Thuyền cập bờ, Kiều Mạt và Đỗ Thanh Học lên một chiếc xe hơi, lần đầu đi xe nên hoàng tử nhỏ thấy khá mới mẻ, cậu ngồi trên ghế phó lái nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không dời mắt, tập trung tinh thần càn quét người đi đường bên ngoài.
Đỗ Thanh Học lên xe không lâu thì nhận một cuộc gọi, hàn huyên một hồi và tắt máy xong, sắc mặt anh ta sáng sủa hơn nhiều, bảo với Kiều Mạt rằng:
“Coi như thằng nhóc cậu hên, trợ lý của Tống tiên sinh gọi tới nhắn tối nay có độ ở Kim Điện, Tống tiên sinh bố trí đón gió cho hai người bạn, mời rất đông người đến góp vui, gọi dặn cậu cũng đến luôn.”
Kiều Mạt nghe vậy thì quay đầu dòm Đỗ Thanh Học, nghiêm túc hỏi: “Đông người lắm sao?”
Đỗ Thanh Học gật đầu: “Hai người bạn này lai lịch không nhỏ, mấy người khá có tiếng trong giới cũng tham gia.” Nói đến đây, sắc mặt Đỗ Thanh Học khẽ biến đổi, quay mặt sang Kiều Mạt, nói:
“Thằng nhóc nhà cậu sẽ không bỏ cuộc giữa chừng nữa đấy chứ? Đừng nói lại không muốn đi nha?”
Kiều Mạt lắc đầu, trong mắt không hề có sợ hãi, ngược lại toát ra chút chờ mong: “Tôi đi.”
Nhìn ánh mắt Kiều Mạt, Đỗ Thanh Học ra chiều nghi nghi, cứ cảm thấy ngôn hành cử chỉ của Kiều Mạt quái quái chỗ nào, song lại không thể nói là sai ở đâu. Anh ta nhíu mày, tiếp tục dặn dò:
“Kiều Mạt, nghe tôi nói đây, hôm nay trên du thuyền Tống tiên sinh cũng chọn người khác rồi, vẫn đang nóng hầm hập đấy, ban nãy kêu người gọi điện rủ cậu cùng lắm là nể tình cậu lọt biển nên cho bậc thang bước xuống thôi. Phía Tống tiên sinh cậu đừng mơ nữa, chuyện cậu làm hôm nay không triệt để đắc tội người ta là may rồi, tối nay đông người, những người có thể tham gia chẳng một ai cậu đắc tội nổi đâu, nhất thiết đừng gây rắc rối gì nữa, bằng không chẳng những cậu, ngay cả tôi cũng cuốn gói về nhà luôn.”
Kiều Mạt nghiêm túc nhìn Đỗ Thanh Học, trịnh trọng hỏi: “Tôi phải làm gì?”
Đỗ Thanh Học có chút bất đắc dĩ, đáp: “Tổ tông ơi, cậu khỏi cần làm gì sất, ngoan ngoãn ngồi yên giùm tôi là được, tôi cũng chẳng mong cậu có thể chủ động tiếp cận ai hết. Tối nay có cả năm sáu ngôi sao hạng nhất hạng hai, hạng diễn viên quèn chưa thành xu hướng như cậu có khi người ta cũng chướng mắt, làm nền là được rồi. Giả như Tống tiên sinh nhắc tới chuyện bữa nay, bảo cậu làm gì thì cậu làm nấy, nhớ trưng gương mặt tươi cười, chịu khó nhẫn nại một chút. Trước mặt nhiều người như vậy, Tống tiên sinh không thực sự làm khó cậu đâu, chuyện qua rồi thì thôi.”
Kiều Mạt gật gật đầu, trong mắt hàm chứa vài phần nhộn nhạo, nghe giọng điệu Đỗ Thanh Học thì người tối nay coi bộ ngon lành lắm đây, không chừng sẽ có lô đỉnh thích hợp. Hình thức “tìm em gái mi” trong đầu hoàng tử nhỏ cấp tốc chuẩn bị khởi động.
Đỗ Thanh Học lái xe đến một tiểu khu, vị trí hơi xa xôi, nhưng hoàn cảnh xung quanh khá tốt. Xuống xe xong, Kiều Mạt và Đỗ Thanh Học đi một mạch tới thang máy, lên tầng mười hai, đến trước cửa một căn hộ.
