Trăng đêm nay trắng bạc, bóng đêm che phủ tất cả, màu trắng lạnh lẽo hoà cùng màu xanh đen của sự tĩnh mịch tạo thành một mảnh nhu hoà tuyệt mỹ, bất luận là gì nó cũng vẫn như vậy không thay đổi. Thỉnh thoảng trên cây ngô đồng chậm rãi rơi xuống một phiến lá, càng làm bức tranh về đêm trở nên sống động tuyệt diệu có một không hai.
Vi Cảnh Sính đứng bên song cửa trong suốt, nơi phiến lá rơi xuống, hắn im lặng nhàn nhã ngắm nhìn cảnh sắc lưu động của bóng đêm tĩnh mịch, lòng hắn dần nổi lên từng đợt cảm giác bi thương quen thuộc.
Hắn không còn nhớ mọi chuyện bắt đầu từ bao nhiêu năm về trước, theo trí nhớ của hắn thì có lẽ đã hai mươi sáu năm trôi qua rồi. Hằng năm, cứ vào những đêm của cuối thu, ánh trăng sẽ lại sáng tỏ nơi này, vào lúc đó mọi bi thương cùng thống khổ sẽ tập trung lại trong đầu hắn, khiến hắn phải có một đêm không thể ngủ được.
Cũng không hiểu được loại cảm giác bi thương thống khổ lòng người này từ đâu mà có, nhưng dù cho có hận hay oán cũng không đáng để hắn phải nghĩ nhiều, hắn chỉ đơn thuần là đem tất cả chôn vào nơi sâu nhất của tâm can, cái nơi mà đã phát sinh ra cảm xúc này. Buồn cười hơn nữa là người như hắn mà lại bị loại cảm xúc này làm tổn thương nhiều đến như vậy.
Ánh trăng đêm nay xem ra cũng giống như hắn.
Vi Cảnh Sính nhấp một chút cà phê nóng, hắn có chút cô độc. Cơ thể của hắn trong vô thức đã dần tiếp nhận loại cảm giác này. Với hắn, ngồi một mình thưởng thức ánh trăng đêm không phải là việc khó, bởi lẽ thói quen nhiều năm qua đã đem phần tâm tình để nó ngủ sâu tại một nơi yên ổn trong lòng hắn, một cách nghĩ có phần khiến bản thân phải mệt mỏi.
Cho nên, dù là một đêm thức trắng không ngủ thì ngày mai hắn vẫn luôn có tinh lực để xử lý đám công việc bề bộn cùng mấy vụ xã giao nhàm chán.
Ánh trăng đêm nay thoạt nhìn so với trước hình như có chút khác lạ……
Vi Cảnh Sính ngẩng đầu chăm chú nhìn vầng sáng nhu hoà phát ra từ ánh trăng lưỡi liềm, dường như trong ánh sáng trắng bạc kia có phát ra ánh sáng tím mê hoặc lòng người, thực sự nhìn rất đẹp.
Lần thứ hai cầm lên tách cà phê, nhấp một ngụm, một vị chua sót tan ra nơi đầu lưỡi rồi lan dần xuống bụng, sau đó, trôi đến tận đáy lòng.
Bỗng nhiên, trong nháy mắt một bóng đen vượt qua hệ thống bảo vệ dày đặc của bức tường cao vút, thu hút toàn bộ sự chú ý của Vi Cảnh Sính. Bóng đen dễ dàng nhảy lên đầu tường, rồi nhẹ nhàng đáp xuống hoa viên, động tác nhanh gọn cho thấy đây là kẻ có võ công cao.
Tronh vài giây đó, Vi Cảnh Sính không khỏi trừng mắt nhìn về phía tường, thế nhưng… hệ thống an ninh trên tường hoàn toàn không có phản ứng gì! Làm sao có thể?
Nhưng tình hình lúc này không cho hắn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, như có trực giác mách bảo, hắn rất nhanh nhẹ nhàng lao ra cửa phòng. Thật không ngờ, vừa bước vào hoa viên, một mảnh vải nhanh chóng bịt lấy miệng hắn, sau một khắc, hắn liền lâm vào hôn mê không còn biết trời đất gì nữa……
Không biết đã qua bao lâu, khi hắn dần thanh tỉnh thì phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường trong phòng mình. Thế nhưng miệng vẫn bị bịt kín, tay chân không thể động đậy. Giờ đây ý thức của hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Đang lúc hắn không để ý, từ phòng tắm truyền đến tiếng nước rất nhỏ làm cho hắn hơi sợ… Chẳng lẽ kẻ bắt cóc đó vẫn còn ở trong căn phòng này?
Kế tiếp hắn muốn làm gì? Mưu sát hay bắt cóc?
Không kịp nghĩ nhiều, tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nghe được từ trong phòng truyền ra, Vi Cảnh Sính nhanh chóng nhắm mát làm bộ chưa hề tỉnh giấc.
“Ta biết ngươi đã tỉnh” Một thanh âm lạnh như băng, tên đó cúi đầu ghé vào tai hắn nói, cứ như là nhìn rõ tâm hắn vậy. Thanh âm lạnh lẽo kia đã vạch trần hắn không thương tiếc “Ta không giết ngươi, cũng không bắt cóc ngươi”
Vi Cảnh Sính đành phải mở mắt, ngay lúc đó, hắn gần như ngẩn người…… Tên trộm này đem hắn gói như cái bánh chưng. Thế nhưng y lại không mang vẻ đáng sợ như hắn tưởng tượng, chỉ có thể mô tả dung nhan tên này bằng một từ thanh lệ. Băng dã sáng sủa tựa Minh Nguyệt, khí chất thần bí hoang dại của bóng đêm.
“Ta cũng không phải trộm” Lại một lần nữa nhìn thấu ý nghĩ của hắn, tên này đem miệng vết thương trên vai buộc chặt một cách thành thục, y liếc mắt nhìn Vi Cảnh Sính một cái liền không nói thêm gì. Chỉ ngồi dựa vào thành ghế sa lông nhắm mắt im lặng tĩnh dưỡng.
