Hoàn Nhạc bị tống cổ ra đường, ủ rũ cúi đầu nhổ cỏ ở ngưỡng cửa.
Cỏ ơi cỏ à, ngươi sinh trưởng giữa khe nứt trên đá, ngoan cường biết bao.
A Sầm ơi A Sầm à, ngươi như vầng trăng cô độc giữa trời cao thăm thẳm, lạnh lùng khắc nghiệt làm sao.
Hoàn Nhạc giật tay bứt nắm cỏ lên, xem đi, vận mệnh của chàng như cỏ cây bay theo gió này, phiêu bạt không chốn nương thân.
Còn bị đuổi khỏi nhà.
Song, chàng có thể làm gì đây? Chàng làm rớt bể điện thoại di động của A Sầm, điện thoại di động thần kỳ đến thế, chắc phải rất đắt rồi?
Làm sao bây giờ?
Phải chăng hôm nay chàng không được vào trong nữa?
“Gâu!” Lúc này, một tiếng chó sủa truyền từ nơi cách đó không xa.
Hoàn Nhạc ngẩng đầu, bắt gặp con chó con lông vàng đất ngồi ở cửa nhà chếch bên kia, mở to đôi mắt ngấn nước tò mò nhìn Hoàn Nhạc.
“Ẳng ẳng ẳng!” Anh kỳ lạ quá hà, ngoại hình giống con người, nhưng mùi thì cùng loài với em.
“Không sai, ta chính là tổ tông của ngươi.” Hoàn Nhạc đường hoàng ra dáng nhận thân thích.
“Gâu?” Chó con nghi hoặc nghiêng đầu.
“Gâu.” Hoàn Nhạc cũng nghiêng đầu.
“Gâu!” Em vẹo qua bên trái.
“Gâu.” Anh ngoẻo sang bên phải.
Hai cái đầu chó nghiêng tới nghiêng lui mấy bận, rốt cuộc chó con xác định chàng là đồng loại, thận trọng cất bước vì tình hữu nghị.
Nó tới trước mặt Hoàn Nhạc, ngửi kỹ bên chân chàng một cái, ngẩng đầu: “Gâu gâu?”
Hoàn Nhạc sờ sờ đầu nó, thu khí tràng yêu quái của mình về đàng hoàng, đỡ mất công dọa nó sợ.
Ngay lúc này, chàng đột nhiên nhanh trí, nâng mặt chó con và hỏi: “Giúp tổ tông ngươi một chuyện, được không? Ngươi giúp ta một lần, ta sẽ thu ngươi làm đàn em.”
“Gâu?” Chó con ngẩng đầu.
“Ngươi đừng động đậy à.” Hoàn Nhạc giơ tay phải, pháp lực màu đen chậm rãi chảy ra từ lòng bàn tay, tiện đà hóa thành từng sợi quấn vòng quanh đầu ngón tay.
Năm ngón tay chàng khẽ nhúc nhích, pháp lực thuận theo sự điều khiển của chàng biến thành cái mão đeo trên đầu chó con, hai cọng dây đung đưa trong gió.
Với một cái búng tay nữa, nó lập tức khoác lên mình áo choàng màu đen oai phong lẫm liệt, mười phần bạo ngược.
Hoàn Nhạc hài lòng gật đầu, nhìn bốn bề vắng lặng rồi vỗ một cái lên mông nó: “Đi!”
Đám mây đen ngưng tụ dưới chân nâng chó con lướt qua tường bao bay về phía ngôi nhà nhỏ.
Gió thổi áo choàng đen và hai cọng dây dài, “Xiuu” một tiếng chó con đáp xuống hành lang, chẳng khác nào thiên cẩu giáng thế.
“Chời má? Hạo Thiên Khuyển hả??” A Quý trợn to cặp mắt hạt đậu xanh.
Sầm Thâm cũng kìm lòng không đặng bị thu hút sự chú ý, kinh ngạc nhìn đối phương.
