Mặt Tống Thanh Thời dính đầy nước mắt, khóc đến khàn cả giọng, cảm giác khó chịu cuối cùng cũng rút đi, thế nhưng chuyện còn chưa kết thúc, cậu vẫn phải kiên cường đối mặt, hoàn thành mọi việc cần làm. Phượng Quân giúp cậu uống nước, rửa ráy cơ thể cho sạch sẽ, nghỉ ngơi một hồi, sau đó đưa cậu tới vùng ngoại ô vắng vẻ, bày ra các loại trận pháp che đậy, một lần nữa đút cậu ăn dược vật, vô tình bắt đầu đợt giày vò mới, cho đến khi Kim Đan được kết thành.
Mây đen dày đặc, lôi kiếp sắp tới.
Phượng Quân sợ Thiên Đạo lại không tuân thủ quy tắc, làm tất cả biện pháp dự phòng, canh giữ bên cạnh.
May là lần độ kiếp này giống như bình thường, không có gì bất trắc xảy ra.
Tống Thanh Thời ăn vào dược vật tạm thời khôi phục thể lực, cưỡng ép giữ vững tinh thần, tập trung chú ý, thuần thục vận chuyển song hỏa trong cơ thể, mang theo vô số pháp khí và phù chú, thuận lợi thông qua khảo nghiệm của đất trời. Cuối cùng, mây đen tan đi, cơ thể cậu và Kim Đan dưới sự rèn luyện của sấm sét càng thêm hoàn mỹ.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Tống Thanh Thời nằm trên mặt đất, cảm giác cả người đều bị khoét rỗng, vừa mệt vừa đau, một ngón tay cũng không cựa quậy được. Phượng Quân đi tới, hỏi thăm rất nhiều vấn đề, nói rất nhiều lời dỗ dành, cậu hoàn toàn không nghe được, chỉ kịp cảm kích nói với Phượng Quân một câu "tạ ơn" là hôn mê bất tỉnh.
Phượng Quân ôm cậu vào lòng, kiểm tra thấy Kim Đan không có vấn đề gì, cuối cùng cũng an tâm. Y nhẹ nhàng hôn lên mái tóc bù rù của người trong ngực, muốn thả ra hơi thở sạch sẽ vẫn luôn mong nhớ ngày đêm này, lại không nỡ. Người này vẫn luôn quẩn quanh trong tim y, làm y như thể trúng thuốc phiện:
"Không cần nói lời cảm tạ."
"Những gì ngươi vốn có, ta sẽ thay ngươi tìm về; những thứ ngươi muốn, tất cả ta đều sẽ cho ngươi..."
"Thân thể, con tim, sinh mạng, linh hồn, tất cả mọi thứ của ta, đều cho ngươi..."
"Hãy để ta làm đáp án duy nhất của ngươi..."
...
Ngày kế tiếp, cả người Tống Thanh Thời đau nhức, không muốn rời giường. Cậu khoác một chiếc áo choàng, nằm trên giường quý phi nghiên cứu phương thuốc. Phượng Quân giúp cậu chuẩn bị lò luyện đan và phòng luyện đan, cậu định dùng những tài nguyên trong tay, luyện chế một ít đan dược cơ bản. Thiên Vũ Môn biết cậu am hiểu luyện đan, cũng vui vẻ cung cấp rất nhiều dược liệu, hi vọng có thể lấy được một ít thành phẩm.
Tống Cẩm Thành mang bánh bao phường Dung Quế đến thăm, phát hiện giọng cậu đã khàn, tinh thần mỏi mệt, chẳng biết sao lại lộ vẻ áy náy, muốn nói lại thôi, ngập ngừng mãi mới dè dặt hỏi: "Đêm qua ngươi phải chịu tội lớn rồi nhỉ?"
Tống Thanh Thời nhớ tới khổ sở đêm qua, cả người mất tự nhiên, như thể kiến vẫn còn đang bò, cậu khó khăn dịch mông, không quá muốn nói về đề tài này: "Ừm, qua rồi."
