Hình Thiên thu hồi Kiền Thích, quay đầu nhìn Ngao Túc bên cạnh, Ngao Túc sắc mặt trầm tĩnh, hai má ngày càng tái nhợt, ngay cả môi cũng chuyển thành màu xanh trắng. Trải qua gợn sóng cực lớn vừa nãy mà tay phải của hắn vẫn cứ nắm chặt chuôi Hiên Viên Kiếm, lớp linh khí màu đỏ đã chậm rãi kéo dài một phần ba thân kiếm.
Hình Thiên nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cảm thấy hơi mê man, nhưng bây giờ không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn cảm giác được Kiền Thích trong tay đã có chút không chịu khống chế, mơ hồ xao động hướng lên trên.
Hiên Viên Kiếm trong tay Ngao Túc cũng thế, thân kiếm chậm rãi bay lên, mũi kiếm hướng lên trên.
Hai người ngẩng đầu, nhìn thấy giữa không trung xuất hiện kia một khe hở màu đen cực lớn, hệt như một cái miệng chậm rãi há ra tạo thành một hắc động. Hắc động thâm thúy mà trầm tĩnh, khiến người nhìn âm thầm sợ hãi, như thể bên trong có thể chứa đựng vạn vật, lại có thể hủy diệt vạn vật…
Cửa hắc động dần dần to ra thành một hình tròn, sau đó, từ nó hình thành một lực hút mạnh khủng khiếp, lôi kéo thân thể của mọi người.
Hình Thiên hơi nhướn mày cảm nhận được khác thường, vạn vật không bị hắc động ảnh hưởng mà pháp khí trong tay cùng thân thể mình lại rõ ràng cảm nhận được lực hút mạnh kẽ không cho phép kháng cự kia.
Ngao Tứ cũng cảm thấy cỗ sức mạnh không tầm thường này, thân thể hắn đang bị dẫn dắt dần dần bởi nguồn lực trên không, nhưng Mạc Vũ Sinh trong lòng lại không chịu ảnh hưởng chút nào.
Hoa Linh mở miệng: “Kẽ nứt thời không là kết quả của va chạm linh lực cực đại, mục tiêu của nó là hấp thu linh lực, cho nên người có linh lực càng cao chịu ảnh hưởng càng lớn. Năm đó Hoàng Đế nhân lúc kẽ nứt thời không xuất hiện đâm Hiên Viên Kiếm vào người Xi Vưu, trên người Xi Vưu đồng thời có hai sang thế thần khí lập tức bị hút vào trong.”
Ngao Tứ nghe xong nói: “Vậy hôm nay…”
Hoa Linh cười khổ: “Lành ít dữ nhiều, chỉ có thể tận lực trốn đã.” Sau đó Hoa Linh ngẩng đầu lên, hét với Ngao Túc cùng Hình Thiên: “Ngao Túc, Hình Thiên, mau ném Hiên Viên Kiếm và Kiền Thích xuống, nếu không các cậu sẽ bị hút vào!”
Ngao Tứ nhìn Hiêm Viên Kiếm trong tay Ngao Túc, đột nhiên thân thể cứng đờ, nghĩ tới gì đó sắc mặt lập tức trắng bệch: “Tầng kết giới phòng hộ kia là anh cả dùng máu của chính mình ngưng chế thành, trong máu của người Long tộc từ lúc sinh ra đã mang theo linh lực hấp thụ kết giới, anh cả muốn dùng máu của mình để ngăn cản linh áp của Hiên Viên Kiếm. Kết giới chưa thành, anh cả không cách nào ném xuống, kết giới thành, Hiên Viên Kiếm sẽ bị vây trong huyết mạch của anh ấy, cho nên…. không vứt được.”
Hoa Linh cả kinh, không thể tin nổi nhìn Ngao Tứ, Ngao Tứ ảm đạm nói: “Anh cả dùng kết giới huyết sắc vây Hiên Viên Kiếm lại, gần như là tiêu hao hết toàn bộ linh lực và máu, nếu thuận lợi có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng bây giờ…”
“Không thể!” Hoa Linh đột nhiên từ trên đất giãy dụa, y khiếp sợ nhìn Ngao Túc giữa không trung, nhìn thân thể của hắn cùng Hiên Viên Kiếm chậm rãi bay về phía hắc động.
“Ngao Túc! Cậu mau ném nó xuống, Ngao Túc…” Hoa Linh điên cuồng gào thét nhưng vẫn không có cách nào truyền tới không trung. Mà Hình Thiên và Kiền Thích thì chẳng khác gì đạn pháo bắn về hắc động.
“Hình Thiên! Mau buông tay!” Hoa Linh sợ hãi hét to, trơ mắt nhìn hai người bay lại gần hắc động.
…
Ngay lúc này, bên ngoài Sát Ma Trận đột nhiên xuất hiện một trận sóng nước dao động, hình thành một cánh cửa nước mơ hồ, sau đó, một bóng người mặc áo trắng đi ra từ cánh cửa nước ấy.
Hoa Linh ngẩn ra, thấy rõ người tới là ai lập tức vui mừng: “Hậu Khanh!”
