Nhà Tần Phóng tuy không phải ở khu giàu có nhưng cũng là khu cao cấp. Sáng sớm có công nhân cắt tỉa cây cảnh cầm dụng cụ đến “duy trì cảnh
quan tạo hình cây cảnh khu vực công cộng”. Cắt cắt tỉa tỉa rắc rắc rắc,
lúc đến vườn hoa sau nhà Tần Phóng, đột nhiên cảm giác màu sắc của một
vùng đất nhỏ có chút khác lạ, còn giống như… hơi chuyển động.
Công nhân cắt tỉa vội vàng dụi dụi mắt, bước đến hàng rào sắt nhìn
cho kỹ, chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị một cô gái tóc dài dưới đất bất
chợt ngồi dậy hù dọa. Anh ta kêu lên một tiếng “má ơi” rồi ngồi bệt
xuống đất.
Thói đời nóng lạnh đều do khuôn mặt. Nếu như vén mái tóc dài lên là
một khuôn mặt dữ tợn kinh khủng phơi bày dưới ánh nắng mai thì chắc hẳn
cảnh tượng sẽ là bộ phim kinh dị. Còn nếu không phải, người đó dáng vẻ
xinh đẹp, đôi mắt tươi cười, vô cùng quyến rũ, vẻ mặt ung dung, đưa tay
vuốt đất dính trên tóc ra còn chào hỏi với anh ta: “Chào buổi sáng.”
Chào… chào buổi sáng…
Công nhân cắt tỉa cây cảnh lập tức cảm thấy chuyện này chẳng có liên
quan gì đến tội phạm, nhưng vẫn ân cần ngập ngừng hỏi: “Tiểu… tiểu thư,
cô không có sao chứ?”
Ngày đó sau khi làm xong việc, công nhân cắt tỉa cảm khái muôn vàn
tán gẫu với bảo vệ khu cư xá, kể lại chuyện xảy ra ban sáng. Bảo vệ khu
rất có ấn tượng với Tư Đằng, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, rất đẹp, mặc
sườn xám, do anh chàng nhà đó mang về, đàn ông độc thân có tiền, anh
hiểu mà.”
Công nhân cắt tỉa mang vẻ mặt hâm mộ và bất bình tức giận: “Người có tiền thích chơi đủ trò. Trước kia tôi nghe nói…”
Nói đến đây, anh ta bỗng hạ giọng, tựa như cũng biết đề tài này khiếm nhã: “Trước kia tôi nghe nói bọn họ đều chơi trò trói lại, ngâm trong
nước, còn mặc đồng phục đó… Hóa ra hiện tại bắt đầu lưu hành trò chôn
đứng… Đất dơ quá mà…”
Nói xong rồi anh ta im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm dụng cụ cắt
tỉa trong tay cảm thán: “Có tiền thật tốt, nhất định phải có tiền.”
Bảo vệ khu cư xá cũng đồng tình: “Đúng vậy, nhất định phải có tiền.”
***
Nhan Phúc Thụy bị cuộc điện thoại của Tư Đằng khẩn cấp triệu hồi về Hàng Châu, đến nhà Tần Phóng.
Ông báo cáo với Tư Đằng tiến triển của “cuộc thăm viếng” hai ngày
nay. Tư Đằng lẳng lặng lắng nghe, vẻ mặt bình tĩnh, tuy nghe được cái
tên “Bạch Anh” nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, thỉnh thoảng nhíu mày
vài lần, chỉ có tay vẫn xoa thắt lưng.
Nhan Phúc Thụy rất hoang mang, cuối cùng vẫn lương thiện không nhịn được hỏi: “Tiểu thư Tư Đằng không phải đau lưng chứ?”
Người chết? Nhan Phúc Thụy lập tức nghĩ đến thây ma trong Resident
Evil, tưởng tượng ra cảnh thây ma chậm chạp cầm cái xẻng đuổi theo Tư
Đằng, ông cảm thấy hết sức hoang đường. Tiếp theo liền nhận ra: Dám động thủ với tiểu thư Tư Đằng chắc hẳn là đã bị cô giết hoặc là sắp bị giết
rồi.
Trong lòng ông nhất thời căng thẳng, mấy ngày nay có lẽ do ở chung
với Tư Đằng nhiều, nên đôi lúc không nghĩ cô là yêu quái. Hiện tại đột
nhiên kịp nhận ra: Yêu quái dù sao vẫn là yêu quái, chuyện hại người là
thường như cơm bữa.
