Đỗ Thanh Học nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu, dứt khoát gạt bỏ tạp niệm trong đầu, vuốt lên vết thương nơi ngực, bước nhanh đến gần Kiều Mạt, vừa nhanh chóng vẽ ra nụ cười mặt nạ hóa, vừa vươn tay nắm cổ áo Kiều Mạt kéo cậu lên.
“Kiều Mạt, Tống tiên sinh gọi cậu đấy, có phải đầu còn đau không, sao lơ ngơ thế hả?”
Đỗ Thanh Học cười híp mắt lôi Kiều Mạt tới cạnh mình, tỉnh bơ thay cậu giảng hòa. Chỉ là giọng nói thấp thoáng âm thanh nghiến răng tiết lộ cõi lòng anh ta đang có hàng vạn con thảo nê mã chạy rầm rập.
Còn Kiều Mạt hơi mù mịt, bị Đỗ Thanh Học kéo mạnh thì sợ hết hồn, cậu mở to hai mắt, vẫn nhìn chằm chằm bụng dưới của Kim Trăn không tha. Thấy khoảng cách của hai người bị kéo giãn, trên mặt Kiều Mạt thoáng hiện nét tủi thân, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng hàm chứa chút khát khao. Tựa như một thú con ngây thơ, ánh mắt nghiêm túc mà cố chấp kia dịch lên, dừng trên mặt Kim Trăn, chẳng hề che giấu, cứ thế bắn ra ước vọng nóng bỏng.
Bấy giờ, tất cả mọi người trong phòng đã hiểu ý Kiều Mạt, rành rành là ánh mắt điểu ti cúng bái nam thần nha.
*điểu ti: chỉ những người thất bại về mọi mặt -> đen tiền, đen tình, đen sự nghiệp…
Mà Tống Tử Dương bắt gặp ánh mắt mang theo vài phần ngây ngô khờ khạo của Kiều Mạt, khi không lại thấy bụng dưới nóng lên, tên trước mắt có thật là thằng ẻo lả không hiểu phong tình sáng nay không vậy? Đôi mắt lơ đãng kia nào có vẻ làm bộ làm tịch, mà trong văn vắt như nước suối, gãi tim Tống Tử Dương ngứa ngáy không thôi, sao hồi trước không phát hiện tên nhóc này dụ người đến vậy chứ?
Kim Trăn – người nãy giờ vẫn im lìm – cũng giương mắt nhìn thẳng vào người trước mặt, từ nhỏ đến giờ hắn gặp không ít kẻ có hứng thú với mình, nhất là ba năm ở nước ngoài, xung quanh luôn có người theo đuổi với đủ mọi độ tuổi, đủ loại màu da, đủ kiểu tính cách. Cho nên, Kiều Mạt vừa nhấc đầu, Kim Trăn lập tức vỡ lẽ hàm ý mà ánh mắt cậu truyền đạt.
Trên mặt thanh niên mang theo sự ngây thơ rõ ràng không hợp tuổi, cảm xúc ái mộ toát ra từ ánh mắt phá lệ nóng cháy. Hai đường nhìn nóng hầm hập tựa hồ muốn xuyên thấu mình.
Kim Trăn không khỏi hơi ra chiều mỉa mai, thông thường kẻ có hứng thú với hắn nếu không coi trọng bề ngoài, thì cũng nhìn trúng bối cảnh gia thế của hắn, tóm lại không vì dục vọng cũng vì lợi ích. Đứng trước loại người theo đuổi này, ngay cả chán ghét Kim Trăn cũng lười thể hiện, trực tiếp lờ đi không nhìn.
Vì vậy, cảnh tượng bây giờ đã quá quen thuộc với Kim Trăn, hắn lạnh lùng nhìn mặt đối phương. Tương phản với ánh mắt nồng nhiệt của Kiều Mạt, ý lạnh trong mắt Kim Trăn phảng phất đâm vào da những người xung quanh khiến họ phát đau.
