cẩm Thành cũng nhảy lên lưng ngựa, điên cuồng chạy trốn, chỉ hận con ngựa không mọc thêm tám chân.
Ba ngàn năm trước, sau khi An Long nhập ma, hắn cũng giải trừ khế ước linh thú với Hạo Long, quẳng nó vào núi tự sinh tự diệt. Đỉnh Bất Diệt niết bàn, Việt Vô Hoan trùng sinh thành Thần Quân, cân nhắc việc Tống Thanh Thời yêu quý con rắn trắng này, chẳng những không giết nó, mà còn mang về nuôi. Trong quãng thời gian chinh chiến trên chiến trường, y ép nó phải chiến đấu với các yêu thú vượt cấp, mài giũa tu vi, tăng thêm sức chiến đấu, giờ Hạo Long đã trở thành đại yêu tiếng tăm lừng lẫy của Tu Tiên Giới.
Hạo Long không đủ trí thông minh, nó không biết Việt Vô Hoan đang làm gì, nó bị giày vò khổ vô cùng, chỉ muốn đi ngủ đông thôi.
Việt Vô Hoan luôn luôn lừa nó: "Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, khi Thanh Thời trở về, chắc chắn sẽ thu ngươi làm sủng vật."
Hạo Long tin vào lời hứa hẹn này, rất cố gắng kiên trì dưới sự huấn luyện Địa Ngục, cố gắng làm cu li cho Việt Vô Hoan.
Nó ôm ảo tưởng trong lòng, muốn làm con rắn sủng vật tốt nhất thế gian.
Hôm qua Việt Vô Hoan tới chỗ nó, bảo nó dùng thần lực tạo chút vết thương trên người y, nó cũng ngoan ngoãn làm theo. Làm xong nó mới chợt cảm giác không đúng, mặc dù thân thể của Thần Quân rất khó bị thương tổn, nhưng y hoàn toàn có thể tự làm chính mình bị thương, tại sao phải đến nhờ nó? Chẳng lẽ là vết thương này, nếu như được tự bản thân tạo thành thì sẽ bị phát hiện? Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, phân biệt được vết thương do người khác gây ra và do bản thân gây ra?
Hạo Long cảm giác đời này nó chưa từng cơ trí như vậy, nó len lén ngửi mùi, che giấu sự hiện diện, bò theo Việt Vô Hoan tới núi Hắc Nhạn.
Quả nhiên, Tống Thanh Thời đã trở về!
Hạo Long phân biệt được mùi, kích động vô cùng, muốn bổ nhào qua làm nũng. Thế nhưng Tống Thanh Thời thế mà lại bị Việt Vô Hoan xúi giục, chạy khỏi nó, ngay cả một cái ôm tương phùng sau bao năm tháng xa cách cũng không có. Nó không có khái niệm gì với giới tính của con người, những năm qua cũng đã gặp đủ loại hóa thân của Việt Vô Hoan, hoàn toàn không cảm thấy việc y mặc đồ nữ có gì kì quái, nên không nhận ra...
Việt Vô Hoan hoá trang như vậy, chắc chắn là muốn làm yêu cơ họa nước trong hí kịch! Châm ngòi quan hệ chủ sủng của nó và Tống Thanh Thời!
Hạo Long tức muốn chết, điên cuồng đuổi theo...
Tống Cẩm Thành đã khóc ầm lên vì sợ, cho là mình sắp biến thành thức ăn trong bụng rắn. Hắn sướt mướt: "Ta là đứa con bất hiếu, để cha mẹ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!"
Phượng Quân buồn bã nói: "Bọn họ có ai tái sinh lại thì tốt..."
Năm đó, thời điểm y tiễn biệt Thanh Loan, đã hứa sẽ chăm non con cháu của nàng. Không ngờ con nối dõi của Thanh Loan lại ít ỏi, bây giờ chỉ còn cái tên ngu xuẩn Tống Cẩm Thành này. Mẫu thân Tống Cẩm Thành xuất thân tiên môn, nàng đã kết Kim Đan, giết hắn thì tương đương với việc chặt đứt dòng máu của Thanh Loan, ngay cả người để thay thế cũng không có.
Y cực kỳ do dự...
Bây giờ, thứ ngu xuẩn này còn trở thành ân nhân cứu mạng của Tống Thanh Thời, càng không thể giết. Hay là, sau này về Dược Vương Cốc rồi nhốt hắn ra sau núi, đến chừng nào bớt ngu rồi mới thả ra gặp người?
