Bàn Về Việc Làm Sao Tóm Được Một Vị Kim Chủ Thiệt To

Chương 27: Phiên ngoại 2 (Bùi Diệc x La Dự) (2)



Bùi Diệc buồn bực, lại ngủ tiếp, cũng không biết lúc nào La Dự đã dém chăn cho hắn, lúc hắn tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

La Dự đang ghé vào mép giường, nhíu mi, ngủ không an ổn lắm.

Bùi Diệc lẳng lặng nhìn y một hồi, khẽ thở dài một hơi.

Không lâu sau, La Dự cũng tỉnh, thấy hắn tỉnh rồi, cấp tốc ngồi dậy, dụi mắt, nhìn đồng hồ, “Tôi đi làm cho cậu chút đồ, cháo trứng muối, được không? Mua thêm hai vỉ bánh bao nhỏ?”

Bùi Diệc không muốn để ý đến y, nhưng nhìn quầng thâm đậm màu nơi đáy mắt y, vẫn gật đầu.

La Dự nở nụ cười, nâng tay vỗ vỗ lên chỗ da mặt không bị thương của hắn, thừa dịp hắn chưa nổi giận, nhanh chân ra khỏi phòng ngủ.

Bùi Diệc mở di động, hóa ra đã hơn tám giờ, có hai tin nhắn tới, là Đỗ Cảnh Lãng.

Hắn trựa tiếp gọi qua, Đỗ Cảnh Lãng có vẻ còn chưa rời giường, thanh âm lười biếng, từng câu từng câu trò chuyện với hắn, Bùi Diệc thấy tâm tình khá hơn nhiều.

Cúp điện thoại, đợi thêm một hồi nữa, La Dự về tới.

La Dự hỏi hắn, “Vừa gọi điện với ai đấy? Điện thoại cậu không thông được.”

Bùi Diệc nói qua loa, “Bạn.”

La Dự cũng không lưu ý mấy, “Không sao, chỉ là nhớ cậu thích ăn mấy thứ mùi vị đậm, thấy chỗ tiệm cậu thích ăn mì thịt bò năm mới vẫn không đóng cửa, nên định hỏi thử cậu muốn ăn hay không, mà mua về rồi, không ăn cũng không sao.”

Thanh âm Bùi Diệc có chút buồn bực, “Lấy ra đi.”

Hắn ăn từng chút từng chút mì, tâm tình lại phức tạp vạn phần, cuối cùng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói, “La Dự, vợ anh cũng không muốn tôi tiếp tục bên cạnh anh, lần trước nói chia tay, anh đồng ý đi, được không?”

“Buông tha cho tôi đi, xin anh.”

La Dự mở miệng, lần trước y còn có thể hợp lý đàng hoàng mà bác bỏ hắn, lần này lại chẳng nói nên lời.

Bùi Diệc bị thương cả người, không phải y làm, nhưng lại là lỗi của y.

Y chỉ nhẹ giọng, “Bạn bè người thân của cậu cũng không bên cạnh, mấy ngày tới, để tôi qua chăm sóc cậu đi.”

“Anh đừng đổi chủ đề.”

La Dự rũ mắt, lần đầu tiên để lộ một chút tâm tình yếu đuối, “Thương thế cậu lành thì tôi sẽ đáp ứng, có thể chứ? Tôi cam đoan.”

La Dự từ trước đến nay nói được thì làm được, Bùi Diệc thật ra rất tin tưởng điểm này, huống hồ, chính mình là vì một người đàn ông khác mà ép y chia tay, Bùi Diệc cũng có chút chột dạ, không nói thêm nữa.

Hắn vốn tưởng việc này cứ thế là xong, lại không ngờ, đại chiêu còn ở phía sau.

Mùng bảy, truyền thông tuông ra tin tức và hình ảnh hắn ẩu đả đánh nhau với quy mô lớn, khi đó hắn đã về với đoàn phim, mọi người đều lén bàn tán.

Đỗ Cảnh Lãng lo lắng cực kỳ, công việc của cậu ta rất tự do, liền lập tức bay qua, thấy thương thế của hắn đã tốt mới yên lòng, thế nhưng sắc mặt hoảng hồn lo sợ vẫn rất rõ ràng.

