Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 22: Trước khi thông đồng nhớ lột đồ



Sắc mặt Kim Trăn lạnh và cứng như sắt, nhìn chằm chằm Kiều Mạt đối diện.

Lúc này, màu da trắng trẻo của Kiều Mạt càng sáng trong bóng mượt hơn, còn hơi ửng hồng, nom chẳng khác nào trái đào mật quyến rũ. Đôi mắt ngây thơ đượm chút ngượng ngùng và khát vọng đang dè dặt nhìn hắn.

Tích tắc, thứ “cứng như sắt” không chỉ là sắc mặt của Kim nhị thiếu nữa…

Kim Trăn híp mắt lại, ánh mắt nhìn Kiều Mạt dần trở nên nguy hiểm mà sâu hun hút.

Mà kẻ gây họa trước mắt thì hoàn toàn không biết mình đã vô thức phạm trọng tội “dụ dỗ”, vẫn ngửa khuôn mặt ngây thơ đơn thuần lên, ánh mắt ướt át đến độ có thể nhấn chìm người.

Kim Trăn chỉ thấy một ngọn lửa quái ác bỗng bùng lên nơi bụng dưới, toàn thân thoắt cái nóng ran. Hồi tưởng lại tình cảnh ôm Kiều Mạt vào lòng ngày ấy, nếu bỏ qua những nhân tố khác, cảm giác trên môi lẫn trên tay đều khiến Kim Trăn hài lòng. Giờ phút này, đối mặt với lời mời thẳng thắn vô tư của Kiều Mạt, đáy lòng hắn quả thực nảy sinh dục vọng âm ỉ muốn đẩy ngã người trước mặt.

Kim Trăn chưa từng có xúc động mãnh liệt với ai đến vậy, trước kia không hề ít trai gái tìm cách cám dỗ hắn, gương mặt lẫn thân hình cực phẩm cỡ nào cũng từng xem qua, hắn không phải người theo chủ nghĩa cấm dục, chẳng qua khi nhìn mấy cơ thể lõa lồ ấp ủ mục đích, thì cảm giác khinh thường cũng lấn át tính dục.

Những lời Kiều Mạt nói ban nãy, Kim Trăn cũng không hoàn toàn tin tưởng, song không thể phủ nhận là khi nghe câu “anh là người duy nhất Tiểu Cửu từng thích” thốt ra từ miệng Kiều Mạt, tâm trạng hắn thoải mái hơn chút. Dù đề tài “cuồng xử nam” sau đó khiến hắn có chút nghẹn lời, nhưng nom dáng điệu hiện tại của người trước mắt, Kim Trăn cân nhắc không biết có nên nhân cơ hội này “kiểm tra thử” không.

Kiều Mạt thấy Kim Trăn cứ dòm mình chăm chăm mà chẳng nhúc nhích gì, cậu lưỡng lự chốc lát, đoạn thò tay kéo tay áo Kim Trăn, thấy người ta không phản ứng thì lá gan phình to hơn, bèn nhấc mông, giơ chân, dang chân ngồi trên đùi Kim Trăn.

Kim Trăn nhíu mày, vẫn không lên tiếng, nom động tác ve vãn lóng ngóng của Kiều Mạt, đáy lòng dâng lên cảm giác tò mò, muốn xem Kiều Mạt rốt cuộc tính làm gì.

Kiều Mạt thấy Kim Trăn không phản đối, trong mắt hiện vẻ mừng rỡ, thân thể sáp lên trước, cậu từng thấy tư thế bây giờ của hai người trong phim dạy học ở Long cung, nhớ rõ tên nó là tư thế cưỡi ngựa. Hoàng tử nhỏ thầm kích động, coi mòi bữa nay có cơ hội thử song tu rồi, cậu cố gắng nhớ lại cảnh trong phim, cẩn thận bắt chước, thân mình nhún nhún trên đùi Kim Trăn.

Kim Trăn cố làm bộ trấn định, nhìn động tác của Kiều Mạt bằng vẻ mặt hắc tuyến.