Cho nên ông mất tự nhiên, luôn cảm thấy không khí xung quanh lạnh
buốt, nhìn dáo dác khắp nơi một vòng, định tìm chút cảm giác an toàn của đồng loại: “Tần Phóng đâu? Đi ra ngoài rồi à?”
“Bị bắt cóc rồi.”
“Hả?”
Nhất thời Nhan Phúc Thụy há hốc miệng, mặt Tư Đằng không hề biểu cảm
nhìn ông đang sửng sốt, căn dặn: “Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức
đến Nang Khiêm.”
Người với người quả thật không thể so sánh với nhau được, dù sao Nhan Phúc Thụy cũng không thể nào là Tần Phóng.
Đầu tiên Nhan Phúc Thụy không biết “Nang Khiêm” là cái gì, Tư Đằng
nhẫn nhịn nói cho ông biết “Là một nơi ở Thanh Hải”. Nhan Phúc Thụy
không rành địa lý, trước đây ông chưa bao giờ ra khỏi địa giới Tứ Xuyên, ông gãi đầu tìm kiếm bản đồ: “Thanh Hải… là ở trên, ở dưới hay là bên
cạnh Tứ Xuyên vậy?”
Tiếp theo, ông đi mua vé xe lửa. Đứng trong hàng dài túi lớn túi nhỏ, đòn gánh thúng sọt, thắt lưng lại đau âm ỉ, quanh tai ồn ào, sắc mặt Tư Đằng đã rất khó coi vậy mà Nhan Phúc Thụy còn giải thích liên miên:
“Tần Phóng có tiền đương nhiên cậu ấy có thể mua vé máy bay, lần trước
tiền vé máy bay từ Quý Châu đến Hàng Châu của tôi đều là do cậu ấy trả.
Nhưng tôi thì không có tiền bạc gì cả tiểu thư Tư Đằng à, cậu ấy mở công ty còn tôi chỉ bán xiên que nướng thôi. Đẳng cấp hai người khác nhau,
mà tôi đã lâu không bày hàng bán, tiêu xài phải tiết kiệm một chút…”
Vé lần này còn là vé ngồi nữa. Trong xe bức bối chật chội, lối đi nhỏ đứng đầy người, có người thì nhai rôm rốp, có người thì đánh bài la lối ỏm tỏi, có người thì đánh con vì tội nghịch ngợm, có người thì không
biết nổi điên gì cứ hùng hùng hổ hổ chửi tục không ngừng. Tư Đằng cảm
thấy ngay cả chân cũng không duỗi thẳng ra được, bởi vì người ngồi đối
diện mang quá nhiều hành lý chỉ có thể nhét dưới băng ghế ngồi: “Cô ơi,
chân cô co vào một chút, xin co vào một chút…”
Còn có mấy người đàn bà nhiều chuyện ánh mắt nông cạn ở cách đó không xa chỉ chỉ trỏ trỏ cô, tiếng nói khá nhỏ nhưng cô lại có thể nghe thấy
rõ ràng:
– “Xinh đẹp như vậy đều do trang điểm thôi, bôi đi hết sẽ dọa chết người đấy…”
– “Quần áo vừa nhìn đã biết là hàng nhái. Lông chồn à? Lông chó thì
có. Nếu thật sự mặc áo lông chồn ai mà đi xe lửa còn ngồi ghế cứng chứ?
Quá tham hư vinh rồi.”
…
Yêu lực tổn hại không thể cách không vả miệng mấy người đó, lúc sa cơ thất thế không nên làm ầm ĩ, vẫn nhắm mắt làm ngơ tốt hơn. Tư Đằng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong đầu bất chợt hiện ra cảnh tưởng khi trở về từ
Kiềm Đông Nam với Tần Phóng.
Khi đó trong khoang máy bay vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể
nghe thấy nữ tiếp viên hàng không khẽ hỏi thăm. Không biết có phải do
điều hòa không đủ ấm hay không, tay chân cô lạnh buốt, Tần Phóng cởi áo
khoác ra nhẹ nhàng đắp lên cho cô…
Quả thật Tần Phóng là một người rất biết chăm sóc, so sánh với Nhan Phúc Thụy thì…
Tư Đằng tức tối trợn mắt nhìn Nhan Phúc Thụy, ông đang nhìn chằm chằm tô mì tôm mới vừa chế nước sôi để trên bàn gần cửa sổ. Đây là gói mì
ông vất vã lắm mới băng qua được lối đi nhỏ đầy ắp người, đứng trước máy nước nóng tự động, ba phút sau khi chế nước sôi là có thể ăn được rồi.
Ánh mắt ông lấp lánh cứ nhìn chết dí vào nó, giống như là một giây sau sẽ có người đến cướp vậy.
Ôi! trước đây thấy Tần Phóng chẳng có ưu điểm gì, giờ có Nhan Phúc
Thụy để so sánh mới nhận ra quả thật là giống như bảo vật vậy.
Đi xe hai ngày một đêm, đa số thời gian Tư Đằng đều nghỉ ngơi, chỉ
nói chuyện ngắn gọn hai lần với Nhan Phúc Thụy, mà đều là do Nhan Phúc
Thụy sợ cô buồn bực, vắt óc tìm chuyện để nói với cô.
Lần đầu tiên Nhan Phúc Thụy hỏi cô: “Tiểu thư Tư Đằng, sau này cô có dự định gì không?”
Dự định à? Cô dự định sau này mãi mãi không bao giờ đi đâu với Nhan Phúc Thụy nữa hết, như vậy có được tính không?
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại ông: “Còn ông, có dự định gì?”
Nhan Phúc Thụy nói: “Tôi định đi làm từ thiện.”
Ông nói vô cùng cảm động: “Trên đời này có rất nhiều đứa bé giống như Nhà Ngói của tôi, không cha không mẹ, rất đáng thương. Tôi định nhận
nuôi chúng, cho chúng ăn mặc, cho chúng đi học. Ban đầu tôi đã định cho
Nhà Ngói đến trường…”
Cô hiểu rồi, đây là muốn hóa tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn, mang
nuối tiếc của Nhà Ngói bù đắp vào những đứa trẻ có số phận giống vậy.
Tư Đằng hỏi ông: “Ông có tiền không?”
Ông thuận miệng đáp không có, mấy chuyện làm từ thiện này chỉ cần có
tâm, không cần phải bỏ tiền nhiều. Tư Đằng ồ lên một tiếng, sau một lúc
im lặng khá lâu mới bình luận một câu: “Vậy ông thật đúng là tâm cao tận trời, sức như giấy mỏng.”
Lần thứ hai ông hỏi: “Tiểu thư Tư Đằng, Khưu Sơn sư phụ tôi… năm đó
rất lợi hại phải không? Cô đừng trách, lúc tôi hiểu chuyện ông đã rất
già rồi, lại bệnh rất nặng, có đôi khi cơm cũng không có ăn, đều do tôi
đi ra ngoài xin… Ôi, khi đó tôi vẫn cảm thấy sư phụ tôi… thật đáng
thương.”
Đáng thương ư? Khưu Sơn có thể hình dung bằng hai từ “đáng thương”
sao? Tư Đằng không tưởng tượng được cảnh này, cô chỉ biết sông có lúc
người có khúc, đạo môn hiện tại và đạo môn năm xưa quả thật giống như
hai thế giới khác nhau.
Đối với cô, đạo môn năm xưa là cơn ác mộng, khiến mình nơm nớp lo sợ
trốn chui trốn nhũi. Cô không chỉ một lần ước ao nếu như tỉnh lại cõi
đời này không còn đạo sĩ nữa thì tốt biết bao, thật sự có bắt cô trả giá thể nào cô đều cam lòng.
Đạo môn hiện tại thì sao? Thời gian đã thay đổi tất cả, bảy mươi bảy
năm đối với co người mà nói là hồng nhan bạc đầu, vật đổi sao dời; Còn
đối với yêu quái mà nói chỉ là một cái chớp mắt.
Ai có thể ngờ tình trạng bây giờ là như vậy đâu? Nếu như năm đó có
thể biết trước, cô tuyệt đối sẽ không trở mặt với Khưu Sơn, cô sẽ ngủ
đông, nhẫn nhịn cho đến khi kẻ tử thù hóa thành xương trắng, chịu đựng
qua bảy mươi bảy năm lại rời khỏi núi.
Dĩ nhiên mấy chuyện “nếu như” này dù có suy nghĩ nhiều cũng vô ích,
dù sao ông trời đã đối xử với cô không tệ, chuyện chết đi sống lại như
vậy không phải yêu quái nào cũng có cơ hội. Hi vọng Nang Khiêm có thể
hóa giải bí ẩn trong lòng cô. Nghĩ đến Nang Khiêm, Tư Đằng không nhịn
được cau mày. Cũng không biết hiện tại Tần Phóng… như thế nào.
***
Chu Vạn Đông rất căm tức Giả Quế Chi nhưng chả làm gì được. Chả trách người xưa đã nói, mỗi người đều có cái nợ của mình. Người đàn bà Giả
Quế Chi này có vẻ như đần độn thế nhưng lại dắt được mũi gã. Đi Nang
Khiêm à? Từ đó đến giờ chưa hề nghe chị ta nhắc đến muốn đi Nang Khiêm.
Thậm chí chị ta còn giấu gã sắp xếp xong xuôi hết mọi việc. Một chiếc xe vận tải chở đồ từ thiện, sườn xe và đầu xe đều có dấu hiệu của quỹ
từ thiện Ái Tâm. Dù sao quỹ từ thiện ở Trung Quốc nhiều vô số kể, chỉ
cần làm nhái bên ngoài cũng sẽ không ai để ý. Ngoài Tần Phóng, tủ lạnh
đựng xác Triệu Giang Long cũng được chuyển vào trong thùng xe vận tải.
Bên ngoài còn chất đầy “đồ đạc quyên tặng”, chị ta nói với Chu Vạn Đông: “May mà hiện giờ trời còn lạnh, trong tủ lạnh có không ít đá, vẫn có
thể chống đỡ một hai ngày, chúng ta lên đường kịp thời sẽ không sao.”
Lên đường à? Chuyến đi này quái dị đến cỡ nào? Ngồi bên cạnh là một
người đàn bà giết không chết im lặng ít nói, trong xe là một cái xác
đông cứng trong tủ lạnh, còn có một người sống bị bắt cóc…
Chuyện phát triển theo chiều hướng không thể đoán trước, có nhiều lần trực giác nhắc nhỡ gã thu tay lại, nhưng chuyện sắp thành lại thất bại, gã thật sự luyến tiếc viên Cửu Nhãn Thiên Châu này…
Đúng vậy, Cửu Nhãn Thiên Châu, dường như Giả Quế Chi cũng nhìn thấu
vẻ chần chờ của gã, lại mang chuyện Cửu Nhãn Thiên Châu ra nói: “Đi
thôi, sau khi làm xong chuyện này, Thiên Châu sẽ thuộc về cậu. Nếu cậu
không đi thì mãi mãi không lấy được nó đâu.”
Đúng vậy, nếu không đi thì sẽ mãi mãi không lấy được Thiên Châu, dù sao chị ta cũng giết không chết được.
Chu Vạn Đông luyến tiếc lại không muốn răm rắp nghe lời, oán giận
nói: “Ai cũng biết Cửu Nhãn Thiên Châu rất đắt giá, lúc đó Triệu Giang
Long tốn hết tâm tư muốn nuốt hạt châu này. Chị là vợ hắn, làm sao tôi
biết chị có muốn chiếm đoạt nó hay không? Nếu như chị có âm mưu… ông đây cũng không muốn đến cuối cùng chỉ là công dã tràng.”
Tiền, tiền, tiền, đều là tiền hết. Giả Quế Chi khinh miệt liếc nhìn
Chu Vạn Đông: “Lên xe đi, trên đường tôi sẽ nói cho cậu biết vì sao tôi
chẳng thèm hạt châu này.”
Trước khi lên đường, Chu Vạn Đông cẩn thận cạo bộ râu quai nón dễ bị
nhận dạng đi, lại kiểm tra tình trạng sau xe lần nữa. Lúc nổ máy, gã nói với Giả Quế Chi: “Tần Phóng này rất cam chịu, không ầm ĩ không náo
động.”
Giả Quế Chi không để ý đến gã, có lẽ bởi vì đầu đường đúng lúc có
chiếc xe cảnh sát dừng lại, có lẽ là bởi vì còn chưa đi qua trạm thu phí đằng trước, trong lòng chị ta vẫn khẩn trương. Đến tận khi ra khỏi
thành phố, chị ta mới tiếp lời Chu Vạn Đông: “Không phải cậu dán miệng
cậu ta bằng băng keo sao, cậu ta còn ồn ào thế nào được?”
Đàn bà đúng là ngu xuẩn, gã nói không phải là ồn ào theo nghĩa đen, ý của gã là Tần Phóng luôn im lặng, căn bản chẳng hề thử giãy dụa…
Thôi, có giải thích chị ta cũng chẳng hiểu, Chu Vạn Đông ngâm nga ca
hát đi trên đường cao tốc, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười:
“Tên Tần Phóng kia không phải chị nói là vị hôn phu của An Mạn sao. Đáng thương thật, bị cắm sừng rồi. Con đàn bà An Mạn này không hề đơn giản.”
Giả Quế Chi hơi bất ngờ: “Không phải An Mạn nói có liều chết cũng
phải báo thù vì bạn trai cô ta sao? Sao lại cắm sừng Tần Phóng chứ?”
Trong lời nói chị ta lộ rõ vẻ châm chọc cay độc: “Quả nhiên tiện nhân vẫn là tiện nhân.”
Dù sao đã lên đường rồi, Chu Vạn Đông cũng không so đo chuyện Nang
Khiêm với chị ta nữa. Một mình lái xe đường dài dễ mệt mỏi, gã cũng vui
vẻ nói chuyện với người bên cạnh: “Không ngại nói cho chị biết. Lúc ở
Nang Khiêm, tôi cho rằng An Mạn giấu hàng liền cho cô ta nếm đủ mùi đau
khổ. Khi đó ở chung với cô ta là một người đàn ông khác, số khổ, ngay cả người lẫn xe đều bị bọn tôi đạp xuống vách núi té chết.”
Nói xong lời cuối cùng, gã nhún vai ra vẻ rất điềm nhiên, giống như là đang kể về một chuyện nào đó vô cùng buồn cười.
“Chị không biết khi đó An Mạn khóc thảm thiết thế nào đâu. Eo ôi tôi
cũng không nhẫn tâm nghe nữa kìa. Nói thật ông vẫn cho rằng gã ngã xuống núi chết chính là Tần Phóng kia nữa. Sau đó chị nói với tôi đi tìm Tần
Phóng, đến khi thấy được cậu ta tôi mới kịp hiểu ra. Mẹ kiếp, người đàn
ông ở trong xe kia không phải là Tần Phóng, là kẻ thứ ba. Con điếm này
vừa mập mờ dây dưa với Triệu Giang Long, lại muốn kết hôn với Tần Phóng, lại còn sinh ly tử biệt với người đàn ông khác, quả thật là nhân tài
mà. Ôi, tôi nói này, chị Giả, năm đó chị chắc cũng bị cô ta chọc tức
không ít nhỉ?”
Nói xong gã liếc nhìn Giả Quế Chi, nghĩ lời này hẳn đã đâm trúng vết
thương của chị ta rồi. Đàn bà mà, ai nghe thấy kẻ thứ ba mà không tức
chứ?
Kỳ lạ, sắc mặt Giả Quế Chi rất bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản.
“Năm xưa lúc kết hôn tình cảm của tôi và lão Triệu không tệ. Sau đó
làm ăn phất lên, trong tay có tiền hắn lại bắt đầu tiêu hoang. Lúc đầu
nghe thấy hắn bao gái bên ngoài tôi cũng giận, cũng định đến cửa náo
loạn, sau đó phát hiện hắn đâu chỉ có một người, thời gian nhiều nhất có đến những ba người nữa kìa. Tôi đến làm loạn chẳng phải là tự khiến
mình khó chịu sao. Thế nên tôi chẳng quan tâm đến, mấy ả đàn bà kia có
ai là thật tình thật dạ với hắn đâu, chỉ là tham tiền của hắn thôi, sớm
muộn gì hắn cũng sẽ rõ.”
“Ngày đó quả nhiên đã đến, ba năm trước hắn làm ăn thất bại, bị công
an điều tra, trong một đêm đã trắng tay. Chủ nợ bên ngoài kêu gào đòi
chém chết hắn, mấy con ả kia ngày cả cơm cũng không cho hắn. Bàn chân
phải nói là trơn như bôi dầu nhanh chóng chuồn mất. Tôi nói cho cậu
biết, không nói khoác đâu, có mấy người ngay cả nồi niêu chén bát cũng
gom đi, xem có tán tận lương tâm hay không.”