Chỉ là trong lúc ngủ tên trộm này vẫn bảo trì cảnh giác cao như trước.
Vi Cảnh Sính đưa mắt nhìn lên khuôn mặt tuyệt mỹ rồi lại nhìn lên trên miếng vải có đượm chút máu nơi vai.
Miệng vết thương dường như rất nặng, hơn nữa dựa theo hình dạng đường vết máu thẩm thấu ra ngoài thì vết thương có lẽ do đao gây nên. Có thể tên này vì trốn tránh kẻ truy sát nên mới xông vào nhà hắn tị nạn.
Nếu thật đúng như hắn đoán thì hắn chỉ cần giữ yên lặng thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Một bên bình tĩnh vì sự an nguy bản thân, một bên tập trung tinh thần quan sát từng hành động nhỏ của Hắc y nam tử cùng gương mặt tuyệt mỹ không đổi sắc. Vi Cảnh Sính ngạc nhiên khi phát hiện ra bản thân lại bị mê đắm bởi dung nhan thanh lệ của y, hắn không thể đem tầm mắt của mình rời khỏi dung nhan tuyệt mỹ kia.
Yên lặng nhìn y thật lâu, ánh sáng rạng Đông đã chậm rãi chiếu sáng màn đêm ngoài cửa sổ, cảm giác được ánh sáng bên ngoài thay đổi, y chậm rãi mở mắt.
Ngay lúc ánh sáng mỏng manh đó vừa xuất hiện, hắn đã thấy được đôi mắt của y, Vi Cảnh Sính không khỏi lắp bắp kinh hãi, bởi từ trước đến nay hắn chưa từng thấy qua đôi mắt nào tuyệt mĩ đến vậy. Sạch trong như nước, kết tinh trong dòng nước đó chính là sắc thạch anh của cây tử đàn, tuy băng lãnh nhưng đẹp yêu dã.
“Dũng khí của người rất đáng khen” Hắc y nam tử mặt không đổi sắc đến bên người Vi Cảnh Sính, chậm rãi giải khai dây thừng đã trói hắn suốt đêm “Ngươi là người thứ hai có thể bình an vô sự mà nhìn ta như vậy đấy”
“Vậy ra đó là cái giá của việc ta bị trói suốt đêm sao?” Vi Cảnh Sính bước đến trước mặt người kia chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt tục kia, không sợ hãi hỏi lại.
Không nghĩ hắn sẽ đáp lời, Hắc y nhân lạnh lùng liếc mắt một cái, thong dong cầm lấy chiếc áo khoác màu đen xếp gọn trên ghế sa lon khoác lên người, hướng đến ban công sau cửa sổ. Ngay lúc y chuẩn bị nhún người nhảy xuống, Vi Cảnh Sính đang nhìn y chăm chú không rời thì như bị ai đó thao túng, thì thào nói ra một cái tên mà chính hắn cũng chưa từng nghe qua bao giờ…… “Hi Chiếu……”
Hắc y nam tử kinh hãi, hành động dứt khoát ban nãy của hắn ngay tức khắc dừng lại nửa giây, chỉ vừa đúng nửa giây… “Ngươi hình như lộn ta với người nào đó rồi!”
Thanh âm không mang theo cảm tình vang lên khiến Vi Cảnh Sính rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn còn chưa kịp lấy lại tỉnh táo thì Hắc y nam tử lại chuẩn bị nhảy xuống lầu hoà vào bóng đêm. Dưới tình thế cấp bách, hắn bất giác la lên: “Từ từ đã!”
Hắc y nam tử quay đầu nhìn hắn một cái. Con ngươi ánh tím rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
“Thương thế của ngươi không ổn, đừng mạo hiểm nhảy từ trên lầu xuống phía dưới như vậy. Hiện tại ở đây cũng chưa có ai thức giấc, ngươi cứ theo cửa chính mà đi, không ai phát hiện đâu”
“Không cần”
Âm thanh từ miệng y phát ra hơi thở trầm thấp, rất nhanh liền biến mất trên ban công mang phong cách Châu Âu hoa lệ, chỉ để lại ánh sáng mờ nhạt yên tĩnh của bình minh cùng màu trắng bạc của ánh trăng còn vương lại nơi bầu trời. Vi Cảnh Sính nhìn bóng người thon dài màu đen dần biến mất trong ánh sáng mờ nhạt đó, trong lòng không hiểu vì sao liền truyền đến cảm giác cô độc.
Trở lại tổng bộ thì trời cũng đã sáng.
(Anh Hắc y nam tử tên là Huyền nên mình sẽ gọi bằng Huyền luôn ^^)
Mới mở cửa bước vào, Huyền đã nhìn thấy Hàn Luân đang bất an đi tới đi lui trong đại sảnh. Hàn Luân nhìn Huyền lập tức phát hiện miệng vết thương trên bả vai vẫn còn đang rướm máu. Hàn Luân đương nhiên sẽ không chịu đứng yên, sắc mặt liền trở nên luống cuống…… “Huyền, ngươi bị thương”
“Vết thương nhỏ thôi, không cần phải ngạc nhiên thế. Băng bó một chút là tốt rồi” Huyền nói qua loa.
“Không đúng”
Ánh mắt quan tâm lo lắng của Hàn Luần vẫn không chút thay đổi, bên trong còn chứa chút cảm giác đau lòng. Đến bên cạnh Huyền, Hàn Luân cẩn thận xem xét miệng vết thương nơi bả vai.
“Lan, mau đem tiểu tử Mục Đức kia đến đây”
Lan nãy giờ yên lặng đứng sau Hàn Luân không nói gì, sau khi nghe lệnh liền gật đầu bước nhanh ra ngoài.
“Không cần gấp, không chết được đâu” Huyền thản nhiên quơ quơ tay ý bảo Hàn Luân hắn không sao, rồi hắn ngồi xuống cái ghế sa lon được đặt trong đại sảnh.