“Gâu!” Tổ tổng sai em tới xin lỗi!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chó con hướng về Sầm Thâm bụp một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Sầm Thâm: “…”
A Quý hồi thần: “Chắc đây không phải bản thể của Nhạc Nhạc thiếu hiệp nhỉ? Nhỏ quá!”
Hoàn Nhạc không thể nhẫn nhịn nổi, tức khắc nhô đầu khỏi tường bao: “Đó không phải ta, ta uy phong hơn nó nhiều!”
A Quý hãi hùng: “Rốt cuộc ngươi đây chơi đùa ở đâu mà ra?”
Hoàn Nhạc: “Ta xin lỗi ấy.”
A Quý nhìn Hoàn Nhạc nằm nhoài trên tường bao rồi nhìn chó con quỳ bò dưới đất, cuối cũng đã hiểu ý nghĩa của tuồng kịch đang hát, vì vậy bật cười thành tiếng.
“Câm miệng.” Sầm Thâm vẫn lạnh lùng nghiêm khắc như cũ.
A Quý câm miệng liền, nhịn cười đến là vô cùng khổ cực.
Còn Hoàn Nhạc rất lo lắng, xem ra A Sầm vẫn chưa tha thứ cho chàng, vậy phải làm sao bây giờ?
“A Sầm, ta sai rồi, ra không nên quăng hỏng điện thoại của ngươi.” Chàng ngoan ngoãn nhận sai, hy vọng có thể lấy tình cảm chân thành đổi tình cảm chân thành.
Quả đúng là chàng đổi được thực tâm, nhưng không tới tay chàng mà đã bị chó con nẫng trước.
Sầm Thâm bắt chó con lên, tìm thịt giăm bông cho nó ăn ——- đấy là đồ ăn vặt của Hoàn Nhạc.
Cũng may hắn chưa bế chó con vào ngực, bằng không Hoàn Nhạc phải tức chết.
Sầm Thâm thả chó con xuống sân, đoạn nói với Hoàn Nhạc: “Dụ được từ đâu thì trả về đó đi.”
“Ta đi ngay!” Hoàn Nhạc nhảy xuống khỏi bờ tường, ôm chó bỏ chạy.
Chàng thề rằng, sau này tuyệt đối không để thêm bất kỳ con chó nào khác tiếp cận Sầm Thâm.
Bên kia, Sầm Thâm nhận được tin tức từ chuyển phát nhanh Đông Phong, bức thư đã thuận lợi được gửi đi, ít ngày nữa sẽ tới tay người nhận.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gửi thư được là tốt rồi, chỉ là không biết Phó tiên sinh thấy món đồ lén đưa kèm trong đó thì có hồi âm cho hắn không.
Hắn vừa nghĩ vừa không ngừng công việc trên tay, năm phút sau, điện thoại di động được lắp đặt hoàn chỉnh.
A Quý nói: “Ngươi sửa xong điện thoại di động rồi, nên cho y vào đi chứ, Nhạc Nhạc thiếu hiệp sắp oan ức chết rồi.”
“Oan ức?” Sầm Thâm giơ điện thoại lên để A Quý xem hình ảnh đang hiển thị trên màn hình: “Là ai dạy cậu ấy tìm cái này?”
A Quý rụt cổ một cái: “Chuyện này không liên quan đến ta nha, tự y muốn tìm, hơn nữa ngươi đâu y thích nam hay nữ sao? Nói không chừng người ta ưng vịt da giòn đấy.
Tư tưởng phong kiến là không được, Tiểu Thâm Thâm.”
Sầm Thâm lặng thinh, nói như vậy quả thật cũng không có gì không đúng.
Hắn chẳng bình luận, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu.
Những cuốn sách và di cảo Ngô tiên sinh ở sát vách lưu lại có thể sao chép thì hắn đã nhân bản mang về đây, còn nguyên bản hắn cũng không di dời, thậm chí cố gắng hết sức duy trì cách sắp xếp ban đầu.
Từ đầu tới cuối hắn đều cảm thấy, nếu như mỗi người đều có chuyện xưa của riêng mình, vậy hắn chẳng qua chỉ là một kẻ vô tình xâm nhập, tự ý đọc sách đã là đường đột, làm sao có thể tiếp tục ảnh hưởng đến hướng đi của cố sự đây?
