Bàn Về Việc Làm Sao Tóm Được Một Vị Kim Chủ Thiệt To

Chương 25: Phiên ngoại 1



Kỳ thực Địch Giang trước đó đã sớm biết tới Khúc Ninh.

Dù sao cũng là hoạt động tuyển chọn nghệ sĩ của công ty mình, không thể nào không hề quan tâm được, kết quả xếp hạng, thực lực ca sĩ là một phần, lượt bình chọn của fan hâm mộ là một phần, sắp xếp của công ty cũng chiếm hết một phần nữa.

Việc này vốn không cần hắn bận tâm, bộ phận bên dưới tự nhiên sẽ căn cứ vào các dữ liệu của thí sinh để quyết định.

Hôm đó đang lúc nghỉ trưa, vừa định vào phòng làm việc, liền thấy bên ngoài có hai nhân viên công tác lật lật một xấp tư liệu rất hứng thú, vừa xem vừa thảo luận, cười đến quên trời quên đất.

Hắn tò mò, đi tới hỏi, thì ra các cô đang xem tư liệu của những thí sinh top 20, cho dù rất nhiều cư dân mạng đã bình luận phân tích, thì tất nhiên tài liệu có một không hai của công ty mình vẫn càng có độ tin cậy hơn.

Địch Giang cũng cầm lấy lật xem, trên đó còn kèm theo giấy tờ chứng minh xác nhận của thí sinh lúc đăng kí thi, đều rất nghiêm túc, nghiêm túc thành thục có, ngây ngô cũng có, cũng không hiểu sao lại vậy.

Cô gái nọ rất trỉ kỉ rút lấy một quyển tạp chí phía sau, là tạp chí lần này công ty chọn để tuyên truyền, đã được thiết kế tỉ mỉ, ảnh chụp lần này cũng rất vừa mắt.

Địch Giang lại lật lật, cưỡi ngựa xem hoa, nhanh chóng xem xong cả quyển.

Sau đó lại lật trở lại, dừng tại một trang, đừng nói chứ, ngoại hình của thí sinh này thật hợp thẩm mĩ của hắn.

Cô gái nhìn một chút, cấp tốc tìm ra tư liệu tương ứng, vui vẻ nói, “Địch tổng, anh thích nhất Khúc Ninh hả, tôi cũng thấy trong số này nhìn cậu ta đẹp mắt nhất, chỉ là khả năng ca hát của cậu ta, quả thực không được tốt lắm, cũng không đến nỗi nói là không hay, nhưng so với những người khác thì lại không bằng.”

Vừa giới thiệu, lại vừa thật tình lo lắng, “Địch tổng, thành tích của cậu ta chính là nhân khí đứng đầu, những cái khác đều không được, cậu ta sẽ không phải bị loại chứ…”

Địch Giang cũng không nảy sinh tâm tư gì, lại tự dưng bị các cô làm cho có chút quan tâm, liền hứa sẽ cho cậu ta vào được top 10.

Buổi chiều sai Trịnh Thanh đi hỏi, biết được người phụ trách bên kia vốn đã dự định giữ cậu lại, còn khoanh một dấu tròn lên tên cậu ta đây.

Yên tâm, liền lười xen vào.

Kỳ thực tư tâm chính là, lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, để một người như vậy trong công ty, cũng là cảnh đẹp ý vui.

Thật sự chỉ vì cảnh đẹp ý vui, hắn đảm bảo, cũng không có cảm thấy gì khác với Khúc Ninh.

Đương nhiên, nếu tiểu minh tinh tự đưa tới cửa thì lại khác.

Lần hội nghị đó, là có hai người lãnh đạo bên phía đầu tư và Tôn đạo có xung đột, kéo thêm mình và mấy người cấp trên khác, thuần túy chỉ để tránh tiếng gió mà thôi, hắn ngồi chỗ kia cho có, thật ra vạn phần bất đắc dĩ.

Nhưng nhìn thấy Khúc Ninh không biết từ đâu ló ra, tâm tình thoáng sáng sủa một chút.

Tiểu minh tinh làm xong chuyện còn không chịu đi, đang cầm ly của mình, vẻ mặt hốt hoảng kinh sợ, quả thực khiến người ta không đành lòng, thế nhưng Địch Giang vốn cũng không có ý định làm khó cậu, liền thả người đi.