Bùi Diệc thừa cơ ôm lấy cậu ta, lần đầu tiên ôm thật lâu. Đỗ Cảnh Lãng ôm lại hắn, không phản kháng gì.

Mà La Dự chỉ gửi cho hắn một tin nhắn, “Xin lỗi, tôi sẽ xử lý, yên tâm.”

Trong vòng ba tiếng đồng hồ, toàn bộ tin tức bị gỡ xuống, hơn nữa ngày hôm sau đăng lên một chuyên đề tin tức từ thiện, hắn cũng có trong đó, nhưng không rõ ràng, có thể là vô tình làm người qua đường.

Tuy rằng hậu quả xấu đã tạo thành, nhưng y đã tận lực đè ảnh hưởng xuống thấp nhất.

Bùi Diệc gửi lại cho y một tin, “Cảm ơn anh.”

Đến lúc này, La Dự lại bắt đầu gọi điện thoại muốn níu kéo hắn, quậy hắn nhức đầu không thôi.

Chưa tới hai ngày, cư nhiên gặp được Khúc Ninh ở đoàn phim bên cạnh.

Kỳ thực từ vẻ mặt có thể nhìn ra được, cậu hiện tại rất hạnh phúc, Bùi Diệc cũng vui mừng tự đáy lòng.

Khúc Ninh luôn luôn nhiệt tình với tất cả mọi người, chân thành lại tha thiết, có đôi khi đụng vào tường, liền yên lặng lui lại, mà qua càng lâu, cũng có thể gặp được bạn tốt như thế.

Bùi Diệc nghĩ, một người như vậy, xứng đáng để những ai quen biết đều đối tốt với cậu.

Mà chính mình, cũng đã từng là một trong số đó, năm xưa dần dần xa cách, chỉ là chuyện không thể tránh.

Đối với cậu, bất tri bất giác liền tâm sự hết mọi phiền não ra.

Cũng không nói cho cậu biết Đỗ Cảnh Lãng đang ở đây, hắn nghĩ, có lẽ chờ sự tình xong xuôi, dẫn Khúc Ninh đi gặp thì tốt hơn.

Trở về khách sạn, vẫn còn trằn trọc, chỉ vì, trong điện thoại La Dự nói với mình y muốn ly hôn, đồng thời, chính là vì mình.

Hắn lúc đó thật khiếp sợ, chỉ nói lại hắn không để ý y có ly hôn hay không, bảo y đừng nên dây dưa mình nữa.

Hiện tại bình tĩnh lại, nỗi lòng liền hàng vạn hàng nghìn, hắn chưa bao giờ biết La Dự lại nghiêm túc như vậy, lại có cảm giác như La Dự lấy ly hôn làm cớ trói buộc mình.

Hắn quyết định, hắn nhất định phải tránh xa, hắn quyết định, ngày mai sẽ rõ ràng tỏ tình với Đỗ Cảnh Lãng.

Vội vàng đến mức tựa như không muốn chừa thời gian cho mình có cơ hội hối hận.

Đỗ Cảnh Lãng đỏ mặt đáp ứng, Bùi Diệc dẫn cậu ta về khách sạn, còn chưa vào cửa, liền không chờ được nữa, đè người ta dựa tường hôn tới.

Đỗ Cảnh Lãng nhiệt tình đáp lại hắn.

“Bùi Diệc?”

Hai tay La Dự đút trong túi áo khoác, đứng sau lưng bọn họ, thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm, từ xa nhìn tới, lại tựa như có chút bình tĩnh lạ lùng.

Bùi Diệc kéo người ra khỏi ngực, mờ mịt nhìn y, không tính là khiếp sợ, chưa tới mức áy náy, muốn nói thật, chính là không ngờ y thật sự chạy tới tận đoàn phim này.

Đỗ Cảnh Lãng cũng rất kinh ngạc, cảm nhận được bầu không khí lúng túng.

La Dự chậm rãi đi tới, đứng vững trước mặt bọn họ, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Bùi Diệc nghĩ, chỉ có thể dùng một từ để khái quát.

Tràng Tu La.

Còn chưa kịp mở miệng, La Dự liền ra tay trước, y hung hăng giáng cho Đỗ Cảnh Lãng một bạt tay, hàng lang vắng vẻ, âm thanh vang đến Bùi Diệc cũng run lên.

