Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 7 - Chương 8



Trong phòng rất yên tĩnh, lúc này Nhan Phúc Thụy mới nhớ ra phải nhai nuốt miếng khoai tây trong miệng. Tần Phóng thấy hơi bất an, xưa nay Tư Đằng không giống kiểu người có tính kiên nhẫn, đây lại là chuyện riêng của cô, tại sao lại không phân biệt lớn nhỏ mà kể lể cho anh nghe hết nhỉ?

Trong ba người, có lẽ chỉ có Nhan Phúc Thụy thật sự coi câu chuyện này như chuyện cổ tích: "Vậy sau đó thế nào?"

Tư Đằng cười cười: "Sau đó thì tôi đi đến chỗ hẹn chứ sao."

***

Trước đó cô cũng đã đoán được lần này gặp mặt sẽ không hề thuận lợi. Nhưng sự cố chấp của Bạch Anh vẫn vượt xa sức tưởng tượng của cô. Bạch Anh cảm thấy chuyện này không phải là lỗi của Thiệu Diễm Khoan, tất cả đều quy cho Khưu Sơn bày âm mưu quỷ kế.

- Nhất định Khưu Sơn đã nói xấu tôi rất nhiều ở trước mặt Diễm Khoan, cho nên Diễm Khoan mới bị che mắt.

- Anh ấy là con trai cả, áp lực gia nghiệp rất nặng, là Khưu Sơn hèn hạ mang tiền ra dụ dỗ anh ấy, anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi.

- Tôi tin tưởng chỉ cần cho tôi thêm chút thời gian, ở chung với anh ấy lâu, anh ấy sẽ biết tôi luôn thật lòng đối đãi, sẽ đổi cách nhìn về tôi ngay.

Diễm Khoan, Diễm Khoan, Diễm Khoan. Thiệu Diễm Khoan không làm sai gì cả, cho dù hắn có cầm dao cắt cổ cô, cô cũng chỉ tự huyễn hoặc mình cho rằng hắn lỡ tay. Tư Đằng chế nhạo Bạch Anh: "Thiệu Diễm Khoan đã có vợ, cô muốn đi làm vợ bé người ta, không ngại mất thể diện sao? Mà đâu chỉ là mất mặt cô thôi, ngay cả bọn yêu quái chúng tôi rồi cũng không dám chường mặt ra ngoài nữa."

"Diễm Khoan nói sẽ quang minh chính đại cưới tôi, lễ nghĩa đều có đủ, tuyệt không để tôi phải chịu thiệt thòi. Ngoài những lễ nghi phong tục phô trương, còn tổ chức cả một tiệc cưới theo kiểu phương Tây ở bến Thượng Hải nữa."

"Vậy mà cô cũng tin à?"

Bạch Anh nhìn xoáy vào mắt cô: "Tôi tin chứ! Nếu anh ấy không làm đúng lời..." - Giọng cô ta bỗng lạnh đi vài phần : "Nếu anh ấy không làm đúng lời thì tôi sẽ không gả nữa. Không phải anh ấy muốn lấy tiền của Khưu Sơn sao? Vì tiền anh ấy nhất định sẽ cho tôi được thỏa nguyện. Tôi sẽ không làm mất mặt yêu quái, tôi sẽ được cưới hỏi đàng hoàng, sau khi đến bên cạnh anh ấy, ngày đêm ở bên nhau, còn sợ không thể khiến anh ấy hồi tâm chuyển ý sao?"

Nụ cười Tư Đằng dần tắt: "Nói vậy chẳng khác nào không nói."

Phải thừa nhận là trước khi đến gặp Bạch Anh, cô đã có ý định ra tay, cô tin Bạch Anh cũng giống vậy. Vũ lực xưa nay đều là tất yếu sau khi đàm phán thất bại.