Hậu Khanh toàn thân áo trắng, bước ra khỏi kết giới thì đập vào mắt là Ngũ Hành Sát Ma, y khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt, sau đó lập tức nhìn thấy Hoa Linh bị trọng thương trong Trận Sát Ma, y định lao tới lại thấy Hoa Linh khoát tay với y, dùng hết tia khí lực cuối cùng truyền âm cho y: “Kẽ nứt thời không, Hậu Khanh, cứu bọn họ!”
Hậu Khanh nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng trên không trung, sắc mặt y trở nên tái nhợt, thần sắc lạnh lùng.
Đã từng tận mắt nhìn thấy cái chết của Xi Vưu, không cần Hoa Linh nhiều lời, Hậu Khanh cũng ý thức được tình huống trước mắt nguy hiểm cỡ nào. Y vung tay áo, thân thể lơ lửng giữa không trung.
“Hình Thiên, buông tay.” Hậu Khanh la lớn.
Hình Thiên lăn lộn trước hắc động nghe tiếng hét, quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra kinh ngạc: “Hậu Khanh?!”
Nghe Hậu Khanh gọi, Hình Thiên theo bản năng nới lỏng nắm tay giữ Kiền Thích, Kiền Thích thuận thế tránh thoát khống chế của Hình Thiên, trực tiếp bay về hướng Hiên Viên Kiếm.
Hiên Viên Kiếm trong tay Ngao Túc đã bị linh khí bao phủ phân nửa vẫn không hề giảm bớt linh lực, tựa hồ cảm giác được Kiền Thích kéo tới, Hiên Viên Kiếm thay đổi mũi kiếm, nhắm thẳng vào Kiền Thích.
Hai sang thế thần khí hệt như một đôi oan gia dây dưa không ngừng, không sợ kẽ nứt thời không mạnh mẽ hấp dẫn, vẫn duy trì ý chí chiến đấu sục sôi dự định liều chết một kích…
Ngao Túc cau mày, thôi thúc tinh huyết trong cơ thể, nỗ lực khống chế Hiên Viên Kiếm triệt để bùng nổ.
Hậu Khanh bay tới trước hắc động, miệng lẩm bẩm, giang hai tay ra, quần áo màu trắng bay phần phật, một cỗ linh áp cường đại từ trong thân thể y bắn ra tạo thành một linh tráo hình nửa hình tròn, che bên trên hắc động.
Sau đó, từng luồng linh lực màu lam theo từ thân thể Hậu Khanh theo linh tráo truyền vào hắc động.
“Hình Thiên, Ngao Túc, tôi sẽ đóng kẽ nứt thời không lại, các cậu cố chống đỡ, không nên bị nó hút vào.” Khuôn mặt Hậu Khanh rất tuấn tú, lúc này lại phá lệ vô cùng kiên định.
Ngao Tứ ngước đầu, hơi nghi hoặc hỏi: “Y có thể đóng hắc động lại hả?”
Hoa Linh trong lòng cũng thấp thỏm, mím môi, khẩn trương nhìn cảnh tượng trên trời.
Hậu Khanh là Ma Tinh trong mười đại Ma Thần, am hiểu nhất là chế tạo kết giới thời không, ở đại chiến Trác Lộc, Phi Liêm cùng Bình Ế bị trọng thương may nhờ Hậu Khanh lúc ngàn cân treo sợi tóc mở ra một kết giới thời không đưa hai người ra khổ chiến trường mới bảo vệ được tính mạng.
Tính cách Hậu Khanh thích hòa bình ghét chiến sự, nếu không có đại chiến năm đó thì mọi người cũng chẳng biết được thực lực chân thật của y, thế nhưng việc thiết lập kết giới thời không đúng là “nghề” của gia tộc của Hậu Khanh.
Kẽ nứt thờ không ở đại chiến Trác Lộc năm đó là do anh trai của Hậu Khanh – Hậu Thổ đóng, tuy pháp lực Hậu Khanh không bằng Hậu Thổ nhưng việc đã đến nước này, Hoa Linh cũng chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng gửi gắm lên người Hậu Khanh.
Chỉ chốc lát sau, hắc động thật lớn dưới linh lực của Hậu Khanh mơ hồ bắt đầu nhỏ lại. Mà Hiên Viên Kiếm cùng Kiền Thích vẫn còn liều chết triền đấu.
Ngao Túc dùng hết toàn lực, nỗ lực kéo Hiên Viên Kiếm xuống dưới rời xa hắc động.
Ánh sáng quanh thân Hậu Khanh bắn ra bốn phía, thái dương chảy mồ hôi hột không ngừng, rót hết toàn bộ linh lực vào linh tráo.
Ngay khi Hậu Khanh dùng hết toàn lực chỉ còn mấy mét nữa là đóng còn hắc động thì Ngao Túc đột nhiên hỏi: “Hình Thiên đâu?”