Bùi Diệc nháy mắt giận không kềm được, tiến lên, “Anh làm gì!”

Một giây kế tiếp, La Dự nắm cổ áo hắn, giáng một quyền lên mặt hắn.

Hắn lệch đầu đi, khiếp sợ nhìn lại, thấy cả hàm dưới đau đớn.

La Dự bật cười một tiếng, “Bùi Diệc, cậu nếu sớm thừa nhận cậu câu được kẻ khác, tôi tất nhiên sẽ không dây dưa.”

“Chúc hai người, sớm ngày hảo tụ hảo tán.”

Lúc này, liền xoay người mở cửa căn phòng sát vách, bước vào không hề quay đầu.

Hai người Bùi Diệc nhìn nhau, Bùi Diệc giơ tay lên, muốn sờ lên bên má cậu ta bị đánh đến đỏ bừng.

Đỗ Cảnh Lãng lui lại, tránh ra.

Ngay từ đầu còn có chút mờ mit, hiện tại đã hiểu ra.

Bùi Diệc ngăn chặn kháng cự yếu ớt của cậu ta, trầm giọng nói, “Tiểu Lãng, không phải như em nghĩ… Anh sẽ xử lý tốt, tin anh.”

Đỗ Cảnh Lãng nhìn hắn thật sau, một lát sau, mới chịu gật đầu.

Bùi Diệc bị thương, trước đó bảo là muốn chiếu cố hắn, Đỗ Cảnh Lãng mới ỡm ờ cho hắn trả lại một gian phòng, hai người đến ở chung.

Đêm nay, không ai an ổn ngủ được, nhưng ngày hôm sau Bùi Diệc còn có phần diễn, rời đi từ sớm.

Đỗ Cảnh Lãng nhìn bóng lưng của hắn, chậm rãi rúc vào chăn, làm sao cũng không ngủ được.

Thích không? Cậu ta tự hỏi.

Thích chứ, trong đại học, cậu cũng từng quen hai người bạn trai, tốt nghiệp rồi, vì vấn đề phiền lòng với công tác, lại độc thân suốt hai năm, rồi gặp Bùi Diệc.

Nhưng nếu nói thích vô cùng, cũng không tới mức, chẳng qua là cảm thấy rất hợp với mình, tướng mạo anh tuấn, ôn nhu săn sóc, có thể cho mình cảm giác an toàn.

Hiện tại ngược lại xem ra, có một chút hiềm nghi cặn bã.

Thuận theo tự nhiên đi thôi, cuối cùng, một đoạn yêu đương, cũng chưa chắc đã định xuống được.

Điện thoại di động vang lên, tổ thảo luận công tác lại bắt đầu nói chuyện, tâm tình cậu lại phiền, kịch bản bị moi ra không ít khuyết điểm, hơn nữa thời gian cậu làm việc không dài, coi như là người mới, có đôi khi đổ công sức nhiều nhất cũng không thấy trên kịch bản có tên mình, trong tổ lại còn có một đồng sự luôn ghim cậu.

Thật phiền. Cậu ta hít một hơi thật sâu.

Con đường phát triển kế sinh nhai thật mờ mịt, trước đây cậu từng cho rằng mình tốt số kết giao được bạn trai hiện tại cũng không muốn tiếp tục nữa.

Nhắm mắt lại để mình bình tâm tĩnh khí một hồi, cậu ta nghe có người gõ cửa.

Lúc này không thể nào là Bùi Diệc về, vậy cũng chỉ có… người đàn ông cậu không biết tên kia.

Người nọ cao hơn cậu nửa cái đầu, thậm chí còn ôn hòa cười với cậu, nhưng Đỗ Cảnh Lãng lại thấy sợ, cả người nọ tỏa ra hơi lạnh, có cảm giác y là kẻ giết người không dao.

La Dự tự ngồi xuống, “Đỗ Cảnh Lãng, biên kịch, phải không?”

Tiếp đó, y lại nói ra công ty của mình, lớp đại học, cùng với cả địa chỉ nhà.

Đỗ Cảnh Lãng hỏi, “Làm sao anh biết?”

La Dự ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu ngồi đi, đứng làm gì? Đây không phải phòng của các người sao?”

Y đè nặng hai tiếng ‘các người’, lại chìa ra tấm danh thiếp.