Không có cảm giác, Kiều Mạt cau mày, ánh mắt hoang mang thấy rõ, đan điền chả khác gì lúc bình thường, hoàn toàn không thấy dị thường chi hết, chẳng lẽ tư thế không đúng?

Kiều Mạt ngẫm nghĩ, lại vươn tay ôm vai Kim Trăn, xoay eo nhấc mông, gia tăng cường độ rong ruổi bên dưới.

Dưới sự ma sát của Kiều Mạt, thể hang sung huyết của Kim Trăn đã cấp tốc dựng đứng, mà ánh mắt nhìn Kiều Mạt lại kinh ngạc nhiều hơn dục vọng, như thể đang nhìn một chú khỉ, còn là loài khỉ lông vàng quý hiếm.

*thể hang: là một bộ phận của “gậy”, nói chung là “lên” hay “xìu” đều liên quan trực tiếp đến thể hang. Vào ĐÂY để biết thêm về thể hang

Kiều Mạt vận động nửa ngày chả thấy gì, bèn ngừng lại, hít một hơi thật sâu, thăm dò đan điền, phát hiện vẫn không có tí ti dị thường nào, tức khắc ra chiều thất vọng, nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi Kim Trăn:

“Kim Kim, anh có cảm giác không?”

Kim Trăn nhìn lều trại cứng ngắc đội lên bên dưới, trầm giọng bảo: “Cậu nói xem?”

Đáng tiếc cảm giác này không phải cảm giác kia, hai người hoàn toàn trong chế độ ông nói gà, bà nói vịt. Kiều Mạt buồn bực sờ sờ cằm, lẩm bẩm:

“Rốt cuộc là sai chỗ nào chớ?”

Khi nói chuyện, một tay cậu rủ xuống, vừa khéo cọ trúng đỉnh lều của Kim Trăn, đầu nấm vốn đã nhạy cảm đến phát đau bị kích thích liền sinh phản ứng dây chuyền. Thân mình Kim Trăn khẽ run lên, không khỏi rên một tiếng.

Nghe giọng Kim Trăn, Kiều Mạt bừng tỉnh đại ngộ, thoáng cái nhớ ra mình sai ở đâu.

Lời thoại, đúng vậy, trong phim có cả lời thoại mà.

Vì thế, hoàng tử nhỏ lấy lại tinh thần ngay tắp lự, cậu hắng giọng, một tay túm lấy cổ áo Kim Trăn, rồi lại nhanh chóng uốn éo, vừa cử động vừa liếc mắt đưa tình với hắn, đồng thời hả họng hô đến là động lòng người:

“Anh giỏi quá, em còn muốn!”

“Come on, baby!”

“Cố lên cưng!”



Mười phút sau, Kim Trăn đen mặt rời phòng nghỉ VIP, thư ký Tiểu Ngô đứng canh trước cửa thấy Kim Trăn thì sợ hết hồn. Chả là cô có tài liệu khẩn muốn trình Kim Trăn ký tên, nghe nhân viên nói là thấy Kim Trăn vô phòng nghỉ, bèn đến cửa phòng, đang tính gõ thì nghe bên trong truyền ra tiếng rên rỉ. Do vậy, cô lúng túng đứng trước cửa, chẳng biết có nên gọi điện cho Kim Trăn trước để tránh trường hợp xấu hổ không.

Nhưng ai ngờ, tiếng kêu bên trong mới mấy phút đã ngừng, Kim Trăn lại mở cửa ngay sau đó, thư ký Tiểu Ngô trợn mắt dòm áo quần chỉnh tề trên người hắn, thầm nghi hoặc:

Tính cả thời gian mặc đồ cũng chưa đầy mười phút, Kim tổng cũng quá…

Thấy Kim Trăn âm trầm nhìn mình, thư ký Tiểu Ngô rùng mình một cái, tức tốc dọn sạch tạp niệm trong đầu, đưa tài liệu trên tay qua.

Mấy phút trước, lần thực hành song tu đầu tiên của Kiều Mạt chấm dứt bằng thất bại triệt để. Trước màn biểu diễn tứ chi khoa trương của Kiều Mạt, Kim Trăn rốt cuộc chịu hết xiết phải… xìu.