Hốc mắt Tống Cẩm Thành cũng đỏ: "Ngươi dùng thuốc chưa?"
Tống Thanh Thời thành thật trả lời: "Dùng rồi."
"Vậy là tốt rồi." Tống Cẩm Thành thấy cậu dù phải chịu khổ sở nhưng cơ thể có vẻ vẫn ổn, ý chí kiên cường, không có suy nghĩ muốn tự sát, cũng không có ý trách cứ mình, cuối cùng cũng an tâm, bừa bãi an ủi: "Việc này thật sự không còn cách nào khác, ngươi phải thả lỏng tinh thần, trên đời này không có chướng ngại gì không thể vượt qua."
Hắn còn rất nhiều câu cổ vũ lòng người muốn nói, nhưng từ xa đã trông thấy bóng dáng Phượng Quân, lập tức như mèo thấy chuột, cụp đuôi chạy mất.
Tống Thanh Thời chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này càng ngày càng ngốc.
Phượng Quân đã chuẩn bị xong mấy cái lò luyện đan, cậu chẳng muốn lo cho đứa ngốc kia nữa, vui vẻ đứng dậy, kéo Phượng Quân cùng đi luyện đan. Cậu phát hiện thủ pháp luyện đan của Phượng Quân cũng rất tốt, còn có thể phối hợp ăn ý với cậu, hạnh phúc sắp khóc, không biết tại sao mình lại gặp được mỹ nhân thiên tài tốt đẹp như vậy, chắc hẳn là do đã gom góp phúc của thật nhiều kiếp.
Cậu thề sẽ ngoan ngoãn nghe lời Phượng Quân, làm người yêu hai mươi tư chữ hiếu.
Mặc dù hiện giờ cậu không lợi hại được như Phượng Quân, cũng không xinh đẹp được như y, và hình như cũng không giàu bằng y? Nhưng cậu sẽ cố gắng tu hành, mua nhà lớn, mua pháp thuyền xa hoa, sau đó mua nhẫn cầu hôn, cử hành nghi thức kết đạo lữ. Không được bớt một bước nào, không thể để cho người ta chê cười Phượng Quân tìm phải một nam nhân không có tiền đồ chỉ biết ăn cơm chùa.
Tống Thanh Thời vô cùng khí phách, vừa luyện đan vừa lên kế hoạch cho tương lai.
...
Bận rộn mất mấy ngày, cuối cùng Thiên Vũ Môn cũng sắp xếp xong việc vào trận giải đề, lão tổ Phân Thần bày đại trận phòng ngự, sau đó mấy trăm đệ tử tụ tập trên võ trường, quy củ ngồi im, lặng ngắt như tờ. Phượng Quân lặng lẽ gọi đến hóa thân tiên điểu của mình, để nó ở gần đó, cảnh giác xung quanh.
Trận giải đố của Mặc Uyên Kiếm Tôn không có nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể lựa chọn từ bỏ, chọn thất bại rồi rời khỏi trận pháp.
Mỗi người chỉ có một cơ hội vào trận giải đề, sau khi rời khỏi không có cơ hội thứ hai.
Vũ Văn Diên nói rõ quy tắc với mọi người xong, Tống Thanh Thời bèn cho hai ngọn dị hỏa bừng lên trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành hai đóa sen đen đỏ, đây là bản mệnh pháp khí cậu ngưng tụ ra sau khi kết thành Kim Đan, nó dường như là bản năng của thân thể, xuất hiện rất tự nhiên.
Đây đại khái cũng là một phần kí ức cậu đã mất.
Tống Thanh Thời vừa nghĩ, vừa cầm lấy Hổ Xanh, lợi dụng kỹ xảo luyện đan, phân bố đều hai loại dị hỏa lên vòng đồng. Hạt sen bằng sắt trong vòng đồng bắt đầu chuyển động, phát ra những tiếng leng keng êm tai, thanh âm càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng gấp gáp, sau đó từng trận pháp trên vòng đồng sáng lên, tỏa ra vầng sắc đỏ ánh kim mỹ lệ, tựa như sương mù dần lan ra, bao phủ toàn bộ võ trường.
