Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 11: Muốn vai diễn thì lột đồ Trước đi



Kiều Mạt bị Mạc Vũ Sinh kéo vào phòng hội nghị, trước cửa phòng có một máy quét thẻ, Đỗ Thanh Học phía sau lấy ra hai thẻ đăng ký quét lên.

Kiều Mạt tò mò nhìn Mạc Vũ Sinh, hỏi: “Mạc tiên sinh, anh không cần quét thẻ hả?”

Trợ lý đi theo Mạc Vũ Sinh nghe vậy liền phì cười: “Mạc tiên sinh không cần quét thẻ, quét mặt là đủ rồi.”

Đỗ Thanh Học nghe Kiều Mạt nói xong, chỉ hận không thể cốc đầu cậu.

Nhưng nhìn hai người đằng trước, trong mắt Đỗ Thanh Học lại hiện lên chút ngờ vực.

Mạc Vũ Sinh có thân phận gì chứ? Tuyệt đối là nam chính hàng đầu trong phim truyền hình hai năm gần đây, mặc dù tên tuổi trên đấu trường quốc tế vẫn chưa sánh bằng ảnh đế Ngao Tứ, nhưng Mạc Vũ Sinh thắng ở lực tương tác. So với Ngao Tứ xa rời quần chúng và nắng mưa thất thường, truyền thông với khán giả thích Mạc Vũ Sinh mộc mạc gần gũi hơn. Hơn nữa, kinh nghiệm từng trải của Mạc Vũ Sinh là cả một quá trình phấn đấu, khởi đầu bằng vai quần chúng, rồi từng bước đi tới vị trí nam chính hôm nay, từ khi debut luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ truyền ra scandal gì, có thể nói là tấm gương trong giới.

Nếu nhất định phải nêu ra điểm đáng tiếc, thì chính là phòng vé của hai tác phẩm điện ảnh trước của Mạc Vũ Sinh đều không được chú ý. Cho nên, <Hình Xăm> lần này là cơ hội tuyệt hảo với Mạc Vũ Sinh.

Buổi casting hôm nay là tuyển chọn lại, từ một tháng trước đoàn phim đã bắt đầu kêu gọi đăng ký trên mạng, sau đó sắp xếp sơ tuyển tại mấy thành phố lớn trên toàn quốc. Hiện tại có mặt tại đây ngoại trừ những người mới đã thông qua sơ tuyển, thì toàn diễn viên hạng hai hạng ba khá có danh tiếng. Chiếu theo lẽ thường, với địa vị ngôi sao của Mạc Vũ Sinh, hôm nay anh hoàn toàn không cần tham gia casting. Đỗ Thanh Học biết Mạc Vũ Sinh đến nhất định là do đoàn phim cố ý sắp đặt, muốn nhân cơ hội quảng bá lăng xê.

Chỉ lắc lắc lư lư làm màu làm mè thế thôi, Xán Tinh cũng chẳng đời nào cấp thẻ báo danh gì đó cho Mạc Vũ Sinh. Nhưng nói thì nói thế, Đỗ Thanh Học vẫn có chút kinh ngạc, Mạc Vũ Sinh không đến phòng nghỉ đoàn phim xếp riêng cho mình, ngược lại còn rủ Kiều Mạt cùng vào hội trường là sao. Vụ này dòm sao cũng thấy quái lạ, người ngoài ắt hẳn sẽ nghĩ hai người có quan hệ cá nhân nên mới thế, song Đỗ Thanh Học biết rõ hơn ai hết, cả hai có khi còn chưa gặp mặt bao giờ ấy chứ.

Rốt cuộc mục đích đằng sau hành động sặc mùi mờ ám này của Mạc Vũ Sinh là gì? Ngâm mình trong giới nhiều năm, đã chứng kiến đủ loại giao dịch tiền sắc bẩn thỉu, Đỗ Thanh Học biết trên đời không có chuyện bánh nhân thịt tự dưng rớt xuống từ trên trời. Anh ta híp mắt, chú ý quan sát hành động của Mạc Vũ Sinh, không hé răng lời nào.

Nhân viên công tác trong hội trường ngăn toàn bộ phóng viên và nhân viên không phận sự bên ngoài, hiện tại có mặt trong hội trường đều là nhân viên tham gia tuyển chọn và người đại diện, trợ lý liên quan.

Mặc dù vậy, Mạc Vũ Sinh vừa vào cửa vẫn thu hút đông đảo ánh nhìn, trong mắt rất nhiều người mới tỏa ra ánh sáng sùng bái và kích động. Tiếp theo, lập tức có một đám người xúm lại đây, xin ký tên, xin chụp ảnh chung, tư thế còn hung mãnh hơn cánh truyền thông ngoài kia.