“Tại sao lại bị thương?” Hàn Luân vẫn bình tĩnh như trước hỏi Huyền, nhưng ngữ khí thì lại cứ như là bão sắp đuổi đến nơi vậy.
“Tên đó đã nhận được tình báo từ trước, nên hắn đã thiết lập cơ quan khắp nơi, khiến ta phải chui đầu vào lưới” Vẻ mặt Huyền có chút âm trầm cùng châm chọc “Chỉ thiếu chút nữa hắn có thể khiến ta biến mất khỏi thế giời này, nhưng không hiểu vì sao ngay lúc nhìn thấy ta hắn lại ra lệnh bắt sống. Đáng tiếc, quyết định lần này chính là sai lầm lớn nhất trong đời hắn.”
“Trước sau gì ngươi cũng sẽ không đem tên đó đuổi cùng giết tận, dù hắn có quyết định sai hay không thì cũng như nhau cả thôi” Hàn Luân đè nén tức giận không kìm được trong lòng, cẩn thận mở ra mảnh vả đang trói chặt lấy miệng vết thương.
Huyền hơi hơi vuốt cằm “Thành thói quen mất rồi”
Hàn Luân chăm chú nhìn đôi mắt có chút mệt mỏi của Huyền: “Đáp ứng ta, lần sau phải cẩn thận có được không?”
“Ta sẽ cố”
Chỉ có ở trước mặt Hàn Luân thì Huyền mới có thể thản nhiên lộ ra một nụ cười rất nhạt này.
“A! Người xinh đẹp nhất thiên hạ của ta đang ở nơi nao? Sao lại để bản thân bị thương chứ? Nghe được tin đó thiếu chút nữa ta đã chết vì đau lòng đấy!” Thân ảnh Mục Đức rất nhanh liền xuất hiện ở cửa đại sảnh, sau khi nhìn thấy chỗ Thanh Huyền đang ngồi, hắn lập tức trở thành sắc lang tốc độ nhanh như chớp phóng thẳng đến Huyền. “Bảo bối, có bị thương nặng hay không?” Soạt “AAAAAA……!” Ngay sau đó, không ngoài dự đoán, một tiếng hét thảm liền vang lên. Tiếc rằng đây không phải tiếng hét của Huyền mà là của chính Mục Đức. Tên Mục Đức này không rơi vào lòng của mỹ nhân như ý nguyện mà là đâm thẳng vào bức tường thịt rắn chắc kiên cố của Hàn Luân.
“Ngươi chết ta cũng không quan tâm, chẳng qua là ngươi phải giúp Huyền trị liệu thật tốt miệng vết thương đã rồi hẵng đi tìm cái chết” Hàn Luân thanh âm không mang chút cảm tình từ trên đỉnh đầu Mục Đức nói vọng xuống.
“Lão đại, lời chào hỏi thật tàn khốc nga, dám bảo ta đi tìm cái chết!” Mục Đức một bên nháy nháy mắt đưa tay nhẹ nhàng vân vê cái mũi mém chút đã bị biến dạng, một bên giả vờ bi thương khóc lóc kể lể.
“Mất ngươi với ta không sao cả” khoé mắt Hàn Luân hiện ra chút ý cười “Với lại có thể giảm bớt một ít chi phí không cần thiết”
“A! Lão Đại, tâm hồn thuần khiết của ta đã bị lời nói của ngươi đâm đến máu tươi đầm đìa rồi, thật là kẻ ác độc mà!” Mục Đức một bên xướng tác câu giai (nói một câu cãi một câu ^^) đáp lại Hà Luân, một bên lấy từ túi ra một loạt các dược phẩm trị liệu vết thương. Mục Đức cùng đám dược liệu như làm trò ảo thuật, thật cẩn thận khử trùng vết thương trên vai Huyền.
“Ngươi chuyên tâm một chút vào, nếu có gì sơ xuất, ta sẽ mang ngươi đi cho cẩu ăn” Hàn Luân tiếp tục đe doạ nhìn khuôn mặt vẫn đang cười hì hì của Mục Đức.
“Huyền thân ái, ngươi nghe kìa, trên thế giới này còn Thiên Lý sao? Tôi làm việc cho Lão đại như trâu như ngựa, kết quả là bị hắn ta mang đi cho cẩu ăn! A!”
Huyền không đáp lại, trên mặt hiện lên nụ cười như ẩn như hiện.
“Không bắt ngươi đi cho mèo ăn đã là nhân từ lớn nhất của ta rồi!” Hàn Luân hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn động tác băng bó vô cùng chuyên nghiệp của Mục Đức.
“Này, Lão Đại, ngươi có khuynh hướng kì thị động vật thật nga, tiểu miêu đáng yêu làm sao lại mang đi so sánh với mấy con cẩu hung hãn đó được? Ta tình nguyện làm đồ ăn cho Tiểu Miêu nha” Mục Đứa vừa đùa giỡn vừa từng bước băng bó chính xác gọn gàng vết thương cho Huyền “A! Xong rồi! Thật là một kiệt tác hoàn mỹ nha!” Mục Đức nghiêng đầu về trước, như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật do mình tạo ra từ việc ‘gói ghém’ vết thương của Huyền, vừa tự khen bản thân vừa đứng lên.
“Được rồi, giờ ngươi có thể tự mình đi làm đồ ăn cho những bé Mèo đáng yêu rồi” Hàn Luân tựa tiếu phi tiếu nhìn Mục Đức mắt đầy những tia lửa giận “Ta sẽ không cản ngươi”
“A! Vì sao vậy? Ta không phải đã hoàn thành công việc xuất sắc sao?” Mục Đức than thở khóc lóc lên án.
