Địch Giang đặt tay lên gáy cậu khẽ vuốt, cười nói, “Thích anh, không đi nữa?”
Khúc Ninh nghiêm túc gật đầu, “Không đi, anh đuổi em em cũng không đi…” Dừng một chút, nói thêm, “Đến trước khi anh kết hôn.”
Địch Giang tắt nụ cười, sau đó còn thở dài, “Bảo bối, em tại sao cứ cho là anh phải kết hôn?”
“Tại sao… Không?”
Khúc Ninh và hắn có chút khúc mắc, mở miệng bảo, “Đây, đây không phải rõ ràng rồi sao, anh không kết hôn, anh của anh cũng sẽ muốn anh phải kết mà…”
“Anh sẽ không kết hôn với ai hết, anh cam đoan với em, anh trai anh bây giờ cũng không can thiệp được anh, cùng lắm chỉ lải nhải làm phiền anh thôi.”
“Bảo bối, vậy em có thể cũng cam đoan với anh không? Không nên suy nghĩ nhiều, lỡ như có gì lo lắng, nghi ngờ, nhất định phải nói cho anh biết.”
Khúc Ninh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu liên tục.
Cảm giác thật sự yêu đương rất tốt, Địch Giang rất tốt, cậu cảm thấy mình hạnh phúc muốn bay lên luôn.
“Em thật sự có thể chuyện gì cũng nói cho anh biết được? Anh cũng nhất định sẽ trả lời em?”
Địch Giang dịu dàng bảo, “Đương nhiên.”
Khúc Ninh nắm nắm vạt áo mình, trù trừ một chút, “Chuyện này em thật sự muốn hỏi anh lâu rồi.”
“Nói đi, anh nhất định biết là nói hết.” Địch Giang mỉm cười, bộ dạng có hơi hăng hái.
“Anh và Từ Vĩnh Duệ, có phải là trước cái lần tham ban đó đã quen biết? Ý em là, còn sớm hơn nữa, nhiều năm trước.”
“Ừ.” Địch Giang nhớ lại một chút, “Đại khái là bảy năm trước.”
“Hai người… hai người có phải đã từng giao du?”
Ý cười trên mặt Địch Giang dần dần nhạt đi, “Ừ? Cũng không hẳn, nhưng nếu theo ý em nói như vậy, miễn cưỡng coi như vậy đi.”
Tâm tình Khúc Ninh tuột một chút, bất quá cũng chỉ có một chút thôi, cho dù hắn thật sự từng thích người khác, mình cũng không phải dạng người để tâm chuyện vụn vặt, hiện tại mới là quý nhất, không phải sao?
Nhưng vẫn phải tiếp tục chứng thực chứ, “Năm đó không phải là vì anh trai anh nhúng tay, hai người mới chia tay chứ?”
“Phải, lúc đó anh ra nước ngoài, anh trai anh cho người tìm y, điều kiện đưa ra y rất hài lòng, đáp ứng, sau khi anh về nước, y thẳng thắn với anh, anh cũng không giữ lại, “Địch Giang thở dài, “Đủ cặn kẽ đi, bảo bối còn muốn hỏi gì?”
Thanh âm của Khúc Ninh hơi trầm xuống, “… Anh hồi đó phải rất thích y chứ?”
“Thích?” Hai hàng lông mày uy vũ của Địch Giang nhăn lại, “Không có, y nói với em như thế?” Khúc Ninh đột nhiên ngẩng đầu, ngây người.
Hình như, hình như, Từ Vĩnh Duệ chưa từng nói như vậy, nhưng mà dăm ba câu cũng ám chỉ vậy, cậu liền tự động tưởng tượng.