Nghe vậy, Hậu Khanh cùng Hoa Linh đều cả kinh, hai người lúc này mới phát hiện giữa không trung đã không còn thân ảnh Hình Thiên nữa. Hậu Khanh lo lắng hỏi: “Hình Thiên vừa nãy đã buông Kiền Thích ra, không có sức mạnh của sang thế thần khí trên người, lực hút của kẽ nứt thời không với cậu ấy hẳn là không lớn như vậy, tại sao vẫn bị hút vào trong?”
Ngao Túc thần sắc nghiêm nghị, hai mắt như hoằng, trực tiếp nhìn vào trong hố đen.
Mà giờ khắc này, Kiền Thích đột nhiên phát ra hào quang chói lọi, trực tiếp bay vào trong hắc động, Hiên Viên Kiếm trong tay Ngao Túc hơi dừng lại, như thể cảm nhận được khí tức của hắc động mà run lên bần bật, Ngao Túc thấy lần này có vẻ là sợ hãi chứ không phải chiến ý.
Kết giới bằng máu đã bao phủ phần lớn thân kiếm, chỉ còn dư lại một tấc mũi kiếm, còn Ngao Túc gần như bị kết giới hút sạch tinh huyết, sắc mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm.
(*) một tấc bằng 10 cm
Sắp thành lại bại, không thể bao phủ toàn bộ thân kiếm thì không có cách nào triệt để ngăn cản linh áp của Hiên Viên Kiếm. Hình Thiên cùng Kiền Thích đã bị hút vào hắc động, không còn thứ gì có thể chống lại Hiên Viên Kiếm.
Ngao Túc cúi đầu nhìn Hoa Linh bị nhốt trong Trận Ngũ Hành Sát Ma, ánh mắt lóe lên, bàn tay nắm chặt Hiên Viên Kiếm nổi gân xanh.
Hiên Viên Kiếm chưa diệt, Sát Ma Trận không phá.
Nếu Hoa Linh chịu thêm một đòn sét đánh nữa chắc chắn sẽ chết…
Cơ thể Hình Thiên nhanh chóng lao vào sâu trong hố đen, hắn cảm thấy từ lúc vào chỗ này thân thể đã không cách nào khống chế, tuy rằng hắn đã buông Kiền Thích ra vản không giảm bớt được lực hút của hắc động. Nhìn cửa động cách mình càng ngày càng xa, Hình Thiên rất là khổ não, hắn nghĩ một chút, thử triệu hoán Kiền Thích.
Mấy giây sau, quả nhiên nhìn thấy Kiền Thích từ cửa động bay về phía hắn. Nhưng bắt được Kiền Thích rồi người hắn càng di chuyển nhanh hơn.
Hình Thiên cười khổ, xoa xoa Kiền Thích, thầm nghĩ trong lòng: Cũng được, lão đầu, chúng ta có thể chết cùng một chỗ.
Nhìn cửa động phía xa càng ngày càng nhỏ, ý thức Hình Thiên cũng dần trở nên mơ hồ, giữa lúc hắn định triệt để từ bỏ giãy dụa, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục trôi đi thì thân thể đột nhiên đụng phải thứ gì đó mềm mại, hắn hơi sững sờ, ngẩng đầu thì thấy Hậu Khanh xuất hiện ngay bên đang ôm hắn.
Một thân trắng toát của Hậu Khanh vô cùng nổi bật trong hắc động đen kịt.
“Hậu Khanh?! Sao cậu vào đây được?” Hình Thiên cả kinh, hắn biết Hậu Khanh rất am hiểu đường hầm không thời gian, có thể tùy ý qua lại, thế nhưng cái kẽ nứt thời không này xuất hiện bất ngờ, một khi đóng lại thì không biết sẽ bị đưa tới đâu.
Hậu Khanh ngăn cản Hình Thiên, hai mắt sáng quắc, thong dong chậm rãi nói: “Hình Thiên, tớ sẽ không để cậu chết lần nữa.”
Dứt lời, y nhanh chóng bày ra mấy kết giới quanh Hình Thiên, một cánh cửa bằng nước xuất hiện.
Quanh thân Hình Thiên sáng lên, cửa động chỉ còn lại có một bàn tay, ánh sáng le lói chiếu lên mặt Hậu Khanh, làm nổi bật khuôn mặt tuyệt mỹ của y.
Hình Thiên khiếp sợ nhìn Hậu Khanh, hai mắt Hậu Khanh đẫm nước, môi lại mỉm cười.
“Cậu…” Hình Thiên lời còn chưa dứt thì thấy thân mình nhẹ bẫng, biến mất trong kết giới..
Trước lúc biến mất, Hình Thiên nhìn thấy Hậu Khanh trong bóng tối nước mắt thi nhau rơi, miệng giật giật như đang nói “Xin lỗi.”
…
Vèo một tiếng, thân thể Hình Thiên xuất hiện giữa không trung, cùng lúc đó, kẽ nứt thời không khép lại hoàn toàn.
Trong nháy mắt, yên lặng như tờ.
Tất cả linh lực cùng gợn sóng biến mất sạch sành sanh, cát đá ngã xuống, mây đen thối lui. Bầu trời trong xanh như một miếng bảo thạch, trong không khí một cơn gió cũng không có…