Bạn Xấu Thân Ái

Chương 7: Anh đẹp trai, thì ra chúng ta là cùng một loại người



Sự kiện “mắc mưa”đi qua, Lộ Thiên trực tiếp đem Phùng Dật liệt vào hàng kẻ thù số một, mỗi ngày phải thay mới những cách khác nhau châm chọc anh ấy một lần, nếu tôi vì Phùng Dật nói tốt một câu, hắn liền mắng tôi không tiền đồ, lâu dần tôi tùy hắn luôn, ai bảo lòng dạ đại thiếu gia nhỏ nhen như vậy.

Mấy ngày sau, Phùng Dật cũng không tìm tôi khó dễ nữa, chúng tôi còn giống như không quen biết, chẳng qua chỉ là quan hệ giữa nhân viên và cấp trên bình thường, tôi và anh đột nhiên trở nên rất xa lạ, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu, cũng nói toàn lời khách sáo. Mà tôi với Lộ Thiên quan hệ ngày càng thân mật, chúng tôi cùng ăn cùng ở hơn một tháng, giữa hai người căn bản đã không còn bí mật, nhưng tôi vẫn hơi chút băn khoăn, tôi thủy chung không có dũng khí đem chuyện mình đồng tính luyến nói cho hắn biết, chính là bởi vì có, cho nên mới sợ mất đi, tôi không dám mạo hiểm như vậy.

Có lẽ lâu ngày chung sống, bản tính con người bại lộ không bỏ sót, bạn sẽ phát hiện lúc bên cạnh hắn và lần đầu tiếp xúc vốn là hai người. Lộ Thiên là ví dụ điển hình, hắn bây giờ và hắn băn đầu tuyệt đối chênh lệch quá xa. Trên người hắn đầy thói hư tật xấu, độc mồm, ngủ ngáy, thần kinh thô không nhắc lại, hắn còn tự luyến, bá đạo, nhỏ mọn, không thích sạch sẽ…… Khuyết điểm bây giờ quá nhiều, thật là vạch đầu ngón tay đếm cũng không xong.

Kẻ tự luyến tôi từng thấy không ít, nhưng chưa từng chứng kiến kẻ nào tự luyến như hắn. Có lúc hắn soi gương chải đầu, chải chải đột nhiên cảm thán một câu, tại sao có thể đẹp trai đến như vậy?! Tôi ở một bên dở khóc dở cười, tôi biết Lộ Thiên trời sinh đẹp trai, nhưng cũng không thể tự mình khen mình a! Còn có, vị đại soái ca này đặc biệt thích soi gương, hơn nữa đã đạt tới trình độ phong ma (là gì vợi?) rồi, chỉ cần là thứ có thể phản quang đều sẽ bị hắn làm thành gương, ra đường lớn thì cửa kính quầy trưng bày, trên mặt đường thì cái vũng nước đọng, nhỏ thì cái sườn xe sáng chói (chém!), màn hình di động đều là đạo cụ để hắn tự mãn (1).