***

Tư Đằng cười nhìn Tần Phóng: "Khi ấy dù thế nào tôi cũng không ngờ được rằng mình lại bị Bạch Anh giết chết. Dù đến hiện tại, tôi vẫn không nghĩ ra, lòng tôi đã không tạp niệm, vứt đi phần tình cảm con người vốn không thuộc về yêu quái, chỉ toàn tâm toàn ý làm yêu quái, muốn kéo Bạch Anh quay đầu. Về tình về lý, tôi hẳn phải là người thắng, tại sao ông trời lại chọn cô ta?"

Cô dùng từ "chọn" khiến Tần Phóng nhớ đến lời cô vừa nói, lúc phân thể nhất định sẽ có một bên mạnh hơn. Để nói là bên nào mạnh hơn thì trước đó không ai biết được cả, nên bảo rằng do ông trời chọn lựa cũng đúng. Nhưng tiêu chuẩn mà ông trời chọn là gì chứ?

Tần Phóng và Tư Đằng đều hoang mang như nhau. Dù nhìn ở phương diện nào, đều nên là Tư Đằng mạnh hơn. Nói trắng ra, cô là yêu quái chính thống, mà Bạch Anh thì yêu Thiệu Diễm Khoan, lại còn có ý nghĩ sinh con, xem như là kẻ phản nghịch. Đầu óc ngốc nghếch, chỉ vì người đàn ông không xứng đáng mà không hề do dự giết chết Tư Đằng. Tại sao Bạch Anh lại mạnh hơn?

Thế nhưng theo Nhan Phúc Thụy, điều căn bản không nằm ở đó: Bạch Anh mạnh là do cô ta mạnh, điều này không phải tự bản thân có thể quyết định. Giống như trời sinh có người đẹp người xấu, đó là số mệnh, có gì đâu mà tiểu thư Tư Đằng phải rối rắm?

Ông chỉ nóng lòng muốn biết rõ chuyện tiếp theo: "Tiểu thư Tư Đằng, vậy về sau thế nào?"

***

Về sau à? Chuyện sau đó cô không tận mắt nhìn thấy, có điều trong lòng có thể mường tượng ra. Dựa theo lời kể của Giả Quế Chi và lá thư dài ngoằng của Bạch Anh trong rương, ghép thêm cả những mảnh chi tiết nho nhỏ đã phát hiện thì câu chuyện sau đó là thế này:

Đêm hôm đó, Giả Tam ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến xưởng dệt Hoa Mỹ đã đóng cửa, hồ đồ đẩy cánh cổng ra. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn bay mất hồn vía, lúc định chạy trốn ra ngoài thì cổng đóng sầm lại.

Cóc, cóc, cóc...

Tiếng giày cao gót dừng lại ngay trước mặt hắn, Giả Tam bị dọa sợ run lẩy bẩy, quỳ lạy liên tục. Bạch Anh hỏi ông: "Muốn sống không?"

Răng Giả Tam va vào nhau lập cập, không ngừng nói "muốn", nhưng do là người tỉnh khác nên phát âm không rõ ràng. Sau đó nữa thì hắn bỗng cảm giác trên lưng mình như có con sâu đang ngọ nguậy, rồi bò lên cổ, bò đến mặt. Ở trước mặt Bạch Anh, hắn không dám đưa tay vỗ, lúc nhột đến không chịu được nữa thì thứ đó lại xông thẳng vào mũi hắn.

Tiếp theo Giả Tam được lĩnh giáo uy lực của đằng sát, hắn run rẩy co quắp trên mặt đất, mắt nổ đom đóm, nhưng bên tai vẫn nghe tiếng máu đang nhỏ tí tách.

Bạch Anh nói: "Nếu anh nghe lời thì sau này sẽ không phải chịu đau đớn thế này nữa."

Cô ta phân phó Giả Tam mang cái xác kia đi, ở phía Bắc đang chiến tranh không an toàn, phía Nam thì loạn lạc cũng không ổn định. Cô không cho phép đi đến phía Tây Nam mà yêu cầu đi về phía Tây Bắc, càng hoang vắng càng tốt, cô ta nói: "Nghe nói ở Tây Bắc có người dân tộc sinh sống, người dân tộc thì tốt, họ sẽ không hỏi han lung tung chuyện của người Hán. Sau khi anh đến thì ở lại đó, rồi viết một lá thư nói cho tôi biết địa chỉ của anh."