“Khi đó ai cứu hắn chứ? Là tôi, quê tôi ở Nang Khiêm, tôi gần như là
bán hết gia sản đổi lấy tiền mặt, nào là nhà cửa, bò dê, gom hết của cải mấy đời mang toàn bộ đi trả nợ cho hắn. Ông tôi trước khi chết có kể
một câu chuyện, nhà họ Giả không thể xa rời đất tổ, làm sao cũng phải để lại nhà cửa và dòng họ, nói là sẽ có người đến tìm. Vì lời này, năm đó
Ngọc Thụ động đất khiến nhà sụp, thật sự có rất nhiều người dọn đi, tôi
vẫn phải kiên trì xây lại nhà ở quê. Kết quả vì lão Triệu mà dứt bỏ gốc
rễ, chẳng để lại gì hết.”
Chu Vạn Đông nghe như vậy liền ngáp lên, gã nhắc đến An Mạn chỉ đơn
giản muốn nghe chút chuyện tai tiếng để giết thời gian, ai ngờ bà chị
Giả Quế Chi này cứ liên miên nói chuyện năm xưa. Ai thích nghe chuyện
của chị ta và lão Triệu chứ.
Giả Quế Chi ngẩn ngơ rất lâu, tự độc thoại: “Cũng không đúng, cũng
không phải là chẳng còn gì hết, trải qua chuyện này, lão Triệu xem tôi
giống như là ân nhân. Tôi đến trại tù thăm, hắn quỳ xuống đất tự tát
mình mấy bạt tai, khóc nước mắt nước mũi đầm đìa, nói với tôi: Quế Chi
à, anh xin lỗi em, sau này nếu em có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng,
dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, mang mạng ra liều anh cũng làm cho em.”
Chu Vạn Đông lại ngáp cái nữa. Giả Quế Chi nhìn thấy, chị ta khinh
thường nhìn chằm chằm vẻ mặt Chu Vạn Đông qua kính chiếu hậu, khóe miệng hiện lên nụ cười như đã trả được thù.
Chị ta gằn từng chữ: “Sau đó tôi thật sự bảo hắn, tôi nói với hắn tôi muốn viên Cửu Nhãn Thiên Châu này.”
Tiếng thắng xe vang lên rin rít chói tai, xe trượt đi một đoạn ra đến giữa đường, may mà cách xe sau còn xa nên không xảy ra tình trạng tông
bị vào đuôi xe.
Giả Quế Chi điềm nhiên cười với Chu Vạn Đông, nói: “Đúng vậy đó, lão
Triệu được các người dẫn dắt buôn hàng kiếm tiền, hắn biết thủ đoạn các
người ác độc, không dám giở trò gì. Hắn muốn Cửu Nhãn Thiên Châu này làm gì chứ? Hắn cũng không biết hạt châu đáng giá như vậy. Viên châu này là tôi muốn.”
Trong kính chiếu hậu, xe phía xa từ từ đến gần, Chu Vạn Đông lấy lại
bình tĩnh, khởi động xe lại. Gã cố gắng khiến giọng nói của mình không
có vẻ gì khác thường: “Chị muốn Cửu Nhãn Thiên Châu này làm gì? Không
phải vì tiền sao?”
Giả Quế Chi khinh thường hễ tí là nói đến tiền: “Tiền à? Các người
đều chỉ biết tiền thôi. Cậu không sinh ra và lớn lên ở khu Tạng, không
biết với những kẻ sùng đạo Phật như chúng tôi mà nói thánh vật của Phật
giáo mang ý nghĩa quan trọng đến cỡ nào. Viên Cửu Nhãn Thiên Châu này
tôi vốn định mang ra cúng cho Đại Lạt Ma của Tiền Tạng chúng tôi.”
Khu Tây Tạng phân chia ra Tiền Tạng và Hậu Tạng, điều này Chu Vạn
Đông biết. Căn cứ theo khu vực, Thanh Hải, Ngọc Thụ của châu tự trị Tây
Tạng là thuộc về Tiền Tạng, có điều lại có chuyện tín đồ đi cướp đồ vật
để dâng lên cho Đại Lạt Ma sao?
Giả Quế Chi nhìn thấu nỗi nghi ngờ của gã, cười lạnh nói: “Nhưng hiện tại đã không cần nữa rồi. Ông tôi nói không sai, nếu như không làm theo ý của tiểu thư Bạch Anh, dù là Phật sống cũng không cứu được nhà chúng
tôi.”