Trên đường đến bệnh viện, Tần Phóng dặn dò tài xế taxi dừng lại ở cửa hàng vàng bạc đá quý ven đường một chút, nói là có việc vào đó. Lúc đi
ra, ánh mắt Tư Đằng liếc nhìn qua tay phải của anh, cười cười đầy ẩn ý.
Lúc mới vừa gặp Tần Phóng, trên tay anh đeo nhẫn cưới. Lúc ở Thành
Thành, sau khi cô phân tích chuyện An Mạn với anh không lâu thì chiếc
nhẫn cưới đột nhiên biến mất. Là do nóng giận vứt đi hay nản lòng thoái
chí tháo ra thì Tư Đằng không hỏi đến.
Tần Phóng chú ý đến ánh mắt Tư Đằng, ngại ngùng giấu tay đeo nhẫn
cưới sang một bên. Đeo hay cởi nhẫn cưới đối với phụ nữ mà nói có ý
nghĩa rất quan trọng. Nếu như An Mạn thật sự không xong, anh làm vậy để
khiến cô không phải ra đi trong tiếc nuối. Còn nếu như có thể gắng gượng được, vậy cũng xem như là một niềm động viên cho cô.
Cuối cùng chuyến đi này là may mắn nhưng cũng là bất hạnh. May mắn
chính là có thể gặp mặt An Mạn lần cuối, bất hạnh bởi thật sự chỉ là
“gặp mặt” mà thôi.
Nhịp tim An Mạn rất yếu, lúc nhìn thấy Tần Phóng mạch đập có một lúc
lên xuống rất kịch liệt, nhưng nhanh chóng yếu lại. Cô nói không ra lời
chỉ chan chứa nước mắt nhìn Tần Phóng, mặt nạ oxy mờ hơi sương, tay đang truyền dịch đặt trên giường khẽ nhúc nhích.
Lúc trước đã nghe Đơn Chí Cương hoặc hớt hãi hoặc khóc không thành
tiếng miêu tả “An Mạn không gượng được nữa” rất nhiều lần nhưng đến khi
tận mắt chứng kiến, trong thoáng chốc Tần Phóng vẫn không cầm lòng được. Anh cầm tay An Mạn từ từ đưa lên môi, nước mắt bất tri bất giác nhỏ
xuống, thấm ướt bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Trước đó không lâu, thật sự là trước đó không lâu, lúc anh đeo nhẫn
cho An Mạn anh đã quyết tâm đi cùng cô cả cuộc đời này. Nhưng vì sao đột ngột lại đi đến bước đường này? Anh mắc chứng bệnh chung của đàn ông,
biết được quá khứ của An Mạn nên sinh lòng nghi ngờ bảo Đơn Chí Cương
điều tra cô. Nếu như anh không nhỏ nhen như vậy, trước đó chịu nói cho
An Mạn biết mình còn sống có lẽ An mạn sẽ không một lòng muốn báo thù
cho anh. Có lẽ… cô cũng sẽ không chết…
Chuyện sĩ diện hay là bị bạn gái lừa, đối mặt với sự sống chết đột nhiên không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt An Mạn từ từ chuyển sang hai chiếc nhẫn, chiếc nhẫn trơn tru, chỉ là một vòng tròn đơn giản lồng vào ngón tay của người đàn ông và
ngón tay của người phụ nữ. Nước mắt chợt tràn mi, hạnh phúc mà cô mong
muốn, hạnh phúc mà cô phải hao tổn tâm cơ mới có được chỉ gần trong gang tấc nhưng không có mạng để hưởng. Tần Phóng là người tốt. Nếu như đêm
đó cô lựa chọn thẳng thắn nói với Tần Phóng mà không tự cho rằng khôn
ngoan đi tìm Triệu Giang Long “giải quyết riêng”, có phải tất cả sẽ thay đổi hay không?…
Máy đo điện tâm đồ rốt cuộc chuyển thành đường thẳng, âm thanh thông
báo vang lên chói tai, Tần Phóng cầm tay An Mạn không nhúc nhích. Bác sĩ đến kiểm tra, nói: “Cô ấy đi rồi.”
