Mễ Tình ở công ty ba ngày, nhưng chưa làm được việc gì thực sự.
Phần lớn thời gian Tiêu Cố đều xử lí tài liệu, hợp đồng trong phòng. Thi thoảng anh cũng sẽ ra ngoài, nhưng anh đã có một trợ lí toàn năng, nên thư kí như Mễ Tình không có đất dụng võ.
Nhưng ba ngày nay đi theo Tiêu Cố tham dự không ít cuộc họp lớn nhỏ, nên cô cũng nắm được một số tình huống của công ty.
Thấy đã hơn 12 rưỡi rồi mà Tiêu Cố vẫn ngồi trên ghế xem hợp đồng, Mễ Tình không nhịn được, đi đến gõ tay vào bàn anh: “Tổng giám đốc Tiêu.”
Tiêu Cố đang cắm cúi trong đống tư liệu chợt ngẩng đầu, mờ mịt nhìn cô, rồi cụp mắt nhìn giờ ở góc phải máy tính.
Bữa trưa của Mễ Tình đều do Tiêu Cố sai trợ lí đi mua ở nhà riêng, không những đầy đủ dinh dưỡng mà còn ngon miệng, hợp vệ sinh.
Mễ Tình bụm miệng cười, nhìn anh nói: “Em muốn hỏi anh, anh không đói à? Có phải làm tổng giám đốc cũng như đắc đạo thành tiên không, có tác dụng giúp người ta không cần ăn uống?”
Mấy ngày nay ở trong phòng làm việc của anh, cô chủ yếu nhìn anh làm việc. Anh vô cùng bận rộn, ngoại trừ mấy chuyện cần thiết phải thông báo, dường như nói chuyện thôi cũng quá lãng phí thời gian với anh. Nghỉ ngơi thì càng không cần phải nói, nếu không phải có Mễ Tình ở đó, đoán chừng anh còn quên ăn quên uống.
Nhưng dù vậy, anh vẫn cố ngày nào cũng về nấu cơm, Mễ Tình muốn tự nấu, anh cũng chỉ để cô hỗ trợ.
“Tổng giám đốc Tiêu, sức khỏe rất quý giá. Tuy anh còn trẻ nhưng cũng không thể liều mang thế này.” Mễ Tình nói mấy lời này suốt hai ngày nay rồi, lần nào Tiêu Cố cũng tiếp thu, nhưng hôm sau anh vẫn liều mạng như thế.
Cuối cùng Tiêu Cố cũng khép tập hợp đồng lại, cười: “Bình thường anh rèn luyện nhiều, sức khỏe rất tốt. Chừng ấy công việc chưa đánh gục được anh đâu.”
Mễ Tình phản bác: “Sức khỏe là thứ tích lũy từng ngày, tích tiểu thành đại, nhưng anh không thể ỷ vào việc mình còn trẻ mà mặc kệ như thế.”
Tiêu Cố cười. Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ, trợ lí Tiêu Cố mang theo một hộp thức ăn đi đến: “Xin lỗi tổng giám đốc Tiêu, hôm nay trên đường bị kẹt xe.”
Anh ta vừa nói vừa để hộp thức ăn trên bàn gần ghế salon, rồi tự giác ra ngoài.
Tiêu Cố cũng đứng lên, kéo Mễ Tình đến ghế salon: “Ăn cơm đã.”
“Vâng.” Mễ Tình đi đến, mở hộp thức ăn, mùi thơm nức mũi phảng phất.
Hôm trước, khi Tiêu Cố ăn cơm trưa chung với cô, tài liệu không rời tay, Mễ Tình ác liệt kháng nghị, Tiêu Cố đành phải thay đổi. Gắp cho Tiêu Cố một miếng thịt bò, Mễ Tình nói như bà mẹ đang căn dặn con trai chuẩn bị thi vào cao trung: “Anh ăn nhiều thịt một chút, gần đây vất vả quá rồi.”
Nếu như trước kia cô còn chưa hiểu vì sao anh phải đưa Cẩu Đản đi, thì bây giờ cô chỉ biết cảm thán, may mà đưa Cẩu Đản đi rồi.
Cô thật sự không muốn làm tăng gánh nặng của Tiêu Cố. Tuy nói thế hơi có lỗi với Cẩu Đản, nhưng… lần sau đi thăm nó cho nó nhiều thịt một chút!