Kiều Mạt đứng trước cửa, nhìn số 12B trên cửa, lòng thầm nghi hoặc, 2B? Chẳng lẽ trần gian có trào lưu dán danh hiệu này trước cửa sao? Nhớ lá cờ của Tề Thiên Đại Thánh tại Hoa Quả Sơn năm xưa, Kiều Mạt chợt tỉnh ngộ.
*2B: ngu ngốc, hành động khác người, không đáng tin
Thấy Kiều Mạt đứng ngây ra tại cửa, Đỗ Thanh Học có chút mất kiên nhẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mở cửa lẹ lên.”
Kiều Mạt nghe vậy, đưa tay lục túi quần cả buổi, móc ra một xâu chìa khóa. Đỗ Thanh Học thấy động tác lề mề của cậu thì bực bội tưởng chết, bèn giật lấy chìa khóa, mở cửa.
Theo Đỗ Thanh Học vào rồi, Kiều Mạt mới phát hiện đây là một căn hộ hai phòng, phòng ốc bày trí khá đơn giản, vật dụng không nhiều lắm, xếp đặt gọn ghẽ ngăn nắp, chẳng qua tính tổng diện tích còn chưa rộng bằng một nửa bể bơi trong phòng ngủ của mình tại Long cung.
Quy tướng từng nói, an phận với phòng ốc sơ sài, tu thân dưỡng tính, cũng là một phần của rèn luyện. Kiều Mạt thong thả làm quen, chỉ nghĩ nếu mình thực sự tu luyện đến Độ Kiếp, có thể hóa rồng, e rằng phải muốn suy xét việc đổi chỗ khác rộng hơn, cậu cũng không muốn mới vung đuôi một phát đã xuyên qua phòng kế bên đâu…
Đỗ Thanh Học ngồi xuống salon, nằm dang tay dang chân trên ghế, nói với Kiều Mạt bằng ngữ khí hơi mỏi mệt: “Tí nữa tôi còn phải đến công ty một chuyến, tối bảy giờ lại đây đón cậu đi Kim Điện, cậu nghỉ ngơi đi, tắm táp thay bộ đồ khác, ở nhà chờ tôi.”
Kiều Mạt gật đầu, tiếp tục hiếu kỳ đánh giá vật phẩm trong nhà.
Đỗ Thanh Học nhìn Kiều Mạt, trầm tư chốc lát, hỏi: “Kiều Mạt, cậu không sao thiệt chứ?”
Kiều Mạt quay lại, đối diện ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc và nghiên cứu của Đỗ Thanh Học, cậu nghĩ nghĩ, đoạn gật đầu:
“Có, tôi thấy hơi đói bụng.”
Đỗ Thanh Học cạn lời, tuy hồi trước Kiều Mạt cũng kiệm lời, khó làm người ta thích, nhưng người trước mắt lại tạo cho anh ta cảm giác khang khác xưa kia. Lúc trước Kiều Mạt nhát gan hơn, cũng ẻo lả hơn. Mà ánh mắt của người hiện tại thì thong dong hơn, đơn thuần hơn, cũng càng… đần hơn.
“Đừng nói là té hư đầu óc rồi nghen?” Đỗ Thanh Học khẽ lầm bầm.
Nhĩ lực Kiều Mạt cực tốt, cậu không bỏ sót chữ nào, cảm thấy có lẽ ngôn hành cử chỉ của mình hơi bất đồng với tiền nhiệm của thân thể này, nên mới khiến Đỗ Thanh Học hoài nghi. Song hoàng tử nhỏ không để tâm lắm, chỉ quay đầu bảo Đỗ Thanh Học: “Đầu óc không té hư, nhưng bụng sắp đói hư rồi.”
Đỗ Thanh Học trợn mắt, khẽ há môi dưới, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, lấy ra điện thoại gọi hai phần ăn ngoài. Vốn dĩ anh ta chẳng hiểu Kiều Mạt lắm, cũng không muốn tìm hiểu tính tình phân liệt của cậu đến cùng, sự việc hôm nay đã khiến anh ta sứt đầu mẻ trán rồi, chỉ cần Kiều Mạt đừng gây phiền toái cho anh ta nữa, thì dù cậu biến thành tên ngốc hắn cũng chả muốn hỏi.