Bác sĩ lại nói: “Cũng không dễ dàng gì, mọi người đều không ngờ rằng cô ấy có thể kiên trì lâu đến như vậy.”
Ông ta rút mấy ống dẫn ra, Tần Phóng vẫn không cử động. Đơn Chí Cương rơi lệ, ban đầu là đè nén tiếng khóc, sau đó là vỡ òa. Hai y tá thu dọn đồ đạc nhìn anh một cách kỳ lạ, lúc ra cửa còn nói với nhau: “Thật là,
khóc thảm thiết như vậy còn tưởng rằng anh ta là bạn trai của người chết nữa chứ.”
Tư Đằng vẫn ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng bệnh chờ, nghe thấy
tiếng khóc cô biết chắc An Mạn đã đi rồi. Khi nghe thấy hai y tá nói
chuyện với nhau, trong lòng cũng có chút hoang mang. Hai người công an
đứng đây vì muốn tìm hiểu thêm tình huống nên đến tìm Đơn Chí Cương, vì
bác sĩ nói đang “hấp hối” nên cũng chờ ở ngoài. Lúc này họ thì thầm to
nhỏ: “Bây giờ mới biết khóc, nước mắt cũng đâu cứu được mạng người. Lúc
đó nếu anh ta dám đứng ra liên thủ, cô gái này cũng chưa chắc sẽ chết.”
Một người khác nói: “Thôi đi, thôi đi, nếu ai cũng dám đứng ra liên thủ thì xã hội đã sớm yên ổn rồi. Vả lại…”
Nói đến đây gã đó đột nhiên hạ giọng, vẻ mặt thấp thỏm quái gở không
tả nỗi: “Tình huống lần này anh cũng thấy đó, đó không phải… liều mạng
liên thủ là…”
Tư Đằng nhướng mi mắt liếc gã một cái, gã sợ hãi giật mình giống như
cảm thấy đã tiết lộ thứ không nên nói, vội vàng dáo dác nhìn xung quanh.
***
Đơn Chí Cương bị công an triệu tập đặc biệt, phải đến Cục Công an một chuyến. Thật ra thì lúc báo án đã cho lời khai, điều nên nói cũng đã
nói, Đơn Chí Cương hơi khó hiểu: “Lại thế nào nữa đây?”
“Anh đều không thấy dáng vẻ hai nghi phạm à?”
“Không thấy, chỉ nghe thấy tiếng thôi.” – Vấn đề này lần trước đã trả lời, cần thiết phải xác nhận lần nữa sao?
“Nhưng mà, nghi phạm có thể biết được anh trông như thế nào đúng không?”
Đơn Chí Cương ngẫm nghĩ: “Cũng không loại bỏ khả năng này. Sau khi
gọi điện thoại cấp cứu, tôi đi theo An Mạn cùng lên xe cứu thương. Lúc
đó có rất nhiều người vây xem, nói thật ra, nghi phạm có thể núp trong
bóng tối quan sát sẽ biết được hình dáng tôi thế nào.”
Hai công an nói chuyện với anh ta liếc nhìn nhau. Trong đó một người
được gọi là sếp Trương hắng giọng một cái: “Mấy ngày tới đây anh phải
chú ý nhiều hơn, không nên đi đến nơi vắng vẻ. Lúc thích hợp chúng tôi
sẽ sắp xếp người bảo vệ anh…”
“Tại sao?” – Đơn Chí Cương khó hiểu – “Tại sao phải bảo vệ tôi?”
“Phòng ngừa nghi phạm trả thù…”
“Bọn chúng giết người còn trả thù gì hả?” – Đơn Chí Cương kích động – “Tại sao chúng lại trả thù?”
“Anh Đơn, anh đừng kích động.” – Sếp Trương cũng rất bất đắc dĩ –
“Bọn tội phạm buôn lậu này đừng hỏi lý do tại sao, không thể nói đạo lý
với chúng được. Vả lại, kẻ chết là đồng bọn của chúng, rất có thể chúng
thẹn quá giận, trút vào anh.”