Mạc Vũ Sinh lại vẫn mỉm cười hiền hòa, thỏa mãn nguyện vọng của họ. Đỗ Thanh Học thấy thế, liền thừa dịp lôi Kiều Mạt tránh khỏi Mạc Vũ Sinh, tìm góc nào ngồi xuống, đưa cho cậu hai tờ giấy, bảo: “Đây là nhân vật chủ chốt trong kịch bản hiện tại của <Hình Xăm>, tôi cho cậu xem một chút. Với tình huống bây giờ của cậu thì mấy vai này khá thích hợp, tôi dùng bút đỏ khoanh tròn rồi, cậu đọc phân tích tính cách nhân vật rồi chọn một vai đi, hồi nữa khi miêu tả tình cảm nhớ cố gắng bám sát bài phân tích.”

Kiều Mạt cúi đầu nhìn nội dung trên giấy, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thanh Học, hỏi với vẻ mặt chờ mong:

“Anh Đỗ, Kim Trăn thích dạng gì?”

Đỗ Thanh Học rốt cuộc nhịn hết nổi phải vỗ gáy Kiều Mạt, cáu kỉnh nói: “Cậu đúng là không có tiền đồ.”

Kiều Mạt hơi tủi thân: “Mấy cái này tôi xem chả hiểu gì sất, tôi vốn tới vì Kim Trăn mà.”

Đỗ Thanh Học tức giận cái tên không biết đấu tranh này mấy phút, xong vẫn quay lại đề tài: “Chủ tịch Xán Tinh là Hoắc Ly, chính là người đàn ông gặp trong Kim Điện hôm bữa đó, anh ta là anh họ của Kim Trăn, tập đoàn Xán Tinh là sản nghiệp của nhà họ Hoắc. Tôi cũng điều tra sơ sơ về cái cậu Kim Trăn này rồi, năm mười bảy tuổi cậu ta gặp chuyện, nghe nói làm bị thương một người nên gia đình đưa cậu ta đi nước ngoài ba năm, hai tháng trước mới về nước. Không điều tra được nguyên nhân cụ thể, tin tức báo chí về chuyện năm ấy bị phong tỏa vô cùng kín kẽ, nhưng có lời đồn là nhị thiếu gia nhà họ Kim tính tình quái gở, hình như tinh thần có vấn đề, năm xưa cho cậu ta xuất ngoại một là vì tránh né tai tiếng, hai là vì chữa bệnh.”

Kiều Mạt nghe xong lại thấy hơi lạ, bèn hỏi: “Cái gì gọi là tinh thần có vấn đề?”

Đỗ Thanh Học trả lời: “Tức là đầu óc có bệnh.”

Kiều Mạt bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt cười híp thành hình trăng non: “Đầu óc tôi cũng bị đụng hư rồi, coi bộ bọn tôi xứng đôi à nha.”

Đỗ Thanh Học liếc Kiều Mạt một cái, cớ sao lời này thốt ra từ miệng cậu ta nghe kiểu gì cũng thấy có mùi tự hào kỳ cục.

Đỗ Thanh Học khẽ thở dài: “Kiều Mạt, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, dù Kim Trăn còn khá trẻ, nhưng danh tiếng trong giới nhị thế tổ không được tốt cho lắm. Lần này về nước, bên ngoài lan truyền tin tức cậu ta với Hoắc Ly sắp đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Xán Tinh, ngay lập tức có hàng đống người ngấm ngầm muốn nịnh bợ cả hai, đưa tiền tặng người kiểu gì cũng có. Hoắc Ly ai đến cũng không từ chối, nên nhận thì nhận hết, nghe bảo hai tháng từ khi trở về đến nay, gái phục vụ trên giường chưa bao giờ lặp lại. Nhưng Kim Trăn trái ngược hoàn toàn, tặng kiểu gì cũng bị tống cổ bằng sạch, mấy bữa trước có một cô người mẫu cởi sạch chờ cậu ta trên giường khách sạn, kết quả lúc về, cậu ta trực tiếp quẳng luôn cô em lõa lồ ra đại sảnh khách sạn.”

Nghe thế, trong mắt Kiều Mạt lại ánh lên niềm vui sướng, kích động nói: “Tối đó ảnh không ném tôi xuống nghĩa là có cảm tình với tôi đúng không.”

Đỗ Thanh Học bị nghẹn suýt nữa thở không nổi, trọng điểm chú ý của tên ngốc này rốt cuộc nằm ở đâu, với cả cậu ta làm sao tính ra kết luận “có cảm tình” từ nguyên đoạn trên vậy.