Tạm thời bỏ chuyện tự luyến này qua một bên đừng nhắc, ta quay lại nói về những tật xấu khác một chút. Ở cùng Lộ Thiên tối đó, tôi trên đại thể có thể xác định gia cảnh hắn không tệ, phải là con nhà có tiền. Mặc dù hắn không phải là thứ con nhà giàu chỉ biết hoa thiên tửu địa(2), nhưng vẫn khó bỏ xuống tính tự kiêu, nếu xảy ra xung đột với người ta, hắn là không ăn nửa điểm thua thiệt, cũng không nhịn được nửa điểm giận dữ, vả lại hắn còn có hơi bá đạo, lấy chuyện tập thể hình mà nói đi, hai chiếc xe đạp có tính năng tốt nhất trong phòng tất cả sớm đã thành đồ của hắn, nếu ai không có mắt cỡi lên, hắn cư nhiên có thể “mời” xuống như thường, tôi nói hắn bá đạo, hắn lại nói hắn có tính khiết phích, hắn nói yên xe dính đầy mồ hôi người khác, quá bẩn, nên không thể khác hơn chiếm đoạt một chiếc làm của riêng. Nhìn hắn mắc chứng khiết phích, nói vậy, hắn phải là một người vô cùng sạch sẽ. Nhưng sự thật cũng không phải như thế, ai muốn nói hắn thích sạch sẽ là lầm to! Hắn thật chú ý hình tượng bên ngoài của mình, nhưng về đến nhà hắn liền thay đổi ngay. Hắn thường chẳng rửa mặt chẳng rửa chân đã bò lên giường ngủ, tôi nói hắn đôi câu, hắn còn chê tôi dài dòng. Nếu mấy ngày không ra khỏi cửa, hắn có thể bấy nhiêu ngày không tắm, râu ria dài ra một đoạn lớn, hắn cũng lười cạo, nhất nhất mặc quần áo giày tất dơ bẩn an tâm sống cuộc sống của một tên dã nhân, cho đến lần nữa ra cửa nhà hắn mới tắm, bởi vì vốn dĩ hắn không đem mình sửa soạn hoàn toàn thì không thể ra ngoài gặp người.

Con người không thể nào thập toàn thập mĩ, mặc kệ hắn có nhiều thói hư tật xấu, tôi không ngại, tôi có thể nhẫn nhịn hắn hết thảy, bởi vì hắn đối với tôi rất tốt, tốt đến không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung. Hắn có thể kiên trì không nản đưa tôi đi làm, đón tôi tan tầm;  hắn có thể vì tôi mua tốt bữa trưa đưa đến trước mặt tôi; hắn còn có thể một niềm theo tôi, tôi muốn làm cái gì hắn sẽ phụng bồi tôi làm cái đó, thậm chí một câu oán hận cũng không.

Chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, tôi trở nên rất lệ thuộc vào hắn, tâm cũng mất đi thăng bằng, nghiêng về phía hắn. Mà Phùng Dật từ từ dạt ra khỏi thế giới của tôi, tôi không rõ ràng lắm, là tôi có lòng tránh hắn, hay hắn có lòng tránh tôi? Dù làm ở cùng công ty, chúng tôi có khả năng cả ngày không hơn một lần gặp mặt.

Song tôi cũng chẳng có tâm tư đi rối rắm mấy vấn đề này, bởi trước mắt còn có một vấn đề khó khăn, tôi rốt cục phải dùng phương pháp gì nói cho Lộ Thiên bí mật giấu giếm bấy lâu? Đương lúc đầu óc tôi dằn co, một cuộc gặp gỡ, bất ngờ làm tôi hiểu ra một ít chuyện.

Tôi nghe Lộ Thiên nhắc qua, hắn có ba người anh em tốt quan hệ đặc biệt thân thiết. Ba người này tính tình khác xa nhau, một trầm ổn nội liễm, một phi dương bạt hổ, còn một là thằng ngốc. Tôi đối với thằng ngốc kia đặc biệt thấy hứng thú, Lộ Thiên nói không ít chuyện lí thú liên quan đến cậu ta, ấn tượng sâu nhất chính là: có một lần cậu bị nữ sinh dây dưa, lá gan nữ sinh nọ đặc biệt lớn, không nên làm bạn gái cậu ta, cậu cự tuyệt nhưng không hiệu quả, nữ sinh người ta chính là nhận định hắn tuyệt không quay đầu, cuối cùng không thông, cậu ta nói với nữ sinh kia chỉ cần không làm người yêu bảo hắn làm bất cứ chuyện gì hắn cũng đáp ứng, nữ sinh thấy không có hy vọng liền muốn trút giận một chút, kêu hắn đứng ở quảng trường trung tâm chợ hát Quốc ca, hơn nữa phải hát năm mươi lần, tiếng không được quá nhỏ, bạn bè bảo cậu đừng coi lời nữ sinh kia ra gì, cậu lại nói mình làm thương tổn đối phương, phải làm tí chuyện bồi thường, kết quả cậu đi thật, ngẩn đầu ưỡn ngực, khẳng khái hiên ngang, đứng ở quảng trường trung tâm đem Quốc ca rống lên năm chục lần, vì vậy trong khoảng thời gian rất dài, chuyện này bị mọi người coi thành chuyện cười vui vẻ nói, ấy mà nhân vật chính của sự kiện vẫn không ngại, bất kể người khác nói cậu đần không thì nói cậu ngu, cậu ta đều có thể trả lại một nụ cười thật thà.