Ý nghĩ muốn đẩy ngã cũng chuyển thành xúc động muốn đập cậu ta một trận. Kim Trăn xách Kiều Mạt xuống khỏi đùi mình, lạnh mặt vứt lại một câu:

“Lần sau muốn dụ dỗ ai nhớ phải lột đồ trước.”

Kiều Mạt nghe vậy mới tỉnh mộng, nhớ ra hai người trong phim đúng là trần trùi trụi, song cậu nhớ đêm đó tại Kim Điện, lúc Lục Tường với thiếu niên nọ chơi nhún trong góc, cả hai vẫn mặc quần áo mà, bởi vậy Kiều Mạt mới tưởng mặc đồ vẫn mần ăn được đó chớ.

Phút này, cõi lòng hoàng tử nhỏ tràn ngập oán niệm với Lục Tường: đạo diễn Lục, anh dạy dỗ học sinh tệ lậu kiểu đó, làm sao đào tạo được mấy người trong đoàn phim vậy!

***

Sau buổi lễ bấm máy, kế hoạch ghi hình chi tiết của đoàn phim cũng ra lò, trạm đầu tiên sẽ quay ở phim trường. Tối, Đỗ Thanh Học cầm kịch bản đã sửa chữa lần hai và lịch trình đến nhà Kiều Mạt.

“Ô Mãn đâu?” Đỗ Thanh Học vào nhà ngó nghiêng, không thấy bóng dáng anh họ đâu. Từ lần trước nghe nói Ngao Tứ cũng là anh họ Kiều Mạt xong, Đỗ Thanh Học mới nhớ hỏi tên Ô Mãn.

Kiều Mạt quay đầu nhòm lướt qua chú rùa kim tiền đang lật qua lật lại trong bể cá, đáp: “Đang lộn nhào.”

Đỗ Thanh Học cạn lời, thầm nghĩ sở thích vận động của ông anh họ này cũng độc đáo ghê. Nhưng anh ta không hỏi nhiều, chỉ lấy kịch bản đưa Kiều Mạt, nói: “Đây là kịch bản mới sửa, tôi xem rồi, cảnh của Hoa Dung bị cắt mất một phần ba, lời thoại cũng giảm rất nhiều. Coi bộ lần này nó đắc tội Kim nhị thiếu nhà các cậu thiệt rồi.”

Nghe mấy chữ “Kim nhị thiếu nhà các cậu” từ miệng Đỗ Thanh Học, Kiều Mạt cười đến hai mắt cong thành hình trăng non. Đỗ Thanh Học khinh bỉ liếc cậu một cái, nói tiếp:

“Hoa Dung bị cắt cảnh, nên cậu với Mạc Vũ Sinh có thêm hai cảnh diễn chung, một cảnh là cậu bị Hoa Dung đả thương rồi rơi xuống hồ, Mạc Vũ Sinh xuống cứu cậu, sẽ có đoạn quay cậu chìm xuống nước, quay từ trên xuống dưới, vết máu chậm rãi loang ra trong nước, nên chắc phải quay liên tục mấy phút lận, cậu biết bơi không?”

Vừa hỏi xong, Đỗ Thanh Học cũng nhớ tới vụ Kiều Mạt nhảy xuống biển xong tự mình bơi lên đảo, coi mòi hỏi thừa rồi. Quả nhiên, Kiều Mạt đáp đầy tự tin:

“Yên tâm đi anh Đỗ, kỹ năng bơi của tôi đây bảo đảm siêu quần.”

Đỗ Thanh Học gật đầu: “Cảnh này quay tại Cửu Trại, vì theo đuổi hiệu quả hoàn mỹ nên chọn địa điểm quay là một hồ nước sâu, nghe nói nhiệt độ nước hàng năm rất thấp, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Kiều Mạt gật đầu, không để tâm lời Đỗ Thanh Học, cái khác còn được, chứ hoàng tử Long cung mà không biết bơi chỉ tổ chọc cả tam giới cười rụng răng. Thân thể hiện nay của Kiều Mạt không giống hồi mới đến nhân gian nữa, trải qua mấy ngày tu luyện chuyển hoán, thân thể đã lột xác triệt để, chuyển thành thân thể của chính cậu.

