Trận chiến Núi Bảo Tháp hạ màn bằng việc Sầm Thâm thỏa hiệp.
Sầm Thâm vốn có thể không để ý, Hoàn Nhạc cũng sẽ không cầm muỗng đút cơm cho hắn thật, nhưng chàng thấy Sầm Thâm ngó lơ thì trực tiếp ôm chén ngồi xếp bằng bên chân hắn, hát khúc vườn không nhà trống.
Kế sách này được biểu diễn bởi bụng của Hoàn Nhạc, thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, cho nên hát vô cùng vang dội.
Sầm Thâm bị phiền đến hết chịu nổi, cúi đầu nhìn chàng, chàng liền ngẩng đầu nhìn hắn, nửa bước không lùi.
“Có đi hay không?”
“Không đi.”
“Không ăn là đói đấy.”
“Ta không ăn cơm bảy ngày cũng sẽ không chết đói.”
Thiếu niên cố chấp mà bướng bỉnh, nâng Núi Bảo Tháp lẩm bẩm: “Thịt nguội lạnh là hết ngon ngay, quá đáng tiếc mà.
Phu tử luôn bảo ta không biết nhân gian khó khăn, nhưng hắn đâu hay hồi còn nhỏ xíu ta đã bị mẹ tha vào trong núi.
Trong núi có mọi thứ, lại chẳng có gì cả, quả dại rất dở, thỏ hoang quá dễ thương.
Sát sinh là vấn đề lớn, yêu quái chúng ta còn phải suy xét nhiều hơn so với quân tử nhân loại, ta nên ăn chứ? Hay không ăn đây….”
Sầm Thâm lựa chọn ăn.
Hắn cảm giác hơn mười năm qua mình chưa từng no như thế, khoảnh khắc đặt chén đũa xuống, thấy cành Cây Xuân đang tắm nắng nhẹ nhàng lay động ngoài tường kính, cả người hắn bỗng nhiên tiến vào trạng thái chây lười.
Tốc độ đại não làm việc trở nên chậm hơn, cơn buồn ngủ dần xông tới, cứ muốn ngồi lẳng lặng như vậy, không quan tâm bất cứ điều gì.
Thậm chí còn dâng lên cảm giác có thể ngồi yên mãi rồi chết già.
Nếu như người nào đó có thể lập tức, lập tức biến trở về Đại Đường mà nói.
“A Sầm!” Hoàn Nhạc thu dọn chén đũa tháo chạy dò đầu khỏi phòng bếp: “Cái bếp này dùng làm sao? Thịt nguội rồi, ta muốn hâm nóng lên.”
Sầm Thâm dựa sâu hơn vào ghế, nhắm mắt lại, không thấy cậu ta.
Hoàn Nhạc bị ép tự lực cánh sinh tìm được A Quý, sau trận luống cuống tay chân, rốt cuộc hiểu được cách sử dụng bếp ga chính xác, đun nóng lại thịt và cá.
Chàng ăn trọn ba chén cơm.
Cơm nước xong xuôi, A Quý lại khuyến khích Hoàn Nhạc nấu trà táo đỏ.
Lúc đó Hoàn Nhạc đương suy nghĩ rửa chén như thế nào, nghe vậy xoay đầu hỏi: “Tại sao phải nấu trà táo đỏ?”
“Bổ máu đó, ngươi không thấy môi hắn chẳng có chút màu máu sao?” A Quý đáp.
“Vậy sao trước kia ngươi không khuyên hắn uống?” Hoàn Nhạc lại hỏi.
A Quý lập tức giương móng vuốt ngắn ngũn không hề có lực uy hiếp của mình, trả lời bằng điệu bộ như giáo sư giải đáp thắc mắc trong lớp: “Ngươi thấy ta đả động nổi sao?”
Hoàn Nhạc rất tán thành mà gật đầu: “Ừ, có lý.”