Lúc nhận lấy ly, Địch Giang sờ sờ mu bàn tay cậu ta một chút.

Đáng tiếc Khúc Ninh như nhặt được đại xá chạy mất, không hề phát hiện.

Địch Giang bưng ly lên, lười nghe bọn hắn lòng vòng vô nghĩa, chỉ từng chút từng chút uống nước.

Ngang dọc tình trường nhiều năm như vậy, Khúc Ninh tiến hành được phân nửa đã đánh trống lui cờ, lại vẫn khiến hắn chuẩn xác nhìn ra.

Vốn là không có ý này, thế nhưng người ta đã chủ động muốn bán mình để đổi lấy tiền đồ, thì không thể trách hắn.

Địch Giang trong lòng vừa khinh thường, lại vừa có một chút chờ mong.

Sau đó, mong đợi gần một tháng, đối phương cũng không có động tĩnh gì.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, Khúc Ninh chỉ cần tìm tới Trịnh Thanh, lại lấy lòng một chút, hỏi han lịch trình của mình, loại chuyện vô tình gặp được rất rất là đơn giản!

Hắn còn cố ý hỏi qua Trịnh Thanh, đối phương biểu thị cũng không nhận ra nhân vật nào như Khúc Ninh.

Địch Giang hoài nghi mình hiểu sai ý rồi.

Sau đó, lần thứ hai vô tình gặp được, tiểu minh tinh chủ động biểu thị muốn được bao dưỡng.

Đầy đầu Địch Giang toàn là wtf, phân đoạn giữa chừng rụt rè, thăm dò, lấy lui làm tiến, dục cự hoàn nghênh đâu mất rồi? Tại sao không theo kịch bản mà đi thế!

Quên đi, hắn không muốn lại phải chờ thêm một tháng nữa, dù sao người cũng đã của hắn rồi.

Hôm nay Khúc Ninh căn bản không dự liệu sẽ ra loại tình huống này, mặc một chiếc áo lông căng phồng và quần jean bạc thếch, tóc cũng không sửa soạn, mềm mềm rũ xuống trên trán và hai bên tai.

Địch Giang lại cảm thấy rất có khí chất tươi mát khó gặp của học sinh.

Địch Giang vừa rồi từ xa xa còn cố ý quan sát một phen, thân hình Khúc Ninh cao gầy, cặp đùi trong lớp quần jean vừa dài lại thẳng, mà lúc này nhìn cậu cứng ngắc lại chiều theo bị hắn ôm, trong lòng lại càng ngứa ngáy.

Sắp xếp xong xuôi, còn cố ý thúc dục Vương Tống.

Chỉ hai hôm sau, Vương Tống báo lại tất cả an bài xong.

Khúc Ninh mở cửa cho hắn, y theo căn dặn chỉ mặc một cái áo ngủ, tóc còn hơi ẩm, hai gò má cũng đỏ ửng bất thường, không biết là bị hơi nước trong phòng tắm xông lên, hay là vì ngượng ngùng.

Mặc kệ vì cái gì, cũng khiến cho hắn càng muốn thịt người này.

Địch Giang hôn lên trán cậu một cái, dẫn người tới phòng ngủ.

Thuận tay vén áo choàng tắm lên, quả nhiên phía dưới trần trụi không mặc gì cả, vẻ mặt Khúc Ninh không biết làm sao, cả người căng thẳng. Hai chân đóng đóng mở mở, thấy nan kham vô cùng.

Dọc theo đầu gối sờ lên, sau đó nắm lấy bờ mông mềm mại khẽ xoa, một ngón tay nhẹ nhàng tiến vào, cảm nhận được xúc cảm ấm áp ướt át, liền cảm giác thoả mãn, Khúc Ninh rất nghe lời, đã làm xong hết mọi công tác chuẩn bị.

Nơi bí mật nhất bị người không quen đùa bỡn, may là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không cách nào ức chế nan kham tự đáy lòng.

Cậu nghĩ quá đơn giản rồi.

Cọ xát va chạm trên giường một hồi, áo choàng tắm đã bung ra.

Địch Giang dán mắt lên phần ngực và bụng như ẩn như hiện thưởng thức một hồi, nói ra câu đầu tiên đêm nay, “Cởi ra.”