“Đó là do chính ngươi đề nghị, ta chỉ thành toàn cho ngươi mà thôi”
Hàn Luân chuyển mắt nhìn về phía Huyền ngồi một bên lẳng lặng xem họ đấu võ mồm, ôn nhu nhìn hắn nói: “Đi ngủ đi, ngươi hiện giờ phải nghỉ ngơi cho thật tốt vào”
“Đúng đúng!” Một giây trước, bởi vì chiến võ mồm thất bại, Mục Đức bất đắc dĩ đem huyết lệ cùng sỉ nhục nuốt vào bụng, vừa nghe chuyện tình liên quan đến Huyền thì đã lập tức lấy lại tinh thần “Tuy rằng miệng vết thương trên vai ngươi không nghiêm trọng, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng tốt trong một thời gian, còn nữa, lúc đi tắm tránh vết thương đụng đến nước”.
Huyền không nói gì, chỉ gật đầu, đứng dậy đi lên lầu trên.
Nhìn theo bóng Huyền dần biến mất trên lầu, vẻ mặt nhu hoà của Hà Luân ban nãy lập tức biến thành dày đặc sát khí, hai tròng mắt phát ra hàn quang khiến người khác không rét mà run… “Trước hoàng hôn ngày hôm nay nhất định phải diệt trừ toàn bộ thành viên cùng những kẻ thuộc bang Phi Long, kể cả nữ nhân và trẻ con cũng giết không tha. Nhớ đừng để lại bất cứ dấu vết gì”
“Đã rõ” Thanh âm trầm thấp mà hùng hồn vang lên sau lưng Hàn Luân, giờ phút này Mục Đức cùng Hàn Luân giống nhau, cả hai như một người khác, hoàn toàn không giống hai kẻ cười đùa vô hại như lúc nãy.
“Đặc biệt là ả tiện nhân cùng đứa nhỏ có ý đồ muốn nhúng chàm (tranh giành ^^) Huyền, cả những kẻ dám cả gan thương tổn Huyền, phải làm cho chúng hưởng thụ một chút thống khổ của việc cận kề cái chết.”
“Phải”
Vi Cảnh Sính đứng trước bức tường thuỷ tinh màu lam nâu rất lớn, trên người mang theo một chút cảm giác cô độc, hắn buồn bã chà chà chân vào tường. Hắn nhìn xuống mặt đường phồn hoa màu xám bên dưới, nhìn dòng người như một con sông nước chảy bèo trôi, người người đi lại vội vàng tấp nập. ()
(Ở đây ý muốn nói Vi Cảnh Sính phong thái tự tại, thong thả, tao nhã, trái ngược với cảnh trên con đường cái tấp nập đầy người qua lại vội vã, không giống như hắn. Sính ca như tách biệt với xung quanh, sự cô đơn càng rõ hơn ^^)
Hắn… cùng những con người này cùng sống tại một nơi sao?
Lần nào cũng là ý nghĩ này, nó đã nhiều lần nảy lên trong lòng hắn, Vi Cảnh Sính không khỏi tự giễu bản thân, trên mặt lộ ra nụ cười chua sót. Hắn biết rất rõ đây tuyệt đối không phải là cảm giác cô đơn thường tình, nhưng mà, ý nghĩ này đã hiện lên trong đầu hắn trăm vạn lần.
Trong nháy mắt, hắn đã lướt qua một đoạn ảo giác tuyệt mĩ, tuy nó chỉ hiện lên trong vài giây ngắn ngủn, nhưng nó thần bí không gì sánh được, cảm giác mà người đó mang lại sạch đến thanh khiết, khiến hắn phải khắc cốt ghi tâm.
Dù cho bản thân tự nhắc nhở nhiều lần, rằng người đó và hắn đều là nam nhân, nhưng cảm giác nhớ nhung như một cơn thuỷ triều không ngừng dâng lên ở tận nơi sâu nhất trong lòng hắn.
Loại thần thái không thể xuất hiện trên người hắn thì giờ đây chợt thoáng hiện lên trong ánh mắt, ……yêu.
Ánh mắt Vi Cảnh Sính thoáng phủ một lớp sương mù, nhìn về phía màu tro lam nhạt phía chân trời. Cái cảm giác vừa thoáng qua trong lòng hắn, cứ cho là kẻ cô độc như hắn đang khát khao cực độ cái thứ gọi là tình yêu ngu xuẩn không thể tin được kia đi, nhưng trong cuộc sống hiện tại này căn bản là không tồn tại thứ này. Ngày hôm nay, cảm giác hoang đường này lại xuất hiện vô cùng chân thật trên người hắn, một cách thật ngu xuẩn.
Cứ như một giấc mộng, hắn vô tình bị ma pháp tình yêu đánh trúng, ở lần đầu tiên đó, có lẽ cũng là lần cuối cùng, trong lòng hắn đã yêu người nam nhân tối qua, trừ dung mạo ra thì hết thảy mọi thứ hắn đều không biết gì về người này, mà thứ duy nhất mà người nam nhân kia lưu lại cho hắn chỉ là dung nhan thanh lệ cùng tinh tế, khuôn mặt thon dài, bóng dáng màu đen mờ ảo.
“Quản lí, Thi tiên sinh muốn gặp ngài” điện thoại đặt trên bàn làm việc bỗng nhiên vang lên thanh âm ngọt ngào của cô thư kí.
“Cho vào” Vi Cảnh Sính lấy lại tinh thần, thầm trấn tỉnh bản thân đưa chỉ thị trả lời cô thư kí.
“Cảnh Sính” thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn vang lên ở cửa, một nam tử khoác áo đen bước vào.
“Vũ Thác, ngươi tiều tuỵ đi không ít đấy, lại vướng vào vụ án rắc rối nào nữa rồi sao?” Vi Cảnh Sính tuy là gặp gỡ người này không nhiều nhưng tình hảo hữu nồng hậu tiếp đón vẫn luôn như cũ. Họ ngồi xuống, Vi Cảnh Sính phân phó thư kí chuẩn bị hai tách cà phê mang vào.
“Cũng không hẳn” Thi Vũ Thác lắc lắc đầu, hơi thở dài “Vụ án này đã kéo dài khá lâu rồi, đại khái là 7, 8 năm gì đó!”