Cho nên bắt đầu từ hôm trước, Sầm Thâm rất ít khi qua nhà cách vách.
Đóng cửa, cài then, Vô tiên sinh vẫn là Vô tiên sinh kia, hãy để ông vĩnh viễn ở lại trong thời gian của nơi sâu trong ngõ hẻm này, tiếp tục tồn tại.
Sầm Thâm lần nữa bước vào trạng thái bế quan, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không quan tâm, trong mắt chỉ có bản vẽ trận pháp và hoa tiết vận chuyển năng lượng đất trời tuần hoàn vô hạn.
Đến cùng thì phương pháp tu sửa bản vẽ trận pháp Tú Cầu Nhỏ đang ở đâu vậy?
Sầm Thâm tìm được một ít thứ liên quan đến Liễu Thất từ tài liệu của Ngô Sùng An.
Điều khiến người ta bất ngờ là, trong những năm tháng huy hoàng cuối cùng của thợ thủ công, hai người đứng trên đỉnh cao kia, bất kể là Liễu Thất hay cũng là Phó tiên sinh đều không gia nhập hiệp hội thợ thủ công.
E là vào lúc đó, hiệp hội thợ thủ công đã xuống dốc.
Liễu Thất người này nhận được rất nhiều đánh giá trái chiều từ ngoại giới, thậm chí chê bai bài xích chiếm đa số.
Bởi hắn khác với người cao nhã như Phó tiên sinh, cũng không giống ngươi tận tụy như Ngô Sùng An, hắn dễ đi đến cực đoan, chưa bao giờ phân thiện ác.
Không thể nghi ngờ chút nào, hắn là một vị thợ thủ công kiệt xuất, ngược về một ngàn năm trước, xuôi tới một ngàn năm sau, sợ rằng không thể tìm được người thứ hai say mê nghề thợ thủ công hơn hắn.
Mà thiên tài và người thường chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng, hắn vì muốn leo lên đỉnh cao trong tâm trí mình, gần như có thể nói là bất chấp tất thảy.
Bình sinh Liễu Thất cho ra đời rất nhiều pháp khí, phần lớn đều đã đạt đến cấp bậc Bảo khí.
Lên thêm một bước nữa chính là Thần khí.
Nhưng tuyệt đại bộ phận các Bảo khí ấy đều tạo thành những tai họa nhất định.
Vì chẳng cần biết anh là ai, kẻ đặt lợi ích lên hàng đầu, người đầy dã tâm hay tên giết người như ma quỷ, chỉ cần anh trả nổi mức giá tương ứng và ý tưởng đề xuất có thể khiến Liễu Thất hứng thú, hắn sẽ giúp anh làm ra món đồ anh muốn.
Đối với hắn mà nói, đấy có thể là hết thử thách thú vị này đến thử thách thú vị khác, nhưng trong suy nghĩ của tuyệt đại đa số người trên cõi đời này, Liễu Thất khi ấy khác gì đồng lõa tiếp tay cho bọn ác?
Ngay cả A Quý cũng từng nhận xét —– Liễu Thất phải gặp báo ứng.
Nhưng Liễu Thất đâu để tâm, hắn vẫn luôn làm theo ý mình, chưa bao giờ dừng bước trên con đường mình chọn.
Theo một khía cạnh nào đó, Quỷ Tượng Liễu Thất cũng là một người đáng khâm phục.
Sầm Thâm không dám gật bừa trước triết lý sống của hắn, song cũng từng ước ao con tim kiên định kia.
Tài nghệ xuất chúng như vậy, vĩnh viễn đều khiến người ta phải say mê.
Nhờ phúc Ngô Sùng An, Sầm Thâm có thể cảm giác được bản thân đang từ từ tiến bộ, vài vấn đề ngày xưa nghĩ không thông nay hắn đã có thể tìm được đáp án từ bản thảo của Ngô Sùng An.
Nhưng thế này quá chậm, không biết phải đến bao nhiêu năm sau hắn mới đạt đến cảnh giới như Liễu Thất.