Lúc này Hoàn Nhạc rốt cuộc tìm được chính xác các bước cho sự nghiệp rửa chén thời hiện đại, vén ống tay áo lên bận việc.
Người trẻ tuổi tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát sau đã dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, nhìn nhìn giờ giấc, vừa đúng nửa giờ sau khi ăn, thích hợp uống trà.
Chàng lấy được lá trà, táo đỏ và những thứ cần thiết trong tủ bếp theo sự chỉ đạo từ A Quý, Hoàn Nhạc nếm nếm thử, vẫn còn dùng được.
Hoàn Nhạc là tay pha trà rất giỏi, tuy rằng chàng không ưng uống mấy món đắng chát ấy.
Nhưng cha thích uống, sau đó Bình Nhi cũng dần dần có thói quen uống trà, vì thế chàng liền học một phen, không ngờ hôm nay có thể phát huy tác dụng.
Nhưng chờ đến khi Hoàn Nhạc bưng trà đã nấu ngon lành vào phòng làm việc, lại phát hiện cảnh “xuân” bên trong, Sầm Thâm ngồi trên ghế gỗ đã ngủ say.
Thoạt nhìn hắn ngủ vô cùng an ổn, bóng cây khẽ đung đưa cũng dịu dàng êm ái cực kỳ, tựa sóng nước dập dềnh.
Hoàn Nhạc không khỏi nhẹ bước chân, đặt trà vào khay bên cạnh, lẳng lặng rồi tỉ mỉ ngắm hắn một hồi lâu.
Gió nhẹ xốc mái tóc hắn lên, lộ ra khuôn mặt ôn hòa khác hẳn xưa nay.
Một lúc lâu sau, Hoàn Nhạc rón rén lui khỏi phòng làm việc, đụng phải A Quý mới bò từ phòng bếp đến hành lang bên này.
Chàng lập tức dùng tay ra dấu im lặng, nhỏ giọng bảo: “Hắn đang ngủ.”
A Quý gật gật đầu, hai người bèn ngồi ngay hành lang, câu được câu chăng chuyện trò.
Bỗng Hoàn Nhạc cúi người nhìn A Quý, chàng nói: “Ta thấy hai ngày nay ngươi quái quái.”
A Quý phơi nắng, thoải mái nheo mắt lại, hỏi ngược: “Có sao?”
Hoàn Nhạc chống hai tay xuống sàn, thả chân ra ngoài hành lang đung đưa, đáp: “Đương nhiên có rồi, hai người các ngươi đều không nói chuyện, chắc chắn có vấn đề.”
Trông thiếu niên như vạn sự chẳng lo, thực ra lại có một con tim nhạy cảm.
A Quý ý thức được điểm ấy, lặng thinh một lát mới hỏi: “Ngươi nói xem chân tướng là cái gì, nhất định quan trọng sao?”
“Quan trọng chứ.” Hoàn Nhạc trả lời không chút trù trừ.
“Nếu chân tướng kia cuối cùng chẳng hề như ngươi nghĩ, thậm chí biết rồi còn thua cả chưa biết thì sao?” A Quý lại hỏi.
Hoàn Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, đáp lời: “Có lẽ nếu như không biết, ngươi vĩnh viễn không cách nào phán đoán, đến cùng thì biết mới tốt hay không biết tốt hơn.
Chân tướng mãi mãi là chân tướng, thất vọng cũng tốt, thỏa mãn cũng được, đều là chúng ta áp đặt lên nó, không phải sao?”
A Quý không ngờ bản thân sống lâu như vậy, lại bị một tiểu yêu quái mười bảy mười tám đầu thuyết phục.
Già rồi già rồi, khí tiết tuổi già khó giữ được.
“Cho nên ngươi đang truy tra chân tướng gì?” Hoàn Nhạc tò mò hỏi.
“Liên quan tới ngươi không?” A Quý bình tĩnh nhàn nhã, dù thế nào ông cũng không thể bị một tiểu yêu quái gài được.