“Tóm lại, Kim Trăn không dễ đối phó, Kiều Mạt, nếu cậu nhìn trúng Hoắc Ly thì không chừng còn có hi vọng, Kim Trăn thì tôi khuyên cậu vẫn nên bỏ cuộc đi…” Đỗ Thanh Học tận tình khuyên nhủ, muốn bóp chết ý tưởng manh nha không đáng tin này từ trong trứng.

“Cám ơn anh Đỗ, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ thành công, cám ơn anh đã cổ vũ.” Kiều Mạt tràn trề lòng tin.

Đỗ Thanh Học: …

Lỗ tai nào của cậu nghe thấy tôi cổ vũ cậu hả hả!

Trong lúc hai người cúi đầu thì thầm, buổi casting đã bắt đầu.

Kiều Mạt cúi xuống nghiên cứu tính cách nhân vật một cách nghiêm túc. Đỗ Thanh Học ngẩng đầu quan sát xung quanh, Mạc Vũ Sinh đã biến mất tăm, các thí sinh lần lượt bước ra từ cửa hông phòng hội nghị và sang phòng cách vách phỏng vấn.

Đa số người đều ở trong đó rất ngắn, nhanh nhất chưa đầy một phút đã ra, thỉnh thoảng có vài người lâu hơn chút, nhưng vẻ mặt khi đi ra lại không dễ nhìn lắm.

Vài cậu học sinh ăn diện đỏm dáng tụ một chỗ nghị luận khe khẽ:

“Đây mà là casting cái gì, mới vô đã bắt lột đồ.”

“Đàn ông đàn ang như mày già mồm cái gì, ban nãy tao vô còn thấy cô người mẫu trước mặt cởi sạch trơn chừa mỗi quần sịp kìa.”

“Đúng á, tuyển người đẹp còn có phần thi bikini mà, người ta muốn xem thân hình thế nào không phải quá bình thường sao?”

“Gì? Tụi mày cởi hết hả? Sao nãy tao vô không thấy ai kêu cởi quần áo?”

“Nhưng cởi xong lại bảo tao đi đi, chẳng buồn hỏi câu nào, không biết là casting hay mua thịt nữa.” Bạn đang �

“Vậy hi vọng của mày hơi bị mong manh nha, đạo diễn Lục kia còn hỏi tao mấy câu…”



Nghe đám người xì xầm, đáy lòng Đỗ Thanh Học trầm xuống, anh ta lập tức hiểu buổi casting này chỉ là đi lướt qua sân khấu thôi, vốn còn tưởng vị trí nam chính của Mạc Vũ Sinh không thể lay chuyển, nhưng bên ngoài đều đua nhau đồn vai nam thứ đã quyết định giao cho Hoa Dung, Kiều Mạt không chừng vẫn tranh thủ được chút gì.

Song dựa vào tình hình hiện giờ, đoàn phim căn bản không định tốn tâm tư với lần casting này, mấy lời mưa giật sấm rền chỉ là thủ đoạn quảng bá thôi.

Đỗ Thanh Học ngẩng đầu nhìn Kiều Mạt đang nghiêm túc thu thập cảm xúc, chợt thấy hơi phiền muộn. Đúng lúc này, nhân viên công tác đứng bên cửa gọi tên Kiều Mạt.

Kiều Mạt nghe vậy liền ném giấy cho Đỗ Thanh Học, nhếch miệng cười: “Anh Đỗ, tôi đi đây.”

Dứt lời, cậu đứng dậy theo nhân viên công tác vô phòng kế bên.

Nghĩ tới việc sắp nhìn thấy Kim Trăn, trong lòng Kiều Mạt tức khắc dâng trào cảm giác nhộn nhạo và vui sướng, bước chân cũng nhẹ hơn hẳn.

Vào phòng, Kiều Mạt thấy bốn người ngồi đối diện, người ngồi chính giữa rõ ràng là Kim Trăn.

Kiều Mạt mở to mắt, cười toe toét nhìn Kim Trăn chằm chằm.

Mấy ngày không gặp hình như lại bô trai hơn rồi, thiệt không hổ là người mình xem trọng, hoàng tử nhỏ hài lòng nghĩ.

Sau khi cậu vào cửa, người đàn ông đầu trọc ngồi ngoài cùng nói mà chẳng ngẩng đầu lên: “Tên Kiều Mạt đúng không? Cởi quần áo đi.”

Nghe vậy, Kim Trăn ngồi chính giữa và một người đàn ông khác ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Kiều Mạt.

Kim Trăn vẫn là bản mặt trước kia, trong mắt người đàn ông còn lại thì thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hỏi:

“Ơ? Cậu là tên nhóc hôm bữa mà?”

Kiều Mạt nghe xong liền nhìn hắn một cái, nghiêng đầu hồi lâu mới nhớ người kia là ai, chính là cái người đè một thiếu niên ra song tu trong góc phòng hôm nọ đây mà. Nghĩ mai mốt không chừng còn phải học tập hắn, Kiều Mạt cảm thấy nên lo lót quan hệ, thế là gật đầu lễ phép: “Chào anh.”