Khoan đã, khoan đã, đồng bọn đã chết?
“Bọn chúng có ba người?”
“Hai thôi.”
“Hai? Ai chết?”
Sếp Trương dường như còn kinh ngạc hơn cả anh ta: “Anh không biết
sao? Tin tức của Huyện Li đều lên báo… À đúng rồi, anh theo xe đến bệnh
viện, sau đó chuyển viện đến Hàng Châu, có thể không chú ý đến…”
***
Theo phía công an nói, tình huống lúc đó người chết chắc là tên họ Tề chạy ra ngoài đuổi theo Giả Quế Chi, vợ của Triệu Giang Long. Lúc đó
Đơn Chí Cương vẫn cho rằng Giả Quế Chi sẽ bị sát hại, chị ta là phụ nữ
chân yếu tay mềm, đáng lý không đánh lại tên tội phạm to lớn khỏe mạnh
kia. Không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, ngược lại tên nghi phạm xảy ra
chuyện.
Sếp Trương không nói rõ tình hình cụ thể, chỉ nói là một kẻ chết, còn một kẻ đang lẩn trốn. Nhưng mất một đồng bọn, tên đang lẩn trốn rất có
thể sẽ có ý định trả thù. Vì vậy Đơn Chí Cương rất bất an, sếp Trương
nhiều lần cam đoan sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ an toàn cho anh ta mới có
thể đuổi được anh ta đi.
Sau khi Đơn Chí Cương đi, sếp Trương trở về văn phòng hỏi nữ cảnh sát bên cạnh: “Tra được gì trong weibo Triệu Giang Long không?”
Nữ cảnh sát xem weibo đến trưa, mắt cũng đã mờ, vừa nhắm mắt lại làm
bài tập cho mắt vừa trả lời: “Không có gì đặc biệt, đã coi đến ba năm
trước luôn rồi… Bao gồm chuyện xảy ra lúc trước của ông ta… Phải nói sao đây. Lúc trước quan hệ của Triệu Giang Long và vợ Giả Quế Chi khá lãnh
đạm, bao rất nhiều tình nhân bên ngoài. Sau đó ông ta xảy ra chuyện, bị
công an tóm, táng gia bại sản, mấy ả nhân tình bên ngoài đều bỏ chạy.
Lúc này ngược lại vợ ông ta đứng ra bán hết nhà cửa đất đai ở quê trả nợ cho ông ta. Triệu Giang Long cảm động rơi nước mắt, gửi lên weibo nói
gì là…”
Cô ta dừng bài tập mắt lại, hăng hái rê chuột kéo weibo trên máy
tính: “Đường dài mới biết sức ngựa, sống lâu mới biết lòng người. Vợ
chồng vốn là chim trong rừng, tai vạ đến nếu không tự mình bay đi mới là đáng quý. Có được người vợ như vậy, chồng còn đòi hỏi gì hơn. Ngày sau
tất nhiên sẽ không màng sống chết báo đáp ân tình của vợ yêu… Đây chính
là đoạn văn được đạo nhiều nhất, không nhìn ra ông ta còn rất văn nghệ…”
Cô nàng cảnh sát toét miệng cười ha ha, lúc ngước mắt thấy sếp Trương đang nhìn mình trừng trừng ý thức được đã lạc đề vội vàng biết điều im
miệng.
Phụ nữ phần lớn đều bà tám, nữ cảnh sát cũng không ngoại lệ. Sếp Trương lại hỏi một cảnh sát khác: “Giả Quế Chi thế nào rồi?”
“Đang nằm viện, bị kinh sợ, hỏi qua hai lần chị ta đều nói không biết rõ tình huống lúc đó…”
Nói đến đây, người cảnh sát kia bỗng sợ hãi: “Sếp Trương, sếp nói xem có phải là… ma không?”
“Cậu cút đi.” – Sếp Trương nổi giận – “Nói cái quái quỷ gì vậy, có tin là tôi trừ tiền lương tháng này của cậu không?”
