Sinh hoạt trong Long dần yên ả trở lại, Long vương Long mẫu và các anh vợ cũng dần chấp nhận chàng rể tương lai Thần Đồ. Sau khi Thần Đồ đóng lối thông hai giới phàm ma, rất khó tìm thấy dấu tích của ma vật, tam giới tạm thời thái bình. Nhóm long tử cả ngày rảnh đến phát chán, tự dưng cảm thấy cuộc đời chả còn gì thi thú.
Mãi đến buổi sáng nọ, khi thị nữ trong tẩm cung hoàng tử nhỏ đi gọi cậu dậy thì phát hiện trên giường không một bóng người, trên bàn có một lá thư…
Nghe nói Tiểu Cửu trốn khỏi cung, mắt của các anh vợ lập tức sáng lòe lòe… việc thi thú đến rồi.
“Thiệt không tưởng tượng nổi, Thần Đồ vậy mà dám bắt cóc Tiểu Cửu đi mất? Đúng là không coi uy nghiêm của đại hoàng tộc ta ra gì, mẫu hậu, nhi thần xin được xuất cung tìm nhóc chín về.” Tam hoàng tử Ngao Liệt trợn mắt, vểnh râu, cao giọng quát.
“Khụ khụ, anh ba nè, theo em thấy, dùng bắt cóc là không hợp lý đâu, đổi thành bỏ trốn thì đúng hơn đó.” Ngũ hoàng tử Ngao Phong gật gù thích thú.
“Đồng ý với anh năm, cái chuyện bỏ trốn thường là anh tình em nguyện, em cũng nghĩ nhóc chín tự nguyện chạy theo Thần Đồ chắc luôn.” Thất hoàng tử Ngao Côn thêm mắm.
“Đồng ý với anh năm, em cảm thấy không chừng là nhóc chín xúi Thần Đồ cùng bỏ trốn cũng nên…” Bát hoàng tử Ngao Bằng tiếp tục dặm muối.
“Tụi bây… Sao lại không tin tưởng Tiểu Cửu vậy hả.” Ngao Liệt lườm đàn em giai dám đi trái khoáy mình, lớn giọng nạt.
Tứ hoàng tử Ngao Phác phẩy cây quạt lông trong tay, khẽ thở dài: “Anh ba, lần này anh chủ động xin đi giết giặc đúng là bất thường, chứ không phải tại dạo này trong cung chán quá nên anh muốn vịn cớ tìm Tiểu Cửu để xuất cung đi chơi một vòng à?”
Bản mặt dày cui của Ngao Liệt đỏ lên: …
Có thể đừng phá đám lẹ vậy không.
“Vớ vẩn… Anh mày là lo lắng cho an nguy của Tiểu Cửu.” Ngao Liệt phản bác, ngữ khí lại xìu mất hơn nửa, giọng rớt xuống mười mấy đê-xi-ben.
“Em thấy Tiểu Cửu chả có gì đáng lo hết, Thần Đồ lắm tiền hơn nó, còn bảnh hơn nó nữa chứ.” Ngao Côn bảo.
“Cho nên, dù muốn giật tiền cướp sắc, cũng có thể là Tiểu Cửu giật của Ma tôn cũng nên.” Ngao Bằng lên tiếng.
…
Các hoàng tử mồm năm miệng mười thảo luận về việc Thần Đồ và Tiểu Cửu bỏ trốn.
Mà Long vương ngồi trên long ỷ cao cao lại làm bộ bịt tai không nghe thấy gì, cười tủm tỉm quay sang dòm Long mẫu đang dựa nghiêng trên lưng ghế, trong mắt toát ra tình yêu nồng cháy, thuộc tính thê nô bộc phát hết cỡ.
Long mẫu thì nom có vẻ ốm yếu, thân hình mập hơn chút, bà khẽ chau mày, sắc mặt tái trắng. Nghe đàn con nói chuyện xong, Long mẫu há miệng muốn lên tiếng, giữa chừng đột nhiên có vị chua xộc từ dạ dày lên thẳng cổ họng.
“Ụa ~”
Một cơn buồn nôn tập kích, Long vương đã nhanh tay nhanh chân bưng ống nhổ xoắn ốc màu ngọc bích đến bên miệng Long mẫu, tay kia thì vỗ nhẹ lên lưng Long mẫu. Sau vài tiếng nôn khan, Long vương lại bê chén lưu ly trên bàn lên cho Long mẫu súc miệng, rồi cẩn thận lấy khăn gấm lau miệng giúp bà.