Lộ Thiên cưỡi xe chở tôi đến nhà hàng Tây hôm bữa, tôi đối với chỗ này có bóng ma, trước khi đi vào cố ý sờ sờ túi tiền, phát hiên bên trong căn bản không có mấy đồng. Lộ Thiên thấy tôi do dự không vào, cười an ủi: “Yên tâm vào đi, muốn ăn gì tùy tiện chọn, tự nhiên sẽ có người trả.”

Tôi bị hắn kéo vào, bạn bè hắn đến đông đủ cả, hướng chúng tôi vẫy vẫy tay.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, tôi cẩn thận quan sát mấy người ngồi đối diện.

Ngồi phía ngoài cùng là một người con trai thoạt nhìn dáng vẻ đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một thân áo khoác đen, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ, cho đến Lộ Thiên giới thiệu tôi cho bọn họ biết, y mới hướng tôi cười lễ phép một tiếng. Tên y là Chu Trì, chắc là cái người tính tình trầm ổn nội liễm đó.

Bên cạnh y ngồi một thanh niên ăn mặc rất thời thượng, người này thật nhiệt tình, đứng lên đưa tay về phía tôi: “Thì ra cậu là Tiểu Khuyên Lộ Thiên thường xuyên treo trên miệng, tôi tên Tần Hải, là anh em sát vách chơi từ nhỏ tới lớn của Lộ Thiên, tôi nghe hắn nói các cậu quen trong phòng tập thể hình? Tập hoài chả có gì vui a, đi PUB (3) khiêu vũ với tôi đi, dưới một tháng, đảm bảo thân thịt béo này của cậu toàn bộ biến mất vô ảnh vô tung.”

Chỉ cần đụng phải người hơi có chút nhiệt tình, tôi cũng không biết nên đáp lại thế nào. Cũng may Chu Trì thay tôi giải vây, y cầm cổ tay của Tần Hải, kéo cậu lại chỗ ngồi, ngoài miệng còn nói: “Tiểu Hải, đừng rộn.” Ngay lúc ấy thì, tôi trong lúc vô tình phát hiện trên ngón áp út bọn họ đeo hai chiếc nhẫn kiểu cách như nhau, chẳng lẽ bọn họ là một đôi tình nhân?

Không cho phép tôi nghĩ nhiều, người ngồi tận cùng bên trong hướng tôi cười cười, nụ cười có mấy phần hàm súc: “Chào cậu, tôi là Ngụy Diên Lâm.” Nói thật, kể ngay từ đầu, tôi liền cố ý nhìn cậu ta nhiều hơn mấy lần, cậu ta rất an tĩnh, cặp con ngươi kia luôn mang theo nụ cười thản nhiên, đường cong ngũ quan nhu hòa tỉ mỉ, da trắng nõn, vóc người thanh mảnh, là loại soái ca mắt một mí Hàn Quốc được yêu thích nhất.

Thời điểm tôi ở trong lòng khen cậu ta không dứt miệng, Lộ Thiên ở một bên chen vào nói: “Cậu ta chính là tên hát Quốc ca đó.”

Tôi đại 囧! Người này thoạt nhìn ôn hòa tốt bụng, trên người tỏa ra khí tức ôn nhuận nho nhã tự nhiên, tôi bây giờ không cách nào liên hệ cậu ta với thằng ngốc chung một chỗ.