Phượng Quân ghé vào người Tống Thanh Thời, ghét bỏ âm thanh như quỷ kêu bên cạnh, nghiêm túc vạch kế hoạch...
Tống Thanh Thời chợt phát hiện ngực cô nương này phẳng không khác gì mình, lúc nãy bế lên cũng thấy cân nặng phải trăm mấy cân*, không biết giấu thịt đi đâu rồi, luôn cảm thấy vô lý...
*2 cân của Trung Quốc bằng khoảng 1 kg của Việt Nam, áng chừng cân nặng của Vô Hoan khoảng 70kg? =))
Cậu có chút hiếu kì, nhưng không dám hỏi cũng không dám nghĩ, chị cậu đã từng dạy mấy câu đó là cấm kỵ với con gái, hỏi sẽ là quấy rối, sẽ bị đánh chết.
Tống Thanh Thời càng nghĩ càng rối, càng thêm mất tự tin vào phẩm hạnh của mình.
Đằng trước là hai con linh mã chạy trốn như điên, đằng sau là một con rắn khổng lồ điên cuồng đuổi theo, chạy hết ba ngọn núi. Cuối cùng con tiên điểu màu đỏ kia bay đến, cho con rắn ngu kia một móng vuốt, bấu lấy điên cuồng mổ nó, mới hủy được màn đuổi bắt này.
Linh mã chạy đến sùi bọt mép, sắp không sống nổi nữa.
Trước mắt xuất hiện một tòa thành nhỏ, Tống Thanh Thời thấy trời đã tối, bèn dắt theo mọi người đi tìm quán trọ để nghỉ ngơi. Tòa thành này nằm trên con đường giao thông quan trọng, dù nhỏ nhưng rất phồn hoa. Tống Thanh Thời giao linh mã cho tiểu nhị của quán trọ, nhân dịp đang có tiền thì sai tiểu nhị đến tiệm thuốc mua chút dược thảo khôi phục sức lực, đút cho linh mã ăn...
Ông chủ quán trọ cười híp mắt nói: "Chúng ta còn hai gian phòng thôi."
Tống Thanh Thời nắm lấy cơ hội, biểu hiện ra phong độ của một chính nhân quân tử: "Hai nam nhân một cô nương, hai gian phòng hoàn toàn không có vấn đề, ta và Cẩm Thành chen lấn chút cũng được."
Tống Cẩm Thành cũng vỗ ngực cam đoan, hắn sẽ không chiếm tiện nghi của nữ nhân.
Phượng Quân nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó dịu dàng tươi cười, nói muốn xuống phòng bếp tìm chút thức ăn cho mọi người. Nàng vừa khoan thai bước đi vừa vén lên mái tóc dài, đeo vào đôi găng tay lụa mỏng. Khoảng ba khắc sau, có mấy tu sĩ lao xuống, mặt mũi trắng bệch, khó khắn nói muốn đi khổ tu, màn trời chiếu đất, lĩnh hội thiên cơ, tóm lại là không ở nữa, trả phòng, mà còn là phòng thượng hạng, cũng không cần trả lại tiền thuê...
Chủ quán trọ thấy vẻ mặt của họ, suýt nữa cho rằng nhà mình có quỷ.
Tống Cẩm Thành biểu thị không thiếu tiền, không muốn ở cùng phòng với nam nhân, Tống Thanh Thời bèn đổi thành ba phòng thượng hạng liền nhau. Phượng Quân thản nhiên kéo váy trở về, bưng một chén chè ngọt đưa cho Tống Thanh Thời, mong đợi nói: "Phòng bếp không có đủ nguyên liệu, chỉ có thể làm chút thức ăn đơn giản... Đã lâu rồi ta không nấu, có chút không quen, ngươi đừng chê."
Tống Thanh Thời cảm thấy trong đôi mắt vàng sậm ấy chứa cả bầu trời đầy sao, còn mê người hơn đồ ăn. Trong lúc cậu do dự, Phượng Quân đã mỉm cười cầm lấy thìa, thổi cho bớt nóng, trực tiếp đút chè vào trong miệng cậu, một loạt động tác nước chảy mây trôi, như thể đã luyện tập vô số lần.