***
Sếp Trương nổi trận lôi đình với đám cấp dưới xong, lúc ngồi xuống
bàn làm việc ngược lại cảm thấy bản thân cũng hoang mang. Thật ra thì
chính trong đầu ông ta cũng tự hỏi: Có phải là… ma hay không?
Tuy công bố với bên ngoài chỉ là án mạng, nghi phạm một chết một đang lẩn trốn, nhưng tình huống chi tiết thật sự không thể công khai được.
Công an Huyện Li gửi một phần báo cáo hiện trường tường tận, còn có ảnh chụp và phim ghi hình.
Triệu Giang Long được phát hiện ở trong nhà ông ta, bị đâm hai mươi
nhát trên người, chết do mất máu quá nhiều. Tốn khá nhiều công sức mới
tìm được Giả Quế Chi. Căn cứ theo camera ở hành lang quay lại, sau khi
chị ta chạy ra cửa có một tên đội mũ lưỡi trai cao lớn đuổi theo, bắt
được Giả Quế Chi ở cuối hành lang, sau đó lôi vào lối đi thang bộ.
Tiếp theo cảnh sát tìm được Giả Quế Chi đang hôn mê tại cầu thang,
lúc đó hiện trường không hề có tên đàn ông đội mũ lưỡi trai kia, họ cho
rằng sau khi đả thương người gã đã chạy trốn. Sau đó một nhân viên cảnh
sát đi xuống vài đoạn cầu thang nữa thì bỗng nhiên cất tiếng la kinh
hãi.
Sếp Trương từ từ kích chuột mở tấm hình đính kèm trong báo cáo.
Tên mũ lưỡi trai đã chết. Gã bị vô số dây mây quấn quanh giống như
một chiếc kén hình người, gắn chặt lên mặt sau cầu thang, thoạt nhìn
giống như là bị dán lên đó. Cẩn thận kiểm tra hiện trường, tất cả mọi
người đều có cảm giác như hít phải không khí lạnh.
Dây mây rất cứng đâm xuyên qua bậc thang bê tông. Nói cách khác, sau
khi một đầu dây mây trói chặt gã đội mũ lưỡi trai, đầu kia lại đâm xuyên qua bê tông quấn lại vài vòng. Dây mây khoan vào bê tông đều có hình
cong, nếu là dùng khoan điện để khoan cũng không thể hiệu quả như vậy.
Mà vị trí gã bị trói, con người hoàn toàn không thể nào đứng trên thang
lầu chạm đến được chứ đừng nói là Giả Quế Chi trói gà không chặt.
May mắn đó là một khu chung cư cao cấp, trong lối thang bộ cũng có
camera đã ghi hình lại được một đoạn. Mà đoạn phim tư liệu đó đã làm
chấn động thế giới quan của rất nhiều cảnh sát theo chủ nghĩa duy vật.
Đoạn đầu phim là tên mũ lưỡi trai đấm đá Giả Quế Chi rất tàn nhẫn,
sau đó nắm đầu chị ta lên tựa như muốn đập một cú chí mạng vào thang
lầu. Đúng lúc đó…
Trên màn ảnh bỗng xuất hiện khói đen thời gian rất ngắn chỉ từ một
đến hai giây, sau đó thì nó tản đi, không nhìn kỹ còn tưởng rằng camera
bị trục trặc mất hình. Sau khi khôi phục lại bình thường, chỉ còn Giả
Quế Chi hôn mê trên cầu thang.
Một đến hai giây, chỉ có một đến hai giây thôi.
Sau một đến hai giây đó, tên mũ lưỡi trai bị trói vào phía sau cầu
thang cách đó ba bốn khúc thang, toàn thân quấn kín dây mây. Dây mây
giống như những sợi chỉ mảnh mai, cứng cáp đâm xuyên qua bê tông từng
vòng.
Một đến hai giây, ai có thể làm xong tất cả mọi việc trong thời gian ngắn như vậy? Lẽ nào… thật sự là ma sao?