“Hả? Tại sao vẫn không có nghe ngươi nói qua về chuyện này?” Vi Cảnh Sính nhướng nhướng mày.
“Vì có nhiều nguyên nhân, vụ án này vẫn là một bí ẩn, ngay cả những kẻ trong cuộc như bọn ta cũng có rất ít người hiểu rõ sự tình”
Vậy…… đang bảo ta đừng lo lắng sao?
Tuy hắn không nói gì, nhưng Vi Cảnh Sính nhìn ra được ý tứ này từ biểu lộ trên mặt của người bằng hữu này.
“Giờ không còn quan trọng nữa rồi, vì vụ án này cơ bản là luôn được âm thầm điều tra, dư luận công chúng giờ lại muốn đem chuyện này đưa ra ánh sáng” Thi Vũ Thác thanh âm có chút bất đắc dĩ cùng bi phẫn “Ngươi có xem tin tức tối qua không, về vụ án giết người đặc biệt lớn đó?”
“Ngươi là đang nói đến vụ án trả thù riêng với tên xã hội đen đã chết gần năm mươi năm về trước?” Vi Cảnh Sính đưa ly cà phê đen do thư ký mang đến cho người bằng hữu “Giống với cái chết thảm của nữ nhân cùng đứa nhỏ đó, hơn nữa hung thủ sau khi gây án thì không hề lưu lại một dấu vết hay chứng cứ phạm tội nào”.
“Đúng vậy” Thi Vũ Thác uống một ngụm cà phê, tinh thần khẽ phấn chấn hẳn lên “Qua một thời gian điều tra mới phát hiện được một chuyện, ba mươi tên nam nhân xã hội đen đã chết kia đều là thành viên của Phi Long, mà người phụ nữ cùng đứa nhỏ kia đều là gia đình của những người này”.
“Ngươi sẽ không vì chuyện không có đầu mối tìm hung thủ mà phiền não chứ?”
“Không, ta đã sớm biết hung thủ là ai rồi. Không riêng gì vụ án giết người lần này, kỳ thật thì bọn chúng suốt tám năm qua đã ở trong bóng tối giết chết không biết bao nhiêu người, nhưng khổ nỗi chúng ta vẫn không hề có chứng cớ chứng minh bọn chúng có tội, nên chúng mới không kiêng nể gì mà tiêu dao ngoài vòng pháp luật” Thi Vũ Thác trên mặt hiện lên sự phẫn hận.
“Nói vậy, hung thủ là kẻ giết người không chớp mắt?”
“Là một tổ chức đầy những sát thủ hung ác tàn bạo” Thi Vũ Thác hai tay cầm chặt tách cà phê “Ở cục cảnh sát có ghi chép về một tổ chức, tên là Luân Toàn. Dựa vào một vài tư liệu cho thấy thì tổ chức này là một tổ chức lớn có hầu hết thành viên là những thành sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa kỷ luật của tổ chức này rất nghiêm khắc, một thành viên nếu như thực hiện nhiệm vụ thất bại, đừng nói đến tính mệnh bản thân, ngay cả người thân bên cạnh cũng sẽ bị liên luỵ. Cho nên, trong các vụ giết người, số vụ được sở cảnh sát ghi chép của tổ chức Luân Toàn là 0”
“Một thế giới khủng bố” Vi Cảnh Sính cúi đầu cảm thán.
“Đúng vậy” Thi Vũ Thác năm chặt hai tay thành quyền, gân xanh đã hiện rõ ràng trên trán.
“Tuy đây là lần đầu tiên Luân Toàn giết nữ nhân cùng những đứa nhỏ một cách thảm khốc, nhưng ta tuyệt đối sẽ không tha cho tên ác ma ngay cả tiểu hài tử cũng dám giết”
Vi Cảnh Sính vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của người bằng hữu, ý bảo hắn trấn tĩnh lại “Ta hiểu, một tên cảnh sát như ngươi vốn luôn căm ghét những chuyện như thế này, nhưng là bạn tốt của nhau, ta hi vọng ngươi phải cẩn thận lo cho an nguy bản thân càng nhiều càng tốt, đừng quá nôn nóng mà sơ hở”.
“Ta hiểu” Thi Vũ Thác gật gật đầu, bả vai cứng ngắc dần dần dãn ra “Ta sẽ cẩn thận, nhất là đối mặt với một tổ chức ám sát nguy hiểm như Luân Toàn”
“Vũ Thác, ngươi không ngại đem toàn bộ tiến trình vụ án nói hết cho ta biết chứ? Nói không chừng ta có thể giúp ngươi một chút đấy”. Vi Cảnh Sính nhấp một ngụm cà phê đã có chút nguội, hướng bạn tốt đề nghị.
“Nói cũng đúng, chỉ số thông minh của ngươi nằm trong top 5 cơ mà. Nếu chỉ sử dụng trong cạnh tranh thương trường thì thật sự rất đáng tiếc” Thi Vũ Thác hơi nhếch khoé môi, bắt đầu tự mình kể lại toàn bộ sự việc liên quan đến vụ thảm sát, kể cả những thông tin mà bản thân có được về Luân Toàn.
Càng nghe, sắc mặt Vi Cảnh Sính càng có chút khác thường, hắn bỗng nhiên ngắt lời Vũ Thác: “Ngươi nói thời điểm là vào rạng sáng ngày hôm qua, Lão đại của Phi Long cũng đã bị ám sát sao, pháp y nhận định là chỉ mới chết chính xác vào vài giờ trước đó ư?”
“Ước chừng vào khoảng rạng sáng! Sao vậy?”
“Nói cách khác, trong nhiệm vụ lần này Luân Toàn nhắm đến lão đại của Phi Long sao?”
“Bọn ta cho là vậy” Thi Vũ Thác gật gật đầu.
