*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoa Linh mặc áo sơmi màu vàng sậm, quần bút chì đen bó sát ôm chặt đôi chân nhỏ, đi một đôi giày da màu cam, tóc đen dài đến vai bóng loáng, tùy ý rối tung bên tai, tai trái còn đeo hoa tai kim cương, y đứng ở trước gương xoay eo, người trong gương toàn thân toả ra mùi GAY nồng đậm, Hoa Linh gật gật đầu, đối với phong cách này rất hài lòng, nếu ra ngoài chơi, tất sẽ có quần áo đi chơi, chả giống như Ngao Túc suốt ngày mặc một thân trắng tinh không ý tứ gì cả, cuộc sống là phải đặc sắc như bông hoa diễm lệ yêu kiều…
*Quần bút chì: (đẹp quớ (///v///))Vì vậy, nửa giờ sau Linh Vương điện hạ yêu kiều đang lượn lờ trong Gay bar, quán bar không lớn, nhưng bầu không khí vô cùng náo nhiệt, vừa vào cửa, đập vào tai là âm nhạc đinh tai nhức óc, Hoa Linh nhìn thấy trên sân khấu lúc này là hai mãnh nam mặc độc một cái quần sịp múa nhảy điên cuồng. Một vòng lại một vòng phô ra tư thế nóng bỏng khiêu khích, kéo theo một tràng hoan hô từ người đứng xem.
Hoa Linh ngồi xuống ghế dài cho hai người, vừa lắc lư ly rượu đỏ trong tay vừa cười mỉm nhìn một loạt trai đẹp ngoài kia, trong lòng cũng bị không khí xung quanh nhen lên lửa nóng, đêm nay đến đúng nơi rồi, thật là núi sâu có ngựa tốt! Nam thị này tuy rằng không phồn hoa như hải thị, nhưng hơn ở chỗ phong vị trai đẹp hoàn toàn tuyệt vời.
Hoa Linh liếm môi, ánh mắt đảo qua từng người một, thưởng thức bữa cơm thịnh soạn trước mắt. Nhưng vào lúc này, ánh sáng trong phòng đột nhiên tối lại, tiếng nhạc nhỏ dần, ánh đèn chiếu lên trung tâm sân khấu, Hoa Linh nghĩ hẳn là một cao trào nhỏ của đêm nay, quả nhiên, chỉ thấy chính giữa sân khấu chậm rãi bay lên một bóng người mảnh khảnh, lúc này, khán giả bên dưới đã điên cuồng hô lên, hình như là đang kêu tên người kia.
Hoa Linh nheo mắt, thấy rõ khuôn mặt của người trên sân khấu, quả nhiên là một chàng đẹp trai, nhưng không giống với mấy mãnh nam trước, người này theo con đường thanh tú, một thân quần áo màu thiển già, hào hoa phong nhã như em trai hàng xóm nhẹ nhàng khoan khoái. Nhìn đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh kia, tim Hoa Linh nhảy lên một nhịp, đúng chuẩn loại hình y thích.
*Màu thiển già là màu gì tui cũng chưa thấy bao giờ =.=Cậu trai trên đài cười yếu ớt, nhìn một vòng phía dưới, sau đó cầm micro, theo âm nhạc chậm rãi nổi lên, hát một bài tình ca, giai điệu du dương, ý vị sâu xa, thanh tuyến cậu rất tốt, bên trong trong sáng mang theo vài phần từ tính ý nhị, như socola hòa với sữa bò, thuần hậu mà tiên minh.
Hát xong một bài, lửa nóng ồn ã trong quán nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người phảng phất như đều đắm chìm trong dư vị tiếng ca ngọt ngào mà chua xót của cậu trai kia.
Hoa Linh cũng không ngoại lệ, y vuốt cằm, nóng bỏng trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu không hề che giấu nhìn chằm chằm mặt cậu ta, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn trở nên trong suốt, trên gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, lúc ánh mắt đảo qua Hoa Linh dường như có dừng lại đôi chút.
Hoa Linh nâng ly rượu trong tay, hơi gật đầu với cậu, trong thưởng thức còn mang theo lời mời trần trụi trắng trợn. Hai má cậu chàng hơi ửng đỏ, cậu nhanh chóng quay đầu, theo âm nhạc nổi lên hát tiếp bài thứ hai.
Hoa Linh vững vàng ngồi trên ghế dài, một mình uống cạn hơn nửa chai rượu đỏ, giữa chừng thỉnh thoảng có người đến gần đều bị Hoa Linh khách khí từ chối đuổi đi, y nhìn chằm chằm sân khấu, chỉ thấy cậu trai đứng hát kia đã đi xuống, còn đám người kia vẫn si dại gọi tên cậu.
Rất nhanh, mấy anh đẹp trai thân hình cao lớn lại trèo lên sân khấu, bắt đầu một vòng cao trào mới, thân ảnh cậu trai biến mất sau hậu trường. Lúc này, lực chú ý của Hoa Linh không còn đặt trên sân khấu nữa, y kiên nhẫn ngồi tại chỗ chờ đợi.
Sau mười phút, có người đứng ở sau lưng y, giọng nói có chút rụt rè: “Xin hỏi, tôi có thể ngồi chỗ này không?”
Hoa Linh ngẩng đầu, thấy người tới là cậu chàng thanh tú hát tình ca, y lập tức đưa tay ra làm động tác mời, mở miệng cười nói: “Đương nhiên, mời ngồi.”
Cậu lúc này đã đổi một bộ quần áo thể thao màu xanh đậm, trên đầu đội mũ lưỡi trai, hình như để che dấu tung tích.
Hoa Linh nhìn cậu đang xấu hổ, mở miệng hỏi: “Tôi nghe bọn họ gọi cậu là An An, là tên của cậu hả?”
Cậu gật gật đầu, mở miệng nói: “Tên tôi là Lục An, An An là nghệ danh ông chủ đặt cho, tôi mới làm việc ở đây không lâu.”
Hoa Linh nở nụ cười, mở miệng nói: “Ngoại trừ hát, làm được gì khác nữa không?”
An An nghe vậy, hai má vèo một cái đỏ bừng lên, cậu cúi đầu, nét mặt có mấy phần bi thương, Hoa Linh tự biết mình lỡ lời, lập tức mở miệng nói: “Tôi thấy người mập mạp bàn bên có ý mời cậu, cậu không phải qua đó uống vài ly hả?”
Giọng An An rất nhỏ, mở miệng nói: “Ông chủ đã đáp ứng không miễn cưỡng tôi.”
Hoa Linh rót chén rượu đỏ đưa cho cậu, cười nói: “Vậy, uống với tôi một ly có miễn cưỡng không?”
An An cầm lấy ly rượu, thấp thỏm nhìn Hoa Linh, lại cúi đầu nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, bưng đến bên môi, uống một hớp lớn thật nhanh. Trong nháy mắt, sắc đỏ của rượu lan lên gò má cậu.
Hoa Linh hơi nhíu mày, nhìn ánh mắt mê man của người trước mặt, khẳng định người này không quen uống rượu. Hoa Linh sờ cằm, trầm tư chốc lát, mở miệng nói: “Chúng ta ra ngoài một chút nhé?”
An An ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vài phần men say, cậu mở miệng nói: “Được, nhưng mà chờ một chút, tôi còn phải hát một bài nữa, bây giờ chưa thể đi.”
Hoa Linh kề sát bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Không sao, tôi chờ.”
Hai má An An càng thêm đỏ, hai tay đặt trên đầu gối không ngừng cọ vào nhau, dựa vào ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu, Hoa Linh nhìn thấy hai má và ngón tay cậu đều nhiễm màu ửng hồng, ngay cả vành tai trắng nõn cũng không ngoại lệ.
Thấy cảnh này, tâm tình Hoa Linh đột nhiên hơi thả lỏng, lúc này trong lòng y lần đầu tiên nghĩ tới Ngao Túc, da dẻ Ngao Túc cũng giống cậu bé này, trắng nõn đến gần như trong suốt, không biết Ngao Túc sau khi uống rượu sẽ là bộ dáng gì, có phải cũng giống người trước mắt, biến thành một giai nhân màu hồng (///▽///)
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Hoa Linh không tự chủ được câu lên, tưởng tượng dáng dấp sau khi say của Ngao Túc, Ngao Túc cẩn thận tỉ mỉ ngày thường uống nhiều rồi sẽ không tiếp tục duy trì dáng vẻ đứng đắn kia không, còn có chứng quy mao cưỡng bách bức chết người nữa, có thể bị rượu phá nát không nhỉ? Hoa Linh càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng hiếu kỳ, nụ cười trên mặt cũng dần dần mở rộng ra.
*Chứng quy mao: đã chú thích ở mục lục nha ❤Mãi đến khi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của An An Hoa Linh mới từ trong tưởng tượng YY Ngao Túc lấy lại tinh thần.
“Ngài…” An An trợn mắt lên, sắc mặt ửng hồng, khiếp sợ nhìn Hoa Linh, nói không ra lời.
Hoa Linh có chút kỳ quái An An, sau đó thuận theo tầm mắt của đối phương cúi đầu nhìn lại, chỗ An An nhìn chằm chằm chính là nửa người dưới của y, trong lòng Hoa Linh nhất thời sinh ra dự cảm không ổn, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên, tay trái vắng lặng thật lâu lần thứ hai thuần thục thăm dò vào trong quần…
Cho tui cười phát XDDD
Hoa Linh đen mặt, từ lần trước nói chuyện với Ngao Túc, cánh tay trái này vẫn luôn yên tĩnh, không tự tiện chủ động tuốt tuốt, giấc ngủ của Hoa Linh cũng tốt hơn rất nhiều, tình huống thận hư đã giảm bớt, y vốn cho rằng đó chỉ là tác dụng phụ nhất thời, tế bào sau mấy lần rèn luyện tuốt tuốt đã khôi phục bình thường, y còn âm thầm vui mừng, thật không nghĩ tới ở thời khắc then chốt này nó lại tiếp tục phát tác.
Khóe miệng Hoa Linh hơi co rụt lại, giả bộ trấn định xoa xoa, nói với An An: “Quần hơi khó chịu.”
Sắc mặt An An đỏ hơn, trừng độ mắt hắc bạch phân minh gật gật đầu, mở miệng nói: “Tôi, tôi biết, loại quần bút chì này quả thật có chút không thoải mái.”
Hoa Linh bình tĩnh rút tay từ đũng quần ra, lấy khăn giấy lau tay.
Hai người có chút lúng túng yên lặng mấy phút, An An quay đầu lại, nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, sau đó mở miệng nói: “Sắp đến tiết mục của tôi, tôi muốn đi chuẩn bị một chút.”
Ánh mắt An An nhìn về Hoa Linh mang theo mấy phần thấp thỏm và ngượng ngùng, Hoa Linh cười: “Đi đi, tôi ở đây chờ cậu hát xong.”
An An nghe vậy, trên mặt lộ ra một vệt mỉm cười, gật gật đầu, chạy nhanh về hậu trường.
Hoa Linh nhìn bóng lưng cậu rời đi, hai mắt híp lại, trong mắt lóe lên tia sáng khó phát giác.
Lúc này đã qua nửa đêm, thế nhưng đám người trong quầy bar hoàn toàn không ủ rũ, tiếng nhạc càng ngày càng vang, trong sàn nhảy người càng ngày càng nhiều, muôn hình muôn vẻ, nửa thân trần quấn quýt ma sát, bắn ra hàng loạt hormone say lòng người. Hình như lúc này cuồng hoan mới bắt đầu.