Bạn bè Lộ đại soái ca tất cùng đều đẹp trai, ma tôi cùng họ ngồi chung một chỗ chả khác nào miếng lót. Không phải thường nói hoa tươi nhờ lá xanh đệm, còn hoa tươi xinh đẹp, mà không đệm lá xan, cũng sẽ trở nên cô tịch cùng thất sắc, chớ đừng nói chi là rực rỡ. Có tôi đây phiến lá xanh đệm lót, nhìn bọn họ này mấy đóa hoa tươi nở nhiều thịnh vượng, đến toàn bộ ánh mắt trong phòng tập hợp lại đây, tôi vẫn là lần đầu tiên bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy đó, trong lòng thấy không được tự nhiên, mặc dù biết mọi người không phải nhìn tôi, nhưng vẫn có đứng ngồi không yên.

Lộ Thiên đột nhiên đứng lên, đẩy tôi vào sát phía trong, còn ngồi thẳng người giúp tôi chắn những ánh mắt kia lại.

Tôi dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn, Tiểu Lộ tử, ngươi đúng là người hiểu rõ tâm tư trẫm nhất!

Tần Hải một bên âm dương quái khí: “Lộ Thiên, có người bá đạo như cậu sao? Người ta cũng không phải nhìn nhiều hai mắt Tiểu Khuyên, cậu cũng không vui hả? Nếu không tiếp thụ nổi, vậy thì đừng đem cậu ấy ra ngoài gặp người.”

Tôi bất bình thay Lộ Thiên: “Không có không có, anh ấy sợ tôi tự ti.”

“Tự ti?!” Tần Hải buồn cười nhìn tôi, “Lộ Thiên chẳng lẽ không nói cậu biết, cậu đã là người đẹp nhất trong mắt hắn rồi.”

Nghe vậy, tôi vừa sợ lại ngây người, nếu lời cậu ấy nói là thật, tôi nghiêm trọng hoài nghi mắt của Lộ Thiên bị tương hồ chất đống. Nuốt mạnh vài hóp nước miếng, tôi có thể miễng cưỡng khiếng mình lên tiếng: “Đẹp nhất…… Cậu đây là đang nói đùa với tôi sao……”

“Tôi không nói đùa với cậu, là chính miệng hắn nói cho tôi biết, không tin cậu hỏi hắn.”

Tần Hải liếc Lộ Thiên một cái, cười quỷ dị, vừa nhìn chính là không yên phận.

Lộ Thiên ho khan hai tiếng, biểu lộ có mấy phần lúng túng, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói thật tình: “Tôi xác định nói qua lời này, bất quá bị cậu ta bỏ qua mấy chữ, tôi lúc ấy nói như vầy, Tiểu Khuyên là người đẹp nhất trong những người lớn lên mập mạp tôi từng thấy.” Tiếp theo hắn còn nói, ngũ quan cậu rất đẹp, chẳng qua thịt trên mặt quá nhiều, cho nên ưu điểm đều bị che lấp hết. Mập chút thật thì rất đáng yêu, không có gì phải tự ti cả, tôi cảm thấy mập hay ốm cũng không quan hệ, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là được.”

Nghe xong những lời này, tôi còn chưa kịp đáp lại, Tần Hải đã bắt đầu làm ầm lên: “Tiểu Khuyên tui hông có lừa gạt cậu chứ, cậu đây trong mắt Lộ Thiên chính là người có dáng dấp đẹp nhất trên cõi đời này. Có câu nói như nào ta? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, phía sau không cần nói, ngươi hiểu!”

Cho tới nay tôi chẳng qua coi Lộ Thiên như anh em tốt, tôi cho hắn đối tốt với tôi hoàn toàn từ tình bạn. Bậy giờ tự nhiên bị người ta cười giỡn như này, tôi cảm thấy hơi không biết làm sao. Nếu như Lộ Thiên đối tôi mang tinh cảm đặc biệt, vậy tôi lại phải đối mặt hắn như nào?

Đương khi tôi cảm thấy bàng hoàng, Lộ Thiên gõ bàn một cái, nói với Chu Trì: “Quản tốt người của cậu.”

Những lời này không thể nghi ngờ là xác nhận phỏng đoán của tôi, Tần Hải và Chu Trì thật sự là một đôi tình nhân.