“Nhưng mà, nếu hắn hay cô ta đã muốn giết chết Lão đại của Phi Long thì tại sao lại không tiện tay mà giết luôn toàn bộ những kẻ liên quan đến việc này?” Vi Cảnh Sính lập tức chỉ ra điểm đáng ngờ “Ta cho rằng có hai lý do, thứ nhất là qua bất địch chúng (yếu không địch lại mạnh ^^), thứ hai là tên đó chỉ có phụ trách nhiệm vụ giết lão đại của Phi Long, những nhiệm vụ khác thì để kẻ khác lo”.
“Ta thấy lý do thứ nhất là không thể. Căn cứ vào tài liệu để xem xét thì thành viên mà Luân Toàn sở hữu đều là những kẻ đứng đầu của giới sát thủ chuyên nghiệp, đừng nói đến chuyện lấy một người đấu với ba mươi mấy tiểu lâu la, ngay cả năm mươi mấy tên cũng không thành vấn đề với chúng”.
“Vậy thì chỉ còn lại điều thứ 2 là có thể xảy ra” Vi Cảnh SÍnh hỏi “Về lý do thứ 2 đó, ngươi có manh mối gì để cung cấp không?”
“Đúng rồi!” Thi Vũ Thác linh quang chợt loé “Theo ta thấy thì những năm gần đây cách thức gây án của bọn chúng có chút khác. Có lẽ một thành viên trong bọn sát thủ có thân phận đặc thù, hắn ta bình thường chỉ phụ trách những nhiệm vụ trọng yếu nhất, những thứ còn lại sẽ để những tên khác hoàn thành”.
“Còn một điểm đáng ngờ nữa” Vi Cảnh Sính thẳng thừng nhìn người bằng hữu “Ngươi vừa mới nói rằng đây là lần đầu tiên ngay cả nữ nhân và trẻ con Luân Toàn cũng không buông tha sao?”
“Đúng thế”
“Ta nghĩ hẳn là có lí do của nó”
“Nhưng ta cho rằng chúng chỉ làm theo ý muốn của bên phía hợp tác thôi” Thi Vũ Thác đưa ra điểm bất đồng, nhưng cũng không phải là bác bỏ ý kiến kia của Vi Cảnh Sính.
Vi Cảnh Sính trầm tư trong chốc lát.
“Vũ Thác, ngươi có biết cách làm thế nào để gặp và hợp tác với Luân Toàn không?”
“Nếu biết ta cũng đã không phiền não như thế này rồi” Thi Vũ Thác rầu rĩ thở dài “Bình thường, người hợp tác với Luân Toàn đều là nhân vật trong giới xã hội đen hoặc là những chính khách có uy tín và danh dự cao, nếu có hỏi thì bọn chúng đương nhiên sẽ không thừa nhận chính mình đã từng hợp tác với Luân Toàn. Ta đã không có chứng cớ xác thực, một người bình thường dù có ngu xuẩn đến mấy cũng sẽ không dại gì mà thừa nhận việc nhờ cậy Luân Toàn giết người, đây chính là tử tội”
“Nói cũng đúng…… vậy ngươi có biết những người hợp tác với Luân Toàn thông qua cách thức nào không?”
“Trên tư liệu cho thấy chủ yếu là thông qua phương thức triển khai hoạt động nhận mệnh theo hệ thống mạng lưới, nội dung cụ thể thì ta hoàn toàn không biết gì cả”
“Thoạt nhìn thì việc này rất khó giải quyết……” Vi Cảnh Sính hơi hơi nhíu mi “Vì thông tin có được để chúng ta suy luận quá ít, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không thể đề xuất được ý kiến gì có lợi cả”
“Đúng vậy, nếu tư liệu về Luân Toàn nhiều hơn một chút thì tốt rồi” Thi Vũ Thác đặc biệt cảm thán “Không thể đem kẻ phạm tội ra ngoài công lý, ta thực không an tâm chút nào”
“Ta cần một ít thời gian để tiêu hoá những tư liệu hôm nay ngươi nói cho ta nha”
“Vốn ta chỉ muốn đến đây để khóc lóc kể lể với ngươi thôi, không thể tưởng được ngươi lại hỗ trợ ta, thật sự la trời giúp ta mà” Thi Vũ Thác lộ ra một chút thoả mãn, nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Hắn đã ở đây gần 1 tiếng rồi “Ta phải đi trước đây, bằng không sẽ ảnh hưởng đến quá trình suy luận của ngươi. Chờ ngươi hiểu rõ đầu đuôi sự việc rồi thì gọi điện lại báo ta biết”
“Được”
Vi Cảnh Sính ngồi trước mặt bàn rộng lớn bằng mộc thô, cẩn thận xem xét những tư liệu vừa được gửi vào máy tính
Căn cứ vào những nội dung vừa được gửi đến, cục cảnh sát có được đống mật mã và những manh mối này, cùng với những thông tin mà họ thu thập được, cơ bản thì cũng không khác lời Vũ Thác là bao nhiêu. Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện ra một điều là trong những tài liệu cơ mật này hắn có thể dễ dàng tìm ra được bí mật to lớn tồn tại đằng sau những tài liệu này, trực giác sâu sắc nói cho hắn biết điều đó, chuyện này mới thật là thú vị nha.
Sau cả tiếng đồng hồ nghiên cứu đống mật mã này, đúng là mê cung trên đồ án cũng khá thú vị. Vi Cảnh Sính lộ ra một nụ cười châm chọc nơi khoé miệng, xem ra phần tư liệu cơ mật này cũng có chút giá trị đi, nếu không thì tại sao phải xây dựng 16 tầng chương trình virus chống xâm nhập cơ chứ?
Quả nhiên không ngoài dự liệu, mười lăm phút sau, danh sách các thành viên của Luân Toàn cũng hiện ra trước mặt Vi Cảnh Sính, cùng với thông tin chi tiết và ảnh chụp từng người. Nhưng điều mà hắn không ngờ đến chính là trong hồ sơ của 20 thành viên thuộc lớp sát thủ tinh anh thì không có ảnh của 3 người. Thậm chí thông tin của 2 trong số 3 người đó có đôi phần khó hiểu.