Nhưng mà, Hoa Linh lại không hề có hứng thú, y ngáp một cái, hơi hoài niệm giường lớn trong khách sạn, nhìn ánh đèn chiếu vào người, trong đầu Hoa Linh đột nhiên dâng lên một ý nghĩ đáng sợ: Không phải mình già rồi chứ?! •﹏• Nơi ăn chơi trác táng phồn hoa vốn là thứ mình yêu nhất, sao giờ khắc này tinh thần hoàn toàn kéo lên không nổi thế này??? •﹏•
Hoa Linh buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm vũ công trên đài, uống rượu đỏ trong ly, chờ phần biểu diễn mau chóng kết thúc. Khi Hoa Linh sắp nốc cạn một chai rượu đỏ thì trước mắt đột nhiên lóe lên một bóng trắng kèm theo một luồng hơi thở quen thuộc bao phủ xung quanh y.
Hoa Linh sững sờ, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Ngao Túc đứng ngay trước mặt, một thân quần áo thuần trắng bảo thủ hoàn toàn lệch tông với bầu không khí trong phòng. Lúc này Hoa Linh đã có mấy phần say, y chớp mắt một cái, xác nhận người trước mắt là Ngao Túc, y ngoẹo cổ nhìn ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh quăng tới Ngao Túc, Hoa Linh không nhịn được cười khúc khích, tâm tình nháy mắt tốt lên, y phất phất tay, giơ ly rượu trong tay nói với Ngao Túc: “Đại hoàng tử, sao cậu lại tới đây? Đến, uống với tôi một chén.”
Ngao Túc sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Hoa Linh có mấy phần lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay Hoa Linh để lên bàn.
Hoa Linh thấy thế, bĩu môi, bất mãn nói: “Cậu muốn làm gì? Buông lỏng một chút cũng không được à…”
Ngao Túc lẳng lặng nhìn Hoa Linh, mở miệng nói: “Theo tôi về khách sạn, Úc Lũy và Dương Tiễn xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Hoa Linh nghe vậy sững sờ, lập tức tỉnh táo hơn một chút, y trợn mắt lên, mở miệng nói: “Úc Lũy, cậu ta… không đánh Dương Tiễn chứ?”
Ngao Túc nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng nói: “Không.”
Hoa Linh khẽ thở ra một hơi, âm thầm vui mừng một chút, chỉ cần không đánh nhau sẽ dễ xử lí, nhớ lại tình cảnh Úc Lũy cuồng đôn Dương Tiễn lần trước, đến nay trong lòng Hoa Linh vẫn còn sợ hãi, nếu lại đánh một lần nữa, chỉ sợ quan hệ giữa Tiên giới và Ma giới chắc chắn sẽ nát bét..
Hoa Linh nới lỏng cổ áo, duỗi tay cầm ly nước đá trên bàn, mở miệng nói: “Thằng Úc Lũy này, cứ quấn lấy Dương Tiễn ôm về ghét bỏ, tôi nhất định sẽ giáo huấn hắn thật nghiêm.”
Dứt lời, Hoa Linh đưa ly nước đá đến bên môi, nước mát thấm vào tâm tỳ, khiến đầu óc y hoàn toàn thanh tỉnh.
Bên tai truyền đến giọng Ngao Túc: “Ma tôn điện hạ không ra tay đánh người, nhưng lần này Dương Tiển bị thương so với lần trước nghiêm trọng hơn rất nhiều, e rằng sẽ làm hại kế hoạch lên đường của chúng ta.”
Hoa Linh một bên uống nước, một bên nghi ngờ nhìn Ngao Túc.
Ngao Túc nhìn Hoa Linh, trầm mặc một chút, nghiêm mặt nói: “Ma tôn điện hạ vừa cưỡng X Dương Tiễn.”
“Phụt…”
Nước đá trong miệng Hoa Linh toàn bộ đều phun ra ngoài…