Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 78: Yêu cầu của Hỏa Liễn



Editor: Vi quàng tử

Bình Ế thấy phản ứng của Hậu Khanh hơi lạ. Hậu Khanh là người thanh lãnh nội liễm, rất ít khi lộ rõ vui buồn trên mặt, kể cả lúc bị Thần Đồ từ chối sắc mặt y cũng chỉ ảm đạm chút xíu, chưa bao giờ mất khống chế đến rơi lệ như lúc này. Nhưng sau khi nghĩ lại, trải qua sinh tử, phản ứng như vậy cũng bình thường thôi.

Hơn nữa Bình Ế cũng không có thời gian đi tìm hiểu nguyên nhân bên trong, bởi vì hắn vừa về tới Kinh Lôi Điện đã thấy Hoa Linh gian trá ra đón, trong tay nắm chặt chai thuốc mỡ, hệt như mấy tên đi ép cung.

Nhìn rõ thuốc mỡ trong tay Hoa Linh, mặt Bình Ế lập tức đỏ bừng. Hắn oán giận trừng Phi Liêm phía sau, mà sắc mặt người kia cũng lúng túng vô cùng.

Phi Liêm nhỏ giọng bào chữa: “… Cầm nhầm.”

Hoa Linh thân thiết khoác vai Bình Ế, cười nói: “Ông đây vẫn luôn thấy hai người có gì đó không đúng, ha ha ha, khai mau, bắt đầu ái muội từ lúc nào? Kể quá trình bày trò gian ngược ông đây chút đê.”

Bình Ế: “…”

Một hồi lâu sau, Bình Ế không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, lầm bầm: “Không… Không có bày trò gian gì hết.”

Hoa Linh nghe vậy, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Phi Liêm: “Liêm, đây là cậu không đúng, không thể lôi cái bản mặt nghiêm túc khi xử lý việc công ra nói chuyện yêu đương! Cứng nhắc không ý tứ, kiểu gì Ế cũng đá cậu cho xem…”

Bình Ế: “…”

Phi Liêm: “…”

Hoa Linh tiếp tục nói: “Nếu có gì không biết cứ đến hỏi tớ. Lời ngon tiếng ngọt, địa điểm hẹn hò hay lăn giường, tư thế làm sao cho thoải mái các thứ, tớ chắc chắn sẽ lấy hết bí tịch dốc túi dạy dỗ.”

Bình Ế: “…”

Bây giờ mặt Bình Ế đã nóng đến độ có thể rán trứng, Hoa Linh méo biết giữ mồm giữ miệng càng làm hắn vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, không nhịn được muốn bịt miệng Hoa Linh lại. Ai ngờ Phi Liêm nghe đề nghị của Hoa Linh xong lại nghiêm túc suy tư chốc lát, sau đó gật đầu với Hoa Linh: “Được.”

Bình Ế: “!!!”

Hoa Linh: “Ha ha ha…”

Hoa Linh vui vẻ tiếp tục trêu chọc Bình Ế, vừa dỗ vừa gạt hắn nói ra từng tiến triển với Phi Liêm. Với mấy chuyện này Bình Ế đơn thuần như tể con, xấu hổ nói vòng vo trừng Hoa Linh, lại không hề phòng bị khiến Hoa Linh dễ dàng dụ dỗ nói ra tất cả.

“… Cái gì? Buổi chiều đầu tiên làm bảy lần? Phi Liêm cậu đúng là cầm thú, chẳng trách Ế phải thường xuyên chế dược.”

“… Cái gì? Đã làm bảy lần lại còn dùng thế cưỡi ngựa không hề thay đổi?! Mợ nó Phi Liêm cậu còn không bằng cầm thú! Cậu có biết tư thế đó sẽ làm Ế mệt thế nào không?”

“… Cái gì? Đã làm bảy lần thế cưỡi ngựa lại còn không bao giờ mang bao? Còn bắn bên trong?! Phi Liêm, ông đây chả biết dùng gì để so sánh với cậu nữa!”

“… Cái gì? Làm xong cậu còn về tẩm cung ngủ riêng? Hôm sau cậu ta còn phái cậu đi công tác ở Phàm gian?! Cmn, Phi Liêm, ta muốn giết ngươi!”



Bên trong Kinh Lôi Điện thỉnh thoảng vang lên tiếng gào thét của Linh Vương, mãi đến tận một thị vệ khom người vào báo tin, Hoa Linh mới từ xúc động muốn chém chết cầm thú Phi Liêm bình tĩnh lại, Phi Liêm cùng Bình Ế cũng lập tức thu liễm tâm tình, khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị.

Thông báo của thị vệ vang lên: “Liêm Vương điện hạ, Phượng tộc có người cầu kiến.”

Hoa Linh: “…”

Phi Liêm cùng Bình Ế nghe xonh, khóe miệng không hẹn mà cùng hơi cong lên. Cả hai đều nhớ vị Thái tử Phượng tộc nhiệt tình như lửa hôm nọ, tuy không biết cậu chàng nói gì với Hoa Linh, nhưng tình yêu cuồng nhiệt trong mắt Thái tử tất cả mọi người ở Kinh Lôi Điện, kể cả Ngao Túc đều nhìn thấy rõ ràng.

Thấy Hoa Linh ngậm miệng ngay lập tức, Bình Ế không khỏi cười nói: “E hèm, Ngân Linh này, đối phó với Thái tử điện hạ, dùng bí tịch nào vậy…”

Hoa Linh cốc trán Bình Ế, sau đó nói với thị vệ: “Không gặp.”