Vị chè ngọt ngào nhàn nhạt lan truyền nơi đầu lưỡi, loại ký ức hương vị này như đã khảm sâu vào tận tâm can, lần nữa làm loạn tư duy của Tống Thanh Thời. Cậu ngây người nhìn ý cười yêu kiều của người thiếu nữ trước mắt, vành tai có hơi nóng, cõi lòng cũng hoảng hốt, muốn từ chối, chân lại bị ai kia nhẹ nhàng nhéo một cái...
Phượng Quân mỉm cười: "Đừng từ chối ta."
Giọng y rất hoa lệ, trong dịu dàng lại mang theo sự không cho phép phản bác.
Tống Thanh Thời không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của y, ngoan ngoãn thu tay về.
Phượng Quân lại múc một thìa đầy ắp, cười nói: "Ngồi xuống."
Tống Thanh Thời phản xạ có điều kiện ngồi xuống, ngoan ngoãn hé miệng.
Tống Cẩm Thành phiền muộn: "Phần của ta đâu?"
Phượng Quân liếc hắn một cái, nhẹ nhàng quay đi, lạnh nhạt nói: "Bảo phòng bếp làm cho ngươi."
Y tiếp tục tươi cười đút chè cho Tống Thanh Thời, như thể trong mắt chỉ có mình người này.
Tống Cẩm Thành nhìn đôi mắt ẩn chứa tình cảm của nữ thần, làn thu thuỷ dao động, lại nhìn Tống Thanh Thời với vành tai đỏ bừng, đang cắm đầu ăn chè, sao không hiểu tâm ý của nữ thần? Hắn ghen ghét đến mức sắp khóc rồi đây này, là do Tống Cẩm Thành hắn không đủ tuấn tú à? Hay là do tính cách không đủ tốt? Vì sao các nữ thần đều không thích thiếu niên anh tuấn rạng ngời? Chỉ thích kiểu non choẹt mềm mại hiền lành là sao? Giờ hắn thay đổi hình tượng còn kịp không? Đợi đến lúc gặp được Vũ Văn Ngọc, hắn muốn bắt bạn tốt đi uống rượu khóc lóc kể lể nỗi chua xót trong lòng, trên con đường độc thân dài dằng dặc đầy đau khổ dằn vặt, hai người cùng nắm tay làm bạn đi hết...
Hắn hóa đau thương căm giận thành thèm ăn, bảo chủ quán mang lên tám món chính, hung hăng ăn, liều mạng ăn.
...
Hạo Long bình tĩnh suy nghĩ trong đau đớn.
Mặc dù chủ nhân trước và Việt Vô Hoan đều nhận xét là trí thông minh trong đầu nó đều đổi thành cơ bắp hết rồi, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, trí thông minh của nó vẫn chậm rãi tăng trưởng, ít nhất là nó cũng biết, đi theo tên chủ nhân cũ ăn hại sẽ không có tương lai, vĩnh viễn không được yêu thương, nhất định phải học theo Việt Vô Hoan mới có cơ hội được để ý.
Cho nên, khi nó có thể biến thành hình người, nó quả quyết lựa chọn dung hợp tướng mạo của Việt Vô Hoan và Tống Thanh Thời lại với nhau, hóa thành một đứa bé trai khoảng ba tuổi, tóc dài màu đen, mắt phượng màu vàng, khuôn mặt tuyết trắng, cực kỳ đáng yêu, cực kỳ xinh đẹp! Tuyệt đối là một đứa bé có thể khiến cho con người thương yêu không ngớt!
Sau đó, nó còn tham khảo quan hệ xã hội của con người, tìm được cách khiến Tống Thanh Thời không thể không nhận nuôi nó.
Hạo Long thấy con chim kia đã bay xa, lặng lẽ chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, biến thành hình người, che giấu yêu khí, tiến vào nhà trọ, lần theo mùi tìm đến đám Tống Thanh Thời đang ăn cơm. Nó cố chịu sự khủng bố hóa thân của Việt Vô Hoan đang tỏa ra, không chút sợ hãi xông lên, ôm đùi Tống Thanh Thời, òa khóc kêu:
"Phụ thân!"
Đôi đũa trong tay Tống Thanh Thời rơi cả xuống.
Phượng Quân nặng nề đặt bát xuống, trầm mặt đi qua, nhéo tai nó dạy dỗ: "Đứa nhỏ này ăn nói kiểu gì vậy?"
Hạo Long đau sắp chảy cả nước mắt, nghĩ lại mạng lưới quan hệ của con người, mím miệng, ấm ức nhượng bộ nói: