Hoa Dung muốn nịnh hót mà thành ra tự rước vố đau, đành ảo não rời nhà Kiều Mạt. Nhưng trước khi đi, Đỗ Thanh Học vẫn cho Hoa Dung một bậc thang, giữ lại cái gối tơ tằm màu xám bạc có độ đàn hồi cao nhập khẩu từ Đức kia.
Nguyên nhân cực đơn giản, Đỗ Thanh Học chỉ không muốn cái hoa văn uyên ương sặc mùi hương đồng gió nội xuất hiện trong ảnh hậu trường của đoàn phim thôi. Buổi tối, tiễn chân Đỗ Thanh Học xong, chú rùa kim tiền trong bể cá lập tức nhảy ra, quây khăn tắm, chạy vội tới trước mặt Kiều Mạt, hỏi:
“Điện hạ, người xác định muốn rời khỏi Bắc Kinh sao? Chúng ta không ở lại chờ Nhị điện hạ quay về rồi tính tiếp à?”
Kiều Mạt mở mắt tròn xoe: “Anh hai ghé chỗ chú tư rồi, tạm thời chưa về đâu, ngày mốt chúng ta phải đến phim trường rồi, chờ về hẵng đi tìm ảnh.”
Ô Mãn ra chiều băn khoăn: “Điện hạ, người nên biết phim trường cách Bắc Kinh rất xa, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, thuộc hạ lo Nhị điện hạ không đến kịp.”
Kiều Mạt cười nói: “Ô Mãn, khỏi lo đi, giờ ta đã bước vào hậu kỳ Linh Tịch rồi, chả mấy chốc sẽ đột phá Nguyên Anh thôi, đến lúc ấy công lực sẽ tăng vọt. Quy tướng cũng từng nói rằng dù tu vi của ta bị kiềm chế rất nhiều tại trần gian, nhưng cũng tương đương với người trần đã tu luyện nửa đời, người bình thường không gây tổn thương cho ta được.”
Ô Mãn vẫn lo ngay ngáy: “Lỡ gặp ma vật cấp bậc giống hôm bữa thì sao…”
Kiều Mạt vỗ vỗ ngực, cam đoan: “Thì ta bảo vệ ngươi, nếu gặp ma vật, ngươi cứ rút thẳng vào mai là được rồi.”
Ô Mãn: …
Đây không phải trọng điểm được hông? Bản quy thèm vào làm con rùa rụt đầu ham sống sợ chết!
Thấy nét mặt Ô Mãn vẫn do dự, Kiều Mạt vươn tay chọc chọc ngực Ô Mãn:
“Bể cá nên thay nước rồi, trên người ngươi sắp mọc rêu xanh luôn rồi kìa, đi tắm lẹ lên còn làm việc.”
Nghe thấy hai chữ làm việc, Ô Mãn thít chặt cơ mông theo phản xạ có điều kiện, nuốt nước miếng hỏi: “Làm, làm gì cơ?”
Kiều Mạt kinh ngạc: “Dọn đồ chứ gì, ờ đúng rồi, còn nữa.”
Kiều Mạt nhặt hộp bánh donut Hoa Dung mang đến trên bàn đưa cho Ô Mãn: “Mai tới tiệm này mua cho ta một trăm cái vị sữa, mang đi đường ăn.”
Vì thế, sáng sớm ngày xuất phát, khi Đỗ Thanh Học lái xe đến rước Kiều Mạt, liền thấy Ô Mãn kéo hai vai li bự chảng, phía trên còn chất nguyên đống hộp donut cao cỡ nửa người.
Sau khi đến sân bay, Ô Mãn vội vàng đi gửi vận chuyển hành lý, Kiều Mạt lại liếc mắt thấy ngay Kim Trăn đứng giữa đám đông, tâm trạng loáng cái tốt hơn nhiều. Kim Trăn diện thường phục màu đen, đeo kính râm, thân hình cao to đẹp trai khiến người xung quanh rối rít ghé mắt.
Chứng kiến cảnh ấy, tâm trạng hoàng tử nhỏ đột nhiên bớt vui, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ: Phải hạ cấm chế lên người Kim Trăn mới được, khiến những người khác không nhìn thấy ảnh, bảo bối bị dòm ngó nhiều quá lỡ hư thì sao? Bị người nhớ thương thì biết làm sao…
Đang lưỡng lự thì phía sau có người vỗ vai cậu, Kiều Mạt quay lại, là Mạc Vũ Sinh.
Mạc Vũ Sinh cười hỏi Kiều Mạt: “Kiều Mạt, thấy sao nào, đây là lần đầu cậu đóng phim đúng không?”
Kiều Mạt gật đầu: “Cũng là lần đầu đi máy bay luôn.” Ánh mắt hoàng tử nhỏ có chút nhộn nhạo, trong tưởng tượng của cậu, ngồi máy bay chắc cũng na ná ngự không phi hành, giờ tu vi cậu chưa đạt đủ cấp bậc nên chưa từng thể nghiệm cảm giác đằng vân giá vũ, thành ra vô cùng mong chờ.
Trong mắt Mạc Vũ Sinh thoáng hiện tia kinh ngạc, nói: “Nếu lần đầu tiên đi máy bay, vậy lúc cất cánh và hạ cánh có lẽ sẽ không quen, có mang đồ gì ăn không.”
“Có.” Hoàng tử nhỏ vươn tay chỉ chồng hộp mà Ô Mãn đang bê.
Mạc Vũ Sinh: “… Đâu cần nhiều vậy.”
Lát sau, Hoa Dung, Tạ Thanh Thần và những diễn viên khác cũng lục tục đến, Đầu Trọc thông báo mọi người tập hợp, kiểm tra lại nhân số, sau đó đoàn người qua cửa an ninh, vào phòng VIP chờ.
Hoàng tử nhỏ hết sức hứng thú với thiết bị kiểm tra an ninh, bởi trên người không có đồ vật kim loại nên khi qua cửa không phát ra âm thanh, cậu đi qua đi lại ba lượt.
Chờ Ô Mãn đến gần, Kiều Mạt nhịn không được phải hỏi: “Hình như cửa này hư rồi hay sao á?”
Ô Mãn nhịn cười, gật đầu đáp khẽ: “Chắc điện hạ ngài khí phách ngời ngời quá nên nó không dám kêu.”
Hoàng tử nhỏ tức khắc tỉnh ngộ, cảm giác ưu việt của hoàng tộc Ngao thị bùng nổ tung tóe.
Trong phòng chờ, các diễn viên tụm năm tụm ba với nhau, Hoa Dung một mực lượn lờ bên cạnh Tạ Thanh Thần, hai người cười nói vui vẻ, chẳng mảy may bận tâm ánh mắt bàn dân thiên hạ. Mạc Vũ Sinh cúi đầu xem kịch bản, Đào Di thì lập nhóm tán dóc với hai nữ diễn viên khác.
Kiều Mạt ngồi trong góc ngắm Kim Trăn từ xa, nhưng đúng lúc này, một cô nàng chạy tới ngồi kế Kiều Mạt, cất giọng có chút rụt rè: “Kiều Mạt?”
Kiều Mạt quay sang, thấy là một nữ diễn viên còn trẻ, thoạt trông quen quen, song lại chả nhớ là gặp ở đâu. Hoàng tử nhỏ là dạng mù mặt điển hình, sau khi lên bờ, ngoại trừ Kim Trăn thì những người khác trong mắt cậu chỉ chia làm bốn loại: nam xấu xí, nữ xấu xí, nam dễ nhìn, nữ dễ nhìn.
Cô diễn viên trước mắt chắc thuộc phạm vi “nữ dễ nhìn”, nhưng nữ diễn viên trong căn bản đều từng trải qua casting hoặc được chọn trên giường, ai chả dễ nhìn, thành thử mấy nhân vật nữ tính trong phòng giờ phút này nom không có gì khác nhau trong mắt Kiều Mạt.
Cậu dòm đối phương, mắt thoáng hiện nghi hoặc, “Cô là?”
Cô nàng cười đáp: “Tui tên Vi Vi, mình gặp nhau một lần rồi, tối bữa hổm ở Kim Điện đó.”
Kiều Mạt cố gắng hồi tưởng, đại khái cũng nhớ chút chút, hình như cô này là một trong ba người ngồi kế Hoắc Ly.
“À, đúng rồi, bữa đó các cô có ba người đúng không?” Kiều Mạt nói.
Vi Vi gật đầu, chỉ hai diễn viên khác bên cạnh Đào Di, bảo: “Hai đứa nó ở đằng kia kìa, Tô Tô với Tịnh Tịnh. Hoắc tổng bảo quay xong phim này sẽ cho ba người bọn tui lập nhóm.”
Kiều Mạt nhíu mày phiền não, tên gì khó nhớ quá chừng, trong đầu chợt lóe sáng, nhớ tới phương pháp học thuộc chữ cái trong —- WSJ, phòng vệ sinh, ba chữ cái, đơn giản quá trời, nhớ rồi.
*Vi-Tô-Tịnh (wēi sū jìng) và phòng vệ sinh (wèi shēng jiān) đều có ba chữ cái đầu là WSJ (móa, quá đáng =))))
Nếu hoàng tử nhỏ biết WSJ không những chỉ phòng vệ sinh, mà còn viết tắt cho một thứ khác, cậu chắc mẩm sẽ không muốn dùng đâu…
*WSJ còn viết tắt cho băng vệ sinh (wèi shēng jīn)
Cậu cười, ngẩng đầu hỏi Vi Vi: “Tìm tôi có gì không?”
Nét mặt Vi Vi hơi khẩn trương, mắt liếc về phía Kim Trăn đằng xa, đáp:
“Kiều Mạt, tui, tui muốn đổi ghế với cậu, được không?”
“Hở?” Kiều Mạt không hiểu lắm, Ô Mãn phía sau vội đưa vé máy bay cho Kiều Mạt.
Vi Vi cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, nói khẽ với Kiều Mạt: “Hoắc tổng rất chiếu cố tui, lần này đặt vé máy bay, dù vị trí trong khoang hạng nhất không có bao nhiêu nhưng ảnh vẫn kêu người đặt cho tui một vé. Hồi nãy tui coi thử rồi, Tô Tô với Tịnh Tịnh đều ngồi khoang phổ thông, trong số diễn viên chỉ có Mạc Vũ Sinh, Hoa Dung và Tạ Thanh Thần là khoang hạng nhất, ngay cả Đào Di cũng không có chỗ. Hơn nữa tui còn phát hiện ghế của mình nằm ngay bên cạnh Kim tổng.”
Vi Vi nuốt nước miếng, trong mắt có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn Kiều Mạt cũng mang theo vài phần nài nỉ.
“Tui dựa dẫm Hoắc tổng mới giành được vai kia, vốn dĩ Đào Di đã hơi gai mắt với tui rồi, tui thiệt tình không muốn còn chưa bắt đầu quay phim đã đắc tội toàn bộ người đâu. Với cả tui cũng chẳng dám ngồi cạnh Kim tổng.”
Vi Vi chưa dứt lời, hai mắt Kiều Mạt đã sáng rỡ như sao trên trời, cảm xúc hạnh phúc vui sướng chiếm trọn khuôn mặt. Cậu kích động đến luống cuống tay chân, ngó nghiêng xung quanh một chút, vội lấy hai hộp donut từ tay Ô Mãn nhét cho Vi Vi, nói: “Cô đúng là người tốt, cho cô cái này ăn nè.”
Vi Vi bị vẻ mặt gần như vui muốn khóc của Kiều Mạt dọa đơ người chốc lát, vươn tay đẩy hộp về, bảo:
“Không, không cần đâu, cám ơn nha, tui đang giảm béo, không được ăn món giàu calorie.”
“Ồ, tiếc ghê há.” Kiều Mạt ra chiều tiếc nuối, lại hỏa tốc nhét cái hộp về tay Ô Mãn.