Kiều Mạt không hài lòng với mùi vị thức ăn lắm, cậu vừa chậm rãi nhai vừa tự hỏi, lẽ nào thể chất tồi và tu vi thấp của nhân loại là do thức ăn quá kém ư? Tuy nói để thân xác chịu đói cũng là một quá trình rèn luyện, song hoàng tử nhỏ – người luôn vô cùng soi mói với thức ăn – vẫn cảm thấy có chút khó khăn, nếu cứ phải chịu đựng ba cái thứ khó nuốt này, cậu nghĩ mình mai mốt ngay cả sức mở thiên nhãn cũng chả có.
Ừm, phải đặc biệt chú ý vấn đề thức ăn. Kiều Mạt nâng hạng mục kiếm ăn lên ngang hàng với tìm lô đỉnh.
Ăn cơm xong, điện thoại của Đỗ Thanh Học lại vang liên hồi, anh ta vội vàng dặn Kiều Mạt vài câu lần nữa, xong tức khắc đứng dậy rời đi.
Kiều Mạt thì xem xét một vòng quanh nhà, tập sử dụng thiết bị điện. Khuyết điểm lớn nhất của căn nhà hai phòng này chính là phòng tắm quá chật, bên trong không có bồn tắm, hoàng tử nhỏ đã quen ngâm mình ngủ trong nước rất không thích ứng, cậu nghĩ hay là mua cái hồ cá bự đặt trong phòng khách… Danh sách công việc ưu tiên cần làm trong đầu lại tăng thêm một mục.
Qua lại một hồi, tắm rửa sạch sẽ rồi, Kiều Mạt chọn một bộ thường phục màu kem rộng rãi từ tủ quần áo mặc vào, cái quần bó sát và áo sơmi thắt eo lúc trước siết chặt đến khó chịu, cậu chẳng hiểu nổi tại sao nhân loại lại nghiên cứu ra phục sức không thoải mái đến vậy, nhất là cái quần kia, hết sức bất lợi với sự phát dục của long căn. Kiều Mạt ngồi trên giường hoài niệm áo khoác dài rộng rãi dễ chịu của Long cung.
*long căn: trym nhỏ của bé rồng
7h đúng, chuông cửa vang lên, Đỗ Thanh Học đến.
Mở cửa, thấy cách ăn bận của Kiều Mạt, Đỗ Thanh Học nhíu mày, bộ quần áo này hiển nhiên không phù hợp với phong cách bảnh chọe của Kiều Mạt. Song lần đầu thấy cậu mặc trang phục nhạt màu, Đỗ Thanh Học cảm thấy hiệu quả tổng thể không tới nỗi tệ, hơn nữa dịp hôm nay cũng không nên ăn diện quá nổi bật. Anh ta gật đầu, không nói gì thêm. Hai người cùng xuống lầu lên xe.
Dọc đường đi, thần kinh của Đỗ Thanh Học luôn vây trong trạng thái lo âu cường độ thấp, luôn mồm lải nhải dặn dò Kiều Mạt, chủ yếu là muốn cậu đi rồi đừng gây phiền phức thế nọ lọ chai.
Kiều Mạt kiên nhẫn lắng nghe, không nói năng bao nhiêu. Đỗ Thanh Học càng căng thẳng, đáy lòng Kiều Mạt càng chờ mong, hai mắt cậu sáng rỡ, trên mặt thoáng hiện nét hưng phấn.
Đến nơi, Kiều Mạt xuống xe, phát hiện cái gọi là Kim Điện thực chất là một làng du lịch xây theo phong cách hoàng cung, trước cổng đã đậu đủ loại xe. Kiều Mạt theo Đỗ Thanh Học tới đại sảnh của tòa nhà trung tâm, chỉ thấy có vài người đang ngồi trên ghế chờ tại đại sảnh, một người diện âu phục trắng trông thấy Đỗ Thanh Học, liền tiến lên đón:
“Ơ, đây không phải Tiểu Đỗ sao? Sao cậu cũng đến đây?”
Đỗ Thanh Học nghe vậy bèn dừng chân, quay đầu nhìn gã đàn ông mặc âu phục trắng, nét mặt thoáng tối đi, sau đó cũng cười đáp: “Chào anh Lữ, chả là Tống tiên sinh gọi Kiều Mạt cùng tới đây ấy mà.”