Long mẫu thở hổn hển vài hớp, lần thứ hai dựa nghiêng trên ghế mềm.
Ngao Liệt thấy thế thì cất giọng lo lắng: “Phụ vương, mẫu hậu làm sao vậy? Ăn trúng món gì không tốt à? Nhi thần tuyên thái y tới đây nhé.”
Ngao Liệt chưa dứt lời đã thấy Long vương xua tay với hắn, cười bảo: “Thôi khỏi, có ta ở đây là được rồi.”
Thấy năm anh em tròn mắt nhìn mình đầy khó hiểu, Long vương ưỡn ngực nói:
“Chín anh em con ra đời như thế nào hả? Lần nào chả phải cha con chăm sóc, sớm quen tay rồi, cần chi thái y nữa.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, mãi sau Ngao Phác mới cất giọng ngần ngừ:
“Phụ vương, ý phụ vương là sao? Mẫu hậu lại mang thai… nhóc mười ạ?”
Ngao Phác còn chưa nói xong, Long mẫu đang khép mắt nghỉ ngơi trên ghế bỗng mở choàng mắt, trừng mắt liếc thằng con thứ tư một cái:
“Ai bảo là nhóc mười? Là EM MƯỜI!”
Nói đoạn, lại thêm một tràng nôn khan dữ dội.
Nhìn Long vương lặp lại một loạt động tác được đào tạo bài bản gồm bưng ống nhổ, vỗ lưng, bê nước, lấy khăn, năm vị hoàng tử khiếp sợ không thôi…
Ngao Phong vỗ vỗ vai Ngao Liệt: “Anh ba, mấy bữa trước hình như anh nói thích con nít đúng không? Coi bộ trông cậy vào mẫu hậu đáng tin hơn Ngao đại Ngao nhị nhiều.”
Hồi lâu sau, các hoàng tử mới phục hồi tinh thần từ cơn khiếp sợ, đồng loạt cúi đầu:
“Chúc mừng phụ vương mẫu hậu sắp có long nhi, phụ vương long tinh hổ mãnh, bảo đao bất lão, mẫu hậu ý đức cao phong, hải nạp bách xuyên.”
Long mẫu ngọ nguậy ngồi thẳng người dậy, cất giọng suy yếu sửa lại cho đúng: “Là long nữ.”
Long vương vội đỡ bà, dỗ dành: “Rồi rồi rồi, là long nữ, đứa thứ mười nhất định là con gái, xem phản ứng mang thai lần này của phu nhân mãnh liệt như vầy, tin chắc con gái chúng ta sẽ là một nữ hán tử không thua nam nhi.”
Long mẫu: …
Ngao Liệt gật đầu tiếp lời: “Đúng, bảo đảm giống mẫu hậu y chang.”
Long mẫu: …
Long mẫu giơ tay đỡ trán, thầm nghĩ bụng: các ngươi chờ đó, chờ ta sinh con xong…
Sau một hồi lạc đề, đề tài rốt cuộc quay về chuyện Tiểu Cửu bỏ trốn, Long mẫu ngẩng đầu hỏi:
“Trong thư Cửu nhi viết gì vậy?”
Bấy giờ Ngao Liệt mới nhớ tới lá thư Tiểu Cửu để lại, lập tức móc ra từ túi áo, đọc lướt qua, ra chiều hơi hoang mang: “Tiểu Cửu đây là… Viết thơ à?”
*nhái theo bài thơ Bốc toán tử – Vịnh mai của Mao Trạch Đông
Các hoàng tử: …
Long vương: …
Long mẫu (bao gồm Long thập trong bụng): …
…
Long mẫu thầm hạ quyết tâm: nhất định phải cho ông thầy dạy cổ văn trong Long cung về hưu trước khi Tiểu Thập ra đời mới được, không thể gieo họa cho đứa nữa.
Ờm, cả thầy dạy tư tưởng phẩm đức cũng cho nghỉ luôn…
Lúc Quy thừa tướng gấp gáp bước chậm vào điện, đập vào mắt chính là cảnh tượng nguyên đàn long Sparta hết sức quái dị. Long vương và Long mẫu trên long ỷ, cả vài vị hoàng tử đứng trong điện, ai nấy đều hóa đá, không nói một câu, y chang bị sét đánh…
Quy thừa tướng đi vài lòng trong điện, rốt cuộc cố lấy dũng khí lên tiếng:
“Thưa bệ hạ, thần có hai việc gấp cần khải tấu.”