Cơ mà, sự lãnh đạm của Kim Trăn chẳng mảy may ảnh hưởng đến dục vọng muốn dán mặt nóng của Kiều Mạt, cậu vẫn cố chấp, khát khao, xem trọng, nồng nhiệt, thèm nhỏ dãi…mà nhìn mặt Kim Trăn.
*mặt nóng: mặt nóng dán lên mông lạnh, ý là người ta lạnh lùng mà mình vẫn cứ lao vào
Hai người dòm nhau nửa phút, Kim Trăn rốt cuộc phát hiện điểm bất thường, người đối diện hình như tên Kiều Mạt thì phải, ánh mắt nhìn mình quả thực khang khác những kẻ ái mộ trước đây, trong ánh mắt này tựa hồ có thêm điều gì đó. Trong lòng Kim Trăn chợt dâng lên một ảo giác rất chi vi diệu, thay vì nói đối phương đang nhìn người mình thích, bảo là đang đang nhìn chòng chọc miếng thịt mình mê tít thì đúng hơn…
Một loại ánh mắt đầy đói khát, “đói khát” đúng nghĩa đen, cảm giác của nửa người trên ý. Ảo giác dần gia tăng, Kim Trăn dường như thấy khóe môi khẽ cong của Kiều Mạt đã ứa ra nước miếng trong suốt…
Lập tức, hắn cảm thấy nếu lúc này trong phòng chỉ có hai người, thể nào Kiều Mạt cũng sẽ nhào lên người mình mà chẳng buồn do dự, nghĩ đến đây, vẻ mặt vốn chỉ có chút khinh thường nhanh chóng pha trộn thêm ít căm ghét và bài xích.
Chứng kiến biểu cảm của Kim Trăn, Tống Tử Dương ngầm hiểu vị thiếu gia này không hề có ý định với kẻ dâng lên tận cửa trước mắt. Hắn ngẫm nghĩ giây lát, khẽ nhếch miệng, vỗ chỗ trống còn lại bên cạnh mình, gọi:
“Kiều Mạt, tới đây ngồi.”
Đỗ Thanh Học phải nhéo thiệt mạnh lên cánh tay Kiều Mạt, cậu mới xem như triệt để thoát khỏi trạng thái “cõi trên”, nhìn nhìn Tống Tử Dương, rồi lại dòm Đỗ Thanh Học đang cười như muốn ăn thịt người, cuối cùng lưu luyến nhìn thoáng qua Kim Trăn, sau đó đến ngồi cạnh Tống Tử Dương.
Tống Tử Dương híp mắt, đánh giá người kế bên từ đầu tới chân, ôn hòa nói: “Kiều Mạt này, sáng nay hai ta ầm ĩ không vui vẻ lắm trên du thuyền, nhưng tối nay cưng lại tới nữa, có phải chứng tỏ hai ta vẫn có thể tiếp tục không?”
Tống Tử Dương vừa dứt lời, Đỗ Thanh Học và thanh niên trong lòng Tống Tử Dương chẳng hẹn mà cùng đen mặt.
Kiều Mạt thì hoàn toàn chẳng hiểu tiếp tục trong miệng Tống Tử Dương là ý gì, giờ trong đầu cậu chỉ tràn ngập ý nghĩ làm thế nào vứt cái gã vướng bận này đi để lao đến với lô đỉnh yêu dấu, nên cậu chả nghĩ ngợi gì mà lắc đầu luôn.
Thấy cách thức từ chối đơn giản mà lỗ mãng của Kiều Mạt, sắc mặt Đỗ Thanh Học đã từ đen chuyển xanh, anh ta cảm thấy mình 80% đừng mong ngắm thái dương ngày mai nữa. Chỉ trong vài phút, anh ta đã thấy tim mình đập sớm hoặc ngừng đập mấy lần…
Quả nhiên, Tống Tử Dương tức khắc lạnh mặt, toan mở miệng xả giận, thì Hoắc Ly ngồi một bên bỗng cười khẽ, nói:
“Tử Dương, dưa hái xanh không ngọt.” Giọng điệu của Hoắc Ly hàm chứa ý cười, khiến Tống Tử Dương nghe mà càng phẫn uất.
Hắn vuốt ve sống lưng của thanh niên trong lòng, quay sang bảo Hoắc Ly: “Sao, cậu muốn nếm thử xem dưa ngọt hay không à?”
Hoắc Ly lắc đầu cười, nhìn lướt qua Kim Trăn kế bên. Tống Tử Dương thấy thế, cũng nhìn về phía Kim Trăn, trong mắt có ý hỏi dò.
Kim Trăn chẳng nói gì, lạnh lùng và khinh thường hiển lộ rõ ràng trong ánh mắt.
Biết Hoắc Ly và Kim Trăn đều không muốn dính dáng, Tống Tử Dương cười khẩy, quay đầu nói với Kiều Mạt: “Kiều Mạt, sáng một lần, tối một lần, mỗi lần gặp cưng đều mất hứng một lần, cưng bảo nên tính sao đây?”
Kiều Mạt trợn mắt, định đáp là “vậy ta đây xin cáo từ”, song chưa kịp mở miệng, Đỗ Thanh Học đã tiếp lời:
“Tống tiên sinh, đại nhân anh không nên chấp tiểu nhân nha, đừng chấp nhặt với Kiều Mạt thiếu đầu óc này làm chi, hôm nay mọi người đều chơi vui vẻ, vì tí việc vớ vẩn mà quét mất hứng thú của anh thì quá là không đáng, hay anh xem như vầy được không? Để Kiều Mạt tự phạt hai ly, nói lời xin lỗi, rồi anh giơ cao đánh khẽ một lần được không ạ?”
Đỗ Thanh Học nói đến là chừng mực, thái độ hạ mình lấy lòng, trông như đang nâng bi Tống Tử Dương lên rõ cao, kỳ thực đang ám chỉ nếu hắn so đo việc nhỏ thì sẽ đánh mất thân phận. Đổi lại người khác, có lẽ sẽ mượn bậc thang này mà đổi giọng rồi, tiếc rằng Tống Tử Dương là loại người nào chứ, hơn ba mươi tuổi đã lèo lái công ty giải trí lớn nhất nước – Thịnh Dương, bàn về gian giảo xảo trá và không biết xấu hổ, hắn mà xưng hạng nhất, ai dám nhận hạng hai nào… Đúng vậy, nhất rồi đến nhì, không hề ngược, chính là tiết tấu trông về bóng lưng mà mình thúc ngựa cũng nhìn không tới ấy.
*thường thì người ta hay nói là “nó dám xưng hạng nhì thì không ai dám xưng hạng nhất”, nên ở đây tác giả mới nói là không ngược
Bạn đang �
Tống Tử Dương nghe xong liền nhìn Đỗ Thanh Học, híp mắt, thế mà gật đầu thật: “Cũng được, đã vậy thì phạt hai ly đi.”
Đỗ Thanh Học thấy thế thì thầm thở phào một hơi, vội tiến lên trước cầm lấy một ly bia cỡ lớn, rót đầy ly, đang định đưa tới trước mặt Kiều Mạt thì Tống Tử Dương đưa tay ngăn lại. Đỗ Thanh Học sửng sốt, trong lúc ấy, Tống Tử Dương lấy một ly rượu nhỏ gần đó, chọn một chai tequila có độ cồn cao nhất trên bàn, rót đầy, thả vào ly bia.
*tequila: rượu chưng cất có độ cồn cao của Mexico, thường thì có độ cồn từ 38–40%, song cá biệt có loại có độ cồn lên tới 43–46%
Đỗ Thanh Học nhìn chất lỏng sủi bọt trong ly bia, trầm mặc giây lát, mặt hiện lên nụ cười khổ: “Tống tiên sinh, thân mình Kiều Mạt chắc không chịu nổi kích thích cỡ này đâu, anh xem…”
Giọng Tống Tử Dương lập tức lạnh xuống: “Không uống cũng được, hôm nay ra khỏi căn phòng này rồi, Kiều Mạt đừng mơ lăn lộn trong giới giải trí nữa.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, ánh mắt ai nấy đều tập trung trên người Kiều Mạt.
Kiều Mạt nhíu mày, nhìn Tống Tử Dương bằng ánh mắt hơi khó hiểu, hỏi: “Tống tiên sinh, tôi uống là được đúng không?”
Tống Tử Dương gật đầu, mỉm cười: “Hai ly, uống hết hai ly thì bỏ qua chuyện hôm nay.”
Nghe vậy, Kiều Mạt liền vươn tay cầm ly bia trên bàn, uống ực một hơi cạn sạch.
Hoàng tử nhỏ chưa từng uống rượu ở Long cung, ngay cả lúc tham dự thọ yến của Long vương cũng uống quỳnh tương ngọc dịch có số độ cực thấp, mùi vị không khác bia trái cây của trần gian lắm.
*quỳnh tương ngọc dịch: đơn giản là rượu ngon
Cho nên, khi loại rượu pha trộn vàng trắng này vừa vào miệng, Kiều Mạt đã cau mày, đã đắng còn cay xè, mấy thứ của trần gian thiệt khó uống. Dù thế, Kiều Mạt vẫn gắng chịu đựng mùi vị khó ở mà uống cho xong.
Đặt ly rượu xuống rồi, Kiều Mạt chỉ thấy cổ họng nóng rát đến đau đớn, một luồng ấm áp từ dạ dày dâng thẳng lên đỉnh đầu, hai gò má hơi nóng lên, cơ thể lâng lâng…
Quả là một thể nghiệm diệu kỳ, rượu này tuy uống vào miệng chẳng ra làm sao, nhưng cảm giác khi uống xong lại là điều hoàng tử nhỏ chưa từng nếm trải. Kiều Mạt dán mắt vào cánh tay dần ửng đỏ của mình, mắt sáng rực, té ra uống thứ này có thể đỏ lên nóng lên, xài tốt hơn cả chân khí nữa.
Hoàng tử nhỏ nhìn cái ly trong tay, khởi động hình thức hiếu học ham tìm tòi, đặt ly cái bộp trước mặt Đỗ Thanh Học, nói: “Ly nữa đi.”
Đỗ Thanh Học trợn mắt há hốc dòm Kiều Mạt, nghĩ bụng đây là bắt đầu say xỉn giở trò hả…
Mà đám người Tống Tử Dương và Hoắc Ly lại cười cười chẳng nói gì, ba cô em bên cạnh Hoắc Ly có chút lo lắng ra mặt, cái loại bom nổ dưới nước này mới uống xong thì trông có vẻ ổn đấy, song tác dụng chậm chẳng nhỏ đâu. Nhìn cái điệu nốc ừng ực của Kiều Mạt là biết cậu chưa từng uống chắc luôn, còn cái vụ thêm ly nữa, ba cô em xem như mình nghe nhầm.
Đỗ Thanh Học cũng đâu biết tửu lượng Kiều Mạt ra sao, anh ta một mực ngó chừng mặt Kiều Mạt, lưỡng lự không biết có nên rót ly thứ hai cho cậu hay không. Đúng lúc này, Tống Tử Dương giơ tay gọi nhân viên phục vụ gần đó, ghé tai cậu ta nói vài câu, trên mặt nhân viên thoáng hiện vẻ quái dị, đoạn ra khỏi phòng.
Tống Tử Dương nhìn làn da đã đỏ đến tận mang tai của Kiều Mạt, cười khẽ: “Kiều Mạt, không tồi nha.”