Khúc Ninh nghe lời cởi hết áo, trần trụi nằm xuống, nghiêng đầu nhắm mắt lại, mà ánh mắt của người phía trên lại như có thực thể, quét qua quét lại trên người cậu.

Thân thể cậu vừa trắng lại gầy, nhưng gầy rất có mỹ cảm, chỗ thắt lưng hơi hõm, hai chân dài hơi cong, dưới ánh đèn làn da trắng nõn trong suốt, mà hai viên quả đỏ sậm trước ngực đã lặng yên đứng thẳng.

Địch Giang vô cùng thoả mãn, ngay từ đầu chỉ là coi trọng khuôn mặt của cậu, nhưng ngay cả thân thể cũng dụ người như vậy.

Cởi quần áo của mình, nghiêng người phủ lên, gầy như vậy, cái mông lại vẫn thật no đủ, nắm trong tay chậm rãi vuốt ve, cả người Khúc Ninh đã xấu hổ nhuốm màu hồng nhạt.

Toàn thân cao thấp đều bị người đàn ông phía trên sờ qua, đùa bỡn qua, trong lòng khó chịu lại vẫn có sung sướng, thân dưới đã từ từ ngóc lên.

Chỗ phía sau cũng tự giác hé ra đóng lại, tê dại khó nhịn, mơ hồ muốn bị lấp đầy, bị giữ lấy.

Khúc Ninh kinh hãi thân thể chính mình, cư nhiên có thể phản ứng nhiệt tình như vậy.

Rõ ràng là lần đầu tiên, lại…

Cậu chỉ có thể len lén cong chân, cọ nhè nhẹ, đè chậm lại dục vọng cuộn trào mãnh liệt.

Địch Giang ôm lấy cậu từ phía sau, không ngừng đùa nghịch hai viên thịt sưng lên trước ngực cậu, hai người thân cao xấp xỉ, phân thân ngẩng cao của Địch Giang vừa vặn đặt ngay miệng huyệt của cậu, động thịt tham lam liền hút một cái muốn nuốt cả vào.

Khúc Ninh gần như muốn khóc nức nở, căn bản khó có thể ức chế chính mình, miễn cưỡng giật giật, muốn né tránh vật kia.

Lại bị Địch Giang nắm trở lại, “Đừng nhúc nhích.”

Khúc Ninh đỏ mắt, quay đầu nhìn hắn, “Tôi…”

Địch Giang làm sao có thể không chú ý tới động tác nhỏ cậu làm, liền cắn cắn vành tai đỏ như máu của cậu, giải thích, “Đừng lo, sợ em lần đầu tiên sẽ khó chịu, trong nước thuốc súc ruột có cho thêm chút thành phần thúc tình, đây là bình thường.”

Khúc Ninh lúc này mới thoải mái hơn chút, trong lòng cảm kích.

Địch Giang vững vàng siết lấy cậu, dưới thân cử động, đến khi hoàn toàn tiến nhập.

Bên trong nóng bỏng, chặt cứng, vách ruột thậm chí tự động nhúc nhích nhả nuốt, muốn khiến hắn cắm vào càng sâu.

Hắn nắm lấy phần eo Khúc Ninh, bắt đầu mạnh mẽ mà làm, từng chút từng chút mà nện mà vào, quy luật đến mức như máy đóng cọc.

Trên phương diện ***, Khúc Ninh nhiều lắm cũng chỉ thỉnh thoảng thủ ***, chưa từng nếm qua tình sự kịch liệt như vậy, may là không đòi hỏi tiến công mãnh liệt, Khúc Ninh đã có chút chịu không nổi.

Tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên, gián đoạn, không quy tắc, “Địch tổng… Từ bỏ… Xin anh…”

Địch Giang xoay người dưới thân lại, để mặt cậu quay về phía mình, banh hai chân mở lớn hết cỡ, ác liệt cười nói, “Bây giờ mới vừa làm thôi, em đã không được?”

Hai mắt Khúc Ninh phiếm hồng, khóe mắt chậm rãi rơi nước mắt.

Lại có chút không nỡ, loại tâm tình này ở trên giường cũng không phải là chuyện gì tốt.

Hắn bảo Khúc Ninh tự ôm lấy một chân giơ lên, lộ ra động thịt ở thân dưới đã bị làm đến đỏ bừng, lại hung hăng đâm nện mấy mươi lần, mỗi một lần đều đâm tới điểm nhạy cảm, cả người Khúc Ninh run lên, chẳng bao lâu, liền bắn lên bụng Địch Giang.