Hoàn Nhạc không am hiểu nói lời khách sáo, nhưng chàng biết suy luận nha, con ngươi đảo một vòng, nói: “Chân tướng ngươi truy tìm chắc chắn ở trước đây đúng không? Tú Cầu Nhỏ là ngươi mang đến, cho nên ngươi muốn xuyên qua thời không trở lại quá khứ ——– chân tướng đang ở đó!”
A Quý ngơ ngác, không gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận.
Ông liếc mắt nhìn Hoàn Nhạc bảo: “Ngươi thế mà thông minh, thế người đoán xem vì sao ta với Tiểu Thâm Thâm không vui với nhau?”
“Phu tử nói ta là siêu siêu thông minh, thông minh khác với khôn khéo, không nhất thiết phải treo trên mặt.” Ngữ khí Hoàn Nhạc thẳng thắn lẫn kiêu ngạo, nhưng cũng không làm người ta ghét, “Ta đoán nhé, A Sầm không để ý ngươi truy tìm chân tướng, trong lòng hắn rõ ràng lắm, chắc chắn là ngươi lừa hắn, hoặc che giấu chuyện không nên che giấu, đúng không?”
Lần này A Quý thừa nhận Hoàn Nhạc thông minh thật, nắm bắt trọng điểm vấn đề rất chuẩn, điều này khiến ông bỗng có một loại dục vọng nói hết ra.
“Ngươi biết hắn nhặt được ta khi nào không?” Ông hỏi.
Hoàn Nhạc thật thà lắc đầu.
“Hơn mười năm trước, khi đó hắn vừa thành niên chưa bao lâu, một mình lang bạt sâu vào trong núi Tây Bắc, nếu không phải ta, hắn đã bị con rắn lớn nuốt rồi.”
“Không phải hắn nhặt được ngươi sao?”
“Hỗ trợ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau ngươi hiểu không?”
A Quý liếc bằng nửa con mắt, đoạn tiếp tục kể: “Bọn ta cứ thế biết nhau, hắn mang ta ra khỏi núi sâu, ta đưa Tú Cầu Nhỏ cho hắn để báo đáp.
Hắn dọn sang nhà mới sau khi trở lại Bắc Kinh, bọn ta đã đến ở đây, loáng một cái cũng mười năm trôi qua.”
Mười năm ấy à, đối với con người mà nói, thậm chí đối với bán yêu như Sầm Thâm cũng vậy, đều là một quãng thời gian dài lâu, song đối với A Quý thì nó chỉ là một hạt cát mà thôi.
“Nhưng ta thực lòng rất yêu quý mười năm này, ở đây tuy rằng hơi an tĩnh, Tiểu Thâm Thâm hơi nóng tính chút, nhưng sống rất thoải mái.” A Quý thoáng nheo mắt lại, ngẩng đầu nghênh đón ánh dương: “Có lúc thực sự muốn sống tại đây cả đời ây, tắm nắng chọc cá vàng, nghe cụ ông cụ bà sát vách cãi nhau hằng ngày cũng không tồi….”
“Ngươi định đi à?” Hoàn Nhạc chớp mắt mấy cái.
“Sinh mệnh yêu dài lâu ngươi có hiểu không, thiếu hiệp, thời điểm lão phu tung hoành bốn biển chẳng biết ngươi còn đang ở cái xó nào nữa? Thay vì quan tâm sau đó ta đi đâu, chi bằng ngươi suy nghĩ thử làm sao sống thọ hơn ta đi.”
Quao, khẩu khí thực sự quá mạnh mẽ.
(khí phách của con người toát ra qua lời nói, cách nói)
Thế nhưng ở khía cạnh tuổi thọ này, dù thế nào thì chó săn cũng không thể so sánh với rùa, Hoàn Nhạc tạm thời chấp nhận kiến giải của A Quý, sau đó nói: “Nhưng chỉ cần A Sầm ở đây, ngươi sẽ không rời đi phải không? Ngươi lo cho hắn lắm.”