Sương mù càng ngày càng đậm, chung quanh trở nên yên tĩnh.
Thần trí Tống Thanh Thời trở nên hoảng hốt, cậu chờ rất lâu sương mù mới tản ra, lúc chung quanh trở nên sáng sủa rõ ràng, cậu kinh ngạc phát hiện hình thể của mình teo nhỏ, như thể... Trở về lúc mười hai mười ba tuổi, tu vi cũng tụt xuống Luyện Khí, nhưng so với khi đó còn bết bát hơn. Cơ thể này chưa luyện Hàn Ngọc Quyết, thứ luyện là loại công pháp rác rưởi đâu đâu cũng có, cũng may tuổi còn nhỏ, song hỏa trong cơ thể yếu đến mức chỉ là hai đốm lửa lập lòe, nhiều lắm là có thể vào bếp châm lửa đun nước, nên miễn cưỡng có thể sử dụng linh lực ngăn chặn chúng. Trên người cậu không có túi giới tử, cũng không có linh thạch và bất cứ thứ đáng giá nào, trong túi chỉ có mấy cây kim châm và thảo dược đơn giản.
Tu sĩ đi ngang qua rối rít ném cho cậu vài ánh mắt ghét bỏ, có nữ tu tốt bụng còn ném cho cậu vài miếng bạc vụn.
Tống Thanh Thời nhìn quần áo rách rưới và kẽ móng dính đầy bùn đất do đi đào thuốc của mình, u buồn suy tư rất lâu, hoài nghi đối phương đã coi mình thành tên ăn mày. Cậu nhặt bạc lên, muốn đuổi theo trả lại cho nữ tu kia, thế nhưng lại phát hiện mình không nói được, trong miệng chỉ có thể phát ra vài tiếng y y a a đơn giản.
Ánh mắt của nữ tu tốt bụng càng thêm thương hại, lại cho cậu thêm hai thỏi bạc, để cậu đi ăn ngon một chút.
Tống Thanh Thời cầm bạc, càng thêm u buồn.
Lúc này, trong đầu cậu truyền đến tiếng nói rất có khí chất của một nam nhân, cách ăn nói có hơi giống Phượng Quân, nhưng giọng trầm hơn chút, bên trong mang theo bi ai không nói được thành lời: "Xin hỏi, ngươi sẵn sàng cứu ta chứ?"
Tống Thanh Thời nghe thấy đề bài đã ra, lập tức lên tinh thần, nhanh chóng trả lời: "Sẵn sàng!"
Cậu là y sư mà, gì chứ giỏi nhất là cứu người!
Âm thanh trong đầu nhanh chóng biến mất, rất lâu sau, nhiệm vụ xuất hiện trong biển ý thức của Tống Thanh Thời:
Thoại bản « Nghiệt Hải phù lục », kể rằng có một mỹ thiếu niên tên Khúc Ngọc Dung, vốn là vị tiểu công tử kiêu ngạo của gia tộc họ Khúc danh giá của tiên giới, mỗi ngày được nuông chiều trong cơm ngon áo đẹp, được mọi người vây quanh nâng niu. Tiệc vui chóng tàn, nhà họ Khúc gặp nạn dưới thủ đoạn ác độc của kẻ thù, bị diệt môn thảm thiết, hắn mất đi chỗ dựa, kẻ thù cũng phát hiện ra thân thể đơn linh căn hệ Thủy của hắn và mỹ mạo tuyệt sắc, cố ý làm nhục, bán hắn vào hoa lâu nổi tiếng nhất tiên giới. Hắn trở thành tiểu quan, đoạn sau là nội dung không quá hài hòa, có liên quan đến vài nam nhân, ân ân oán oán, có trời mới biết vì sao mấy tên kia yêu hắn nhưng lại dùng đủ thủ đoạn để giày vò hắn, cuối cùng hắn đắm chìm trong chuyện giường chiếu, hiểu được niềm vui thú trong đó, ngoan ngoãn trở thành thứ đồ riêng cho mấy tên nam nhân, trải qua cuộc sống hạnh phúc bị sủng ái.