Cao trào qua đi, thịt huyệt kịch liệt nhúc nhích liên tục, siết đến Địch Giang cũng bắn vào sâu bên trong.

Lúc này, mới cúi người, hôn đi nước mắt đọng trên khóe mắt cậu.

Khúc Ninh mặc cho hắn ôm, ngoan thuận lại bất lực, như một con thú nhỏ lang thang trong mùa đông không tìm được nhà.

Địch Giang vẫn một bộ ôn nhu, lúc này định nói mấy câu tâm tình an ủi đứa nhỏ đáng thương, há miệng, cư nhiên hỏi ra, “Em tên gì?”

Tên đã nhìn trước đây rất lâu, căn bản không nhớ kỹ, hỏi Vương Tống một chút là được, bây giờ quả thật quá không đúng lúc.

Tay Khúc Ninh khoác trên lưng mình cứng đờ, vẫn chịu trả lời, “Khúc Ninh.”

Địch Giang hôn lên chóp mũi cậu, “Được rồi, bảo bối, tôi nhớ kĩ.”

Khúc Ninh lúc này mới giương mắt nhìn hắn một chút, hai mắt đỏ bừng, tựa như chứa đựng yếu đuối ủy khuất vô hạn.

Cái nhìn này, lại gợi lên hăng hái của Địch Giang, cứ ôm như thế, chậm rãi đẩy vào.

Khúc Ninh ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, hai chân cong lên, vắt qua bên hông hắn.

Mặc hắn xâm lược, mặc hắn giữ lấy, mặc hắn xỏ xuyên chính mình.

Lần này kéo rất dài, Khúc Ninh khóc bắn hai lần, hắn mới bắn ra.

Hai chân Khúc Ninh run run, đứng lên muốn đi tắm, đang định mặc đồ vào, bị Địch Giang đè xuống, “Bảo bối, không cần mặc.”

Cậu cắn môi, chậm rãi đứng lên, đỡ tường đi hai bước.

Sau đó bước chân dừng lại.

Chất dịch trắng đầy *** mỹ từ miệng động chưa khép chảy ra, dọc theo bắp đùi trắng nõn, trườn xuống.

Địch Giang nhìn chằm chằm vào bóng lưng trần trụi của cậu, làm sao có thể không thấy được.

Lúc này ánh mắt lại tối đi, nhảy xuống giường, ôm ngang người lên, “Bảo bối, tôi tới giúp em tắm.”

Một lần tắm này, tất nhiên tắm đến lửa nóng triền miên.

Khúc Ninh ngay cả kêu đều kêu không nổi, bị hắn đặt lên tường làm tới làm đi, chỉ có thể nằm trong ngực hắn nghẹn khóc thút thít.

Dòng nước từ vòi sen thuận theo đỉnh đầu chảy xuống, đã không phân rõ trên mặt cậu đâu là nước mắt.

Khúc Ninh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, cả ánh mắt cũng ướt nhẹp.

Bị cậu nhìn như thế, Địch Giang thấy trái tim hơi co rút một chút.

Kỳ thực hắn không thích hôn môi cùng các loại tình nhân, giải quyết dục vọng lại thêm vui đùa, làm đến triền miên như thế cũng không cần thiết, huống hồ ai biết cái miệng này đã từng làm qua cái gì cho ai chưa.

Thế nhưng đột nhiên liền nghĩ đến Khúc Ninh nói cậu chưa từng làm với ai, nghĩ đến bộ dạng cậu trên giường trúc trắc lại tận lực ngốc ngốc phối hợp, nghĩ đến ánh mắt như con thỏ nhỏ của cậu.

Cúi người dán lên đôi môi mềm của cậu, vươn đầu lưỡi cố sức luồn vào, Khúc Ninh vẫn còn đê mê, nhưng cũng ngoan ngoãn hé miệng, mặc hắn khuấy động nước bọt ngọt ngào.

Địch Giang lui ra, rồi lại như bị nghiện, lại cúi tới quấn quít lấy chiếc lưỡi mềm của cậu.

Cái hôn đầu tiên, hình như cảm giác cũng không tệ lắm, đối tượng cũng không sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.