Cô ta nói địa chỉ sẽ nhận thư, yêu cầu Giả Tam phải nhớ kỹ. Khi nói đến người nhận thư thì do dự thật lâu sau mới cất lời: "Gửi cho tôi, Bạch Anh, tiểu thư Bạch Anh."

Giả Tam run như cầy sấy: "Bạch tiểu thư, tôi không biết chữ."

Bạch Anh nói: "Chỉ là viết địa chỉ thôi mà, tìm người nào biết chữ viết thay là được. Nhưng mà..." - Cô ta nở nụ cười bí hiểm : "Sau đó anh cũng không thể dọn nhà đi nơi khác, vì ở bên này tôi cũng sẽ viết một lá thư cho anh, có lẽ là ba năm hay năm năm sau, cũng có lẽ là sáu bảy năm, kiên nhẫn một chút, nhất định sẽ có lúc nhận được. Lá thư này anh không thể tìm người đọc giúp, chỉ có thể xem một mình, tự anh phải đi học chữ, đọc được sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau. Lời tôi muốn nói, chuyện anh phải làm đều ở trong thư. Tôi cũng không sợ anh sinh lòng phản trắc, nếu có ý định đó thì cả nhà anh đều chết hết, không tin thì cứ việc thử đi." Lại nói: " Phải an táng cái xác kia đàng hoàng, chôn ở nơi mà người bình thường không tìm ra được, càng vắng vẻ càng tốt. Ngày sau tôi còn có việc dùng đến."

Giả Tam càng run rẩy kịch liệt hơn. Hắn tìm một mảnh vải trong xưởng bọc kín thi thể, đặt vào chỗ ngồi xe kéo của mình, kéo một mạch về nhà, chân nhũn hết cả ra.

Về đến nhà, hắn giấu thi thể đi trước, sau đó nói với vợ: "Chúng ta phải dọn nhà đến Tây Bắc."

Nói xong hắn ngã cắm đầu xuống, lay thế nào cũng không tỉnh. Sáng sớm hôm sau hắn nhắc lại như cũ, lúc này vợ hắn mới nhận thấy hóa ra không phải là hắn say rượu nói nhảm, liền đập đồ đạc, khóc lóc ầm ĩ, Giả Tam cũng có chút hối hận.

Đúng lúc đó thì con trai hắn bỗng nói: "Tía, hôm qua tía ngủ, có một thứ thật dài bò ra từ mũi tía, con đến gần xem thì lại vọt luôn vào tai con, rất là ngứa. Nhưng sáng thức dậy thì không thấy ngứa nữa, cũng không biết là do con hoa mắt hay là nằm mơ."

Đằng sát! Giả Tam sợ hãi, sau đó là tức giận, giơ tay gạt hết nồi niêu trên bếp xuống: "Bà có đi hay không? Không đi thì tôi dẫn con đi, bà tìm thằng khác mà tái giá đi! "

Một chặng đường bôn ba, cộng mấy bận lênh đênh, rốt cuộc cả nhà Giả Tam ở lại Nang Khiêm. Hắn cất công chạy đến tận huyện thành, định viết thư cho Bạch Anh. Nhưng Nang Khiêm không thể nào so với Thượng Hải, rất hiếm người biết chữ, người xung quanh đa phần ngay cả tiếng hán cũng không biết nói. Vất vả lắm mới gặp được vài người hay chữ thì đều là người có thân phận địa vị, còn không thì là văn thư trong quân đội, ai mà thèm kiên nhẫn dạy hắn biết chữ chứ? Ngọng nga ngọng nghịu lại còn phải kiếm sống tại nơi đất khách, hắn nào có thời gian học chữ, mấy năm trôi qua số chữ biết được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lúc trước tiểu thư Bạch Anh nói, có lẽ là ba hay năm năm, cũng có lẽ là sáu bảy năm, nhưng trên thực tế lá thư này đến chậm hơn tưởng tượng nhiều. Lá thư do một thương nhân nay đây mai đó khi đến Tây Bắc làm ăn mang đến, sợ là nếu thông qua bưu điện thì đã lạc mất rồi.