La Dự, phó giám đốc Hải Ngu.

Đỗ Cảnh Lãng siết chặt tấm danh thiếp, Hải Ngu là công ty cậu một mực muốn vào sau khi tốt nghiệp, đáng tiếc cạnh tranh quá gay gắt, không thể như nguyện.

La Dự thấy cậu đờ ra, cư nhiên đưa tay sờ sờ gò má cậu ta, cười nói, “Tôi phát hiện cậu còn đáng yêu hơn Bùi Diệc, không thì tôi bao dưỡng cậu đi? Thế nào? Nâng cậu thành đại biên kịch.

Đỗ Cảnh Lãng khựng lại, né tránh, cười gượng, “La tổng, nếu tối qua anh không tát tôi một cái, nói không chừng tôi sẽ tin…”

La Dự thu tay, không thú vị nhún nhún vai, “Được rồi, tôi tới đây để bảo cậu rời khỏi Bùi Diệc.”

Đỗ Cảnh Lãng nhìn sang y, “Dựa vào đâu? Hắn nói tôi biết, hai người chỉ là quan hệ bao dưỡng.”

La Dự vẫn trầm ổn ung dung, “Nói thế này, phim điện ảnh của Thái đạo đang ở giai đoạn chuẩn bị, tôi có thể giúp cậu vào được tổ biên kịch của hắn lần này, cho dù chỉ là giúp một tay, viết viết mấy chi tiết nhỏ, nhưng tôi tin là cậu hiểu, trong lý lịch công tác của cậu, đây là một khoản có tác dụng cỡ nào.”

Thái đạo, chỉ cần một cái họ, cậu ta cũng biết là ai, cùng với địa vị trên trời trong giới của người nọ.

“Còn nữa, lúc tốt nghiệp cậu từng nộp sơ yếu lý lịch vào công ty chúng tôi, đúng không? Cậu có thể đi ăn máng khác.”

“Đương nhiên, tôi chỉ phụ trách mào đầu, còn tốt hay xấu, cần chính cậu nỗ lực.”

Đỗ Cảnh Lãng ngây ngẩn cả người, cậu ta muốn nói anh nghĩ có tiền có địa vị là có thể thu mua tình cảm của tôi sao? Thế nhưng lại nói không ra lời, đối với cậu đã tới bình cảnh sự nghiệp, mấy thứ này sức dụ dỗ quá lớn.

La Dự kề gần một chút, cười tà khẩy khẩy cằm cậu, “Có lẽ, cậu còn có thể suy tính một chút đề nghị bao dưỡng của tôi.”

Đỗ Cảnh Lãng nắm tay lại, nội tâm kịch liệt đấu tranh, cuối cùng nói, “Tôi đáp ứng anh! Không… Ý tôi là đề nghị trước đó!”

“Ngoan.” La Dự buông cậu ta ra, giơ giơ điện thoại di động, “Ghi âm rồi, không ngại đi.”

Đỗ Cảnh Lãng chán nản lắc đầu.

Diễn xong, tranh thủ thời gian nghỉ Bùi Diệc liền chạy về khách sạn.

Vừa vào cửa, liền ngây dại, Đỗ Cảnh Lãng ngồi bên giường, mà La Dự cư nhiên ở đóng, thong dong kéo ghế ngồi cạnh giường, cầm một quyển sách, quay về hướng ánh nắng chăm chú đọc.

Thấy hắn, La Dự khép sách lại, nói với Đỗ Cảnh Lãng, “Nói đi.”

Đỗ Cảnh Lãng nhắm mắt lại mở mắt, nhìn hắn, chậm rãi nói, “Xin lỗi, Bùi Diệc, chúng ta chia tay đi.”

Bùi Diệc không thể tin nổi, hắn cảm thấy mình nỗ lực lẫn phản kháng lâu như vậy, nháy mắt đều là trò cười, “La Dự! Anh đã làm gì?!”

La Dự ấn điện thoại, nó liền chậm rãi phát ra tập tin ghi âm.

Ba người đều không nói lời nào, mãi đến khi đoạn ghi âm ngắn ngủi phát xong.