Tống Thanh Thời đọc mà mù cả mắt, cảm thấy logic tam quan của tác giả đều có vấn đề, từ góc độ tâm lý học mà nói, Khúc Ngọc Dung đã mắc phải hội chứng Stockholm nghiêm trọng. Cái mà hắn gọi là tình yêu, chỉ là đã bị tra tấn thành quen, coi chút xíu dịu dàng đó là tình yêu, thuyết phục mình đắm chìm vào đó.
Giờ, Khúc Ngọc Dung vừa mới bị bán đi làm tiểu quan, đang trong quá trình huấn luyện trước khi nhận chức.
Nhiệm vụ của cậu là cứu Khúc Ngọc Dung ra từ trong ổ quỷ, để hắn được trải nghiệm cuộc sống hạnh phúc chân chính.
Tống Thanh Thời cảm giác nhiệm vụ không khó, tuy là trước kia cậu chưa từng làm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mình rất am hiểu loại chuyện này, cực kì tự tin.
Cậu xoa tay xắn áo, lập tức lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó tràn đầy tự tin đi tìm Thiên Hương Lâu trong truyện miêu tả và thiếu niên đáng thương tên là Khúc Ngọc Dung kia.
Trận pháp đã sắp sẵn cho cậu một thân phận ở thế giới này là một cậu nhóc bị câm, mưu sinh bằng nghề hái thuốc. Lúc Tống Thanh Thời đi ngang qua một cửa tiệm, cậu đứng soi gương, phát hiện ra thân thể này rất giống cậu ở Tu Tiên Giới khi còn bé. Cả người còi cọc, gầy đến da bọc xương, làn da vàng như nến, xấu xí vô cùng, mắt lại to đến bất thường, tóc vừa ít vừa vàng, là một người quái dị. Cậu nghĩ đại khái là do lúc tiến vào trận pháp, trận pháp đã dựa theo tướng mạo vốn có của người vào giải đề mà điều chỉnh, khôi phục lại bộ dáng lúc bé của cậu, dù sao thì ra ngoài là sẽ khôi phục nên cậu cũng không để ở trong lòng.
Câm cũng không ảnh hưởng tới việc viết chữ.
Tống Thanh Thời tìm một miếng gỗ, viết lên ba chữ Thiên Hương Lâu, chạy khắp nơi khoa tay múa chân hỏi người, nhưng trên đường lại gặp liên tiếp mười người "mù chữ", giày vò mãi cậu mới nhớ ra chữ viết ở thế giới của Mặc Uyên Kiếm Tôn là ngôn ngữ cổ, vội vàng sửa lại kiểu chữ, cuối cùng gặp được người tốt bụng, có được câu trả lời, sau đó vội vàng chạy tới lấy bài thi.
Cậu đã từng là tán tu, không có bằng hữu, phần lớn thời gian đều ở núi sâu rừng thẳm hoặc ru rú trong nhà, chưa từng đến hoa lâu.
Tống Thanh Thời đứng trước cổng Thiên Hương Lâu, suy tư rất lâu cũng không nghĩ ra làm sao để trẻ vị thành niên vào trong được. Quy công đi ngang qua lại nhìn cậu một cái, tưởng là đứa nhỏ này tự tới bán thân, muốn kéo vào trong, lại thấy được dáng vẻ của cậu, cảm giác xấu quá không bán nổi, xùy xùy mấy tiếng, trực tiếp đuổi cậu ra chỗ khác.
Đường bán thân cũng bị chặt đứt...
Tống Thanh Thời vòng quanh Thiên Hương Lâu mấy vòng, chợt nhớ tới một chuyện Tống Cẩm Thành từng dạy qua --- Trèo tường.