Hắn biết được hai chữ viết bên ngoài lá thư: Bạch Anh. Hai chữ này giống như là cầu nối dẫn thẳng hắn đến cơn ác mộng, Giả Tam lập tức vừa học chữ, vừa tập đọc thư. Mãi sau này có phong trào xóa nạn mù chữ, thành phố cử thầy giáo đến, hắn nảy sinh một ý nghĩ, mỗi ngày cầm bút vẽ theo vài chữ nguệch ngoạc, rồi làm rối loạn trật tự, mang đi hỏi thầy: "Thầy, chữ này đọc là sao ạ, có ý nghĩa gì?"

Đến một ngày, rốt cuộc đã đọc hiểu hết được lá thư, cả người hắn như bị xối nước đá. Thế mới biết, khoản nợ từ trên trời giáng xuống này không biết là đời hắn có trả được hay không.

Trong thư, Bạch tiểu thư hỏi hắn: có phải đằng sát đã chui vào người đứa con trai rồi hay không? Sau này con trai hắn có con, bất kể là trai hay gái, đằng sát đều sẽ cha truyền con nối, mãi mãi không ngừng. Có một việc cần đời sau của Giả Tam đi làm, tính từ ngày nhận được thư cho đến lúc phải bắt đầu là vào bảy mươi năm sau, nếu kéo dài làm trễ đến tám mươi năm sau thì đại nạn sẽ trút xuống đầu, còn nếu cuối cùng làm không được thì Đằng Sát sẽ lấy mạng kẻ đó. Không chỉ là một mạng người mà còn tuyệt tự, cả nhà chết hết. Nhưng nếu làm được thì sẽ có hồi báo, dù vàng bạc hay của cải, có yêu cầu gì cứ nói, dù là hồi sinh người chết cũng không phải chuyện không thể...

Giả Tam run rẩy đọc xong, xòe mười ngón tay ra trước mắt mới nhớ ra là không đủ đếm. Tính từ ngày nhận thư sao? Đó là năm 1937, nói cách khác, có một việc phải bắt tay vào làm từ năm 2007, nếu đến 2017 mà không làm được thì...

2007, khi đó hắn đã chết mất từ lâu rồi, chuyện này cũng không đến phiên con trai hắn, chỉ có thể là cháu, cũng có thể là đến thế hệ sau nữa. Tim hắn đập thình thịch, xem đi xem lại chuyện trong thư căn dặn hắn phải làm.

Trong thư nhắc đến một trấn làm nghề ươm tơ nuôi tằm ở vùng ngoại thành Hàng Châu, đề cập đến phú hộ trong trấn, còn có một người tên là Tần Lai Phúc.

***

Lòng Tần Phóng lạnh toát. Tư Đằng im lặng, cô quay đầu nhìn đăm đăm vào bức họa Bạch Anh trên tường.

Giọng nói của Tần Phóng run run: "Thị trấn mà cô nói... trấn đó... có nhà cũ của tôi... Tần Lai Phúc... hình như là..."

Tư Đằng ngắt lời anh: "Không phải hình như, Tần Lai Phúc chính là tên của ông cậu. Tần Phóng, có phải cậu nên đến đây bái lạy không. Nếu như tôi đoán không sai, cậu chính là đời sau của Bạch Anh và Thiệu Diễm Khoan."

Thoáng chốc, trong phòng lặng ngắt như tờ. Phá vỡ sự yên tĩnh là giọng nói lắp bắp kinh ngạc của Nhan Phúc Thụy: "Gì... gì... gì cơ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.