“Tiểu Lãng… Em…”

Đỗ Cảnh Lãng vẫn nắm chặt chăn, lúc này trái lại rất trầm tĩnh, “Bùi Diệc, tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể nói thật xin lỗi, còn có, tôi không phải chỉ vì chuyện này mà muốn chia tay, muốn tổn thương anh. Tôi chỉ là, chỉ là nếu bắt tôi lựa chọn giữa tình cảm và tiền đồ, thứ tôi cho rằng quan trọng hơn vẫn là…”

Tuy rằng sự lựa chọn này, quả thực sẽ xúc phạm tới hắn.

Cậu kéo chiếc va ly đã được thu dọn xong xuôi, rời đi.

Vẻ mặt La Dự nhìn hắn rất thiếu đánh, Bùi Diệc vọt tới, cố sức giơ quả đấm lên, lại bị y nâng tay chặn lại.

Ánh mắt Bùi Diệc nổi lửa, “Anh cho rằng chỉ cần chia rẽ chúng tôi tôi liền trở về sao?”

La Dự đẩy hắn một cái, Bùi Diệc ngã ngồi lên giường.

La Dự nâng tay sửa sang lại quần áo, “Đừng hiểu lầm, tôi cũng chưa từng nói rằng cậu còn có thể trở về.”

Mỉm cười, “Chỉ là phá hủy được thứ tình cảm mà cậu cho là đích thực, tôi rất vui vẻ mà thôi.”

Một tháng, hai tháng, một năm, La Dự không hề liên lạc với hắn.

La Dự đi, thật sự rời đi, thật sự buông bỏ hắn.

Thế nhưng nghe người trong công ty bàn tán, y cũng thật sự ly hôn.

Lửa giận ngập trời tắt ngúm đi, lại nhen lên mất mác vô cùng vô tận.

Mềm mềm, chậm rãi, cũng không hề kịch liệt, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, liền cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng, trong miệng đắng ngắt.

Hắn đồng thời mất đi Đỗ Cảnh Lãng, còn có La Dự.

Hắn cho là hắn khôi phục tự do, có thể đi truy tìm cuộc sống mình muốn, thế nhưng, nửa đêm mộng về, hắn ôm lấy một thân ảnh mơ hồ, người nọ ôn nhu hôn hắn, nhẹ giọng gọi, “Tiểu Bùi.”

Hắn chìm trong mộng không muốn tỉnh lại, nghe thấy thanh âm y dịu dàng quanh quẩn bên tai, lại làm sao cũng thể thấy rõ mặt y.

Hắn sốt ruột, muốn gọi y ngẩng đầu, lại không cách nào khống chế chính mình trong mộng.

Tâm tình kịch liệt, liền thức tỉnh.

Hắn thở phì phò, đưa tay đến giữa hai chân, chậm rãi tuốt, lúc sắp tới cao trào, tựa như nghe thấy có người gọi hắn như trong mộng.

Tiểu Bùi.

Tiểu Bùi.

Đầu óc hắn trống rỗng, liền bắn ra.

Chỉ mới hừng đông, lại chẳng thể ngủ được.

Tâm tư rối bời, càng nghĩ càng đau lòng, liền lấy di động ra xem tình hình bạn bè.

Không nhìn còn đỡ, càng nhìn càng khổ.

Khúc Ninh rốt cuộc được như nguyện nuôi một con chó lông vàng thật to, rảnh rỗi liền theo Địch Giang nhà cậu ra ngoại ô dắt chó đi dạo.

Chú chó lớn vui vẻ chạy trên sân cỏ, Khúc Ninh liền chụp mấy tấm lên weibo khoe hạnh phúc.

Tuy rằng Địch Giang chẳng bao giờ có vẻ rạng rỡ, nhưng những chi tiết nhỏ cũng đủ rồi, có một tấm là Khúc Ninh nắm dây dắt, Địch Giang nắm tay cậu, ngón áp út hai người đeo nhẫn cặp, dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sáng.

Trời xanh mây trắng cỏ biếc, còn có người yêu.

Hắn thật hâm mộ Khúc Ninh, nhưng không phải ước ao cuộc sống đó của cậu.

Mà là ước ao Khúc Ninh sống đến thuần túy, cậu từ ban đầu đã tự biết mình muốn cái gì, mất đi không hối hận, lấy được liền quý trọng.

Mà chính mình, quanh đi quẩn lại, từ đầu đến cuối nhìn không rõ lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.