Sau đó thu hồi ánh mắt ngay tắp lự, tiếp tục hướng ánh mắt mong mỏi về phía Kim Trăn.

“Tường tử, cậu quen cậu này à?” Người đầu trọc bên cạnh thấy vậy liền mở miệng hỏi.

“À, không tính là quen, nhưng ấn tượng rất sâu sắc.” Người nọ cười cười liếc thoáng qua Kim Trăn, đáp qua quýt.

Người đầu trọc thấy thế, biết Kiều Mạt không bối cảnh gì, đang tính hối cậu cởi quần áo thì Kim Trăn bên cạnh chợt lên tiếng:

“Kế tiếp.”

Lời Kim Trăn vừa thốt ra, ba người kế bên thoáng sửng sốt, ngay cả người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu nãy giờ cũng ngẩng đầu ngó Kim Trăn một cái, sau đó chuyển sang nhìn Kiều Mạt trước mặt.

Người đầu trọc nhìn nhìn Kim Trăn, lại do dự nhìn Lục Tường kế bên. Nên biết, từ sáng sớm nay, số thí sinh vào đây không một trăm cũng tám mươi người, mà toàn Lục Tường với anh ta bắt chuyện, còn mỹ nữ biên kịch gặp được người vừa ý mới hỏi đôi ba câu. Về phần thiếu gia nhà họ Kim, ngay từ đầu đã y xì đúc lão tăng ngồi thiền, ngồi ngay vị trí trung tâm, hơn ba tiếng không nói câu nào, có khi còn chẳng buồn nâng mí mắt trong suốt quá trình thí sinh tiến vào rồi bước ra.

Ai ngờ bây giờ lại phá lệ phun ra ba chữ, nhìn nét mặt đắm đuối của Kiều Mạt, trực giác mách bảo đầu trọc rằng cậu này và Kim Trăn nhất định có quan hệ, nếu không với tính tình cao ngạo của Kim nhị thiếu, chẳng đời nào mở miệng đuổi cậu ta ra ngoài đâu.

Làm sao đây, đầu trọc mù tịt tình huống, đành phải dời mắt sang đạo diễn Lục bên cạnh, ra chiều mời ngài định đoạt.

Lục Tường trầm mặc, nhíu mày nói: “Kim thiếu, Kiều Mạt vẫn chưa được xem xét mà, sao chưa chi đã mời người kế tiếp rồi?”

Kim Trăn đưa tay lật tài liệu trên bàn, lạnh lùng nói: “Cậu ta không thích hợp.”

Lục Tường cầm kịch bản lên, xem một chút rồi bảo: “Hình tượng cậu ta không tồi, khá hợp với nhân vật Thanh Vu.”

Nghe vậy, nữ biên kịch liền xen mồm: “Chẳng phải Tống tiên sinh đã quyết định vai Thanh Vu rồi sao?”

Lục Tường nhìn cô, cười đáp: “Người mẫu kia á? Đến đi đường mà còn có thể ngoáy từ mông đến tận bụng? Cô nghĩ có thích hợp không?”

Nữ biên kịch nín thinh, mặt thoáng ra chiều tẻ ngắt: “Đương nhiên không thích hợp, nhưng Tống tiên sinh đã quyết định rồi, nên tôi đang nghĩ chẳng biết có nên sửa vai Thanh Vu thành người bị tật ở chân không, nếu không đi đường thì chắc miễn cưỡng coi được.”

“Khỏi quan tâm, có người thích hợp thì đổi, để tôi nói chuyện với lão Tống, đây là đóng phim chứ không phải chỗ để cậu ta dỗ dành tình nhân.” Lục Tường phất phất tay, quyết đoán nói.

Ánh mắt nữ biên kịch tức khắc sáng rỡ, quay đầu quan sát Kiều Mạt một cách nghiêm túc. Đoạn mở miệng nói:

“Thí sinh này, làm ơn cởi quần áo ra được không?”

Kiều Mạt hơi nghi hoặc, tại sao mình vẫn không thoát được kiếp thoát y, nhưng hoàng tử nhỏ cũng chẳng nghĩ nhiều, giơ tay cởi phăng cái áo thun xanh nhạt ngay và luôn, lộ ra thân trên trắng trẻo bóng mịn. Tiếp theo, cậu tiến lên trước vài bước, đứng tại nơi cách Kim Trăn chưa đầy một mét, hai tay đặt trên thắt lưng, nhìn Kim Trăn bằng vẻ mặt ái mộ và sung sướng, chăm chú hỏi:

“Quần có cần cởi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.