Nghe thế, Long vương liền khụ một cái, phục hồi tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh bảo: “Thừa tướng cứ nói.”
Quy thừa tướng đáp không nhanh không chậm: “Thứ nhất, đêm qua Tàng Kinh điện trong Long cung mất trộm, thứ bị mất là một bộ phim HD dạy song tu. Theo lời thủ vệ canh gác, có tất cả hai người lẻn vào Tàng Kinh các, khụ khụ, dáng dấp một người trong đó trông na ná Cửu hoàng tử điện hạ.”
Long vương nghe vậy bèn phất tay: “Việc này khỏi truy cứu, Cửu nhi cũng vì mài sắt thành kim mà dốc hết sức, chờ nó về cung rồi đòi cũng được.”
Quy thừa tướng khom người gật đầu, đoạn nói tiếp: “Thứ hai, một trong tam đại Ma vương của Ma giới là Linh vương điện hạ hiện đang ở cổng cung, nghe bảo hai ngày nay Ma tôn điện hạ chưa về nên Linh vương tới Long cung đòi người.”
“Hửm”, Long vương vừa nghe liền trợn mày: “Linh vương điện hạ đại giá quang lâm sao không báo sớm, việc này rõ ràng đáng ưu tiên hơn bộ GV bị mất kia nhiều.”
Dứt lời, Long vương toan đứng lên nghênh đón. Lúc này, Quy thừa tướng lại mở miệng:
“Cựu thần không báo việc này trước là vì lúc đi ngang qua cổng cung, cựu thần bắt gặp Đại hoàng tử cũng trùng hợp đi ngang qua, theo thuộc hạ báo lại thì hiện tại Đại hoàng tử đã mời Linh vương điện hạ về tẩm cung của mình rồi, nên là…”
Quy thừa tướng lau mồ hôi, trong mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối: “Thần cảm thấy không cần phải đi tìm Linh vương điện hạ nữa.”
Một cơn gió lạnh buốt lướt qua trong điện, các hoàng tử nghe xong đều không hẹn mà cùng phát run trong lòng, nhất tề thắp nến cho vị Linh vương điện hạ kia.
Long vương thong thả ngồi xuống long ỷ, đỡ cánh tay Long mẫu, bảo:
“Phu nhân à, Ma tôn bắt cóc Cửu nhi nhà ta, Túc nhi lại phá hư một Ma vương, thiết nghĩ cũng coi như huề nhau nhỉ?”
Các hoàng tử thầm khen ngợi:
Cái từ “phá” này…
Quả nhiên vẫn là phụ vương dùng từ chuẩn miễn chê.
Nửa canh giờ trước.
Hoa Linh đứng tại cổng Long cung với một thân áo bào in hoa màu tím, mái tóc đen xõa đại trên vai, giữa trán hiện lên ấn ký màu tím, khóe môi mang theo nụ cười tùy ý.
Sau bao ngày ngột ngạt, Hoa Linh vừa nhận được nhiệm vụ tìm người liền chạy tới Long cung, một mặt là để hít thở không khí tươi mới, mặt khác cũng muốn mau chóng trông thấy Tiểu Cửu đã lâu không gặp. Xa cách mấy tháng, Hoa Linh thực sự cảm thấy hơi nhớ đủ thể loại trích dẫn vừa lôi vừa thẳng của Tiểu Cửu.
Có điều, thị vệ Long cung lại ngăn cản hắn, còn thành thật báo lại tình hình thực tế, mới hôm qua thôi Cửu hoàng tử đã dẫn Ma tôn đại nhân cùng bỏ trốn mất rồi…
“Cái gì? Bỏ trốn?” Hoa Linh thất kinh.
Lẽ nào ngay cả nhiệm vụ tìm người mình cũng không hoàn thành nổi? Cõi lòng Hoa Linh phẫn uất vô cùng tận, nhằm bảo vệ tôn nghiêm của Ma vương và lúc về không bị Phi Liêm cười nhạo, hắn quyết định phải tìm ra Thần Đồ bằng mọi giá, thế là hắn giấu phứt nụ cười đi, phô bày tư thái Ma vương, nói:
“Được rồi, nếu Ma tôn mất tích trong Long cung này, Long cung dĩ nhiên phải có nghĩa vụ tìm Ma tôn điện hạ về giúp ta, bằng không việc này sẽ thăng cấp thành sự kiện chính trị của tam giới.”