Hàn Luân, nam, sinh10 tháng 7 năm 1970. Tên cha: Hàn Chính, tên mẹ: Chu Vũ Bình (mất trong vụ kiện lớn gồm 19 người thiệt mạng, nguyên nhân đến nay không rõ). Trong cuộc thi đầu vào tiểu học năm 1978, đã phát hiện có IQ cao tới 180, được xác định là một thiên tài và được gửi đến cơ sở giáo dục nước ngoài để bắt đầu đào tạo đặc biệt. Năm 1992, sau khi lấy được bằng tiến sĩ tại học viện Massachusetts của Mĩ thì quay về nước. Đặc kỹ: phát triển và nâng cấp thiết bị máy móc.
Nếu như nói người này chỉ là một trong những chỉ huy cao nhất của Luân Toàn thì hồ sơ của người này đã khác hoàn toàn so với mấy hơn hai trăm hồ sơ khác rồi. Đến hồ sơ của người tiếp theo còn khiến cho người khác khó hiểu và nghi ngờ hơn.
Huyền: nam, ngày sinh: tháng 12 năm 1975 (không rõ ngày). Giới tính: không rõ, nhóm máu: không rõ, đặc kỹ: ám khí loại nhỏ, võ thuật. Thân phận: không rõ, tiểu sử: ………. Tư Liệu dạng câu đó thần bí này lại hấp dẫn ánh mắt của Vi Cảnh Sính. Nói ngắn gọn thì trong số tư liệu này có một nam tội phạm sở hữu trí tuệ hơn người, 22 tuổi được học viện nổi danh thế giới chuyên đào tạo ra các nhân tài Massachusetts cấp bằng tiến sĩ, tuyệt không phải là một kẻ có thể khinh thường.
Khó trách tám năm nay Luân Toàn ở trong tối thực hiện các quá trình ám sát một cách tinh vi, nhưng lại luôn dễ dàng thoát khỏi các cuộc rượt đuổi, cảnh sát cứ như trò chơi bị chúng đùa bỡn vậy.
Về phần tư liệu còn lại sau đó, Vi Cảnh Sính cố tập trung toàn bộ tinh thần để đọc thật chậm rãi và chăm chú số tài liệu này, chỉ sợ điểm thần bí nhất lại chính là điểm đáng ngờ cần lưu tâm. Tên sát thủ Huyền này cuộc đời của hắn chẳng có chút tư liệu nào, cả giới tính mà cũng không rõ. Thêo tư liệu thỉ điều duy nhất có thể biết được chính là tuối của anh (cô) ta và đặc kỹ (kỹ năng đặc thù) mà thôi.
Nhưng cùng lắm thì hắn có thể biết được một điều, người này ở Luân Toàn chắc chắn là một người vô cùng quan trọng, thậm chí chính hắn (cô) ta chính là mấu chốt về toàn bộ hoạt động của Luân Toàn.
Là sát thủ ư? Vi Cảnh Sính ngồi trên ghế da màu đen tuyền nhẹ nhàng xoay xoay vài vòn, hồi tưởng lại bóng dáng màu đen ở tận nơi đáy lòng hắn chôn dấu cũng là một sát thủ chuyên nghiệp, thân thủ sắc bén cùng khí chất băng lãnh vô tình kia.
Chỉ là, dung nhan bình tĩnh băng lãnh thanh lệ kia, bất tri bất giác lại chính là sự huỷ diệt tất thảy cùng tính cách hắc ám vô thường, cứ như màu bạc băng lãnh thuần khiết của những đêm cuối thu, lại có cả 1 lớp sa mỏng của thứ ánh sáng hào quang chói lọi nào đó.
“Lão đại, bên Trình Tông Nhân gửi đến tin tức có người đã đột phá được 16 tầng chương trình virus chống xâm nhập, hơn nữa còn dò xét nội dung bên trong” Lan lấy giọng nói trầm ổn không đổi đem tin tức báo lên cho Hàn Luân.
“Vậy sao?” Hàn Luân giương cao hai hàng lông mày quyết đoán của mình (trừng mắt ý ^^) “Không thể ngờ được trong cái xã hội thối nát này cư nhiên còn tồn tại một kẻ có thể phá giải mật mã mà ta đặt ra sao? Bất quá, chẳng lẽ ta không thể âm thầm theo dõi và thu lại toàn bộ số hồ sơ đã lọt vào tay tên đó sao?”
“Vâng, nhưng cần phải mất một khoảng thời gian ngắn để phá vỡ hệ thống phòng ngự của hắn”
“Đem tư liệu của người này đến đây cho ta” Hàn Luân vươn tay, Lan đưa ra một bức ảnh chụp chân dung của một người cho hắn xem. Nhìn nhanh qua một lần, Hàn Luân cười lạnh “Mặc dù là thiên tài kinh doanh, nhưng cũng là một tên không biết sống chết”
“Đêm nay tôi phải diệt trừ người này?” Lan nói với một giọng thản nhiên như đang đàm luận về vấn đề ngày mai trơi mưa hay nắng vậy.
“Giao hết cho ngươi xử lý vậy” Thản nhiên để lại một câu, Hàn Luân liền từ ghế sofa dài lớn đứng lên, hướng bên ngoài cửa trước đi đến.
“Vâng” Nhìn bóng Hàn Luân dần biến mất ở cửa, Lan cúi đầu lên tiếng, sâu trong mắt lại toát ra một tia bất đắc dĩ.
“Huyền” Đi đến trước cửa phòng Huyền, Hàn Luân nhẹ nhàng gõ cửa phòng “Ngươi đã ngủ rồi sao?”
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, Huyền mặc một bộ thường phục màu nâu trên người xuất hiện trước mặt Hàn Luân, hắn nhìn thật kỹ sắc mặt của Huyền, hoàn hảo, chỉ là hơi tái nhợt so với bình thường một chút thôi.
“Vào đi” Huyền nhẹ nhàng nhếch khoé miệng, phát ra lời mời lạnh nhạt.