Tiêu Cố nhìn miếng thịt bò Mễ Tình gắp cho, cười, lại gắp cho cô một miếng: “Em mới cần ăn nhiều thịt ấy.”
Từ khi Mễ Tình mang thai, anh đã nhiều lần nghiên cứu thực đơn cho phụ nữ có thai. Phòng bếp để một chồng sách lớn. Còn có cả mấy quyển sách kiến thức cơ bản về việc mang thai nữa, không chỉ có anh xem, anh còn ép Mễ Tình đọc cùng.
Cứ là đồ tốt cho phụ nữ có thai trong sách giới thiệu là anh mua hết về nhà, Mễ Tình cảm thấy sau khi sinh con xong, cô ít nhất phải béo lên hai mươi.. à không, ba mươi cân!
Sau một đợt gắp thức ăn cho nhau, hai người vui vẻ ăn xong.
Thu dọn hộp cơm trưa của hai người để buổi tối mang về rửa, hôm sau lại đưa cho trợ lí, lúc đó chỉ cần lấy giấy lau qua là được, Tiêu Cố dọn dẹp xong, để sang một bên.
Mễ Tình biết Tiêu Cố chuẩn bị làm việc tiếp, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng, chưa đến một rưỡi.
Giờ làm việc buổi chiều ở công ty là hai giờ, cô đứng lên, nói với anh: “Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu làm việc, em muốn ngủ trưa.”
Tiêu Cố gật đầu, nói: “Em vào phòng nghỉ ngủ đi, đến giờ anh gọi dậy.”
Mắt Mễ Tình hiện lên toàn ý không tin tưởng, Tiêu Cố đã từng nói vậy một lần, nhưng xế chiều lúc đó Mễ Tình mới tỉnh dậy, chạy ra hỏi Tiêu Cố vì sao không gọi cô. Anh chỉ đáp, bận rộn quá quên mất.
Mễ Tình lúc đó rất tức giận, chẳng nhẽ người thư kí thân cận này không tồn tại à? Mình bỏ bê công việc cả ngày mà ông chủ không phát hiện ra!
Hơn nữa, hai người còn ở chung phòng làm việc!
Sau này cô nghĩ kĩ lại, hình như Tiêu Cố cố tình không gọi mình. Sau khi mang thai, cô dường như thích ngủ hơn trước, chắc anh để cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
Cô nghĩ đến đấy, lao tới ôm tay Tiêu Cố, dính như keo: “Em không quen ngủ một mình, anh ngủ với em.”
Tiêu Cố hơi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có ý cười nhàn nhạt. Anh đưa tay xoa đầu cô, dụ dỗ: “Ngoan, tự đi ngủ đi, anh còn nhiều công việc cần xử lí.”
Mễ Tình trề môi, vẻ uất ức: “Tiêu Cố, sau khi kết hôn anh thay đổi rồi, bảo anh ngủ với em anh cũng không chịu.”
Tiêu Cố buồn cười, đang suy nghĩ dỗ cô thế nào, cô đã bắt đầu càu nhàu: “Anh không muốn ngủ với em thì muốn ngủ với ai. Nói đi?”
Tiêu Cố: “…”
Anh nhẹ nhàng kéo Mễ Tình lại, hôn một cái: “Bây giờ đi ngủ với em, công chúa nhỏ.”
Mễ Tình cười đắc ý, kéo Tiêu Cố vào phòng nghỉ. Cô mở cửa, vội vã cởi áo khoác của anh, đẩy anh nằm xuống.
Tiêu Cố ôm trán, tiếng cười không ngừng truyền ra từ cổ họng: “Công chúa nhỏ, em vội vã đến thế à?”
Mễ Tình cũng cởi áo của mình, nằm xuống cạnh anh: “Anh không biết phụ nữ cũng có thể như sói như hổ à?”
Tiêu Cố lại cười, ôm Mễ Tình, hôn cô.
Sau một nụ hôn sâu, Mễ Tình thở hổn hển. Cô ôm Tiêu Cố, mặt ửng hồng: “Tiêu Cố, bây giờ anh bận rộn như thế, có phải mệt lắm không?”