Bình Ế nhướng mày, trong mắt lóe tinh quanh, nhưng ngữ khí vẫn ngay thẳng như trước: “Ngân Linh, xem ra là còn yêu Ngao Túc nha…”

Hoa Linh: “…”

Bình Ế tiếp tục nói: “Kỳ thực Ngao Túc cũng rất tốt, hôm qua hắn ở lại điện cho khách ở Ma giới, tựa hồ một đêm không ngủ, vừa mới hửng sáng đã mang theo Ám Ly và Lưu Sa xuống Phàm giới, có vẻ rất coi trọng việc phục sinh Hình Thiên, nếu không phải biết hắn có lịch sử đen thì tớ đã bị hắn làm cho cảm động rồi…”

Hoa Linh quay đầu nói lại với thị vệ: “Dẫn người tới Thiên điện, mười phút nữa ta sẽ tới.”

Phi Liêm nhìn Hoa Linh, thở dài: “Hoa Linh, cậu biết rõ Ế đang khích tướng mà vẫn sập bẫy.”

Hoa Linh ủy khuất: “Ai bảo Ế càng ngày càng giảo hoạt chứ! Phi Liêm, cậu dạy hư cậu ấy rồi!”

Phi Liêm: “…”

Hoa Linh bất đắc dĩ lườm Bình Ế đang cười giảo hoạt, quay người đi ra cửa, vừa đi được hai bước thì Phi Liêm nói với ra: “Ngân Linh, nếu cậu thực sự không muốn gặp Thái tử Phượng tộc thì không cần miễn cưỡng.”

Hoa Linh trong lòng ấm lên, quay đầu cười cảm kích với Phi Liêm: “Phi Liêm, vẫn là cậu tốt nhất, tớ không bao giờ mắng cậu là cầm thú nữa…”

Phi Liêm do dự vài giây, chậm rãi nói tiếp: “Sau này có thể vẫn phải lui tới Phượng tộc rất nhiều, cậu đừng đắc tội Thái tử kẻo ảnh hưởng quan hệ hai giới…”

Hoa Linh: “…”

Trên quãng đường từ Kinh Lôi Điện đến Thiên Điện, Hoa Linh đều đắm chìm trong phẫn uất. Mãi đến khi y đẩy cửa lớn của Thiên Điện ra, trông thấy người đến là ai, sắc mặt lập tức cứng đờ, tạp niệm trong đầu nhanh chóng bốc hơi để nghiêm túc trở lại

Người tới không phải Hỏa Diễm mà là Hỏa Liễn.

Hỏa Liễn vẫn chơi nguyên cây đỏ hồng như trước đây, làm nổi bật cánh tay phải còn quấn băng, chứng tỏ vết thương lúc trước vẫn chưa lành triệt để. Hắn ngồi trên ghế, thấy Hoa Linh đi vào thì chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy.

Hoa Linh cảm thấy hơi phức tạp. Với Hỏa Liễn, y thậm chí còn không biết mình đồng tình với hắn nhiều hơn hay chán ghét, hoặc cũng có thể là…. Đố kị?

Vốn y đã tận lực quên đi chuyện Ngao Túc cùng Hỏa Liễn kết hôn, thế mà bây giờ nó lại nhảy ra chặn ngang đường truyền. Cứ nghĩ đến cái cảnh Hỏa Liễn mặc áo cưới gả cho Ngao Túc trong tương lai gần, chỗ nào đó trong lòng Hoa Linh lại nhói lên, dẫn đến cảm giác bộ đồ màu đỏ của người trước mặt cực kì chói mắt.

Mặt Hỏa Liễn lạnh tanh, ánh mắt khi nhìn Hoa Linh vẫn băng lãnh như cũ. Tuy hắn giấu rất kĩ nhưng Hoa Linh vẫn nhận ra một ít địch ý trong cái nhìn ấy.

Hoa Linh thấy lạ, chuyện y và Ngao Túc chia tay tất cả ba giới đều biết, mà tin kết hôn của Hỏa Liễn và Ngao Túc cũng đã được truyền đi rùm beng từ lâu. Trên phố nham nhảm các loại tin đồn cẩu huyết, đợt ấy Hoa Linh còn buồn nên cắt đứt liên lạc với bên ngoài, thế mà vẫn có vài tiết mục cẩu huyết nho nhỏ truyền đến tai y.

Sau đó y nghe nói mấy tin đồn nhảm kia bị dẹp đi bởi tin tức Long mẫu sinh một tiểu công chúa. Long mẫu tung lên một bức ảnh chính diện hết sức đáng yêu của tiểu công chúa, thành công dời đi lực chú ý của truyền thông cùng công chúng nên chuyện hôn nhân đại sự của Ngao Túc không được nhắc lại nữa.

Dù thế thì hôn sự vẫn là việc ván đã đóng thuyền, chỉ còn mỗi việc chọn ngày bày rượu làm lễ rồi động phòng mà thôi. Cho nên Hoa Linh không biết mục đích lần này của Hỏa Liễn là gì, tới thị uy hay là… phát thiệp mời?

Trong ngực đè nén khó chịu, Hoa Linh chịu đựng đi tới trước mặt Hỏa Liễn, người tới là khách, cũng không thể thất lễ làm hủy hoại lễ nghi của Ma giới. Y gật đầu nhẹ với đối phương, ra hiệu mời ngồi, còn y thì ngồi đối diện với hắn.

Chỗ hai người ngồi cách nhau một bức tranh bát tiên, nhìn nhau hồi lâu, Hoa Linh rốt cục không chịu được bầu không khí quỷ dị này, đang muốn mở miệng dò hỏi thì Hỏa Liễn giành lên tiếng trước, nội dung câu nói nằm ngoài dự đoán của Hoa Linh.

“Linh Vương điện hạ, tôi hi vọng sau này ngài đừng gặp mặt anh Ngao Túc nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.