Thị vệ cất giọng khó xử: “Thưa Linh vương bệ hạ, việc này thực tình không nằm trong phạm vi quản hạt của đám binh tôm tướng tép chúng tôi, hay tôi giúp ngài thông truyền một tiếng, mời ngài đi gặp Long vương bệ hạ nói chuyện được không.”
Hoa Linh trầm tư rồi gật đầu.
Đương lúc thị vệ định quay lưng đi vào, thì có một bóng dáng màu trắng bước ra từ Long cung, ánh mắt người nọ dừng trên người Hoa Linh, bước chân tạm dừng, đôi mắt dưới tròng kính lóe sáng, tiếp theo liền xoay người đi thẳng về phía Hoa Linh.
Thị vệ trông thấy người nọ thì thoáng sửng sốt, đang tính mở miệng, người nọ đã phất tay ý bảo hắn lui ra, thị vệ tức khắc lùi xuống phía sau cổng lớn.
Hoa Linh thấy thị vệ trước khi đi còn quay lại dòm mình một cái, ánh mắt thoạt trông cứ quái quái, tựa hồ… có tí thương hại?
Hoa Linh chẳng kịp nghĩ nhiều, bóng dáng màu trắng đã đến trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy người nọ sở hữu mái tóc ngắn chỉnh tề, đeo kính gọng trắng, khoác trường bào thuần trắng, sạch sẽ mà gọn gàng, hàng nút áo ngay ngắn cài đến đẹp đẽ mà nghiêm trang, cổ áo dựng cao, toản thân tỏa ra khí chất cấm dục mà thần thánh, nửa người trên rất đáng khen ngợi.
Song, Hoa Linh dời mắt xuống dưới, liền thấy người nọ mặc quần thụng màu trắng và mang đôi bốt mũi vuông…
Hoa Linh: …
Khiếu thẩm mỹ của người này bị chó xơi rồi hả?
Ngay khoảnh khắc Hoa Linh cúi đầu, Ngao Túc cũng cúi đầu, nhưng thứ hắn nhìn là cánh tay trái được bọc tay giả của Hoa Linh.
Sau đó, Hoa Linh nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh trầm thấp mà êm ái, ngặt nỗi giọng thì hay, nội dung lại sai quá sai…
Ngao Túc mỉm cười, hỏi: “Linh vương điện hạ, chẳng hay anh có hứng thú đeo một cái càng cua không?”
Hoa Linh: …
Ngao Túc hoàn toàn không để ý trạng thái 囧 đến câm nín của Hoa Linh, vẫn thích thú quan sát cánh tay Hoa Linh, nói tiếp:
“Mặt cắt đều đặn, nhưng lại hoại tử triệt để thế này, rốt cuộc là tạo thành bằng cách nào vậy? Ừm, xem hình dáng tổng thể của khung xương thì hẳn là bị sét đánh, cơ mà không cách nào tự chữa trị, chẳng lẽ cánh tay của Linh vương điện hạ vốn không phải cánh tay sao? Khả năng gây nên tình huống như vậy chỉ có một, chính là thân thể anh đã từng hợp thành một với pháp khí.”
Hoa Linh thoáng kinh hãi, giật mình nhìn người nọ, không ngờ người nọ lại nhìn thấu thương thế của mình qua lớp bọc ngoài, thậm chí còn chỉ ra đúng y xì rằng cánh tay mình từng hợp nhất với pháp khí. Hoa Linh ngẩng đầu, cẩn thận quan sát mặt đối phương, chỉ thấy trên mặt người nọ không mang theo cảm xúc dư thừa nào, chỉ chuyên chú nhìn cánh tay trái của mình.
Ngao Túc suy ngẫm một lát, lại bảo: “Ừm, dựa theo chất da của Linh vương điện hạ, cánh tay giáp xác đúng là không thích hợp mấy, hay đổi thành râu bạch tuộc được không, vừa khéo có sẵn một râu bạch tuộc màu tím, trông thích hợp lắm.”