Gã đàn ông nọ nâng mắt nhìn thoáng qua Kiều Mạt bên cạnh, trên mặt nở nụ cười giả tạo, hỏi: “Nghe nói sáng nay trên du thuyền Tống tiên sinh đông vui lắm ha?”
Đỗ Thanh Học dĩ nhiên không muốn nhiều lời với gã, cười lắc đầu: “Để anh Lữ chê cười rồi.”
Ý bỡn cợt trong mắt gã đàn ông nọ càng rõ rệt, đang tính mở miệng tiếp thì thấy một người đi ra từ trong đại sảnh, nói với tất cả mọi người: “Gần tới giờ rồi, Tống tiên sinh mời mọi người cùng vào.”
Người trong đại sảnh tức tốc đứng dậy, bu quanh người kia, Kiều Mạt quan sát một hồi, có khoảng hơn mười nam nữ, năm sáu người trong đó trông khá nhỏ tuổi, ăn mặc hết sức gây chú ý, hiển nhiên đã tận lực làm đỏm. Kiều Mạt mở thiên nhãn, quét qua cơ thể mọi người, tiếp theo chỉ thấy thất vọng.
Kế bên, Đỗ Thanh Học ghé tai cậu nói nhỏ: “Ba em kia là người mẫu mới ra mắt, giờ tiếng tăm chưa lớn, nhưng toàn là đối tượng công ty đang lăng xê. Còn mấy tên nhóc đằng đó, xem quần áo thì cũng đến vì Tống tiên sinh rồi.”
“Mấy ngôi sao hạng nhất hạng hai chắc vô cả rồi.” Đỗ Thanh Học nói tiếp.
Kiều Mạt nghe thế liền hỏi: “Sao anh biết?”
Đỗ Thanh Học lia mắt ra ngoài cửa, đáp: “Xe đậu bên ngoài, người lại chẳng thấy đâu, bọn họ mới là nhân vật chính Tống tiên sinh mời đến, đời nào chờ bên ngoài giống mấy người này. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, hồi nữa nhớ kỹ nói ít thôi.”
Nghe nhân vật mấu chốt đã ở bên trong, tinh thần Kiều Mạt phấn chấn hơn chút, đoàn người theo người dẫn đường đi vào căn phòng phía sau, vách tường hai bên hành lang ốp đầy gương màu sắc rực rỡ, đá cẩm thạch vàng kim dưới chân sáng tới độ có thể phản chiếu bóng người. Mọi người đi một mạch băng qua hành lang, đến cuối đường thì bắt gặp một cửa lớn nguy nga lộng lẫy cao hơn ba mét, người dẫn đường mở cửa, ngỏ ý bảo mọi người tiến vào.
Kiều Mạt đứng tại cửa, nhìn cảnh tượng trong phòng mà có chút ngạc nhiên, thời khắc cửa phòng mở ra, âm nhạc tiết tấu sôi nổi trút xuống từ dàn loa, ánh đèn mờ ảo cũng tỏa xuống từ trần nhà, làm nổi bật từng cái đèn kéo quân xung quanh, quang ảnh loang lổ đan xen khắp sàn. Trong phòng hơi mịt mờ sương khói, không khí cuồng dã mà ám muội, trên ghế salon màu vàng bằng da thật ở giữa có vài tốp năm ba người.
Ánh mắt Kiều Mạt dừng tại hai bóng dáng tại góc hẻo lánh tối mờ mờ, một thanh niên cường tráng quần áo bất chỉnh đang nằm bên dưới một cậu trai để trần thân trên và ra sức xông lên. Tư thế lẫn động tác hoàn toàn ăn khớp với hình ảnh cậu từng xem, mắt Kiều Mạt thoáng cái tỏa sáng, nhìn chằm chằm hai người đang quấn quýt, đến nỗi quên béng mở thiên nhãn xem thuộc tính và tu vi của người trong phòng.
�
Tuy rằng trong phòng sương khói mịt mù, ánh sáng u ám, song Kiều Mạt có thể khẳng định rằng hai người kia quả thực đều là đàn ông.
Té ra hai người đàn ông cũng có thể song tu!
Cõi lòng hoàng tử nhỏ nhảy nhót tung tăng, đêm nay quả nhiên tới đúng chỗ rồi. Khoảnh khắc cánh cửa nguy nga lộng lẫy mở ra trước mặt, cánh cửa thế giới nam nam cũng rộng mở trong lòng cậu.