Trong lòng Mễ Tình hơi tự trách, khi đang anh đang yên làm kinh doanh tiệm Xuyến Xuyến, chỉ cần lấy tiền, đánh mạt chược, dắt chó đi dạo. Nhưng vì kết hôn với cô, anh không thể không trở về, nhận việc ở công ty, sau này còn giúp cô việc ở Mễ thị.
Nhưng xui xẻo hơn, ở giai đoạn vất vả này, cô còn đang mang thai, không những không giúp được gì cho anh, mà còn khiến anh càng tốn công chăm sóc mình.
Tiêu Cố vuốt tóc bên mặt cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính như tiếng đàn dương cầm: “Anh muốn mỗi lần mệt mỏi, mở mắt ra là thấy em.” Anh nói rồi hôn Mễ Tình, “Em có thể truyền cho anh sức mạnh.”
Vốn là lời tâm tình, nhưng Mễ Tình không nhịn được cười phá lên: “Nếu anh là thủy tủ Popeye thì em là rau chân vịt à?”
Tiêu Cố cũng bật cười: “Được rồi, không phải em nói muốn ngủ trưa à? Nếu không ngủ anh đi làm đấy.”
“Vâng.” Mễ Tình nghe lời nhắm mắt lại, Tiêu Cố lấy điện thoại đặt báo thức hai giờ, rồi cũng nhắm mắt.
Dường như bởi vì quá mệt mỏi, Tiêu Cố ngủ rất sâu, tưởng như một giây trước vừa nhắm mắt lại, giây sau đồng hồ đã reo vang.
Anh nhíu mày, tắt báo thức. Mễ Tình cũng bị đánh thức, Tiêu Cố thấy cô định ngồi dậy, ôm cô nói: “Em ngủ tiếp đi, chốc nữa anh gọi em.”
Hình như vì ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’ nên Mễ Tình không bao giờ tin cái ‘chốc nữa anh gọi em’ của Tiêu Cố. Cô đứng lên mặc áo khoác, cười với anh: “Em không ngủ, em muốn đồng cam cộng khổ với anh cơ.”
Tiêu Cố cười, đứng dậy nhìn cô: “Nhưng anh không thể đồng cam cộng khổ với em lúc này.”
Anh nói rồi nhìn lướt qua bụng dưới Mễ Tình.
Mễ Tình: “…”
Cô thiệt thòi quá, mang thai vất vả chỉ có cô chịu!
Buổi chiều vẫn làm công việc mọi ngày, Tiêu Cố chìm trong việc. Nhưng bốn giờ hôm nay, Cố Tín gọi điện tới.
Tiêu Cố chỉ nhìn lướt qua màn hình, nhìn tên người gọi để quyết định có nghe không.
Nhìn tên Cố Tín, lúc đầu anh định cúp máy, nhưng nghĩ có thể vì Thiên Thiên xảy ra chuyện gì, nên anh vẫn nghe.
Dường như điện thoại vừa nhận xong, giọng nói tràn ngập oán trách của Cố Tín đã vọng lại: “Tiêu Cố, chó của anh bị làm sao thế! Em viết nhạc trong phòng, nó ở ngoài học tiếng sói tru, chó nhà hàng xóm bây giờ cũng tru như sói rồi!”
Tiêu Cố bị cú điện thoại này chọc cười, anh thấy nhận điện quả nhiên sáng suốt.
Nghe được tiếng cười của anh, Cố Tín càng bực bội: “Anh còn cười à? Phải làm sao bây giờ?”
Kèm theo câu nói này là tiếng sói tru của Husky: “Ào hú —–“
Tiêu Cố bật cười, cảm thấy tên Hao Thiên Khuyển Cố Tín đặt cho nó cũng đúng: “Anh bảo em dắt nó đi dạo, em có dắt không?”
“Có chứ.” Giọng Cố Tín mang theo sự chột dạ, “Ngày đầu tiên có.”
Ngày đó bởi vì cậu vừa đón Husky về nên thấy mới mẻ, dắt nó ra ngoài chơi. Không ngờ nó ra ngoài quá phấn khích, không phải anh dắt nó, mà là bị nó dắt.
Tiêu Cố nói: “Nếu Husky không được vận động đủ sẽ làm loạn, nó chưa dỡ ngói nhà em thì vẫn còn quý em lắm rồi đấy.”