Nhìn vẻ mặt của cậu Địch Giang cũng biết là chuyện gì xảy ra, quả thực vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Bảo bối, em sao lại khờ thành như vậy, cái gì cũng tin. Nếu không phải lần tham ban kia y chủ động tìm anh, anh còn không nhớ rõ y. Trước đây y muốn đi là đi, em thì nhìn em hiện tại lại muốn hủy hợp đồng giày vò anh thành cái dạng gì…” (Ông cũng dám kể khổ hả? Tin tui cho ông ăn dép ko? =.,=)
Trong lòng Khúc Ninh nổ tung như pháo hoa, hiện tại đang phấn khích cực kì, “Anh bớt đi! Anh đừng có mà đổ hết lên người y! Anh không lạm tình, y còn có thể dụ dỗ anh lần nữa sao?”
Giơ tay đập lên cánh tay hắn cái chát, “Anh có biết không, có biết không, vì y mà em khó chịu bao nhiêu, tức giận bao nhiêu…”
Địch Giang ôm cậu, nhẹ nhàng hôn môi, “Bảo bối, chuyện cũ bỏ qua được không, sau này chỉ có mình em, bằng không mặc em đánh em phạt.”
Khúc Ninh bị hắn hôn đến ngọt ngào, gật đầu nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh đầy sao.
Những chuyện trước kia tính không tới được, cậu cũng không muốn vì những chuyện ấy làm ảnh hưởng quan hệ của mình với Địch Giang.
Bất quá, những người khác thì bỏ, còn Từ Vĩnh Duệ thật sự là khiến cậu quá tức giận.
“Em lại hỏi một vấn đề cuối cùng, vậy lần đó sau khi hai người gặp lại, rốt cuộc có…gì không…ừm…làm…”
Địch Giang sao có thể không biết cậu muốn hỏi cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ chiều theo, “Không có, không có, bảo bối.”
Tay hắn nắm thành đấm, che trên miệng khụ khụ mấy cái, một người xưa nay sừng sững bất động vậy mà giờ có chút lúng túng, “Hồi đầu các em đang đóng phim, đương nhiên không thể xảy ra gì cả, sau đó tiệc đóng máy xong, lần đó không phải bị em phá hỏng sao bảo bối… Khụ, bảo bối em đừng nhìn anh như vậy, anh thật cũng không có trách em…”
“Sau đó, công ty rất bận rộn, hơn nữa em cũng đã đóng phim về, liền không hẹn riêng với y bao giờ, sau đó nữa, em không phải bị thương sao, anh mỗi đêm vẫn về với em mà.”
“Cuối cùng… Liền đến lúc em đòi chia tay với anh, anh đâu còn lòng dạ nào nghĩ tới cái khác đâu bảo bối.”
Khúc Ninh hài lòng chụt một cái lên môi hắn, bất quá chớp mắt lại nhớ tới, “Hồi nãy, hai người ở đây… Ừm, lôi lôi kéo kéo…”
Địch Giang lúc này là oan uổng thật, “Anh luôn đứng ở đây chờ em mà bảo bối, ai biết y làm sao mò tới được, cái khác anh thừa nhận, còn vụ này không thể tính lên đầu anh được!”
Khúc Ninh đã sớm tin, bất quá còn hơi lờ mờ, “Chờ em? À đúng rồi, Tiểu Triệu đâu?”
Cậu nhìn chung quanh, lại bị Địch Giang kéo một cái chui lại vào lòng hắn, kề bên tai nhẹ nhàng thổi thổi, “Bảo bối, em nghĩ xem, Tiểu Triệu ăn tiền lương của ai nào?”
Nói xong, mới cảm thấy được có hơi lạnh, Địch Giang đi tới cửa, gõ một cái, Vương Tống liền lập tức kéo cửa ra.
Địch Giang biết cậu không muốn tỏ ra quá thân mật với mình bên ngoài, cho nên chỉ nắm lấy ngón tay rụt trong ống áo của cậu. Hắn gật đầu với Vương Tống, “Đi, về nhà.”