Hoa Linh: …
Cái tay ngớ ngẩn đẹp trai cứ mở mồm là phun truyện cười nhạt này là ai?
Hoa Linh câm nín lần thứ hai, xong lại phát hiện đối phương đang nhìn chăm chú vào mắt mình, nghiêm túc chờ mình trả lời.
Tức là, càng cua rồi râu bạch tuộc gì gì đó không phải nói giỡn hả?
Hoa Linh đanh mặt, không muốn tiếp tục dùng dằng với người nọ, lạnh giọng hỏi:
“Xin hỏi các hạ có biết Ma tôn Thần Đồ của chúng tôi ở đâu không?”
Ngao Túc đẩy mắt kính, đôi mắt dưới thấu kính hết sức bình thản, đáp: “Ma tôn điện hạ đã rời Long cung từ hôm qua.”
Lúc này Hoa Linh mới phát hiện tay người nọ vậy mà đeo găng màu trắng.
Dường như chú ý thấy Hoa Linh đang nhìn găng tay của mình chằm chằm, Ngao Túc vừa thảnh thơi tiếp tục quan sát cánh tay hắn, vừa chậm rãi cởi găng tay xuống để lộ ngón tay thon dài trắng trẻo, đoạn thuần thục gấp gọn găng tay lại và bỏ vào túi.
Hoa Linh không muốn dây dưa với anh chàng quái gở này nữa, hắn có chút mất kiên nhẫn, lạnh mặt nói:
“Nếu đã vậy thì không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Nói xong, Hoa Linh xoay lưng bỏ đi. Có điều trong khoảnh khắc xoay lưng, Hoa Linh đột nhiên cảm thấy bên hông tê rần, hắn sợ hết hồn, quay sang thì phát hiện anh chàng quái gở vốn cách mình hơn một mét đã di chuyển đến gần mình, mà một ngón tay của đối phương lại vừa lúc chạm nhẹ lên hông mình.
Sắc mặt Hoa Linh lạnh đi, trong lòng âm ỉ lửa giận, ấn ký hình thoi màu tím trên trán hơi phát sáng.
Ngao Túc thấy dị trạng trên trán Hoa Linh, trong mắt lại toát ra vẻ hứng thú dạt dào.
Hoa Linh trầm giọng nói: “Hóa ra đây là đạo đãi khách của Long cung sao? Chỉ bằng đạo hạnh mấy ngàn năm của ngươi mà muốn đả thương ta ư, vẫn còn non lắm.”
Ngao Túc khẽ nhếch môi, nở nụ cười thản nhiên mà đẹp mắt, gật đầu bảo:
“Ngân Linh điện hạ pháp lực thâm hậu, tại hạ mặc cảm.”
Nghe vậy, Hoa Linh hơi nguôi giận đôi chút. Lúc này, Ngao Túc cũng rút ngón tay vốn để trên hông Hoa Linh về, nhưng lại không thu hồi cánh tay, mà ngửa lòng bàn tay lên, hơi gập cánh tay lại và đặt bên người Hoa Linh.
Hoa Linh nhíu mày, quay người toan đi, song sự tình lần thứ hai vượt khỏi dự đoán của hắn. Mới đi được một bước, hắn đã phát giác thân thể mình không tài nào động đậy.
Hoa Linh kinh hoảng, lập tức điều tra tình huống chân khí trong cơ thể, lại phát hiện đan điền như bị một tầng bụi bịt kín, bản thân hoàn toàn không cảm giác được. Hoa Linh ngạc nhiên trợn tròn mắt, chẳng lẽ là do ngón tay của tên kia đụng vào? Sao có thể chứ? Hoa Linh trừng người bên cạnh bằng ánh mắt không tin nổi.
Trên mặt Ngao Túc vẫn không hề có cảm xúc dư thừa, chỉ thấy hắn khẽ chụm ngón cái và ngón trỏ lại, búng tay một cái.
Theo tiếng “tách” to rõ kia, thân mình Hoa Linh cũng mềm oặt rồi ngã xuống, ngã đúng vào khuỷu tay đang chờ sẵn của Ngao Túc.
“Ngươi…” Hoa Linh vừa phát ra một âm tiết thì phát hiện dây thanh quản của mình cũng hết rung nổi, chỉ có thể trừng mắt, mặc Ngao Túc bế mình lên.