A Quý không lên tiếng, xác thực ông quan tâm Sầm Thâm, hy vọng hắn có thể sống vui vẻ khỏe mạnh.
Thứ tình cảm này rất thuần túy mà cũng rất phức tạp, không phải tình bạn, tình yêu, cũng không giống như tình thân, đàm luận cảm tình đối với một yêu quái già đã sống quá nhiều năm mà nói thật quá mệt mỏi.
Chắc là thương đi.
Bất kể là người hay yêu, đến già đều yêu thích kết cục đại đoàn viên, nào còn trẻ tuổi đủ tâm sức thưởng thức buồn thương.
Đây chính là đứng ngoài quan sát một chiếc lá rơi xuống sẽ cảm thấy càng thêm gần đất xa trời.
Đối với sự trầm mặc của A Quý, Hoàn Nhạc không thẩm ra được ý gì.
Chàng còn trẻ tuổi lắm, lá rụng mùa thu trong mắt chàng chính là một món quà hoa lệ, đặc biệt là lúc lá cây bạch quả ở Tây Sơn rơi trong gió thu, những chiếc màu vàng phủ khắp núi đồi tựa một vùng biển vàng hồng dưới ánh tịch dương, đẹp không sao tả xiết.
Nếu A Sầm đồng ý đến Đại Đường vui chơi, Hoàn Nhạc nhất định sẽ cưỡi ngựa đưa hắn đi Tây Sơn.
Một người một rùa ngắm Cây Xuân trong vườn, dần dần lặng thinh.
Sầm Thâm ở phòng làm việc lại chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi sáng trong.
Hắn cũng trông về phía Cây Xuân, không biết đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như khi ngủ ban nãy.
Hai giờ chiều, ngôi nhà khôi phục trật tự ngày xưa.
Sầm Thâm tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, uống trà táo đỏ, tiếp tục việc nghiên cứu.
A Quý vẫn nằm nhoài ở hành lang phơi nắng, mà Hoàn Nhạc chợt nhớ đã hẹn với bà Vương cách vách nên lập tức ra ngoài.
Dạo này trên TV đang chiếu lại , Hoàn Nhạc trầm mê vào đó, cũng thuộc lòng lời loại của nhân vật trong phim.
Đây hoàn toàn là thể nghiệm mới cho chàng, các nhân vậy ấy đều là người cùng niên đại với chàng, có lẽ chàng từng gặp, có lẽ từng nghe danh, chuyện cũ trong lòng chàng và chuyện xưa trên TV chắc chắn có chỗ khác nhau, nhưng chàng không ghét điều đó.
Gia đình giàu sang đều thích xem diễn kịch, từ nhỏ Hoàn Nhạc đã nghe không ít vở, cũng không có hồi nào giống phim truyền hình, thể hiện cuộc đời người khác sinh động như vậy.
Tựa như đang sống.
Mọi người trong câu chuyện có lẽ không lường trước được sẽ có một ngày bản thân xuất hiện trong một cái hộp sắt bằng một cách nào đó đâu nhỉ?
Người kiến tạo nên Đại Minh cung chắc cũng không nghĩ tới mấy trăm năm sau, một vương triều khác sẽ ra đời ngay trên mảnh đất họ tha thiết yêu, tên của nó cũng là “Đại Minh”.
Thật tốt quá.
Hoàn Nhạc nghĩ, đại khái bây giờ chàng đang trải nghiệm “kỳ ngộ vạn năm khó tìm” mà phu tử nhắc tới kia.
(Cuộc gặp gỡ lạ lùng/ kỳ diệu/ bất ngờ)
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Đến cũng đến rồi, chơi thỏa thuê hãy đi.
Sầm đại vương:…
Nhạc Nhạc: Nên ngươi phải nói chuyện yêu đương cùng ta đó!
Sầm đại vương: Không muốn, cảm ơn..