Cậu không thích leo tường, chỉ là không thích đến nhà người ta làm khách lại leo tường, hoặc là leo tường làm chuyện xấu, chứ không bao gồm leo tường để tránh nguy hiểm hoặc là để cứu người.
Bây giờ, bài thi yêu cầu phải leo tường, vậy theo thôi.
Tống Thanh Thời không chút áp lực quan sát xung quanh, xác định không có ai, sau đó mượn đại thụ bên cạnh, tung người nhảy một cái, bò lên trên tường rào.
Thiên Hương Lâu là hoa lâu của tiên giới, trong tường rào có bố trí kết giới phòng ngự, chỉ cần chạm nhẹ sẽ tạo thành cảnh báo.
Loại kết giới cổ xưa này rất đơn sở, Tống Thanh Thời nghiên cứu một chút là đã dễ dàng tìm được vị trí của mắt trận, lặng lẽ dùng cục đá xé ra lỗ hổng, sau đó sửa lại trận pháp, để lại lỗ thủng, rồi chui vào trong.
Đương lúc giữa trưa, là thời gian hoa lâu nghỉ ngơi, khắp nơi đều im ắng, không có bóng người.
Cậu điều động linh lực bấm một cái pháp quyết, che giấu hơi thể, điều khiển vài con bướm, mượn mắt côn trùng điều tra tình huống xung quanh, thành công tránh thoát hộ vệ, từng chút kín đáo mò tới hậu viện, nơi đám tiểu quan ở...
"Ngươi là ai?"
Bỗng nhiên, từ dưới mặt đất truyền đến giọng thiếu niên và tiếng xích sắt va chạm.
Tống Thanh Thời giật nảy mình, tìm kiếm bốn phương, cuối cùng phát hiện ra một khung cửa sổ của tầng hầm phía dưới, trong cửa sổ là một thiếu niên gầy yếu quần áo tả tơi, ước chừng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, làn da trắng xanh vì lâu ngày không có ánh mặt trời, vì dinh dưỡng không đủ nên dáng người cực gầy nhỏ. Hai chân y bị khóa lại trong một chuỗi xích sắt dài, dường như đống xích đó đã được buộc vào từ rất lâu, mài ra rất nhiều vết máu trên mắt cá chân y, hai tay y bị khóa ra sau, cả người hiện đầy dấu vết bị đánh đập.
Y chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt bị rạch ra hai vết thương rất dài, ngọc đẹp có tì vết, cực kì gây chú ý, nó đã phá hủy mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành. Đôi mắt phượng xinh đẹp mất đi tất cả tiêu cực, hình như không nhìn được... Mà, dưới mắt trái y còn có một nốt lệ chí nho nhỏ màu đỏ.
Tống Thanh Thời ngỡ ngàng.
Cho dù thiếu niên này, tuổi tác và bề ngoài có chút khác biệt, cảm giác cũng có chút khác biệt, nhưng cậu vẫn nhận ra đây là dáng vẻ của Phượng Quân.
Cậu vội vàng bò tới cửa sổ, muốn hỏi xem đối phương là ai, cố gắng mãi, cổ họng chỉ phát ra được những tiếng y y a a rất khẽ.
Thiếu niên nghe hồi lâu, cũng không nghe ra được cậu muốn nói cái gì, nhưng biết người kia vẫn đang nhìn mình. Y nhẹ nhàng kéo xích sắt trên chân, đổi một dáng vẻ khác, thể hiện ra vòng eo mảnh mai và đôi chân dài hoàn mỹ của mình, sau đó cười nói, giọng điệu dịu dàng mang theo mê hoặc dụ người, dùng từng lời bọc đường dẫn dụ con mồi vào cạm bẫy ngọt ngào.
"Ta chưa từng nghe thấy thanh âm của ngươi, ngươi không phải là người nơi này sao?"
"Ngươi mau cứu ta đi, được không? Ta sẵn lòng hầu hạ ngươi."
"Thân thể của ta vẫn còn sạch sẽ, chưa từng bị ai chạm qua, là lần đầu tiên đó, ngươi có muốn không?"