Tuy chân khí trong người vẫn không thể thu phóng tự nhiên như lúc ở hình rồng, song cậu đã bắt đầu thích nghi với sinh hoạt bị áp chế chân khí này. Giờ đây, cậu chỉ chú ý duy nhất một điều, đó là chừng nào mới mở cánh cửa song tu cùng Kim Trăn được.

Nghĩ đến quãng thời gian quay phim sau này có thể gặp Kim Trăn mỗi ngày, hoàng tử nhỏ không kiềm nổi cơn kích động trong lòng.

Đỗ Thanh Học bên cạnh tiếp tục nói: “Phải rồi, lần quay phim này tôi không đi cùng cậu được, cậu nên dẫn theo trợ lý, cậu muốn công ty cử cho một người hay cậu tự kiếm?”

Kiều Mạt trợn tròn hai mắt, hỏi: “Trợ lý? Tôi dẫn Ô Mãn đi được không?”

Đỗ Thanh Học gật đầu: “Được, cậu nhắn với anh ta đi, ngày mốt khởi hành.”

Trong bể cá, chú rùa kim tiền híp mắt, khoan khoái lăn qua lộn lại.

Kiều Mạt nghĩ một hồi lại hỏi: “Nhưng trợ lý thường làm gì? Ô Mãn chưa làm bao giờ, chẳng biết có làm được không?”

Đỗ Thanh Học nhớ tới một câu lưu truyền trong giới, buột miệng bảo: “Có việc trợ lý làm, không có việc…”

*nguyên câu là: có việc trợ lý làm, không có việc thì làm trợ lý

Anh ta ngẫm nghĩ, dựa theo chỉ số thông minh của Kiều Mạt hiện giờ, chuyện cười này có khi lại thành nhạt nhẽo. Để cứu vãn danh dự, anh ta quyết định đổi đề tài:

“Không có việc thì tự tìm việc mà làm.”

Kiều Mạt chớp chớp mắt, gật đầu.

Trong bể cá phía sau, chú rùa kim tiền chẳng hiểu sao lại thấy gió lạnh thổi từng đợt trong mai, phần đuôi căng thẳng…

Đỗ Thanh Học đang lải nhải dặn Kiều Mạt các công việc cần lưu ý trong lúc quay phim như mẹ già, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Kiều Mạt bật thốt: “Ô Mãn, ra mở cửa.”

Đỗ Thanh Học đứng dậy cốc đầu Kiều Mạt, cười nói: “Ô Mãn làm gì có nhà, chắc anh ta về đấy.”

Đỗ Thanh Học nghĩ theo lý thường, cảm thấy người gõ cửa hẳn là ông anh họ, bởi bình thường ngoại trừ anh ta, cơ hồ không ai đến nhà Kiều Mạt.

Lúc Đỗ Thanh Học đứng dậy ra mở cửa, Kiều Mạt và Ô Mãn – đang nằm sấp bên mép hồ và suýt nữa biến thân theo thói quen – đối mắt với nhau.

Ngoài cửa là ai ta?

Nguồn:

Chẳng đợi Kiều Mạt nghĩ ra đáp án, giọng Đỗ Thanh Học đã truyền tới:

“Mày đến đây làm gì?” Khẩu khí của Đỗ Thanh Học lạnh lùng mà không thèm nể nang, hoàn toàn trái ngược với giọng điệu ôn hòa khi nói chuyện với Kiều Mạt.

Kiều Mạt quay lại, thấy người đứng ngoài cửa —— Hoa Dung.

Hoàng tử nhỏ tự nhiên thấy đầu nhưng nhức, cậu dòm bể cá mà chú rùa kim tiền đang nằm sấp bên trong, chợt thấy hình như… hơi rộng thì phải? Vì thế, cậu nghiêm túc suy xét không biết có nên định hình vĩnh cửu cho Hoa Dung, biến thành rùa cái chi chi đó, để Ô Mãn có người bầu bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.