Diễn văn mở màn cho kì họp hằng năm đã đọc xong, cuối cùng còn có một phân đoạn trao thưởng, cũng không bắt buộc cần hắn có mặt.
Lên xe, Khúc Ninh vẫn còn ôm hắn cọ tới cọ lui, cảm giác vui sướng dâng lên, tựa như một nồi sữa tươi ngọt bị đun nóng chực trào, đặt trên bếp lò còn lục bục bọt khí.
Địch Giang nâng đầu cậu đặt lên vai mình, chỉ cần cúi xuống là thấy được hàng mi cậu rũ xuống, lông mi run rẩy, cái cằm nhọn thanh tú.
Hắn thấy nhịp tim của mình cũng nhanh đến hơi bất thường.
Ngoài cửa sổ là ráng chiều dần bị phủ bởi bóng đêm, mà hai người vừa mới mở lòng, đang trên đường trở lại nơi ở chung kia.
Khúc Ninh ngẩng đầu, đối mặt với tầm mắt của hắn.
Khúc Ninh cong khóe miệng, thật hạnh phúc quá.
Địch Giang cúi đầu, cậu liền phối hợp ngước cổ lên, dâng ra đôi môi mềm mại.
Hôn hôn nồng nhiệt lại dịu dàng một hồi, mới từ từ tách ra.
Khúc Ninh suy nghĩ một hồi, ôm lấy hắn, có chút sầu lo, “Anh muốn cùng với em, còn không kết hôn, người nhà anh có phải không đồng ý không? Bọn họ có thể nào lấy lại cả công ty cùng toàn bộ tài sản của anh không? Không được không được, Địch Giang anh ngàn vạn lần đừng chịu thua, sau này em sẽ cố gắng đóng phim, chỉ cần, chỉ cần anh đừng đòi hỏi xa xỉ quá, em vẫn có thể nuôi anh dư sức…”
Vương Tống ngồi phía trước rốt cuộc nhịn không được, bật ra tiếng cười lục khục.
Sau đó hắn ngẩng đầu, bắt gặp đường nhìn của Địch Giang từ kính chiếu hậu, liền lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, tập trung lái xe.
Địch Giang thu hồi ánh mắt, khóe mắt còn giật giật, vẫn miễn cưỡng gồng được vẻ mặt không biểu tình, vỗ mông cậu cái bốp, “Đã bảo em đừng xem ba cái phim truyền hình vớ va vớ vẩn đó!”
Khúc Ninh ủy khuất.
Địch Giang xoa xoa chỗ cậu bị đánh, cách lớp quần jean, cảm giác vừa mềm lại căng.
“Được rồi, không có đâu, lão gia tử đã sớm đi dưỡng già, anh trai anh cũng chẳng sao cả, về phần em, bảo bối xem ra em bị tẩy não đến không xong rồi, anh cam đoan với em, nhất định sẽ không phát sinh cái loại tình huống bị uy hiếp bị hãm hại như trong phim thần tượng gì đó, được chưa? Hay là không tin anh đủ khả năng bảo vệ em?”
Địch Giang vừa nói, lại vòng tay cởi thắt lưng cậu, quần Khúc Ninh còn bao ngang hông, Địch Giang ôm người vào lòng, hai tay luồng ra phía sau mò vào, cầm lấy hai khối thịt mềm kia nhào nhào nặn nặn.
Khúc Ninh nằm trong ngực hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, chỉ là hai tai lại đỏ bừng.
Địch Giang nhìn thấy, liền cúi đầu ngậm lấy một bên, thanh âm gợi cảm chịu không nổi, “Bảo bối, em còn rảnh rang nghĩ đến mấy thứ đó, không bằng ngẫm lại đêm nay bồi thường anh thế nào đi…”
Đoạn đối thoại thiếu muối từ đầu chương của chúng nó chiếm tới nửa chương này:v
Địch Giang mặt dày cỡ nào mà còn dám đòi ng ta bồi thường?! →→