Hoàn Nhạc có thể chờ lâu như vậy sao? Hắn có thể chờ lâu như vậy sao?
Ngay khi Sầm Thâm vừa cảm thấy gấp gáp thì Hoàn Nhạc trở về.
Bộ dáng chàng đăm chiêu, tựa như hoàn toàn quên việc Sầm Thâm trừng phạt mình, một tay xoa cằm đi về hướng phòng làm việc.
Khoảnh khắc bước tới cửa, chàng chợt khựng lại, nhíu mày không nói.
“Cậu đang nghĩ gì?” Sầm Thâm hiếm thấy chủ động dò hỏi.
Nghiêm túc trên mặt Hoàn Nhạc phút chốc tan bớt không ít, chàng chạy lại bên cạnh hắn, cầm ly nước trên bàn uống một hớp thật tự nhiên rồi đáp: “Hồi nãy ra ngoài, bỗng dưng ta nhớ tới một chuyện —– Phu tử từng đi dạo thanh lâu.”
Sầm Thâm không lên tiếng, nhìn Hoàn Nhạc lấy ly nước của mình uống thì càng im lặng.
Hắn lựa chọn làm thinh thay vì đạp Hoàn Nhạc văng khỏi nhà lần thứ hai, song hắn vẫn mong Hoàn Nhạc không cần biết sự thật này.
Hoàn Nhạc phảng phất không hay gì cả, tiếp tục nói: “Lúc trước ta cứ luôn hồi tưởng chuyện hiệp hội thợ thủ công để xem liệu mình có bỏ sót chi tiết nhỏ nào không.
Hôm nay nhắc Hồng Câm viện với A Quý ta mới bất chợt nhớ ra, có vị tỷ tỷ từng kể —— hội trưởng Liễu của hiệp hội thợ thủ công ghé qua nhiều lần rồi, lần nào cũng đi chung với một người bạn.
Người bạn này toàn thân toát ra hơi thở thi thư, nhưng hai tay áo trống trơn, bằng không chắc chắn đã khiến người ta ưa thích hơn rồi.” (Thời xưa người ta hay để tiền bạc này nọ trong tay áo, tay áo trống trơn là nghèo rớt mùng tơi ấy.
Nói về người làm quan thì là liêm khiết.)
Sầm Thâm nắm bắt được chút ý tứ: “Cậu muốn nói người bạn kia chính là Phu tử của cậu?”
“Không sai.” Hoàn Nhạc lắc đầu: “Phu tử cứ luôn giả vờ đứng đắn, ai ngờ người trong hoàn cảnh như vậy mà cũng đã đến thanh lâu nhiều bận.”
A Quý xen mồm: “Không phải ngươi cũng tới thanh lâu rất nhiều chuyến à Nhạc Nhạc thiếu hiệp?”
Hoàn Nhạc xấu hổ: “Không giống nhau!”
“Làm sao không giống?” A Quý quyết tâm phá hủy hình tượng của chàng, cuối cùng lại lắm miệng hỏi: “Vậy ngươi nói chút xem, ngươi yêu thích kiểu người thế nào?”
Hoàn Nhạc há mồm muốn độp lại, song thoáng liếc qua Sầm Thâm thì bỗng trù trừ.
Chàng thích phụ nữ ư? Hình như không thể khẳng định được; chàng thích đàn ông sao? Hình như cũng không hẳn như vậy.
Chàng nghĩ dọc nghĩ xuôi cũng không tìm được cách biểu đạt hợp lý, định cười hỉ hả cho qua chuyện, nhưng lòng vô cùng hoảng loạn.
Vì thế chàng đột nhiên lanh trí, khẽ hếch cằm, ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời: “Ta yêu thích người đẹp.”
A Quý nghe xong thì “Ha ha” cười thành tiếng, Nhạc Nhạc thiếu hiệp hài hước quá, lẽ thẳng khí hùng nói mình thích người đẹp, cực kỳ thật tình ấy chứ.
Sầm Thâm hơi sững sờ —— cậu thích người đẹp rồi nhìn tôi làm chi?.