Chu Trì hướng tôi cười một tiếng như an ủi: “Miệng cậu ta luôn chạy đầy xe lửa (4) cậu đừng xem lời cậu ấy là thật.” Sau đó lấy một cốc nước cho Tần Hải, thấp giọng giáo huấn: “Em đàng hoàng một chút cho anh! Bô bô nói nửa ngày, cũng không biết khát nước, mau uống hết.” Bị dạy dỗ qua, Tần Hải quả nhiên trở nên đàng hoàng nhiều, chỉ là cậu ta vừa uống nước vừa làm mặt quỷ với Chu Trì, coi bộ giống như không thật sự nghe lời. Tôi tự nhiên thấy cậu ta thật không đứng đắn, có lẽ vừa rồi nói câu kia thật sự là nói đùa. Nghĩ tới đây, tâm tình thoải mái rất nhiều. Lại nhìn Lộ Thiên, biểu cảm tự nhiên, tựa như không hề để đoạn nhạc đệm vừa rồi kia trong lòng.

Sau, bữa cơm này ăn được coi như khoái trá. Lộ Thiên chọn cho tôi một phần bít tết bí chế, chính là cái loại lần trước hắn ăn đó, cái thịt bò bít tết này quả nhiên giống như hắn nói, ngoài giòn trong mềm, thơm ngon mọng nước, ngon không chịu nổi, hại tôi hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào bụng. Thấy vậy, Lộ Thiên đem phần của hắn cho tôi luôn, tiện tay còn giúp tôi cắt bò thành từng miếng nhỏ. Hắn tỉ mỉ phục vụ, khiến tôi cảm thấy rất ấm áp, rồi lại có hơt lúng túng. Bởi vì Tần Hải cứ hướng về phía tôi tễ mi động nhãn (5).

Từ đầu chí cuối, an tĩnh nhất là Ngụy Diên Lâm, cậu ta giống như một ôn văn nhĩ nhã thân sĩ, cái miệng nhỏ ăn bò bít tết, lẳng lặng nghe chúng tôi nói chuyện phiếm. Nghe được chuyện thú vị, liền cong môi cười một cái, còn là cái kiểu cười không lộ răng đó. Tôi thấy mình hỏng mất, ngươi ưu nhã như vậy, tại sao phải đứng trên quảng trường rống Quốc ca?!

Cơm nước xong, Chu Trì chủ động trả tiền, nghe nói y là người giàu nhất trong đám này.

Chúng tôi tạm biệt ở cửa.

Tần Hải đột nhiên nhảy tới trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: “Mau, chúng ta trao đổi số điện thoại.”

Đúng lúc Ngụy Diên Lâm cũng đứng ở bên cạnh tôi, cậu ấy lấy di động ra, nghiêng đầu nói với tôi: “Cũng trao đổi với tôi tí đi.”

Cứ như vậy, ba người chúng tôi đứng trong gió rét trao tay số điện thoại.

Bỏ di động vào trong túi, tôi đang chuẩn bị cùng Lộ Thiên về nhà, đột nhiên nghe Ngụy Diên Lâm nói với Tần Hải: “Tiểu Hải, cậu đổi số di động khi nào thế? Số kia sao không xài nữa?”

Tiếng Tần Hải nghe như có chút bất khả tư nghị: (6) “Tôi đổi lâu rồi, sắp hai năm! Chẳng lẽ tôi không nói cậu biết?!”

Ngụy Diên Lâm ồ một tiếng, sau đó nhỏ giọng thì thầm một câu, câu nói kia theo đồn đại đến tai tôi.

“Có lẽ tôi không chủ ý, chẳng trách tôi gọi cho cậu hai năm gọi làm sao cũng không được.”

Khóe miệng tôi có quắp, cõi đời này tại sao có thể có người ngu ngốc như vậy!

Đêm nay, tôi và Lộ Thiên không có cưỡi xe trở về.

Hắn đẩy xe, tôi đi nên cạnh hắn, dọc theo công lộ từ từ đi về.