Vi Vi: …
Chẳng lẽ không nên khách sáo một tí sao? Donut gì gì đó, ăn một hai cái cũng đâu chết ai…
Kiều Mạt nhanh chóng nhớ số ghế của Vi Vi, tiếp theo dặn Ô Mãn trên đường đi nhớ quan tâm Vi Vi. Vi Vi thở phào như trút được gánh nặng, lúc đứng dậy đi thì sực nhớ tới cái gì đó, trong mắt thấp thoáng ý cười, bèn cúi xuống thì thầm bên tai Kiều Mạt:
“Kiều Mạt, tui thấy ảnh chụp trong bản tin sáng rồi, cố lên nghen, tui ủng hộ cậu.”
Nói xong, Vi Vi nháy mắt nghịch ngợm với Kiều Mạt, quay lưng đi.
Kiều Mạt nhìn theo Vi Vi rời đi, cõi lòng cuộn sóng, chốc sau lại nói với Ô Mãn:
“Cổ đúng là người tốt, ban nãy có phải ta nên hôn môi cổ để tỏ lòng cảm tạ không?”
Ô Mãn nén cười, gật đầu: “Đúng vậy, nãy điện hạ sơ sót rồi.”
Hoàng tử nhỏ nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, nhiệm vụ này giao cho ngươi, xíu nữa lên máy bay nhớ thay ta biểu đạt lòng biết ơn.”
Ô Mãn: …
Điện hạ, tôi thực sự không cố ý trêu chọc ngài đâu mà.
Đăng ký xong, Kim Trăn nhìn Kiều Mạt đang cười toe toét như hoa bên cạnh, bỗng loáng thoáng có cảm giác vô lực, nghĩ đến sau này còn nguyên quãng thời gian dài dằng dặc phải gặp Kiều Mạt mỗi ngày, tâm tình hắn hết sức phức tạp.
Kiều Mạt thò tay cầm một cái donut đưa đến trước mặt Kim Trăn: “Kim Kim, cho anh nè, anh Mạc nói lên máy bay phải ăn gì đó.”
Phía sau, Mạc Vũ Sinh đeo tai nghe điện thoại lên, bịt tai làm ngơ. Trong khoang hạng nhất toàn người đoàn phim, mọi người chẳng hẹn mà cùng cười không nói, đeo tai nghe lên…
Hoa Dung nhìn lướt qua Kiều Mạt, vẻ mặt hơi phức tạp, không nói gì, vẫn trò chuyện với Tạ Thanh Thần bên cạnh. Song hai người chỉ kiên trì được chưa đầy năm phút, âm thanh lải nhải luẩn quẩn bên tai rốt cuộc khiến cả hai chịu hết xiết phải gia nhập đại quân tai nghe.
“Kim Kim, tụi mình phải bay bao lâu nha?”
“Kim Kim, dây an toàn này phải đeo thế nào?”
“Ơ? Cửa sổ kia kéo xuống được hở?”
“Kim Kim, anh không ăn thiệt hả? Anh Mạc nói…”
“Cậu ngậm miệng đi.”
“Anh Mạc nói lúc cất cánh không được ngậm miệng, đau tai đó.”
“Kim Kim, sắp bay lên rồi, mau há miệng.”
“Anh ăn cái donut này đi…”
“Hay tụi mình lại hun nhau nha, đằng nào cũng đang há miệng.”
“Ah!! Bay lên, bay lên rồi, a ~~~ a ~~~~~~~ ưm, ưm…”
Tiếng la hét của Kiều Mạt im bặt.
Kim Trăn rốt cuộc không nhịn được phải chặn môi cậu lại.
Trong mắt hoàng tử nhỏ ánh lên tia xảo trá, vừa đáp lại nụ hôn của Kim Trăn, vừa mừng thầm trong lòng, tặng mình một like.
Có thể rơi vào mắt anh, không chỉ mình phong cảnh, còn có người;
Có thể lay động trái tim anh, không chỉ mình tiền bạc, còn có hồn.
Có thể chặn miệng anh, không chỉ mình thức ăn, còn có môi.