Kiều Mạt nghe vậy thì giương mắt nhìn Tống Tử Dương, sau lại quay đầu nhìn Kim Trăn phía sau, đối phương vẫn giữ nguyên bản mặt vô cảm. Kiều Mạt chỉ cảm thấy hai má ngày càng nóng, tầm mắt cũng hơi mơ hồ. Giờ phút này, ánh đèn u ám trong phòng hắt lên mặt Kim Trăn, tôn lên sườn mặt sắc nét hoàn mỹ của hắn, khiến Kiều Mạt càng yêu thích không thôi, rặt một bộ ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, càng ngắm càng mê đắm. Trong đầu Kiều Mạt vụt lóe một suy nghĩ mơ màng: Đỉnh này đẹp quá xá, đẹp hơn anh hai luôn.
Nghĩ một hồi, cậu vô thức nở nụ cười toe toét với Kim Trăn. Mi mắt cong cong, răng trắng tinh, phối với gương mặt bị rượu nhuộm đỏ, Kiều Mạt cười như đứa trẻ không rành sự đời.
Sắc mặt Kim Trăn càng đen hơn, gân xanh trên thái dương khẽ nảy lên. Đầu óc người nọ có vấn đề đúng không, ban nãy cười như thằng hám trai, giờ cười như thằng ngốc…
Nhìn hai người trao đổi ánh mắt kỳ dị, Tống Tử Dương không nóng máu như hồi nãy nữa, so với sắc tâm dành cho Kiều Mạt, hắn càng muốn khai quật biểu cảm của Kim Trăn hơn. Nên biết, chuyện có thể khiến diêm vương mặt lạnh Kim nhị thiếu biến sắc mặt không nhiều đâu. Từ năm Kim Trăn tám tuổi, Tống Tử Dương không hề thấy cơ mặt hắn kéo giãn trên diện rộng nữa.
Hôm nay chẳng dễ gì có cơ hội chứng kiến Kim Trăn phá nát hình tượng gầy dựng trước giờ, Tống Tử Dương đời nào bỏ qua dễ dàng, hắn châm điếu thuốc, hút một hơi, hào hứng hỏi: “Kiều Mạt, sao, để ý Kim thiếu nhà bọn anh à?”
Giờ đây, Kiều Mạt cảm giác thân thể càng lúc càng nhẹ bẫng, cậu ngó Tống Tử Dương, mãi sau mới ý thức được Kim thiếu trong lời hắn chính là lô đỉnh ngon giai mình chọn trúng, lập tức gật đầu.
Tống Tử Dương mỉm cười, trong mắt chợt lóe tia giảo hoạt, bấy giờ nhân viên phục vụ cũng đẩy cửa vào, trên khay đặt một chai rượu đế. Nhân viên nhanh nhẹn mở nắp, để chai rượu lên bàn.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn nhãn tên thô sơ dán trên chai: thiêu đao tử, 75 độ.
Tay Đỗ Thanh Học khẽ run rẩy, thầm rủa xả trong lòng: Đậu mọe, Kim Điện không hổ là câu lạc bộ siêu cấp hàng đầu Bắc Kinh, hơn nửa đêm nửa hôm đào đâu ra đặc sản Đông Bắc này vậy…
Tống Tử Dương ung dung cầm chai tequila vừa rồi, chậm rãi rót vào ly bia, hết chai mà ly vẫn chưa đầy, hắn gật gù, rồi cũng pha chế đúng y như ly đầu tiên, chẳng qua ly rượu nhỏ thả vào lần này là thiêu đao tử 75 độ.
Theo một tiếng “tõm”, ly rượu nhỏ chìm xuống, trong phòng ngập ngụa hương rượu nồng nặc.
Sắc mặt Đỗ Thanh Học cũng từ xanh chuyển trắng, chỉ nhìn cái ly trước mắt mà anh ta đã thấy cổ họng bắt đầu ran rát, tiếp tục lan xuống phía dưới, đến gan, đến dạ dày, đến ruột, đến trứng…