Đèn đường mờ vàng chiếu trên mặt hắn, tôi phát hiện vẻ mặt hắn hơi ngưng trọng, liền đoán được hắn chắc chắn có lời muốn nói với tôi.

Quả bất kỳ nhiên (quả nhiên), sau khi chúng tôi đi hết mười phút, hắn đột nhiên mở miệng nói chuyện.

“Tiểu Khuyên, cậu cũng thấy, Tần Hải và Chu Trì đúng là tình nhân, bọn họ ở cùng nhau năm năm, tình cảm tốt vô cùng, cho nên tới bây giờ không muốn giấu giếm nữa. Tôi mang cậu đến gặp bọn họ, cũng không phải muốn lừa gạt cậu, bởi vì bạn bè tôi, cũng là bạn bè cậu, tôi hi vọng các cậu có thể hữu hảo chơi với nhau.”

“Yên tâm, tôi tuyệt đối có thể hữu hảo chơi chung với bọn họ, đồng tính luyến ái thật ra chẳng có gì, tôi có thể hiểu được.”

Lần đầu tiên Lộ Thiên chánh nhi bát kinh như vậy nói chuyện, tôi cảm thấy có chút buồn cười, nói thật, tôi rất nguyện ý cùng đám người kia làm bạn bè, bọn họ hữu hảo, nhiệt tình, chơi cùng bọn họ, tôi thấy rất tự tại rất tùy ý, thật thì còn muốn cám ơn Lộ Thiên, cám ơn hắn giới thiệu cho tôi mấy người bạn đáng giá thêm giao. Vả lại, vấn đề khó khăn quấy rối tôi hồi lâu đã đón nhận giải quyết, tôi không phải là tổng sợ Lộ Thiên không thể nào tiếp nhận chuyện tôi đồng tính luyến sao? Hắn nếu có thể tiếp nhận bạn bè hắn, khẳng định cũng có thể tiếp nhận tôi. Tôi thanh thanh giọng, chuẩn bị dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhạo báng nói cho hắn biết chân tướng, không chừng còn có thể dọa hắn giật mình. Nhưng tôi còn chưa có mở miệng, Lộ Thiên chợt dừng bước, xoay người chằm chằm nhìn tôi.

Một giây kế tiếp, thanh âm nhẹ hơn cả gió bay vào lỗ tai.

“Tiểu Khuyên, rất lâu về trước, tôi đã nhìn ra cậu là gay, sở dĩ không có công khai, là bởi vì cậu sợ mọi người biết cậu thích đồng tính, cậu tự ti, cậu sợ người khác biết được sẽ khinh bỉ cậu. Liên quan tới chuyện này, tôi không biết ranh giới cuối cùng của cậu ở đâu cả, cho nên không muốn tùy tiện khiêu chiến cái ranh giới cuối cùng đó. Hôm nay tôi giới thiệu bạn bè cho cậu biết, nhưng thật ra là muốn nói với cậu, cậu và tôi là cùng một loại người, ở trước mặt tôi cậu không cần tự ti, không cần sợ hãi, chị cần chân thật làm chính mình, vui vẻ là được rồi.”

(1) Xú mỹ (tiếng Anh là “smug” (adj)): Ý chỉ thiển cận mà tự mãn, bảnh choẹ.

(2) Hoa thiên tửu địa: Như là ăn chơi trác táng vậy đó. Hoa chỉ kỹ nữ, gái.

(3) PUB (Public house): Nhà công cộng. Nhà công cộng là loại nhà dân dụng được thiết kế xây dựng nhằm phục vụ các hoạt động chuyên môn nghề nghiệp, hay để thoả mãn các nhu cầu sinh hoạt văn hoá, tinh thần cũng như vui chơi, giải trí của con người.

(4) Miệng chạy đầy xe lửa: Ý chỉ người nói khoác, người nói chuyện cực kỳ không đáng tin cậy.

(5) Tễ mi lộng nhãn: Nháy mắt ra hiệu, chọc ghẹo…

(6) Bất khả tư nghị: Vượt ngoài lí luận, không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.