“Đang đọc sách?” Thấy trên chiếc bàn con trên giường có một quyển sách, Hàn Luân mỉm cười ngồi xuống chiếc nghế bên giường.
Huyền nằm lại về vị trí lúc đầu, ngón tay thon dài tuỳ ý vuốt ve những sợi tóc đến thất thần “Ngủ nhiều quá rồi, đâm ra càng ngày càng chậm chạp”
Hàn Luân bất động thanh sắc, trước động tác của Huyền khiến hắn vô tình mê luyến vẻ đẹp này.
Dừng ánh mắt lại.
“Khi bị thương, tĩnh dưỡng là điều tất yếu cần phải làm”
“Ta biết” vẫn rất tự nhiên, rất phù hợp với ngữ khí bình tĩnh của Huyền, không mang theo cảm tình, cũng không có gì bất mãn.
Hàn Luân ôn nhu chăm chú nhìn dung nhan tuyệt tục của Huyền, chính vì Huyền mà hắn đã lâm vào sâu thẳm của sự mê đắm. Ngay từ lần đầu gặp, hắn đã bị ánh mắt của Huyền hấp dẫn, chỉ trong một khắc đó, hắn không thể không yêu nó được. Hai mươi năm qua cũng không hề thay đổi.
“Huyền, ngươi có lo đến chuyện kết hôn hay không?” Hàn Luân đột nhiên hỏi một vấn đề vô cùng kì quái.
Huyền tuy rằng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không biểu hiện gì ở trên mặt.
“Vì sao lại hỏi chuyện này?”
“Bởi vì ta biết ngươi cũng không có thích thân phận hiện tại, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, thì hãy đi khỏi đây, đến một nơi khác cùng một người phụ nữ sống quãng đời còn lại”
Lần này tuy là có thử đưa tâm tư của mình đưa vào lời nói, nhưng quả thật Hàn Luân nói ra từng từ mà nội tâm bên trong lại như phản ứng kịch liệt với ý tưởng này của hắn.
“Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này” Huyền cầm lấy quyển sách trên bàn, nhẹ nhàng lật trang sách “Khi chọn công việc này, ta nghĩ ta đã đánh mất tư cách để có thể có một người vợ rồi”
“Chỉ có một tình huống có thể xảy ra là người vợ đó phải có chung một thân phận với ta”
“Phải không?” Huyền lạnh nhạt đáp lại một cách không hứng thú “Cho dù là thế, ta nghĩ loại chuyện này sao có thể xảy ra trên người của ta được chứ”
“Thật khó hiểu” Hàn Luân miễn cưỡng nở nụ cười, hắn cũng thật rất vui sướng vì giờ đây Huyền sẽ không rời khỏi hắn, về mặt khác thì hắn hại thất vọng buồn bực vì cảm tình không thể động được đến người kia.
“Đúng rồi, Luân này, ta có thể mượn xem quyển Minh Sử ở trong thư phòng của ngươi được không?”
“Đương nhiên là được, để ta lấy cho ngươi” Hàn Luân nhìn khuôn mặt Huyền hơi có chút tái nhợt liền ôn nhu đề nghị.
“Ta không có yếu đến thế đâu” Huyền lộ ra một ý cười như có như không “Ta đi cùng ngươi”
Đi vào thư phòng của Hàn Luân, thừa lúc Hàn Luân vì hắn tìm quyển Minh Sử kia, Huyền chậm rãi di chuyển đến xem đống sách trên bàn gỗ lim. Đang lúc lơ đãng, hắn thoáng nhìn thấy một tập tài liệu bị tuỳ tay ném vào một góc, mà tư liệu này lại có một bức ảnh hiện ra khuôn mặt của một người nhìn vô cùng quen.
“Người này là nhiệm vụ sao?” Ngữ khí của Huyền có chút khác thường.
“Đúng vậy” Nghe thấy thanh âm của Huyền, Hàn Luân quay đầu nhìn thoáng qua tập tư liệu trong tay Huyền, khẳng định trả lời.
“Là ai yêu cầu?”
“Không có ai cả, chẳng qua tiểu tử này đã đột phá được 16 tầng chương trình virus chống xâm nhập để đánh cắp hồ sơ về chúng ta”
“Ngươi đang nói đến cái đống mật mã mà ngươi đã tạo ra?”
“Nói ra có hơi xấu hổ, nhưng chính là nó” Hàn Luân đem quyển sách từ trên giá xuống đưa vào tay Huyền “Có gì không đúng sao?”
“Người này cũng coi như đã cứu ta một lần, vào cái lúc mà ta bị Phi Long truy đuổi” tuy là thanh âm của Huyền vẫn là rất tự nhiên, nhưng Hàn Luân đã hiểu ý của hắn.
“Ta biết rồi” Hắn gật gật đầu “May là Lan thường ra tay vào ban đêm, nếu không giờ đã không còn kịp nữa rồi.”
“Cảm ơn” Huyền lắc lắc quyển sách trên tay, giống như hiểu được Hàn Luân nghĩ gì, không nói gì cười cười “Đừng lo, tuy ta ngăn ngươi giết hắn, nhưng cũng không có nghĩa hắn không bị trừng phạt”
“Đôi khi, ta thực sự rất ghét cái tính này của ngươi” Hàn Luân vỗ nhẹ lên vai không bị thương của Huyền, ghé vào tai hắn nói đùa “Nhưng ta lại thích thú vô cùng”
“Quá khen” Huyền cảm động, đôi mắt thoáng hiện ra ý cười, Hàn Luân nhìn đến thất thần một lát “Cảm ơn ngươi, tối nay cứ để ta đi xử lý chuyện này”
“Nhớ phải cẩn thận một chút, thương thế của ngươi chưa có tốt đâu”
Nhìn theo Huyền đi lên cầu thang ra lầu sau, Hàn Luân thoả mãn chuyển tầm mắt lên đống thông tin mật mã đã được nâng cấp xuất hiện trên màn hình máy tính trên bàn. Mắt lại trở nên băng lãnh như ban đầu.