Ngao Túc cúi đầu nhìn người trong lòng: “Nghe thằng sáu bảo cánh tay của anh vì bảo vệ hồn phách của Tiểu Cửu nên mới bị thương, thân là anh cả của Tiểu Cửu, giúp anh chữa khỏi quả thật là trách nhiệm của tôi. Nếu Linh vương điện hạ đã đến đây rồi, vậy mời điện hạ nán lại Long cung chúng tôi mấy ngày đi.”
Nghe xong lời ấy, Hoa Linh lại trừng mắt to hơn.
Tên này… Chính là anh cả của Tiểu Cửu á? Cái tên long thái tử độc thân không tìm được vợ mà cậu ta cố gán cho mình đây ư?
Tốt lắm, cho hắn sống mình ên suốt kiếp cũng đáng! Bị ẵm kiểu công chúa, Ngân Linh điện hạ thét gào trong lòng.
Ngao Túc bế Hoa Linh về tẩm cung của mình một cách thong thả. Trên đường đi, nhận thấy ánh mắt muốn giết người của Hoa Linh chĩa vào mình, Ngao Túc bèn cúi xuống thì thầm bên tai Hoa Linh:
“Linh vương điện hạ không cần rối rắm, tu vi cao thấp cũng không thể quyết định hết thảy, tại hạ cũng chỉ muốn chữa thương giúp điện hạ thôi, điện hạ cứ nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói đoạn, Hoa Linh nghe thấy một mùi hương dễ chịu truyền đến từ người Ngao Túc, ngửi mùi này xong, mọi tức giận trong đầu hắn như bị xua tan trong nháy mắt, thần kinh dần buông lỏng, sau đó mí mắt ngày càng nặng, ngày càng buồn ngủ.
Trong mông lung, ý thức cuối cùng của Hoa Linh là Ngao Túc đặt hắn lên một chiếc giường êm ái, hắn dùng chút sức lực còn sót lại để hé mắt ra, trông thấy khuôn mặt khôi ngô của Ngao Túc đang chuyên chú mà nghiêm túc nhìn mình, gọng kính trên mũi tựa hồ tỏa ra từng tia sáng kỳ dị… Ánh sáng quỷ súc chăng?
Hoa Linh rốt cuộc chống cự hết nổi cơn buồn ngủ trong đầu, nhắm nghiền hai mắt. Tiếp theo hắn cảm giác được một cơn lạnh truyền đến từ trán, rồi từ từ lan tràn xuống dưới, cho đến toàn thân.
Trước khi mất đi ý thức, Hoa Linh nghe thấy giọng nói trầm thấp mà dễ nghe của Ngao Túc vang lên lần thứ hai:
“Linh vương điện hạ, xin yên tâm, kỹ thuật của tôi tốt lắm.”
…
Chập tối, tại Phong Thần điện, Phi Liêm và Bình Ế nhận được thư do sứ giả Long cung mang đến, trên thư chỉ có một dòng ngắn củn:
Linh vương điện hạ tạm ở Long cung mấy ngày, đặc biệt báo tin, không cần ngóng trông.
Phi Liêm đang sắp xếp văn kiện trong tay, nói mà không ngẩng đầu lên: “Cái tính ham chơi của Ngân Linh vạn năm cũng không thay đổi.”
Bình Ế khẽ cau mày: “Kêu cậu ta đi tìm người, người không tìm được rồi chớ, sao còn quẳng luôn mình đi vậy? Đúng là càng ngày càng không đáng tin. Cả Thần Đồ nữa, chả ừ hử gì đã lặn mất tăm.”
Bình Ế cảm thán: “Úc Lũy đó giờ chưa từng đáng tin, nhất là sau khi xuất quan, haiz, đường đường Ma tôn sao lại thành ra như thế chứ.”
Đúng lúc này, bạch hổ Cổn Cổn đang nằm soài trên đất, nghe thấy tên chủ nhân thì không kiềm được mà ngẩng đầu, hí hửng nghiêng đầu, hí hửng ngậm thau ăn đến cạnh chân Bình Ế, hí hửng gầm khẽ với Bình Ế: “Grào?”
Phi Liêm: …
Té ra căn nguyên lây bệnh ở đây.
Bình Ế: …
Kỳ thực đồ ngốc này mới thực sự là Ma tôn chăng, bằng không vì quái gì ai cũng càng ngày càng ngốc.